#27
Cô hét xong thì đỏ mặt cắn môi, dùng cặp mắt ngấn nước tội nghiệp nhìn chị. Sowon như đã quá quen với tiếng hét của cô nên lúc cô hét chị chỉ cười nhẹ, còn bây giờ thì chị cười tươi hơn.
Nụ cười của Sowon giống như nắng vậy, nó sưởi ấm lòng cô, làm tan chảy bức tường đá tưởng chừng như vĩnh cửu bao quanh trái tim lạnh lẽo và đá phăng đi mọi lí trí trong cô.
Sowon đứng dậy, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Ngay lúc đó, một cái tát nhằm vào má chị giáng xuống.
Mẹ cô giận run người, hung hăng bước đến nắm lấy cổ áo Sowon, nhưng Yerin từ đâu chạy đến đã hất phăng tay bà ra. Một chút kinh ngạc thoáng qua trên mặt vị phu nhân nọ
- Ye...Yerin.
Yerin mặt đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía vị phu nhân ấy. Thật ra cô cũng có đôi chút ngạc nhiên, Yerin xa mẹ lâu như vậy mà khi gặp lại trên mặt chị không có một vẻ gì là lưu luyến hay thậm chí là nhớ nhung, cứ lạnh như tiền vậy. Yerin đã chịu nhiều tổn thương quá chăng?
Cô không biết nhiều về chuyện tình cảm của Yerin và SinB, cô chỉ biết rằng SinB ngày trước cũng học cùng trường với Yerin, sau đó hai người họ yêu nhau thắm thiết nhưng mẹ cô, người luôn luôn tình nguyện đứng ra làm phù thủy trong mọi câu chuyện cổ tích dù chẳng ai sai bảo, cứ nhất quyết muốn Yerin phải gả vào một nhà hào môn vừa ý bà. Cuối cùng Yerin chịu không nổi nên đã cùng SinB cao chạy xa bay, năm đó cũng đích thân cha cô giúp hai người. Cha cô thật ra không phải là một người đàn ông nhu nhược, cha mẹ cô kết hôn thật ra cũng là do gia đình sắp đặt, về sau họ mới yêu nhau thật, nhưng cha cô muốn sau này con cái của ông sẽ được chọn người mình yêu và sống hạnh phúc bên người đó, nên mới năm lần bảy lượt ngầm giúp cả chị lẫn em. Cô và Yerin từ nhỏ đã được nhiều nhà hào môn chú ý vì khuôn mặt bụ bẫm như búp bê, lại còn càng lớn càng xinh đẹp, lễ phép. Ngày trước cô thấy lần nào nhà có khách đến thì người ta đều cười đùa với mẹ cô rằng sau này muốn kết làm thông gia, mẹ cô đối với mọi người đều vui vẻ đồng ý, như muốn cô và Yerin làm dâu trăm họ vậy. Mẹ cô đúng thật là muốn tốt cho cô, nhưng nếu bằng cách này thì...quả thật là không được.
Yerin kéo tay cô và Sowon ra khỏi lễ đường mặc cho mẹ đứng chôn chân tại chỗ gọi với theo. Cô ra ngoài, nhìn về phía xa đã thấy Yuju, Umji và SinB chờ sẵn trong chiếc xe bên kia đường, nhưng toan chạy ra thì cảm giác cổ tay mình bị ai đó nắm lấy, mẹ cô giữ tay cả cô và Yerin. Yerin nhìn xuống cổ tay, lại nhìn lên mẹ của mình
- Bỏ con ra.
- Không...đừng đi nữa! Về nhà đi con...
- Mẹ lại muốn bán con cho ai nữa?
Yerin thở dài, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Mẹ cô mím môi khóc không thành tiếng
- Không mẹ sẽ không như thế nữa...
Yerin cười xòa
- Vì câu nói này của mẹ mà con đã tin những hai lần.
Mẹ cô lắc đầu nguầy nguậy, giật lấy giật để cánh tay cô
- Eunha! Con gái! Con đừng đi...
Yerin hất tay bà ra, đôi mắt hằn lên rõ ràng từng vết gân đỏ, nhịp thở của chị bắt đầu không ổn định. Cô nhìn Yerin, chị ấy sắp khóc rồi.
- Bỏ tay Eunha ra! Mẹ... - Yerin ngập ngừng - ...nếu thật lòng thương chúng con hãy cho chúng con sống với người chúng con chọn. Đừng chọn bừa cho chúng con một ai cả vì cảm giác với họ chúng con không có! Con không còn là Yerin ngu ngốc tin mẹ hết lần này đến lần khác nữa đâu! Yerin suốt ngày nhốt mình trong phòng tự nhủ với lòng rằng mẹ không gạt mình đã chết từ lâu rồi!
Yerin khóc, vẻ mặt lạnh lùng của chị ngoài những giọt nước mắt đang tuôn ra không ngớt thì vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn dùng ánh mắt sắc như dao và giọng nói lạnh lùng kia cứa từng vết sâu thẳm vào tim mẹ.
Cô nhìn mẹ, mẹ lúc này đang ôm ngực khóc, cô muốn chạy lại ôm chầm lấy mẹ nhưng Yerin đã ngăn lại
- Nếu mẹ thật sự giữ lời hứa, nếu mẹ thật sự nghĩ cho con, mẹ đã không làm thế này với Eunha như với con ngày trước...chỉ là con ngày trước còn nặng hơn em bây giờ. Mẹ hứa với con như thế nào mẹ còn nhớ chứ? Rồi mấy đêm hôm sau con bừng tỉnh trong căn phòng của cái tên chết tiệt ấy mẹ cũng còn nhớ chứ?!
Cô cứng người, mẹ cô không lẽ đã bỏ thuốc Yerin? Không! Không thể như thế được! Yerin nói như vậy nghĩa là sao? Cô hoảng hốt lay cánh tay Yerin
- Rin! Vậy nghĩa là sao? Hai người...tại sao ngày trước em không biết chuyện này?!
Mẹ cô ngồi bệt xuống đất khóc tức tưởi, Yerin hiền lành lại trở về, chị xoa đầu cô mỉm cười
- Vì chị muốn đầu óc ngây thơ của bé con này không bị vấy bẩn.
Cô ôm mặt, gục đầu vô ngực Sowon khóc nức nở. Sowon hơi cúi đầu, hôn vào trán cô sau đó xoa lưng vỗ về. Yerin xoay người lại, tay lau thật nhanh nước mắt
- Mẹ đừng cố ép con về, vì con sẽ không về đâu. Cũng đừng thuê thám tử tư suốt ngày rình rập ở trang trại của con làm gì, phí sức họ thôi. Khi nào con cảm thấy sẵn sàng tự con sẽ về thăm mẹ.
Nói rồi Yerin kéo tay cô và Sowon bỏ đi, cô ngoái đầu nhìn, mẹ cô vẫn đang khóc. Cô chẳng hiểu tâm tư của mẹ mình, nhưng những gì bà đã làm với Yerin, chắc chị ấy phải tổn thương nhiều lắm mới quyết định rời khỏi nhà như vậy. Bằng chứng là chị ấy đành lòng để một mình cô ở lại ngôi biệt thự rộng lớn, ngày đó đột nhiên mất đi một người chị nên cô chỉ còn mỗi Sowon để bầu bạn, để dựa dẫm những lúc mọi chuyện không như ý.
Chợt những hình ảnh của Yerin hiện về trong cô, hiện về đầy ắp trí óc cô. Yerin những ngày cuối cùng cô được nhìn thấy ở căn biệt thự, những ngày chỉ ngửa mặt lên trời nửa lời cũng không nói, những ngày nỗi buồn hiện rõ ràng nơi đáy mắt cũng không oán không than...
*
Cô năm đó chỉ mới học cấp hai, vừa về đến nhà đã ba chân bốn cẳng chạy lên phòng Yerin xô cửa
- Rin! Em được 100 điểm môn Toán nè!
Yerin đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn mình bềnh bồng đâu đó thì bỗng chợt tỉnh, ngoái đầu về phía cô mỉm cười
- Thế hả?
- Cả khối chỉ có mình em thi được 100 điểm thôi đó!
Cô chạy đến khung cửa sổ Yerin đang ngồi, hí hửng khoe với chị đầy tự hào. Yerin phì cười xoa đầu cô
- Sao giỏi vậy ta?! À...vì Eunha là bé con của Rin cơ mà.
- Thưởng cho em đi!
Cô nghiêng đầu nhìn Yerin, chị mỉm cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn cô
- Dắt em và SinB đi cắm trại nhé? Và tất nhiên là... - chị đột nhiên hạ giọng - ...có Sowon theo nữa!
Cô đỏ mặt mím môi, nhưng lời đề nghị đó không hề tồi chút nào, thật sự không hề tồi. Cô đã đóng cửa phòng chị lại, sau đó gào to lên ôm cổ Yerin chặt đến mức chị thở không được...
*
- Eunha?
- Dạ?
Mãi suy nghĩ nên cô không biết ba người đã tới trước xe từ bao giờ, cửa xe thì đã mở mà cô cứ thừ người ra đó mãi không vào. Năm người xung quanh nhìn cô đầy thắc mắc, SinB buộc miệng hỏi cô
- Chị đang nghĩ gì thế?
- Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. - Yuju ngồi ngay ghế lái cũng nhìn cô nói vọng ra.
Cô nhìn Yerin, thấy chị ngồi trong xe hướng ánh mắt lo lắng nhìn mình, giống như sợ cô không muốn đi cùng chị. Cô leo lên xe, ngồi ngay bên cạnh Yerin, phía trên là Yuju và Sowon, bên dưới là SinB và Umji.
Chiếc xe lăn bánh đi, cô chẳng rõ là bọn họ sẽ đi đâu, nhưng cô có linh cảm rằng đây sẽ là gia đình thứ hai của mình. Hơn nữa cô còn đang vui mừng vì cuối cùng cũng được đoàn tụ với Yerin, cô cười hạnh phúc ôm cổ Yerin như ngày trước, còn hôn lên má chị một cái. Yerin giật mình quay sang, vì bất ngờ quá nên môi hai người đã chạm vào nhau, nhưng khoảnh khắc ấy cả cô và Yerin đều giữ nguyên vị trí, không một ai lùi về sau để né tránh nụ hôn ngoài dự đoán. Đôi mày Yerin giãn ra, ánh mắt cười ngày nào lại trở về
- Sao đấy?
Cô thật sự không còn sức để khóc nữa, rất muốn khóc trước câu hỏi dịu dàng của chị nhưng không thể, mắt cô chùng xuống
- Tại em nhớ Rin thôi...
Yerin bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô.
Ngay khoảnh khắc thiêng liêng chị và em tương phùng đó, bỗng có tiếng hắng giọng từ cả ghế trước lẫn ghế sau...
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com