#7
Cái khoảng đất trống trong rừng này về đêm lại trở nên rất lạnh, mãi đến khi lửa trại được nhóm lên cô mới thấy khá hơn. Tất cả mọi người trong lớp tụ tập thành một vòng tròn, Sowon ngồi với lớp của chị, còn cô ngồi với lớp của cô. Chốc chốc cô lại liếc mắt qua chị, thỉnh thoảng thấy chị nhìn cô, nhưng khi cô bắt gặp được thì chị nhanh chóng quay đi.
Cả cô và chị, đều cảm thấy không khí ở đây rất ngột ngạt. Cũng buổi trại như thế này, vào năm ngoái, cô thấy mọi thứ rất vui vẻ, cô ngày trước căn bản là không chấp nhặt cái tính tình thích vâng lời chủ của chị, nhưng mãi về sau thời thế lại thay đổi, càng tiếp xúc với chị cô càng thấy chị chẳng hiểu cô muốn gì, lúc nào cũng ngơ ngơ vâng lời hết lần này đến lần khác.
Cô ngồi với lớp thấy mọi người hát hò ồn ào quá nên ra khỏi vòng tròn, lại theo thói quen nhìn sang chị, đã thấy chị không còn ngồi đó nữa, cô cảm thấy có điều bất ổn nên đã đi tìm. Trời tối như vậy rồi, chị không biết đã đi đâu, cô đi một vòng thì phát hiện, chị chẳng ở đâu xa, chị ở ngay khu vực lớp của con bé tóc vàng Kim So Hyun.
Con bé đó đi từ trong lều ra, dúi vào tay chị một bọc gì đó, cô đọc được khẩu hình miệng của chị, chị đã nói cảm ơn với con bé đó. Nhưng điều khiến ruột gan cô khó chịu nhất, là cho dù con nhỏ đó không sai không bảo không nhờ không kêu, chị khi nói chuyện với nó vẫn nhìn thẳng vào mắt nó, nó thì bẽn lẽn cười trông thích thú lắm. Cô đứng nhìn hai người họ, toan muốn bỏ đi nhưng chân không tài nào nhích khỏi mặt đất, hậu quả là cứ đứng nguyên ở vị trí cũ, không tiến cũng không lùi.
Sowon rất tinh ý, chị ngay sau đó đã nhìn thấy cô, con bé So Hyun đó cũng ngoái đầu nhìn cô, và hai người đó thực sự đã vẫy tay chào tạm biệt nhau. Cô có nhìn lầm không vậy? Vẫy tay đó! Kim Sowon thực sự đã vẫy tay với con bé đó mà với cô thì chưa một lần, tối ngày chỉ cúi đầu chào. Lần này thì cô đã giận điên người rồi, không thể nào chấp nhận được nữa, cô sợ nếu cô còn đứng đây, chị đi tới, cô sẽ lại quát vào mặt chị, rồi cũng lại tự mình cảm thấy có lỗi, và tự mình đi xin lỗi nốt. Giống như một kịch bản cô tự soạn, rồi cô tự làm diễn viên, cô tự quay tự quảng bá. Cô ngay sau đó đã chạy đi, cứ chạy mãi như vậy mà không biết mình đã chạy tới đâu, đến lúc phát hiện ra thì bốn phương tám hướng đều không còn một ánh sáng nào nữa, tất cả bị bao trùm bởi một màu đen kịt. Cô ngồi sụp xuống khóc nức nở, cô nghĩ mình đã bị lạc rồi, có lẽ cô phải ngồi ở đây chờ đến khi trời sáng mới mong tìm được đường ra, nhưng liệu có sao không nếu cô cứ ngồi như thế một mình? Chỗ này không có rắn chứ? Nó sẽ không cắn cô chứ?
Cô òa khóc, nhưng khóc to cách mấy cũng chẳng thấy ai tới. Cô nhớ chị, cô gào thật to tên chị, nhưng chị mãi không xuất hiện, cô khóc mãi như thế đến khi thiếp đi. Lúc cô tỉnh lại thì thấy cả người nhẹ tâng, cứ bồng bềnh lên xuống. Khi các giác quan đều bắt đầu hoạt động bình thường và cô có thể cảm nhận trở lại, cô mở to mắt, dù xung quanh vẫn phủ một màu đen kịt, cô vẫn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của người đó, người đang bế cô trên tay. Giật thót mình, cô toan vùng vẫy, nhưng chợt nhận ra mùi hương quen thuộc phát ra từ người đó nên dừng lại.
Cô đưa tay chạm lên tóc, lên má, lên mũi người đó. Tiếng bước chân dừng hẳn, người đó không bước đi nữa mà nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Cô rướn người vòng hai tay qua cổ người đó, tiếng khóc nấc nghẹn trong cuống họng cô lại vang lên, cho dù không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người đó đang như thế nào.
Ánh mắt của chị vẫn buồn như vậy đúng không?
Tay người đó đột nhiên chạm vào tóc cô, vuốt một cái rồi khựng lại, người đó đã làm một việc mà cô không ra lệnh.
Liệu chị quan tâm em với tư cách là một người hầu quan tâm chủ, hay cái vuốt đầu đó thực sự là chị muốn làm như vậy?
Cô thả lỏng người, người đó lại vuốt tóc cô lần thứ hai, thứ ba, thứ tư...Nếu như có thể, cô mong thời gian sẽ mãi mãi dừng lại, để cô cảm nhận thật rõ ràng hơi ấm từ đôi tay người đó. Cô nhấc cằm ra khỏi vai người đó, dùng bàn tay nhỏ của mình tìm đúng vị trí cằm của người đó...
Cô cảm nhận được nhịp thở của chị bỗng nhiên dừng lại, cô hôn chị, mặc cho chị đang mang trong mình một tâm trạng bất ngờ ngổn ngang. Đôi tay chị run rẩy, nụ hôn của cô bị đứt đoạn khi chị bỗng nhiên giật lùi về sau.
Trời đã hửng sáng, cô lờ mờ có thể nhìn thấy được đường đi, chị khi bế cô đã đi hướng này, vậy nếu cô cũng bám theo đường này, có thể sẽ về đến trại. Cô bối rối, nghĩ rằng mình nên đi thì hơn, vì chị đã từ chối cái hôn của cô rồi...
Lòng nặng trĩu, cô mang một khối phiền muộn trong tim xoay người bước đi, nhưng vừa mới bước được một bước, cổ tay đã bị giữ chặt. Cô ngoái đầu nhìn cổ tay mình, rồi men theo cánh tay chạm đúng ánh mắt của chị, cô cười nhìn chị, vì cô thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt kia. Cô dùng cả hai tay lau đi, chị nhìn cô chằm chằm, chị cuối cùng cũng biết nhìn vào mắt cô dù cô không yêu cầu rồi.
Dựa vào ánh sáng của bầu trời, cô đoán bây giờ khoảng năm giờ rưỡi sáng, sắc xanh bắt đầu rọi xuống khu rừng. Chị vẫn nhìn cô, chị nhìn cô rất lâu rồi, lần này chị nhìn thẳng mặt cô mà khóc chứ không cúi xuống nữa.
Cô mím môi, nhìn chị khóc lòng cô chẳng dễ chịu chút nào. Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống đọng lại trên nhánh cỏ dại tựa như những hạt sương buổi sớm mai.
Bỗng một bàn tay run rẩy đưa lên, khẽ chạm vào mặt cô. Cô giật mình ngước mặt lên nhìn chị, và bờ môi ấp nóng của chị lại chạm vào môi cô lần nữa.
Sowon đã đáp lại cái hôn của cô bằng một cái hôn phủ đầy nước mắt của hai người.
Đêm đó cô và chị đều ở trong rừng, hai người không ai nói với ai câu nào. Chị tìm một gốc cây gần trung tâm trại và ngồi xuống, từ chỗ này cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của lửa trại, cả cô và chị dường như không ai muốn quay lại lều. Sowon để cô ngồi vào lòng mình, tựa đầu vào ngực chị ngủ thiếp đi.
Cô thề có trời đất đấy là giấc ngủ ngon nhất cô từng có, và tối hôm đó cũng là buổi tối tuyệt vời nhất trong đời cô từng có...
*
Cô mở mắt ra, vẫn là cái gió lạnh ở sông Hàn. Đứng một lúc cô nhanh chóng cảm thấy chán nản nên đã nhón chân bước lên trên thành cầu, cô cúi người xuống, có một cảm giác thích thích là lạ. Cô nhắm mắt và giữ tư thế như vậy một lúc lâu, nó giống như là cô đang rơi vậy. Có thể nếu cô thả mình xuống, cơn gió mạnh này sẽ cuốn cô bay đi, cuối cùng cô sẽ hạ mình xuống dòng sông lạnh. Liệu cái lạnh đó có thể xoa dịu nỗi buồn đang cào xé tim cô ngay lúc này hay không?
- Eunha! Đừng!
Cô giật mình, hoảng hốt nhận ra bản thân đang lơ lửng trên không trung và cánh tay của mình đang bị hai tay của chị giữ chặt, cô quay mặt, nhìn xuống bên dưới. Lạ thật, là cô nhìn nhầm hay nước sông đang chảy xiết như mời gọi cô thế kia?
- Eunha!
Chị vừa gọi cô là gì? Chị gọi tên cô những hai lần, liệu đó có phải là điều con sông kia tặng cho cô? Nếu cô nhảy xuống dưới, cuốn mình theo lời mời gọi quyến rũ kia, dòng sông này sẽ cho cô nghe chị gọi tên cô một lần nữa chứ?
Nước ngày một chảy xiết, gió cuộn từng cơn làm rối tung hết tóc cô, tiếng kèn xe inh ỏi như thúc giục. Cô rướn người, vươn một tay ra, bàn tay nhỏ khó nhọc gỡ từng ngón tay thon dài của chị
- Đừng...mà...
------------------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com