#19
- Chị...chị nói gì vậy?
Cô ngước mắt nhìn chị, kéo chăn lên che nửa mặt. Chị nằm nghiêng người, chống một tay lên đầu nhìn cô, giọng tỉnh bơ
- Hôm qua ôm em ngủ, thực sự là nhịn dữ lắm đó.
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy bầu không khí này có chút không ổn. Cô lén lút xoay người, nhưng cánh tay chị nhanh như chớp đã luồn qua cổ, giữ chặt vai bên kia của cô. Cô chầm chậm xoay mặt nhìn chị, cả người nóng như lửa đốt. Chị đang dùng một cặp mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào cô, nhếch một bên môi, thả vào tai cô những lời ma mị ớn hết cả người
- Chạy đi đâu?
Cô nhìn chị, bỗng nhiên cảm thấy sợ muốn khóc
- Sowon...
Chị nghe cô gọi thì vẻ mặt liền trở về như bình thường, không còn đáng sợ giống khi nãy nữa. Chị cười vuốt tóc cô
- Sợ hả?
Cô khẽ gật đầu, thật sự là chị đáng sợ lắm. Chị cúi đầu xuống, một nụ hôn phớt nhẹ qua trán cô, cô nhắm mắt cảm nhận, chỉ muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này mãi mãi. Sau đó chị lại nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù không phải ánh nhìn đáng sợ như khi nãy, nhưng sao cô vẫn thấy nó rợn người thế nào
- Chị...làm sao nữa vậy?
Cô nhăn mặt hỏi chị, hôm nay thật là vượt quá sức chịu đựng của cô, chỉ trong một đêm thôi mà chị khiến cô rùng mình tận mấy lần. Chị ợm ờ một lúc, mắt nhìn đi nơi khác, chốc chốc lại liếc mắt về phía cô rồi cười tủm tỉm một mình khiến cô rất khó chịu. Cô rướn người lên, hai bàn tay nhỏ bóp nhẹ cổ chị
- Bây giờ nhà ngươi có nói hay không?
- A...aa...nói nói.
Chị ho mấy cái rồi gỡ tay cô ra, cô nghe chị chịu nói cũng kiên nhẫn chờ đợi, nhưng tính tình chị vẫn thế, muốn cô đợi đến phát điên lên mới vừa lòng. Khoảnh khắc cô định xoay lưng đi ngủ mặc kệ chị thì chị lại vươn tay ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ
- Eunha làm chị nhớ đến một câu nói...
Giọng nói của chị khiến cô ngước mặt lên, cô tò mò chờ đợi câu nói tiếp theo của chị. Chị bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc như khi nãy, nhưng không lâu sau đó, mắt cười của chị đã nhìn xuống cô, chị nhéo má cô nói giọng giễu cợt
- "Công ngoài đường mà thụ trên giường."
Chị nói xong liền nở cái nụ cười chọc ghẹo đáng ghét chưa từng thấy khiến cô chỉ muốn một đạp đá chị bay ra khỏi giường, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cuối cùng bao giờ cũng kết thúc bằng hai từ 'không nỡ'. Cô ngượng chín mặt, giơ nắm đấm lên đấm vào vai chị một cái, nhưng bản thân cô cũng biết nắm đấm của mình với chị như kiến cắn vậy. Chị trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô thì giống như là thích thú lắm, chị búng nhẹ vào trán cô
- Đánh như thế chị đâu có đau đâu...Bộ Eunha sợ chị đau hả?
Bị nói trúng tim đen, cô cắn chặt môi không nói một câu nào, tại sao chị bao giờ cũng có thể đoán được lòng cô như thế? Dù bộ dạng chị bây giờ đúng là đáng ghét thật, nhưng ở một khía cạnh nào đó cô không thể phủ nhận rằng bởi vì chị hiểu cô như thế nên chỉ khi ở bên cạnh chị, cô mới có cảm giác an toàn, cảm giác được bảo vệ, chở che.
Chị mân mê hai má phúng phính của cô, nhào tới nhào lui như làm bánh, cô cũng để mặc cho chị muốn làm gì thì làm. Đây là lần đầu tiên cô thấy chị có hứng thú khi làm một việc gì đó, phấn khích đến mức không màng đến vẻ mặt ngốc nghếch chưa từng có của chị đã bị cô ghim sâu trong trí nhớ từ đầu đến cuối. Và cũng vì đây là lần đầu tiên, nên cô sẽ không chấp nhặt chị, chị muốn im lặng cũng được, cô có thể đợi chị cất tiếng cả đời, chị muốn trêu cô cũng được, cô chắc chắn sẽ để cho chị trêu cả đời, chỉ cần chị hứa sẽ mãi ở cạnh cô, vui vẻ và trông hạnh phúc như bây giờ thì cô đã mãn nguyện lắm rồi. Cô thật sự thích vẻ mặt ngốc nghếch này của chị đến nỗi có thể đánh đổi tất cả để được nhìn thấy nó mỗi ngày.
Trời đã gần sáng rồi mà cô và chị cứ như cặp vợ chồng son, quấn quít bên nhau không ai chịu ngủ, mãi đến khi cô ngáp liên tiếp ba cái liền chị mới cốc đầu cô giục đi ngủ. Cô rúc mình vào lòng chị, chị vươn tay ôm chặt cô vào người. Đêm hôm đó, là đêm đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thực sự, cũng là đêm đầu tiên cô được cảm nhận thật rõ ràng thứ tình cảm to lớn mà chị dành cho mình...
*
Cô tỉnh dậy vào khoảng chín giờ sáng, sau khi với lấy điện thoại xem giờ cô mới ngạc nhiên, không ngờ rằng tối qua gần ba giờ sáng mới ngủ, đã thế còn giật mình tỉnh giấc khi rạng sáng, mà lúc này chín giờ hai mắt cô lại tự mở, thậm chí còn không cần đến báo thức. Cô nhẹ nhàng quay sang chị, chị vẫn đang ngủ rất ngon. Thật lòng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị ngủ, dạo trước chỉ cần là khoảng thời gian cô bận rộn thì chị tuyệt đối không ngủ, hoặc có ngủ chị cũng ngủ rất ít, bằng chứng là mỗi khi cô tỉnh dậy đều thấy chị đang làm một việc gì đó, khi thì chị nấu bữa sáng, có hôm...lại đang nấu bữa trưa, có hôm đang phơi đồ, ngày trước thì soạn cặp cho cô đi học đại học, sau này lại soạn tài liệu cho cô đi làm, hôm lại dọn dẹp nhà cửa,...nói chung là cô chưa bao giờ bắt gặp chị ngủ cả.
Cô chống cằm, ngắm gương mặt đang ngủ say của chị, cặp chân mày kia chắc chỉ khi chị ngủ ngon thế này mới không chau lại, sống mũi chị cao cao, đôi môi căng mọng, mái tóc mượt mà buông dài và từng nhịp thở đều đặn của chị làm cô không tài nào dời mắt đi nơi khác, hoàn toàn bị vẻ đẹp của chị thu hút. Cô vươn cánh tay, nhẹ nhàng chạm từ mắt, đến mũi, đến môi chị, sau đó không kìm lòng được đã rướn người lên hôn vào môi chị một cái. Sau đó cứ ngỡ chị sẽ tỉnh dậy nên vội rúc cả người vào chăn giả vờ ngủ, chỉ chừa mỗi cặp mắt lâu lâu hé mở để quan sát chị, nhưng có lẽ Sowon đã mệt lắm rồi, hôm qua đi theo cô lâu như vậy mà còn cõng cô về khách sạn, từ đầu đến cuối không than nửa lời. Nếu cô là chị, vừa về đến khách sạn cô chắc chắn sẽ ngủ một mạch cho đến trưa hôm sau.
Ngẫm lại mới thấy, trước giờ đều là chị soạn đồ cho cô, thôi thì hôm nay cô để chị ngủ còn cô đi soạn đồ vậy, dù sao thì chị đã soạn gọn gàng sáng hôm qua rồi, cũng chẳng bừa bộn bao nhiêu. Nghĩ thế cô liền tắt báo thức, nhanh chóng ra khỏi giường và bước vào nhà vệ sinh. Đến khi trở ra thì thấy chị vẫn đang ngủ, không hiểu tại sao trong mắt cô chị càng ngày càng đẹp, kể cả khi chị bỗng nhiên nổi hứng thay đổi tâm tình trêu chọc cô hết lần này đến lần khác cô vẫn cảm thấy chị đáng yêu lạ thường. Sau khi cô soạn đồ xong xuôi thì lại lên giường ngồi cạnh chị, chị bỗng trở người lăn về phía cô, vươn cánh tay ôm chặt lấy hai chân cô khiến cô bối rối chẳng biết làm gì. Điện thoại ở dưới gối rung lên, là tin nhắn của Yerin, cô mỉm cười đọc tin nhắn, vừa trả lời tin nhắn vừa vuốt tóc chị
'Em khi nào về đây?'
2 giờ chiều nay em lên máy bay đó.
'Sao trễ thế? Hôm qua bảo chị dời chuyến lại lúc nửa đêm mà, nay lại dời nữa à?'
Em là nhượng vé cho người đang có chuyện gấp nên mới về trễ đó nha!
'Hừ! Lòng lương thiện trỗi dậy à? Làm SinB trông dài cả cổ, hôm qua tới giờ cứ hỏi sao em chưa đến.'
Tội lỗi quá...em về sẽ bắt xe lên trên đấy ngay và luôn...
'Biết ăn năn như thế là tốt! Về là phải đi liền đó!'
Vâng thưa sếp!
'À mà hai người, hai người đến đâu rồi, vẫn chiến tranh lạnh sao?'
Cô nhìn qua chị đang ngủ say, tay vẫn không ngừng vuốt tóc chị, cười tủm tỉm trả lời tin nhắn Yerin
Hôm qua...là hôm đầu tiên...
'Cái gì?! Gì cơ gì cơ?? Chưa gì mà...mà làm rồi á?!'
Cô tưởng chỉ có một mình Sowon là có năng khiếu chọc điên cô thôi
Làm cái gì mà làm! Hôm qua là hôm đầu tiên người ta hẹn hò chứ bộ! *nắm đấm nắm đấm nắm đấm*
'À à *chắp tay chắp tay*...vậy là hôm qua Sowon nói ra rồi hả?'
Dạ...
'Eunha nè.'
Sao ạ?
'Hai người phải thật hạnh phúc nhé!'
Cô cười, nhìn xuống người con gái đang nhắm nghiền mắt ngủ không màng mọi thứ xung quanh. Chắc chắn rồi, cô sẽ thật tốt, thật tốt với Sowon. Cô sẽ không để chị chịu đựng một mình nữa, chị cũng sẽ không bao giờ phải khóc một mình thêm lần nào nữa...
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com