Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#10


Chị né ánh mắt của cô, bước nhanh ra khỏi sảnh rượu, đi một mạch xuống vườn hoa phía sau nhà hàng. Cô chạy theo, chiếc váy trắng cồng kềnh này làm cô không thể chạy nhanh được, tức mình quá cô liền quát

- Đứng lại đó!

Sowon ngay lập tức đứng lại.

Cô đi từ từ đến trước mặt chị, dù trời đã tối nhưng nhờ ánh sáng của những bóng đèn phía sau vườn, cô có thể thấy rõ được mặt chị. Chị cau mày cúi gầm mặt xuống đất, cô gãi đầu mấy cái rồi hậm hực nói

- Sao tự nhiên lại quay trở ra?

Cô tức giận quá nên nói chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì, chị là người luôn muốn cô xem chị là người hầu thì cô chiều ý chị ngay đây. Sowon lại đảo mắt, mỗi lần chị sắp sửa nói dối chị sẽ đảo mắt, cô đã quá quen thuộc với chuyện này rồi

- Tôi...muốn đi vệ sinh.

Cô trố mắt nhìn chị, rồi nhìn xung quanh nơi mình và chị đang đứng

- Gì cơ? Chị muốn đi vệ sinh ở đây hả?

Lúc này chị mới ngước mặt nhìn xung quanh, dường như cả chị cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn đi vệ sinh ở cái vườn hoa này. Cô nhìn chị chằm chằm chờ câu trả lời, chị lại cúi mặt xuống, ấp úng đáp

- Tôi...đang đi tìm thôi.

- Chẳng phải khi nãy mới bước vào sảnh chị đã quét mắt một vòng rồi hay sao? Nhà vệ sinh trong lối thoát ở góc phòng chị không lẽ không thấy?

- Tại...vừa rồi nhiều người nhìn nên...tôi ngại...

- Vậy thì bảo vào đưa đồ ăn cho em, chẳng phải trên tay chị vẫn đang cầm bọc đồ ăn kia sao?

Chị nghe cô nói lại nhìn bọc nilon mình đang cầm, lúc nãy vào cửa hàng tiện lợi quả thật chị muốn mua đồ ăn cho cô, chị mua một chai nước loại mà cô hay uống và một phần sushi, vì chị biết cô cũng chưa ăn gì. Cô thở dài lắc đầu

- Chị còn lí do nào hay hơn là tìm chỗ đi vệ sinh không? Chị đâu có phải loại người sẽ ngại vì chuyện đi vệ sinh? Mình muốn đi lúc nào làm sao mình kiểm soát được?

Chị mím chặt môi, im lặng không nói.

- Lần nào cũng lí do lí do lí do! Chị có thể chỉ đơn giản là khẳng định với em một vấn đề nào đó không? Hoặc chỉ cần nói xem chị đang nghĩ như thế nào cũng được.

Chị vẫn im lặng, cúi mặt xuống thấp hơn.

- Em thực sự rất mệt mỏi vì lúc nào cũng phải nghe chị viện lí do này lí do nọ! Lần nào em lớn tiếng với chị cũng vì mấy cái chuyện nhảm nhí này! Nói cho em nghe cảm nhận của chị một lần thì chị chết hả?!

Cô hét lên, giọng cô run run như sắp khóc, mặt chị đã cúi thấp đến mức bóng đèn sáng như thế kia cũng không soi rõ được mặt. Cô nén hết nước mắt vào trong, cô còn phải trở lại sảnh, hợp đồng còn chưa kí được, cô không thể để nước mắt cuốn trôi đi lớp trang điểm đang che giấu tất cả cảm xúc trong lòng mình. Cô hít một hơi thật sâu và vuốt lại tóc mình để lấy bình tĩnh

- Em cho chị một cơ hội nữa.

Cô hạ giọng, nhìn thẳng vào chị, gằn rõ từng câu từng chữ

- Bây giờ chị cảm thấy như thế nào?

Chị im lặng, vẫn cái dáng vẻ im lặng khiến cho cô chán ghét. Chờ một lúc lâu vẫn thấy không có kết quả, cô nản lòng xoay người bước đi

- Chỗ này...

Cô dừng bước ngay khi giọng nói ấm áp ấy cất lên. Cô quay đầu lại nhìn chị, chị khóc đến mặt mũi tèm lem, nói có mấy chữ thôi mà trông cũng khó khăn. Trước khi đi chị cũng được trang điểm nhẹ một chút, nhưng bây giờ nước mắt chị cuốn trôi hết lớp phấn trên mặt rồi. Chị mấp máy môi, đặt tay lên vị trí tim của mình

- Chỗ này đau lắm...

Cô thở hắt ra, cô lại cảm thấy đau lòng lần nữa. Tại sao bao giờ cũng vậy? Chị lúc nào cũng làm cho cô tức điên lên để cô quát chị, rồi chị khóc, rồi cô lại đau lòng và cảm thấy có lỗi. Cô thở dài, rút khăn giấy từ trong túi ra lau cho chị, giọng hờn dỗi

- Khóc gì mà khóc hoài, bộ chị dư nước mắt lắm hả?

Chị đứng yên để cô lau nước mắt cho, chị khóc không bao giờ phát ra một âm thanh nào. Nếu như khi nãy chị không ngẩng mặt lên, cô cũng chẳng biết chị đang khóc, điều ấy cũng tương đương với việc nếu như chị đã cố tình muốn giấu, thì cô không tài nào tìm cách moi móc ra được.

Sau khi chị đã khóc xong thì cô quay bước đi, nhưng được một khắc lại sực nhớ ra đồ ăn chị mua cho mình, cô liền quay lại giật lấy bọc đồ ăn trước con mắt ngỡ ngàng của chị. Chị nhìn cô trân trân, mặt còn chưa hết ngỡ ngàng thì cô đã liếc chị một cái rõ đáng sợ, lại còn cất giọng mỉa mai

- Ghen tuông tùm lum chi rồi bây giờ khóc lóc! Ai nhìn vào mà chẳng biết là đang đùa với nhau đâu? Tự dưng đến lúc nào không đến đến ngay lúc đó làm gì! Mặc váy dài như vầy có chạy theo được đâu mà cứ chạy chạy! Bực bội!

Chị mím môi, mắt lại bắt đầu đảo tới đảo lui, nhưng chị vừa mới mở miệng ra cô đã chặn họng

- Thôi khỏi chối nãy giờ em nói phong long chứ chẳng có động chạm gì chị đâu! Bây giờ em đi vô trong đấy, chị muốn đi vệ sinh bao lâu tùy chị.

Nói rồi cô xoay người bước đi, trong lòng mang theo một cục đá nặng trĩu, không hiểu sao cô và chị nói chuyện thì ít mà cãi lộn thì nhiều. Thứ mà Kim Sowon giỏi nhất trên đời chắc chắn không phải là uống bia pha rượu đâu, chính là chọc cô tức điên, chắc chắn là chọc cô tức điên.

Cô quay trở vào sảnh vì cô sợ đứng ngoài vườn hoa thêm một phút giây nào nữa cô sẽ lại quát chị mất. Cô cảm thấy rất buồn, luôn tự hỏi tại sao chị cứ mãi như thế không thay đổi, chị muốn để cô chờ đến bao giờ nữa đây?

Cô vừa bước vào Sana đã chạy ngay đến

- Eunha! Đi đâu nãy giờ vậy? Lại đây giới thiệu cho một anh nè!

- Thôi thôi không cần đâu. - cô lắc đầu khua tay.

- Không cần cái gì mà không cần! Bây giờ có bạn trai là vừa rồi, quen chừng hai ba năm nữa cưới là hoàn hảo!

Cô chưa kịp nói lại thì Sana đã kéo cô đi một mạch đến bàn rượu gần cửa sổ rồi sổ một tràng tiếng Nhật. Cô nghe chữ được chữ không nhưng tóm gọn lại là bọn họ hỏi thăm nhau một chút, sau đó thì Sana bảo muốn giới thiệu cô cho anh ta để hai người làm quen. Không biết cô nghe có thiếu gì không nhưng từ nãy giờ anh ta cứ nhìn cô mãi, thỉnh thoảng còn mỉm cười, cô vốn lịch sự nên cũng cười lại. Anh ta đưa tay về phía cô, nở nụ cười điềm đạm, phát âm tiếng Hàn vô cùng chuẩn xác khiến cô có chút ngạc nhiên

- Cô tên gì?

- Tôi là Eunha, Jung Eun Ha.

- Cô có thể gọi tôi là Kiyoshi, rất hân hạnh được làm quen với cô.

Anh ta đưa tay ra, cô liền bắt lấy, rồi bỗng nhiên phát hiện Sana đã biến mất từ bao giờ, bàn rượu chỉ còn có cô và anh ta.

- Cô có thích nhạc cổ điển không?

Cô mỉm cười, đang định trả lời thì đột nhiên có một cánh tay từ đâu chặn giữa hai người làm lời nói của cô kẹt lại nơi cuống họng

- Cô ấy đã có người yêu rồi.

Cô nhìn theo cánh tay nọ, gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ kia không phải của ai xa lạ, đích thực là Kim Sowon. Cô ho hai cái, khẩn trương giật giật cánh tay của chị nói khẽ

- Chị làm cái gì vậy?!

Sowon mím môi lại, vẫn giữ vẻ mặt đanh đá như vậy, căn bản là không đoái hoài gì đến cô đang mất mặt đến mức muốn đào hố chui xuống đất. Kiyoshi ngẩn người một lúc liền nhìn cô, anh ta rất nhanh đã hiểu ra vấn đề liền bật cười

- Tôi thật là thất lễ quá, xin lỗi hai cô.

Cô cắn răng nhắm chặt hai mắt. Chuyện quái gì đang diễn ra với cô thế này? Kim Sowon ngày hôm nay bị cái gì vậy?

- Nhưng mà...cô đừng lo. - Kiyoshi cất tiếng, hướng về phía Sowon mà nói - Kiyoshi tôi...không có hứng thú với con gái đâu!

Nói rồi anh ta gửi cho cả cô và chị mỗi người một nụ hôn gió, chưa kể còn nháy mắt với cả hai một cái. Cô nuốt nước bọt, thực sự không tin vào mắt mình, rồi từ từ ngước lên nhìn chị. Chị đứng đớ người, mặt còn đơ hơn cả cô, cánh tay đưa lên khi nãy cũng không buồn hạ xuống. Rồi dường như phát hiện cô đang nhìn mình, chị bối rối nhìn xuống cô ngập ngừng hỏi

- Bây giờ...bây giờ làm sao cô chủ?

Cô hết ngửa mặt lên trời rồi lại tròn mắt nhìn chị

Bây giờ làm sao hả? Trời ơi chị vẫn còn bình tĩnh để hỏi bây giờ làm sao hả? Còn làm sao nữa chị đào dùm cái hố cho em chui xuống đi! Từ nãy giờ em có kêu chị làm gì đâu mà chị cũng tự làm được đó giờ còn hỏi cái gì nữa?! Trời ơi là trời Kim Sowonnn!! Mất mặt chết đi đượccc~~

------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com