Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Teng tèng teng teng tèng!!!

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi!! Lại một ngày mệt mỏi nữa đang đón chào y/n bằng những âm thanh đáng ghét.

- ắt xì.....!!

Lết cơ thể uể oải ngồi dậy. Vừa mở mắt một cái mà cơn đau dữ dội xông thẳng vào đầu y/n. Tay cô xoa xoa hai bên thái dương, miệng thì ho khù khụ, nước mũi xụt xịt liên tục. Rồi xong! Ốm rồi!!

Đã định rằng sáng nay y/n sẽ ra ngoài đi chơi cho thả ga một buổi, vậy mà hiện giờ cô lại ốm lăn ốm lộn. Chắc là do tối qua trời lạnh mà mặc mỗi chiếc váy mỏng manh. Biết vậy về nhà luôn cho rồi, ngồi đó chi để giờ lỡ hết kế hoạch đi chơi của tui ಠ︵ಠ

Thôi thì chỉ có thể ở nhà dưỡng sức vậy!
Tiện thể lên mạng tìm mấy công ty vừa sức để xin việc, đã ra trường rồi nên không thể phụ thuộc mãi vào bố mẹ nữa.

*Tinh!!*

Hử? Là số lạ, ai nhắn cho y/n vậy nhỉ? Từ trước đến giờ y/n đâu quen biết mấy người đâu? Khó hiểu nhỉ?

- này!

-" Ai vậy? "

- là tôi. Park jimin!

-" À, có chuyện gì? "

- mang cái áo đi trả tôi!

- "Tôi đâu cầm áo nào của anh? "

- ?? Cái áo màu nâu đó!!
Hôm qua tôi cho em mượn!

- "Ố! Tôi quên mất!
- Nhưng hôm nay không
Được rồi.."

- tại sao?? Tôi cần nó gấp!

- "Tôi bận! Anh thông cảm.
Hôm khác tôi sẽ trả anh"

- được rồi! Vậy nhớ đấy!

-" ok! "

Nhớ rồi! Hôm qua jimin có cho y/n mượn cái áo khoác da màu nâu nâu vì thấy y/n cứ run cầm cập. Vậy mà lại quên được, đúng là đầu óc có vấn đề mà!

Xui sao giờ lại thêm cơn ốm này khiến cô không thể đi trả cho anh được. Để khỏi ốm thì cũng phải mất tận mấy ngày trời chứ ít gì?

Điều này khiến y/n rất ngại. Có nên đến trả anh ấy không nhỉ? Dù sao cô với anh cũng chẳng thân thiết đến nỗi cho mượn áo mấy ngày liền.

___

*Reng reng reng!!*

- alo!

- "anh rảnh chứ?"

- là y/n đó hả? Tất nhiên không rảnh rồi!

- " vậy à...tôi định sẽ đến trả áo cho anh."

- vậy thì tôi rảnh.

-" hơ...anh ở đâu?"

- công ty PMJ. Tầng cao nhất, phòng tổng giám đốc

- "tôi chỉ hỏi địa chỉ thôi..đâu cần khoe kỹ như vậy.."

- đó là địa chỉ còn gì?

- "rồi rồi! Tôi sẽ tới ngay!"

Sau khi tiếng tút tút của điện thoại tắt ngúm thì cũng là lúc y/n khoác áo khoác phi đến công ty của park jimin.

___

Ngoài trời gió thổi vi vu, đủ để cho mọi người cảm nhận rõ từng ngọn gió đang tren trúc chui vào trong người, chạm nhẹ lên làn da khiến cơ thể lạnh buốt. Nhưng không vì vậy mà thành phố Seoul phồn hoa này váng bóng người qua lại.

Y/n đang khoác trên mình chiếc áo da dài tới đầu gối. Trên tay cầm chiếc túi nhỏ bên trong là cái áo nâu được gấp rất gọn gàng và cẩn thận. Y/n vừa đi vừa hít thở không khí lành lạnh của đầu mùa đông, lúc này mà được ăn thịt nướng nóng hổi kèm rượu soju cay cay thì tuyệt vời ông mặt trời. Mà trước hết còn phải đi trả áo cái đã ;-;

Cuối cùng cũng đến nơi. Đập vào mắt y/n đầu tiên là dòng chữ PMJ to bổ chảng. Sau đó là toà nhà cao đến 20 tầng, nhìn mà gãy cả cổ.

- chào cô! Cô muốn gặp ai ạ?

Nhân viên dưới sảnh hỏi y/n

- tôi muốn gặp tổng giám đốc.

- cô đã có hẹn trước chưa ạ?

- tôi có hẹn rồi!

- vậy mời đi theo tôi!

Nói rồi y/n được dẫn đến tận cửa phòng của tổng giám đốc. Không lẽ nhân viên ở đây tất cả đều chu đáo đến vậy sao? Tốt thật đấy.

" Ước gì mình được làm việc tại đây nhỉ!"
Trong đầu y/n đã nảy số ngay lúc đó. Một công ty lớn mạnh và nổi tiếng như vậy ai mà chẳng tích chứ? Đã vậy tổng giám đốc còn rất đẹp trai:> hôm qua y/n ngắm kỹ lắm òi!!

*Cốc cốc*

- mời vào!!

Jimin cất tiếng vọng ra. Y/n mở cửa bước vào.

- tôi đến trả áo cho anh này

- ồ! Em ngồi đi

- vâng!

- này! Áo của anh đây, cảm ơn đã cho tôi mượn nó!

- không có gì! Em còn gập gọn luôn cơ à, trông đẹp hẳn ra

- đó là phép lịch sự tối thiểu mà.

Cuộc đối thoại cũng chỉ có vậy thôi. Y/n ngồi đây cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa. Tốt nhất là đi về, cô còn bận việc cơ mà

- vậy xin phép anh, tôi về đây!

- ơ..không ở lại chơi à?

- không!

- vậy về cẩn thận. Nhớ giữ gìn sức khoẻ, đã ốm còn cố đem áo đến đây!

- ủa? Sao anh biết?

- xụt xịt nãy giờ thì ai chả biết!

- ừm...chào anh

- đóng cửa hộ tôi nhé!

Thế là xong việc. Bây giờ y/n có thể về nhà và lăn ra ngủ rồi, nghĩ mà vui hết sức. "Ngủ là chân ái đời mình mà, ngủ muôn năm"
Đó, đó chính là chân ái cuộc đời xuất y/n đấy:)

Chap này nhạt quá:")
Vote cho tui đi mà😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com