#16
Cô thả mình trên lưng chị, mỉm cười nghĩ ngợi, chợt thấy cảm giác chị mang lại ngày hôm nay thật khác biệt. Chị đã cười với cô, cô hôm nay đã trông thấy chị cười rồi, một nụ cười thật tự nhiên xuất phát từ tận đáy lòng chị, khiến cô có cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết. Thật ra mọi lần chị cõng cô cô đều có cảm giác ấy, chỉ là ngày hôm nay có hơi đặc biệt một chút (là quá đặc biệt luôn ấy chứ). Hôm nay là ngày Sowon đã thú nhận lòng mình với cô.
Cô rướn người ôm chặt cổ chị nói khẽ
- Chị không mỏi chân hả?
- Không, Eunha nhẹ mà.
Chị nghiêng đầu nói với cô, trên môi còn thoáng có nụ cười. Câu nói của chị bình thường như thế mà không hiểu sao lại khiến tim cô dồn dập liên hồi, nó đập mạnh đến nỗi cả cô còn sợ chị nghe thấy.
Cô dụi đầu vào cổ chị, hít hà hương nước hoa phảng phất qua sống mũi, những chuyện đau buồn trong quá khứ mà cô luôn day dứt khi nghĩ về, sau bao lời chị nói đều biến đi đâu mất. Đột nhiên trong đầu không còn khúc mắc gì, không còn dằn vặt, không còn khó chịu nữa lại khiến cô có chút không quen. Trong đầu cô bỗng hiện lên hàng loạt các câu hỏi dạng như: Sau này cô và chị sẽ như thế nào? Liệu bây giờ có được tính là một kết thúc viên mãn cho chuyện của cô và chị hay chưa?
Đang chìm trong vòng suy nghĩ chị bỗng nhiên đặt cô xuống khiến cô bừng tỉnh. Chị xoay mặt về phía cô, lấy từ trong túi áo ra một vật gì sáng lấp lánh. Sau khi nhận ra nó cô đã reo lên
- Sợi dây chuyền...chị giữ tới bây giờ luôn hả?
Chị cười cười, loay hoay tìm mặt dây chuyền
- Vì chị chưa tặng nó cho Eunha mà.
Cô cảm động không nói nên lời, hành động ngay sau đó của chị khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chị đeo sợi dây vào cổ cô, mặt dây chuyền có hình trăng khuyết, nhỏ nhắn nhưng trông vô cùng tinh tế. Chị cau mày lại, nhìn chằm chằm vào cổ cô với một vẻ mặt nghiêm túc, giống như muốn xem xem có hợp với cô hay không. Cô đối diện với ánh nhìn của chị lại cảm thấy ngượng ngượng, cứ ngó nghiêng ngó dọc, lúc rụt cổ lại, lúc lại vờ như đang tập trung nhìn đi đâu, nhưng thật ra toàn bộ tâm trí đều đang thắt chặt vào đôi bàn tay mềm mại đang mãi loay hoay trên cổ mình. Sau khi xem xong thì chị gật đầu cười, hài lòng khom người xuống, ngón tay trỏ chạm nhẹ vào mũi cô
- Ngày thường em dữ lắm mà, sao hôm nay im lặng vậy?
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy một dòng điện mờ ám chạy dọc sống lưng, chị từ khi nào đã biết trêu chọc cô rồi? Cô né ánh mắt chị, vờ nhìn đi nơi khác nhưng chốc chốc lại liếc sang, điều khiến cô bối rối nhất là mắt chị vẫn cứ an yên ở đó chẳng dời đi đâu.
- Giờ thì em đã hiểu cảm giác của chị mỗi khi em cứ nhìn chị chằm chằm thế này chưa?
Cô cúi mặt, thật sự không còn gì để nói, giống như chị đã sẵn sàng trả đũa cô tất cả những chuyện từ trước đến nay.
Cô nhắm chặt hai mắt, cắn môi quay đi chỗ khác một lúc lâu, sau khi xác định chị đã im lặng cô mới ngoái đầu lại.
Như chỉ chờ có thế, cô vừa quay đầu chị đã phủ lên môi cô một nụ hôn...
Môi chị mềm thật, lại còn ngọt ngào nữa, trước giờ có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ có ngày này, hành động của chị thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Chị lại xoa đầu cô, đem từ trong cổ áo ra một sợi dây chuyền nữa. Thoạt nhìn thì nó giống hệt sợi dây chuyền cô đang mang, nhưng nhìn kỹ lại thì mặt dây chuyền của chị không phải hình trăng khuyết giống cô mà là hình ngôi sao, chị đã đeo nó suốt từ ngày ấy đến nay ư? Sao cô không phát hiện ra nhỉ? Cô nghiêng đầu hỏi chị
- Tại sao không phải là mặt trời mà lại là ngôi sao vậy?
Chị cười nhéo má cô
- Tại vì mặt trời với mặt trăng chỉ có thể nhìn thấy nhau khi nhật thực hoặc nguyệt thực thôi! Còn những ngôi sao là lúc nào cũng ở cạnh mặt trăng hết!
Cô ồ lên một tiếng, đúng là lúc nào chị cũng ở cạnh cô giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy. Trước đây ngoài những lần chị khiến cô tức điên, thì cảm giác ấm áp và cảm giác được che chở mỗi ngày đều là do chị mang lại cho cô, cô đã luôn thầm cảm ơn chị vì điều đó. Cô vòng tay qua cổ chị, kiễng chân lên hướng về phía tai chị ấp úng nói
- Cảm ơn vì đã luôn ở cạnh em...
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua kéo khóe môi chị cong lên, cô vừa nói xong liền cảm thấy xấu hổ, nếu chị lôi câu nói vừa rồi của cô ra chọc ghẹo chắc cô chết vì ngượng mất. Nhưng chị không nói gì cả, chỉ im lặng xoa đầu cô. Giờ đã gần một giờ sáng, đã rất khuya rồi và đường phố hiện cũng chẳng còn ai qua lại, cô và chị thực sự phải tìm chỗ ngủ thôi.
- Có muốn chị cõng không?
Chị đột nhiên hỏi cô, cô nhìn xuống chân mình rồi ngước mặt lên nhìn chị lắc đầu
- Dạ thôi, Eunha hết mỏi chân rồi.
Chị đột nhiên đứng lại, cau mày nhìn cô với một vẻ mặt cực kì nghiêm trọng khiến cô buốt cả sống lưng
- Sao...vậy? Em...nói gì sai hả?
- Em phải nói muốn chứ!
Cô nghiêng đầu không hiểu, vì cô bây giờ không cảm thấy đau chân nữa
- Nhưng...chân em hết đau thật rồi mà.
Cô nói xong còn nhảy tưng tưng mấy cái để chứng minh cho chị thấy là cô không còn đau chân nữa, nhưng trái lại với mong đợi của cô, chị trông càng hung tợn hơn. Mặt chị vẫn không dễ coi thêm tí nào, chị thô bạo choàng tay cô qua cổ mình rồi cứ thế xốc cả người cô lên.
- A từ từ...chị sao vậy? Em nói thật mà!
Chị không trả lời câu hỏi của cô, cứ thế cõng cô trên lưng. Cô chốc chốc lại liếc nhìn chị xem đôi mày của chị đã giãn ra hay chưa, vì vẻ mặt chị thực sự rất đáng sợ, khi nãy chị kéo tay cô choàng qua cổ thôi cũng khiến cánh tay cô đau điếng. Đúng là dân học võ, người gì đâu mà thô bạo hết sức!
Một lúc sau thì mặt chị cũng giãn ra, và chỉ chờ có thế, cô đưa ngón trỏ chọt chọt vào má chị
- Nè...
- Hủm? - chị trả lời cô.
- Chị bị sao vậy? - cô nhẹ nhàng hỏi.
- Sao là sao? Chị bị gì đâu? - chị trông như một đứa trẻ vô tội.
- Lúc nãy...trông chị dữ lắm.
Cô chu cái mỏ, chị đúng thật đã khiến cô hồn vía lên mây với vẻ mặt đó. Chị xoay đầu về phía cô
- Chị làm Eunha sợ hả?
Cô gật đầu ừm nhẹ một tiếng. Chị mím môi tỏ vẻ hối lỗi. Cô có thể tưởng tượng ra hành động của chị trong tình huống này nếu như hai tay chị đang không bận rộn, cụ thể là chị chắc chắn sẽ cúi mặt gãi đầu và thấy ân hận vì đã làm cô sợ. Cô ngước mặt nhìn chị, mỉm cười
- Không sao...Em chỉ thắc mắc vì sao chị lại đột nhiên như vậy thôi.
Chị im lặng, mặt hướng về phía trước nên cô không thấy rõ, chỉ thấy được góc nghiêng khuôn mặt chị. Chị đẹp như vậy tại sao bây giờ cô mới phát hiện ra nhỉ?
Chị giống như đang muốn giải đáp thắc mắc của cô, nhưng cũng giống như không muốn, chị cứ lấy hơi rồi lại thôi, rồi lại lấy hơi, rồi cũng thôi. Cô nhìn theo chị từ đầu đến giờ, từ nay cô sẽ không gấp gáp nữa, cô sẽ kiên nhẫn chờ chị trả lời, mặc dù chị là trùm làm cô mất kiên nhẫn, nhưng cô không muốn mình trở thành nỗi ám ảnh của chị thêm một lần nào nữa. Quả đúng như cô mong đợi, chị cuối cùng cũng cất tiếng khiến khoé môi cô bất giác cong lên
- Tại vì Sowon muốn cõng em thôi...
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com