Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#14


Cô ngày hôm nay chính thức tốt nghiệp trung học, cái danh thủ khoa từ cô vẫn không ai có thể chiếm lấy. Cô vừa nhận bằng xong đã phóng ngay xuống, chạy một mạch về phía chị. Vì là thủ khoa nên cả trường chỉ có mỗi áo tốt nghiệp của cô là màu đỏ, người ta còn dễ dàng nhận ra ngay chấm đỏ duy nhất trong trường đang lon ton chạy về phía cựu thủ khoa lẫy lừng một thời. Dù là lễ tốt nghiệp của cô nhưng chị vẫn được mời đến dự do nhiều năm liền đạt thành tích xuất sắc.

Cô chạy đến ôm chầm lấy chị khiến cho ánh mắt của toàn trường đổ dồn vào hai người, trong đó có cả con bé So Hyun tóc vàng kia. Trông thấy cô và chị nó liền nhanh nhảu đi đến bắt chuyện với Sowon

- Sowon! Em không biết là chị cũng đến dự đó!

Chị mím môi, cúi đầu chào con bé ấy. Chưa dừng lại ở đó, nó còn kéo tay chị nài nỉ chị chụp hình với nó một tấm nhân ngày nó tốt nghiệp. Cô ấm ức không sao tả được nhưng đã cố gắng nuốt hết thái độ khó coi vào trong bụng vì hôm nay là ngày vui. Trong lúc chị và con bé kia đang đứng ngay ngắn chuẩn bị chụp thì cô đi đến, chộp lấy bó hoa trong tay chị rồi quay ngoắt đi khiến cả chị và con bé kia đều ngỡ ngàng. Cô làm đúng chứ nào có sai đâu? Hoa là chị mua mừng tốt nghiệp cô, chứ cũng đâu có ý mừng tốt nghiệp con nhỏ kia! Của mình thì mình lấy đi thôi! Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cười thầm trong bụng, nhìn xuống bó hoa trên tay mình, lật qua lật lại rồi thả tay ra mới biết thật ra nó là hai bó hoa nhỏ hợp lại, nhưng một bó có thiệp còn một bó thì không. Cô nghiêng đầu quẳng bó không có thiệp qua một bên, tươi cười lấy tấm thiệp xinh xắn ra khỏi bó hoa.

Chúc mừng em đã tốt nghiệp nhé!
Hi vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với em.
Gửi cô bé tóc vàng,
Kim Sowon.

Nụ cười nên môi cô tắt lịm khi nhìn thấy cụm từ 'cô bé tóc vàng' kia. Thế có nghĩa bó hoa kèm theo tấm thiệp này là dành cho con bé đó, và bó còn lại là dành cho cô. Cô cứng người, chị thật lòng muốn đối xử với cô như vậy sao? Trong một khoảnh khắc cô thực sự muốn xé toang tấm thiệp kia rồi phi tang tất cả vào thùng rác.

Sau khi chị và con bé đó đã chụp xong, chị đi đến chỗ cô, cô cẩn thận cầm cả hai bông hoa đưa đến tay chị, tất nhiên là tấm thiệp cũng trở về vị trí ban đầu. Chị cầm lấy hai bó hoa, tiến đến chỗ con bé kia đưa một bó, con bé ấy thoạt nhìn qua trông thích thú lắm, còn mở thiệp ra coi rồi cười tủm tỉm với chị trước mặt cô. Lòng thì luôn tự nhủ là cố nhịn, nhưng chính cô cũng biết cô tức đến nỗi ruột gan lộn ngược cả lên rồi. Chưa dừng lại ở đó, con bé ấy lại cho cô một vố đau hơn, nó đột nhiên lộn ngược bó hoa, làm rơi ra một vật gì đó lấp la lấp lánh. Cô ngạc nhiên nhìn, thứ lấp lánh kia là một sợi dây chuyền. Thật quá đáng! Chị chẳng những gửi thiệp cho nó, mà còn tặng cho nó hẳn một sợi dây chuyền nhân dịp nó tốt nghiệp! Cô cảm thấy khóe mắt mình cay xè, cô không nhìn rõ được mặt chị vì chị đang đứng quay lưng về phía cô. Thì ra trước giờ đối với chị, con bé ấy vẫn là chân ái, còn cô, chỉ đơn giản là cô chủ phiền phức mà chị phải còng lưng ra phục vụ thôi! Cô cởi bỏ chiếc áo tốt nghiệp, chạy thẳng ra khỏi cổng, cô đã vừa chạy vừa khóc không biết là bao lâu...

Ngày tốt nghiệp năm đó có lẽ sẽ vô cùng hoàn hảo nếu không có sự xuất hiện của con bé tóc vàng ấy, ngày qua tháng lại cô nhận ra nó là nguồn căn của mọi sự tức giận trong cô. Từ ngày hôm đó trở đi cô đã biết, cho dù chị có ở cạnh cô mỗi ngày, từng phút giây đều dành cho cô, nhưng trong tâm trí chị mãi mãi vẫn có một Kim So Hyun tóc vàng nằm ở vị trí không ai có thể thay thế. Chị ở bên cạnh cô, đơn giản chỉ vì chị được lệnh phải làm vậy, nếu cho chị thời gian rảnh, chị chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc với con nhỏ ấy chứ sẽ không dành thời gian cho cô...

*

Cũng chính ngày hôm đó, cô đã chạy mòn cả chân như bây giờ, và chị cũng lại tìm được cô đang vô cùng vất vả trong tình trạng đau chân không đi được. Chị cũng cõng cô về, chẳng nói chẳng rằng, một câu hỏi hay một lời giải thích cũng không có. Cô ghét sự im lặng đó của chị, cô ghét vô cùng, nhưng chị thì bao giờ cũng im lặng, lúc nào cũng mặt kệ những suy nghĩ đang đè nén trong lòng cô. Để cuối cùng chính cô là người gục mặt lên hõm vai chị mà khóc, cô khóc đến sưng mắt chị cũng chỉ nhìn cô đau lòng, tối thì qua phòng chườm đá cho cô, cả ngày câm như hến không hé môi nửa lời.

Những ngày tháng được cô nhận định là ấm áp nhất nhưng cũng lại là những ngày tháng đau lòng nhất. Lúc ấy cô còn bé, những suy nghĩ buồn bực của cô cũng chẳng phức tạp như bây giờ. Nhưng dù cho bây giờ đã trưởng thành hơn một tí, chị cũng vẫn tạt cho cô mấy gáo nước lạnh đều đặn như ngày xưa, nên dần cô cũng quen, thành ra chai lì cảm xúc, không còn cáu gắt kiểu trẻ con nhiều như ngày trước nữa.

Cô được chị cõng trên lưng, cả người đong đưa qua lại. Chuyện quá khứ ùa về một lượt khiến hai mắt cô cay xè, cứ hễ nghĩ đến con nhỏ tóc vàng ấy sau này sẽ ở bên cạnh chị, tim gan cô như bị ai xé nát.

Nếu tâm chị đã nguyện như vậy, thế cô cố chấp giữ chị ở bên người còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Nhìn lại thời gian qua quả thật cô đã tốn công vô ích, là bản thân trẻ con chọn cách chiếm hữu để giữ chị lại bên mình. Sự thật bao giờ cũng cay đắng, nhưng nó là điều không ai có thể chối bỏ được, cô chẳng thể tìm cách biện minh rằng những đau buồn khi xưa về sau sẽ không vây bám bản thân, rằng chị sẽ thay đổi, rằng trái tim chị sẽ hướng về cô, cô thật sự không thể. Tất cả rõ ràng đến đáng sợ, nếu cô vẫn tiếp tục ở bên chị, tiếp tục chìm đắm vào những hi vọng ảo mà chị đem lại, cuối cùng người đau nhất chắc chắn sẽ là bản thân cô.

Cô cắn môi, hứa với bản thân rằng chỉ đau thêm một lần nữa thôi, sẽ chỉ một lần này nữa thôi. Lần này cô nhất định sẽ dứt khoát triệt để, vì chị và vì chính cô.

Cô vùng mình khiến chị phải đặt cô xuống, chị quay sang nhìn cô giống như định hỏi tại sao thì đột nhiên im bặt khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cô hít một hơi, lau chúng đi và nói với chị

- Từ nay chị được tự do, chị muốn đi đâu cũng được, không cần phải theo em nữa...

Nói rồi cô nhấc từng bước khó nhọc, khập khiễng bước đi trước cặp mắt ngỡ ngàng đang không hiểu chuyện gì xảy ra của chị. Chị đột nhiên nắm chặt tay cô níu lại khiến cô mất thăng bằng suýt nữa thì ngã

- Bỏ ra...

Giọng cô yếu ớt cất lên, hất phăng cánh tay chị ra. Chị chạy theo từng bước đi chập choạng của cô, kéo lấy tay áo cô, giọng run run

- Cô chủ...tôi không hiểu...cô chủ...

- Có gì đâu mà không hiểu...nghĩa là - cô cau mày, nhích một chân lên - ...từ giờ chị không còn là người hầu nhà họ Jung nữa...chị hãy...sống vì chính mình. Không cần phải gượng ép ở bên cạnh em nếu chị không thích...

- Nhưng...nhưng...

Chị vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cô lại tiếp tục lê từng bước

- Nhưng cái gì? Chẳng phải...chị rất yêu So Hyun hay sao?! Chị mà không đi...em sẽ tức giận thật đó!

- Không có! Tôi không có...

- Không có cái gì?

- Tôi không...không có yêu So Hyun.

Cô cười khẩy, chị vẫn vậy, chối phăng tất cả như ngày nào trong khi sự thật đều đã được cô nhìn thấu

- Đến giờ này mà chị còn chối sao? Chị sợ với thế lực gia đình nhà em em sẽ khiến cho con bé đó nhà tan cửa nát có đúng như vậy không? Chị chẳng cần phải lo nữa đâu bây giờ em không có cha mẹ chống lưng cho nữa! Em là tự lực cánh sinh! Chị đi đi và nhớ rằng em sẽ không ti tiện đến nỗi phá hoại hạnh phúc của nó và chị!

Chị cứng người đứng yên một chỗ, những ngón tay thon dài không còn níu lấy cánh tay cô nữa

- Cô chủ...

Mẹ kiếp! Cô sắp đau lòng đến không còn nước mắt nữa thì chị lại gọi cô, chị muốn cứa vào lòng cô bao nhiêu nhát dao nữa mới chịu nguôi đây?! Cô gào lên rồi quay phắt lại trợn mắt nhìn chị, mặt chị vẫn tỏ ra đáng thương như thế. Cô xồng xộc bước đến, hung hăng nắm lấy cổ áo chị kéo về phía mình

- Chị bảo sẽ tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của em đúng không?

- Cô chủ...

- Dẹp đi! Lúc nào cũng cô chủ cô chủ! Chị thử gọi một lần nữa xem?! - cô tức giận quát.

'Cô chủ', đó là hai từ cô ghét nhất, khiến cô tổn thương nhiều nhất. Còn chị, chị là người cô thương nhất, nhưng chính chị cũng là người lặp lại hai từ đó nhiều nhất...

------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com