#11
Cô về lại khách sạn, cuối cùng hợp đồng cũng xong xuôi, vì thân thiết với Sana rồi nên chuyện hợp đồng cũng khá dễ dàng, mọi chuyện kết thúc một cách thuận lợi. Cô tắm vội rồi thả mình trên giường mặc cho đầu tóc hẳn còn chưa khô, cô thực sự là mệt muốn chết đi được, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ chân muốn rã hết cả ra.
Đang lim dim ngủ, chợt cô cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình, cô hé mắt ra liền nhìn thấy chị. Chị chau hàng mi lại, thận trọng đặt đầu cô lên đùi mình và sấy tóc cho cô. Không hiểu sao bản thân cô lại có cảm giác chuyện này rất quen thuộc, như cô đã từng trải qua rất nhiều rồi. Tính cô đó giờ hễ mệt mỏi là tắm xong cứ thế nằm sấp thả cả người trên giường, tóc còn chưa khô mà hai mí mắt đã dính chặt vào nhau.
Vậy không lẽ chị từ trước đến nay đã luôn sấy tóc cho cô sao?
Chị ở với cô lâu như vậy mà điều đơn giản thế này đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra. Cô bình thường chỉ cần leo lên giường một cái là ngủ không biết trời trăng gì, thế thì bao nhiêu năm qua trong lúc cô ngủ chị đã làm cái gì nhỉ? Còn điều gì cô không biết nữa hay không?
Cô giả vờ ngủ, thấy chị sấy tóc cho cô xong rồi vẫn chưa rời đi. Cô tò mò muốn xem xem chị đang làm gì, nhưng vừa định hé mắt ra cô lại nhắm chặt hơn vì cảm nhận được bàn tay ấm áp của chị đang vuốt tóc mình.
Cô không nhìn thấy được mặt chị, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bàn tay đang dịu dàng vuốt tóc cô đã nói lên hết tâm trạng trong lòng chủ của nó.
Chị bế cô nằm lại đàng hoàng trên gối, đắp chăn cho cô rồi xoay người bước đi. Cô mở to mắt, vươn cánh tay ra nắm chặt lấy tay chị, chị quay đầu, gương mặt chị thật giống hệt như cô đã dự đoán.
Chị nhìn cô, một cái nhìn hết sức bình tĩnh, đôi mày hơi nhăn, không hốt hoảng, không đảo mắt. Cô nhìn thấy chị như thế đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình có chút khó khịu, mắt cô nhòe dần đi, cả mặt chị cũng không còn thấy rõ, có lẽ cô sắp khóc mất rồi. Cô chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt vội trào ra, mặt chị lại hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng mờ ảo, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẻ mặt chị nhìn cô lúc ấy cả đời này cô cũng không muốn xóa ra khỏi kí ức.
Chị mấp máy môi, giống như là định nói gì đó, nhưng cô nhanh chóng dùng tay còn lại ra hiệu cho chị im lặng, sau đó kéo chăn lên, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình, chị hiểu ý liền đi vòng qua. Chị mặc một chiếc áo thun trắng trơn rất đơn giản và một chiếc quần thun, tóc chị xõa dài ngang lưng, cô nhìn chị không rời mắt, hôm nay chị đẹp hơn thì phải.
Chị nằm xuống, nghiêng người nhìn cô, hai người chẳng ai nói gì. Cô thầm nghĩ, thôi thì tốt hơn hết cứ nên để vậy, không khéo cả hai nói chuyện thêm nữa lại có chiến tranh nổ ra giữa các vì sao. Mắt chị buồn buồn nhìn cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng nước mắt của cô cứ tuôn ra như suối, chẳng cách nào dừng lại được.
Là chị đang buồn vì thấy cô khóc đấy ư? Cô rõ ràng cảm nhận được rằng chị thương cô nhiều lắm, cô vui chị cũng thấy an tâm, cô buồn chị cũng buồn theo, chị thương cô đến nỗi có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì, cho dù có là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Như cái đêm hôm mà cô lơ lửng ở sông Hàn, chị hoàn toàn có thể sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống theo cô nếu như cô không có ý định nắm tay chị cố gắng leo lên.
Đến giờ phút này cô không kìm được nữa, cô muốn mếu và cũng muốn nấc lên rồi, mọi người thường trêu rằng cô khóc giống con nít, nhưng thật ra không cần mọi người nhận xét, cả cô cũng tự thấy mình như vậy. Cô rúc mình vào lòng chị khóc thút thít, chị vòng tay qua ôm chặt lấy cô, để cô gối đầu lên tay mình.
Cô cứ khóc đến khi thiếp đi mất, cả cô cũng không biết là lúc nào, cô chỉ biết buổi tối hôm ấy, từng tiếng nấc của cô đều được xoa dịu bởi những cái vỗ nhè nhẹ vào lưng. Và cũng trong buổi tối hôm ấy, khi mơ màng tỉnh giấc cô đã vô tình ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ trên người chị cùng một cái hôn chầm chậm lướt qua trán mình...
Sáng hôm sau, phần giường bên cạnh đã chẳng còn hơi ấm của chị nữa. Cô nhìn ra cửa sổ, mặt trời lên cũng đã khá cao rồi. Cô ra khỏi giường, bắt gặp chị từ nhà tắm đi ra, chị đang lau khô tóc, hành lí đều đã được xếp vào gọn gàng, như chỉ đợi mỗi cô tỉnh dậy. Chị nhìn thấy cô bước ra thì bỗng chạy ngay đến đặt tay lên trán cô
- Gì vậy?
Cô ngạc nhiên trước hành động của chị, nhưng vẫn đứng yên không cử động.
- Sáng nay tôi lay mãi mà cô không dậy, mặt mày còn rất khó chịu, sờ lên trán mới biết cô sốt rồi.
Cô nghe chị nói xong thì lờ mờ nhớ, đúng ra sáng nay cô đã thức rồi nhưng cổ họng cứ thấy khó chịu, cả người cũng không muốn cử động nên cô tính nằm chút nữa, kết quả là ngủ thêm một giấc. Chị đưa thuốc cho cô, cô nghiêng đầu hỏi chị
- Chị đem theo hay là mua?
- Tôi mới đi mua sáng nay.
- Nhưng mà chị đâu có biết tiếng Nhật?
Chị đảo mắt, lại là cái đảo mắt đáng chết. Tới đây rồi cô bỗng sực nhớ, con bé So Hyun kia rất giỏi tiếng Nhật, hồi ấy học cấp ba nó luôn nằm trong top 5, dĩ nhiên là thứ hạng của nó không bằng cô, còn chị năm đó chọn học tiếng Pháp chứ không học tiếng Nhật. Cô nhìn chị lúng túng một hồi, bản thân đã biết trước đáp án, nhưng vẫn là muốn nghe chị thừa nhận hơn
- Thôi bỏ đi.
Cô nản lòng quay trở vào phòng, tính thay đồ để ra sân bay làm thủ tục sớm, nhưng vừa cởi hết ra thì cửa phòng toang mở
- Á!
Cô hét lên, chỉ kịp vớ lấy cái áo khoác che đi những nơi nhạy cảm trên người mình.
Chị đột nhiên xông vào phòng cô, không gõ cửa lấy một cái (hoặc có gõ nhưng mà cô không nghe thấy). Chị cúi mặt xuống, nói xin lỗi một cách ngại ngùng rồi khép cửa đi ra. Cô đứng trong phòng mãi vẫn chưa hết bàng hoàng, có phải chị đã thấy hết rồi không? Sau đó cô vò đầu, dậm chân nhăn nhó, nhảy phốc lên giường lăn hết bên này đến bên kia.
Cô thay đồ xong thì trở ra, thấy chị ngồi trên sofa, một không khí im lặng đáng sợ bao phủ lấy cả hai người. Cô khó xử tột độ nhưng vẫn lên tiếng, vì cô biết rằng với tính cách của chị chị sẽ chẳng lên tiếng đâu, hai tai chị hiện đỏ chót hết lên rồi.
- Có chuyện gì mà chị gấp gáp vậy?
Chị nhìn cô bằng một vẻ mặt hết sức thành khẩn
- Không phải tôi nhờ So Hyun chỉ đâu...
Cô nhướng mày nhìn chị, chờ đợi câu nói tiếp theo. Chị gãi đầu né ánh mắt của cô
- Tôi tới tiệm thuốc, đứng diễn tả cả nửa tiếng đồng hồ cũng không được. May mà gặp một cô biết tiếng Hàn đi đến phiên dịch tôi mới mua được...
Cô im lặng nhìn chị chẳng nói gì, lòng có một chút hạnh phúc vì chị đã tự nói cho mình nghe. Nhưng rồi có điều gì đó khiến cô khựng lại, vì chị không thuộc dạng khờ khạo như cô nghĩ từ trước đến nay, chị hoàn toàn có thể hiểu được cô đang nghĩ gì, hiểu rất rõ là đằng khác...
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com