#26
Chiếc xe trắng như tuyết trước mặt cô được giăng đầy hoa hồng đỏ, trong khi cô cảm thấy số lượng hoa hồng nhiều đến mức nhìn nó trông có vẻ lố bịch thì đám người hầu xung quanh lại rất thích thú, còn che miệng trầm trồ không ngớt, đến khi phát hiện ra cô đang tiến đến thì mới cúi đầu chào. Cô vào xe, cầm xấp báo kinh tế thị trường bên cạnh lên đọc, bọn người đó lại làm như cô mất thính giác mà nói với nhau
- Sao đột nhiên cô chủ lại tự nguyện thế nhỉ?
- Có khi một tí nữa cô chủ mới nổi loạn.
- Hai người thôi đi! Dù có thế nào thì cũng không thể phủ nhận một điều là họ thực sự rất đẹp đôi.
Bàn luận sôi nổi là thế, nhưng khi cô trừng mắt quay đầu về phía ba người họ thì bọn họ ngay lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt sắc như dao của cô. Cô nhếch môi, thôi thì không thèm chấp người dưng.
Xe lăn bánh đến nhà thờ, cô vừa đẩy cửa xe đã có hai ba con người chạy đến trước mặt cầm váy cho. Cô thở dài ngước mặt lên, nếu không phải là người giỏi kìm nén, cô chắc chắn lúc này nước mắt mình sẽ tuôn ra như suối. Cha cô đứng đấy nở một nụ cười hiền nhìn cô, ông mặc một bộ vest đen trông cực kì bảnh bao, dù trước giờ trong mắt cô ông luôn là người đẹp trai nhất, nhưng ngay lúc này đây ông còn hơn thế gấp ngàn lần. Cô cũng cười nhìn ông, một nụ cười pha chút phiền muộn, sau đó khoác tay ông đi vào lễ đường.
Cánh cửa dần dần mở ra, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía cô. Cô chậm rãi tiến từng bước, mỗi bước đi như một mũi dao đâm thẳng vào tim. Trước mặt là tên công tử họ Choi, cái tên mà ngày nhỏ khiến cô căm ghét đến tận xương tủy, hắn nhếch môi quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, còn liếm môi làm ra bộ dạng cợt nhả đáng sợ. Công ty của mẹ cô đích thực là dạo gần đây gặp chuyện, cũng nhờ một tay vị chủ tịch nhà bên ấy cứu vớt, và để trả ơn, nhà bên ấy yêu cầu một người con dâu là cô. Mẹ cô, mẹ cô đã không do dự mà đồng ý. Tại sao lại không khi bà luôn mơ ước có được một đứa con rể danh giá như thế? Bà đã ấp ủ ước muốn đó từ khi cô còn đi học kia mà?
Nhưng cô thấy tởm lắm! Cô thật sự cảm thấy ghê rợn đến muốn nôn.
Cô bước chậm hết sức có thể, dù liên tục tự trấn an bản thân rằng sẽ ổn thôi, sẽ không sao cả, nhưng mồ hôi cứ lần lượt tuôn ra lạnh hết sống lưng.
Không được! Đứng cùng hắn một nơi cũng không được! Cô sẽ khóc mất! Cô chắc chắn sẽ khóc mất!
Cuối cùng cô cũng lên đến chỗ tên ấy, cha cô trao tay cô cho hắn, cô vì hoảng hồn rút tay về nên suýt nữa thì ngã. Và tên ấy đã kịp đỡ cô.
Bên dưới có rất nhiều người trong giới kinh doanh đến chúc mừng, có biết bao con mắt dò xét, cô không thể đẩy hắn, càng không thể khóc. Cô kìm nén tất cả, cô đã giữ tất cả lại vào mình, và cô rất hi vọng rằng công sức kìm nén của mình sẽ không uổng phí. Cô giữ thăng bằng đứng thẳng người, đám người bên dưới ngoại trừ Yuju và Umji phát hiện ra vẻ mặt gượng gạo của cô thì tất cả đều cảm thấy hành động vừa rồi của cô dâu chú rể ngày hôm nay rất lãng mạn, bằng chứng là kẻ thì ồ lên người thì hú hét. Cô nuốt nước bọt cúi gầm mặt, cắn chặt môi đến đau điếng.
Eunha đứng thừ người ra đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống cũng là lúc cô giật mình phát hiện ra Umji đang trừng mắt ra hiệu, cô liền xoay đầu lên nhìn vị linh mục. Vị linh mục chủ trì hôn lễ của cô cũng đã có tuổi rồi, ông ấy vẫn rất kiên nhẫn nhìn cô giống như chờ đợi một câu trả lời. Cô lại nhìn xuống Yuju và Umji, hai người lúc này khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười nhẹ.
Giọt nước mắt thứ hai lăn dài trên má.
Eunha chợt mỉm cười, xoay người về phía cửa.
Cánh cửa dần hé mở, thứ ánh sáng chói lòa bên ngoài lập tức xông thẳng vào, người con gái cô mong đợi cuối cùng cũng đã đến trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng của mọi người bên dưới. Sowon chống tay lên một bên cửa thở hổn hển, trán chị lấm tấm mồ hôi, mặt mũi lem luốc, nơi khóe môi còn có một vệt máu nhỏ.
Cô đưa tay che miệng, bao nhiêu nước mắt dốc công nén vào bấy giờ lại trào ra hết.
Chị đánh nhau với đám vệ sĩ ngoài đó nên mới vào trễ như thế đúng không?
Có đau không? Có đau bằng tim em không?
Sowon của em giỏi lắm!
Eunha đã nghe lời các chị, Eunha đã làm như các chị bảo đây, nhưng Eunha vốn mạnh mẽ đã nhịn không được, Eunha lỡ khóc mất rồi...
*
'Alo? Không phải giờ này em đang đi lên hay sao?'
- Mẹ...mẹ nhốt em rồi Rin.
'Đang ở đâu?'
- Dạ ở trong phòng em...
'Hôn lễ khi nào diễn ra?'
- 1h trưa mai ở nhà thờ...nhưng mà Sowon hiện không ở cùng em, và chị ấy chẳng biết gì hết...nếu như em cứ không chấp nhận mẹ sẽ tìm cách hại Sowon mất...Rin ơi cứu em em không muốn cưới người khác đâu Rin...
'Bình tình, Rin sẽ tìm cách giúp em, nhưng em phải tin tưởng Rin, được chứ?'
- Dạ...
'Ngoan. Bây giờ việc của em là ở yên trong phòng làm con ngoan, mẹ bảo gì cứ nghe theo, không được cãi, việc còn lại để Rin lo, Sowon của em cũng để Rin lo.'
- ...
'Nín! Không có khóc nữa! Không có gì đáng để khóc cả! Mọi chuyện đều có cách giải quyết hết! Thỏ con của chị ngoan nhé! Người chị từng trải này sẽ cứu em, ráng chịu một đêm thôi, Rin hứa là chỉ một đêm thôi, nhé?!'
- Dạ...
*
Giống như mẹ cô đã lường trước được việc này, nên khi nãy xe vừa lăn bánh đến cô đã thấy một đám vệ sĩ xếp hàng dài. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu Sowon muốn bước qua cánh cổng to tướng kia thì chị phải đánh nhau với cả đám người ấy để vào. Cô sợ họ sẽ làm chị đau, cô sợ chị sẽ bị thương, da Sowon cũng mỏng như cô, chị làm sao chịu nổi chứ. Khoảnh khắc nhìn thấy chị tim cô như chết lặng, chị bị người ta đánh đến bầm cả mặt, đầu tóc thì rối tung, chị mặc một bộ vest trắng tinh đứng một chỗ thở hổn hển. Cảnh tượng đó quả thật là quá sức với cô lúc này, một chút xót xa, một chút cảm động xen lẫn một chút hạnh phúc. Sowon mặc dù không nói gì, nhưng tất cả những điều ấy, tất cả những điều chị làm như muốn nói với cô rằng: Chị đến rồi đây, chị đến với Eunha rồi đây.
Chị bước từng bước vững chắc tiến về phía cô, cô lại chạy về phía chị, cô chạy bất chấp chiếc váy cồng kềnh rũ xuống chân, chiếc váy có thể khiến cô vấp ngã bất kì lúc nào. Cô vừa chạy vừa khóc, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cảm xúc trong lòng mình lẫn lộn đến như vậy, một cảm xúc dồn nén còn đáng sợ hơn cả những ngày Sowon phủ nhận tình cảm của chị dành cho cô trong quá khứ. Khoảng thời gian từ tối qua đến trưa hôm nay quả là một cơn ác mộng, nó không hề ngắn, thật sự là không ngắn. Cô đã quá quen với cảm giác có chị bên cạnh, cô không muốn rời xa chị nửa bước, dù cả cô lẫn chị đều đang ở cùng một đất nước, cách nhau cũng không gọi là quá xa, nhưng cô không thích cảm giác ngày hôm qua chút nào. Nó giống như hai người đang ở cạnh nhau nhưng bị một bức màn mỏng chắn ngang, trong lòng căm phẫn chỉ muốn xé toạc nó ra mà không thể chạm đến nó.
Sowon dang đôi tay, cô nhảy cẫng lên ôm chầm lấy chị rồi gục mặt vào vai chị khóc không ngừng. Chị cười thành tiếng ôm chặt lấy eo cô, đưa một tay nhẹ vuốt tóc cô nói khẽ
- Chị đến với Eunha rồi đây.
Cái ôm của chị, cái ôm của chị là thứ ấm áp nhất trên đời. Cô cứ thế nức nở mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, giống như trong lễ đường hiện giờ chỉ có mỗi cô và chị. Sowon nâng mặt cô, thận trọng lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó véo nhẹ cái mũi đỏ ửng vì khóc của cô rồi hạ gối quỳ xuống.
- Sowon...
Cô còn chưa hết ngỡ ngàng thì chị đã giơ lên trước mặt cô một chiếc nhẫn sáng như sao được điêu khắc tinh xảo. Sowon nhìn cô mỉm cười, tuy nhìn chị có phần ngốc nghếch bởi trận đánh nhau khi nãy làm bộ vest trắng của chị dơ đi, nhưng sự chân thành của chị vẫn mãi ở đó không thay đổi. Mặt dây chuyền hình ngôi sao của chị đang đung đưa, lấp la lấp lánh như mỉm cười với cô, mặt dây chuyền hình trăng khuyết nhỏ xinh chị tặng thì vẫn nằm nguyên trên cổ, như mặt trăng vẫn yên lặng chờ đợi các vì sao quay về.
- Chị không có gì cho Eunha hết, chị chỉ có canh kim chi, súp sườn heo, một trái tim và một cái đầu lúc nào cũng nghĩ về Jung Eun Ha mà thôi. Mặc dù có chút ít ỏi thật nhưng Sowon này vẫn nhất quyết tranh với cái tên chú rể đằng kia, biết là hơi mạo hiểm nhưng mà...em có muốn ở bên Sowon suốt đời không?
Cô đưa tay che miệng, hai hàng nước mắt lại trào ra. Sowon hôm nay làm sao thế? Tại sao lại bất ngờ như vậy? Cô khóc đến hai mắt đau rát rồi chẳng muốn khóc nữa đâu...
- Không chịu hả? Muốn cưới tên trên đó hả? Thế chị đứng lên nhé? Mỏi hết cả chân...
Cô cắn môi, hướng về chị mà hét, tiếng hét vang vọng cả lễ đường
- Cái đồ đáng ghét! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa em cũng chỉ muốn cưới một mình chị thôiii!!!
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com