VI. Certains oiseaux volent dans le champ
Nắng lên cao, tỏa ra trắng cả đường, nó khiến con người ta như say sóng trên mấy chặng xe đường dài. Cho dù giao mùa, cuối hạ đã dần bước nhẹ quá cánh cửa, cái nắng nó không quá gay gắt, nóng bừng nhưng nó không khiến những kẻ như đang đi viễn du này mê hồn hơn là bao. Mái đầu nhỏ của Mẫn Đình gật lên gật xuống cho tới khi Trí Mẫn đỡ lên. Em ấy ngủ say ngất như một đứa trẻ cũng bởi vài tiếng hú còi chơi xấu của bọn giặc. Ai nấy trên xe đều bơ phờ như sắp chết tới nơi, không cần phải nói chị Tôn đã kéo chị Bùi sang xe của tổ nấu ăn chỉ để đáp ứng nhu cầu được ngủ trên vai người thương.
Trí Mẫn nhẹ nhàng quay sang nhìn Mẫn Đình. Em thoải mái nằm trên đôi vai chẳng mấy rộng rãi của nàng. Em đôi lúc nghiêm túc nhưng trông giống hệt vài ba đứa trẻ tập lớn, lúc thì thơ thơ ngây ngây hệt như trẻ con. Đầu em vẹo sang một bên để ngủ một giấc thật ngon. Trí Mẫn đang tự đếm xem mình đã cũng em đi cùng nhau bao nhiêu tháng.
Xem nào, nàng và em từ những ngày đầu khi còn coi nhau là người dưng nay đã hóa người quen. Trí Mẫn quên sao được chuyến đi chơi tại Thủ đô trước khi lên đường theo đoàn, quên sao được em dắt tay nàng đi đến con sông đầy đom đóm nhập nhòe trong đêm. Mái tóc của em nhẹ xoa vào cần cổ, tròn vo hệt như một chú cún. Nàng thầm nghĩ có lẽ từ bao giờ Trí Mẫn cần Mẫn Đình bên cạnh như bây giờ. Một lòng thiếu thốn của một cô gái đôi mươi gọi là chồng mất cũng thật là sang vì chẳng một ai công nhận. Tất cả qua những lời thế ước. Phải chăng nàng thích em đúng không? Còn em thì sao?
Trí Mẫn nhẹ kê má mình vào mái đầu nhỏ, nhắm mắt vào. Tiếng thở đều đều vang lên, nàng khè luồn tay mình vào tay em. Mai đây thôi em sẽ vất vả, mai đây thôi bàn tay này xạm đầy chai, mai đây thôi nàng sẽ yêu em nhiều hơn. Phải không?
- Đình, Đình, dậy đi em. Trưa rồi, ăn trưa thôi. Hôm qua mệt quá phải không?
Em tỉnh dậy, với tay dụi mắt, mắt nhằm mắt mở, tóc em xù lên.
- Trông em như con cún ý, dậy đi. Xe dừng rồi chạy xuống mấy xe cầm mấy bình trà phát hộ chị.
Chị Tôn lên tiếng trêu chọc, trông mặt tỏ vẻ thích thú, mắt tít lại. Mẫn Đình thấy vậy loạng choạng đứng dậy, đầu chạm vào trần xe lại cúi xuống nhưng không quên đánh vài cái và chân chị Tôn. Tay em vớ lấy mấy bình trà lạnh toát, da thịt chạm vào mà tỉnh cả người. Em bước xuống xe chạy vội xuống mấy xe dưới kia đưa nước.
- Chị thích trêu Mẫn Đình quá nhỉ?
Trí Mẫn cười cười hỏi.
- Chị Tôn của tổ nấu ăn đây thích trêu hết mọi người, nhỉ Tôn-trêu-ngươi?
Chị Bùi nói, tay vẫn chăm chăm nhìn cuổn sách mà chị lấy được ở đâu đó.
- Xì, chị xấu tính, chả phải lúc em trêu chị, chị chả cười tít mắt lên như đứa trẻ lên bốn tuổi khi em làm trò sao. Chị không thích em nữa à?
Chị Tôn xoa xoa cằm tự đắc, nhìn chị Bùi, mặt đỏ ửng lên.
- Có, tôi thích hết cái gì của cô, được chưa! Đồ họ Tôn đáng ghét.
Chị Bùi bĩu môi khiến cả xe cười ồ lên như được mùa. Thật may mắn Trí Mẫn được gặp những người thật tốt, họ luôn tử tế ít nhất là đối với nàng.
- Mọi người cười gì đó?
Mẫn Đình bước lên xe, tóc em ít nhất được vuốt gọn hơn sau những tràng cười của đồng đội mình từ vài chuyến chuyển nước. Trí Mẫn liền đưa cho em một chai nước, và cùng khẩu phần ăn của em. Một giấc ngủ ngắn hạn cũng đã khiến em tươi tỉnh hơn so với cái tình trạng như sắp ngất ngày hôm qua. Một bên má em tròn ủm vì miếng cơm độn lên trông đến đáng yêu. Trí Mẫn liền cười, Mẫn Đình thấy vậy lên tiếng bất bình.
- Này, chị cười tôi thế? Miệng tôi dính cơm à? Chị cười tử tế xem nào.
Tay nàng che đi khuôn mặt nhỏ đang cười, em thì mặt đần ra ngơ ngác sờ soạng khắp mặt. Miệng lẩm bẩm hệt như người già. Đáng yêu quá!
Mọi người ăn xong hết liền thu dọn để đợi đến gần một ngôi làng gần đây, nghe nói là nguy lắm. Chị Tôn bước lên xe với một cây đàn guitar, mượn được của tổ xung phong.
- Này Đình, chị và em làm một bài đi.
Chị Tôn hớn hở cầm một chiếc guitar màu gỗ sầm màu, tay chị hào hứng vuốt nhẹ mấy cái dây.
- Thôi, lâu rồi em chưa hát gì.
- Đình, em biết hát sao?
Trí Mẫn bày một vẻ mặt ngạc nhiên, em là một người chả bao giờ bày tỏ tài năng của bản thân.
- Hát rất hay là đằng khác, con bé giấu thôi.
- Chị Tôn khác gì em.
Hai chị em họ nhìn nhau rồi bật cười. Chị Tôn liền chỉnh dây đàn, gợi ý một vài bài trong hàng tá sự yêu thích về tình yêu âm nhạc của chị. Mẫn Đình chỉ gật gù những bài em biết sau nhưng lời đề nghị.
Cả chiếc xe như chìm vào im lặng, tay của chị Tôn dần vuốt nhẹ trên từng sợ dây. Phải, chị Tôn hát rất hay, thả nào chị Bùi lại thích như vậy. Nó khiến người ta thấy bình yên, thấy cả một cỗ ấm áp bao trùm lấy không gian. Mọi thứ như được âm nhạc ôm ấp vào lòng bằng cả tâm hồn đang chìm đắm trong từng lời ca. Chị Tôn chợt dừng giọng mình lại như để cho Mẫn Đình thể hiện tài năng của bản thân. Trí Mẫn cảm tưởng tim mình đập mạnh hơn, nhanh hơn khi hướng về một Mẫn Đình say mê trong âm nhạc.
Em là một cô gái mười tám, giọng em trong trẻo, nó sáng sủa tới lạ thường. Mẫn Đình là một người hát bằng đam mê của bản thân, đôi mắt em chợt hướng về nàng.
Dường như ai đang vì ai
Thành tâm cầu khẩn nguyện mong một lòng
Ngỡ như phảng phất bên tai
Áng thơ tình giữ nhịp thở lặng thinh
Liệu có phải ai đang vì ai, ngập tràn trong niềm hạnh phúc vô bờ. Khi ánh mắt em và nàng chạm vào nhau, hòa chung nhịp đập nhẹ nhàng. Một khoảng thời gian hữu hạn mà ta tưởng rằng như vô tận. Bé con trong bụng Trí Mẫn cùng dần lớn hơn trong sự vui vẻ âm thầm của hai người mẹ cho dù chẳng cùng dòng máu. Ta tưởng chừng cùng nhau đã lâu, gắn bó từ ngày này đến tháng nọ, Mẫn Đình và Trí Mẫn vẫn không rời bỏ nhau. Sự gắn bó mật thiết chẳng cần thời gian quá dài mà là sự thấu hiểu vô ngần.
Trí Mẫn nghe không, Trí Mẫn? Em như đang hát lên tiếng lòng của bản thân, của cả một trái tim đang yêu của một cô gái mới lớn, của một người đắm say trong tình yêu nhưng nghe nó có chút não nề nhỉ?
Chiếc xe cứ chạy mãi với đoàn người hòa trong tiếng hát của hai cô gái. Ở đó có một người nhìn nhau thắm thiết nồng nàn cùng tình yêu, chìm trong tiếng đàn của bạn đời. Ở đó có một người với niềm tin cháy bỏng cùng âm nhạc và cả người mình đã ngỏ lời thương...Và ở đó có hai kẻ ngốc ngại ngùng nhìn nhau, chẳng nhận ra điều gì từ đối phương.
***
- Mọi người xuống xe đi, chúng ta sẽ phải đến nơi rồi. Lắng nghe đây, vì làng này bị chiếm đóng, số lượng quân không đủ, đội tình nguyện đi cùng. À chị Tôn, đi theo luôn nhé.
- Thừa Hoan không đi được không?
- Ngoan, em không sao đâu.
Chị Bùi chỉ nắm chặt tay chị Tôn mà năn nỉ. Mẫn Đình kể lúc nào cũng vậy khi đoàn thiếu quân số, sẽ cử tổ trưởng mỗi đội đi ngoại trừ tổ may ra. Chị Tôn luôn là người thế chỗ hàng đầu của chỉ huy nghĩ tới, chị ấy như thành viên bất đắc dĩ, trực thuộc theo giờ của tổ tình nguyện. Mẫn Đình cười dở mếu dở, em nhìn Trí Mẫn, lòng em bồn chồn, tự nhiên em thấy bản thân mất mát đến lạ thường.
- Chị Mẫn đi theo chị Bùi nhé, chúng ta sẽ phải vào đó.
Trí Mẫn chợt ngó về phía làng, nó ồn ào, xì xầm, lâm vào trạng thái hoảng loạn. Nó đáng ra phải là một nơi phủ yên ả cùng tiếng trẻ con, bọn chúng được ngửi những mùi của cỏ, của cây, của từng ngọn lúa vàng nặng trĩu thóc. Đáng ra là thế, đáng nhẽ là thế!
Nàng nhìn theo bóng dáng nhỏ con của Mẫn Đình, len lỏi vào đám đông. Em trông đến đáng yêu nhưng cũng đáng thương vô bờ. Trí Mẫn kể chưa nhỉ, em là một đứa nhỏ nhỏ, trông đứng với ai cũng bé lại đến lạ thường. Mái tóc em ngắn tới vai, đầu tròn ủm, lúc nào hào hứng nó cũng lắc qua lắc lại. Nàng còn biết cả tật xấu của em là khi say em lại trở nên hào hứng đến tột độ, người đỏ như tôm luộc. Miệng ngân nga vài lời ca chẳng rõ lời, chân đung đưa trên ghế. Mẫn Đình trong mắt nàng biến thành một đứa trẻ con.
Trí Mẫn còn phát hiện ra, Mẫn Đình còn thích cả mùa thu. Nhưng em kể bố mẹ hay gọi em là Đông, liệu chăng tên của đứa nhỏ có phải tên cả nàng và em?
- Trí Mẫn, đi vào làng thôi, cẩn thận nhé.
Nàng bước theo con đường nhỏ để đi vào, áng chừng đủ một cái xe ngựa chuyên chở mấy công tước, tiểu thư từ thời nào đó đi qua. Một bên là đồng lúa dang dở xen lẫn đủ thứ màu vào với nhau, đắm chìm trong cái ánh nắng vàng ruộm. Chúng cứ nằm đó yên ả, rung rinh theo gió, mặc kệ lòng người biến động. Bên vệ đường, lấp ló vài bông hoa điểm tuyết, trông nó thật thiếu sức sống. Nhưng thật chẳng dám trách, nó là loài nở vào đông. Khi nơi đây phủ trắng bởi cái lạnh, ôm ấp dưới làn tuyết trắng, thì có lẻ mấy bông hoa này mới nở rộ khoe sắc đất trời.
Tiếng ồn ào vang lên khắp đất trời. Nó chẳng phải nhộn nhịp tiếng cười nói, nó là tiếng hòa lẫn sự hỗn loạn. Tự hỏi xem, có bao nhiêu dân tộc, bao nhiêu cuộc đời phải ngã xuống cũng chỉ bởi sự tham lam của vài kẻ không biết mặt, lạ hoắc.
- Em ổn chứ Trí Mẫn?
- Dạ em không sao. Mọi việc sẽ ổn thôi chị nhỉ?
- Chị mong là vậy, chị tin Thừa Hoan làm được.
À thì ra khi yêu một ai đó, thông thường ta rụt rè gọi họ của nhau nhưng khi bất giác muốn được thấy an toàn, tin tưởng và tràn ngập tình thương, ta lại thắm thiết gọi tên họ một cách đong đầy.
Nàng và chị Bùi đi ở rìa ngoài hàng, Trí Mẫn cảm thấy bất an tới lạ thường, chẳng phải điểm lành gì cho cam. Nàng bất giác quay lại, bụng tự nhiên thắt lại. Mắt nhòa đi chẳng còn, lấp lóa bóng người, tai ù đi vào phần chỉ còn nghe được tiếng chị Bùi. Nàng chợt mở mắt, Thượng Đế chính là trêu ngươi Trí Mẫn.
Một tên lạ lẫm đập thẳng cán súng vào bụng nàng thật mạnh. Máu chảy, chảy ra rất nhiều. Thứ cuối cùng mà nàng thấy là vài anh thanh niên đập ngã hắn từ đằng sau. Nhưng mất mát quá, hình như Trí Đông còn chưa lớn được bao nhiêu. Tay siết chắt lấy cái áo, nhằm nghiền mắt, phiền chị Bùi vác nàng đến quân y rồi.
Hôm đấy trên cánh đồng, vài con chim bay rất cao, chỉ là cả nàng và em không biết, cánh chim ấy đưa tâm hồn của một số người về với Thượng Đế.
***
[Certains oiseaux volent dans le champ]: Một số con chim bay trên cánh đồng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com