Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#9

Mẹ cô nắm hơn năm mươi phần trăm cổ phần của công ty do bố làm chủ quản. Vì bản thân mẹ cô cũng làm chủ từ lâu nên tính tình bà luôn luôn xấc xược, ngang ngạnh. Phàm là cái gì bà đã quyết thì cô không thể không nghe theo. Đến nước này thì cô nghĩ ngoài ra khỏi nhà ra cô cũng không thể làm gì khác, người cô muốn cưới không phải là tên họ Choi ăn chơi trác táng đó. Giờ cô mới hiểu tại sao năm đó Yerin dắt SinB bỏ trốn khỏi nhà, căn bản là chịu không nổi cái tính xấc xược không nghĩ cho người khác của mẹ cô.

Sự việc sau đó cha cô có biết, ông thở dài ngao ngán, nhưng ông không giữ cô ở lại, ông cho rằng rời đi là quyết sáng suốt nhất cho cô và Sowon lúc này. Ông giúp cô mua một căn nhà, giúp cô đổi luôn số điện thoại, còn bảo rằng cô và chị cứ hãy yên tâm đi học, việc của mẹ cô thì để cha cô giải quyết. Cô rất biết ơn ông ấy, mẹ cô ngang ngược bao nhiêu thì cha cô lại tinh tế bấy nhiêu. Từ đó, cô và chị sống tách biệt với gia đình, thỉnh thoảng mẹ chị có tới thăm cả hai và mang theo rất nhiều đồ ăn. Căn hộ cô và chị ở có hai phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một căn bếp và một phòng khách. Tuy tất cả những không gian đó cũng không to bằng phòng ngủ nhà cô, nhưng cô lại thích như thế hơn vì nó khiến cô có thể di chuyển từ phòng ngủ ra bếp một cách nhanh chóng mỗi khi đói bụng.

Và cuộc sống của cô với chị, đã bắt đầu ở căn hộ nhỏ xinh này...

*

Cũng bởi sự việc đó mà bây giờ cô mới phải làm việc ở một công ty không phải của cha mẹ mình, dù cho Thiên Hà không nằm trong top những công ty lớn nhất nước như công ty của cha mẹ, nhưng nó lại là một nơi mà cô cho rằng rất đáng để đầu tư vào. Vì cô có niềm tin sau này nó sẽ còn lớn mạnh hơn nữa, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Cô vừa đi vừa nghĩ nên rất nhanh thôi đã về đến nhà. Cô tháo giày, cởi áo khoác, đi vào phòng đóng cửa cái rầm rồi thả người xuống giường. Cô quá mệt mỏi rồi, cô đã quá mệt để có thể mở miệng nói bất cứ thứ gì. Chiều ngày mai còn phải ra sân bay, cô sắp sửa có chuyến công tác đầu tiên trong đời, nên hôm nay tốt nhất là ngủ đi thôi. Nghĩ thế cô đã nhanh chóng thiếp đi...

Khi cô tỉnh lại thì đã mười hai giờ trưa ngày hôm sau, năm giờ chiều máy bay mới cất cánh nên cô cũng không vội, vì Sowon đã soạn sẵn vali cho cô và để gọn gàng ở góc phòng rồi.

Cô bước ra khỏi giường, lấy quần áo và bước vào phòng tắm. Khi cô trở ra thì thấy đồ ăn đã được dọn sẵn ra bàn, sau khi cô ngồi vào thì chị cũng ngồi xuống cùng cô, hai người vẫn duy trì cái bầu không khí chết tiệt đó, không ai nói với ai câu nào.

*

Cô chỉ mất gần ba tiếng để bay từ Seoul đến thủ đô Tokyo của Nhật, tại đây sẽ diễn ra tiệc rượu lớn nhất ở nhà hàng năm sao nằm ngay trung tâm thủ đô vào tối mai. Điều đó có nghĩa là cô vẫn còn hẳn một buổi tối để nghỉ ngơi trước khi bắt tay vào công việc, nhưng cô chẳng đi đâu chơi, chỉ ở trong khách sạn ăn, ngủ rồi lại ăn và ngủ. Chỉ có một việc đáng để lưu tâm duy nhất là vào chín giờ sáng hôm sau cô nhận được cuộc gọi hỏi thăm của Yerin

- Em nghe. - cô ôm cái gối nằm rồi gục mặt lên đó.

- Bé con của chị sao rồi?

- Em vẫn khoẻ, chị dạo này thế nào?

- Chị và SinB bây giờ thành chủ vườn trái cây rồi. Ăn uống cũng toàn ăn đồ tự mình làm ra đấy!

- Sao vui vậy? Có phần của em không? - cô lăn vài vòng trên giường.

- Tất nhiên là có rồi, SinB cũng nhớ em lắm đấy! Khi nào mệt mỏi cứ ghé sang đây, chị cho Eunha làm chủ trại gà luôn!

Nghe Yerin nói mà cô cười hì hì, đúng thật chị ấy luôn là người hiểu tâm trạng của cô nhất. Cô rất hiếm khi cười thật lòng, nhưng chỉ cần Yerin nói mấy câu cô sẽ cười ngay.

- Em nhớ chị quá... - nói rồi cô mếu máo khóc.

Yerin bên đầu dây bên kia cuống cuồng cả lên

- Ấy ấy thôi nào! Đi ra ngoài gặp người ta mạnh miệng dữ lắm mà! Sao cứ về nhà là khóc lóc nhõng nhẽo dữ vậy?! Nín đi chị thương, về Hàn Quốc một cái là lập tức đến chỗ chị biết chưa?!

- Dạ biết rồi. - cô dụi mắt đáp.

- Eunha khóc nhè Eunha khóc nhè...

Cô phì cười, giọng nói giễu cợt đó chắc chắn là của SinB rồi. Mãi đến khi tắt máy, cô mới phát hiện ra chị nãy giờ vẫn đang nhìn cô, lại là cặp mắt đau lòng quen thuộc, chắc chị đã nhìn thấy cô khóc.

Tối hôm ấy, cô mặc một chiếc váy màu trắng, nó làm toát lên trong cô một nét tao nhã khiến người người trầm trồ. Còn chị, chị mặc một bộ vest màu đen, trông rất ngầu khiến cô cứ trộm nhìn mãi.

Bước vào sảnh rượu, cô thấy có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng bên trong. Cô nói chuyện xã giao với vài người, cảm thấy câu chuyện khởi nghiệp của mỗi người bọn họ đều rất thú vị, còn bọn họ thì ai nấy đều tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp của cô, cả Sowon cũng có phần, họ hết khen mắt chọn cận vệ của cô sắc sảo lại khen cô và chị xứng đôi vừa lứa.

- Chị đói không?

Cô quay đầu nói với Sowon, chị trước khi đến đây còn chưa ăn gì. Chị ngập ngừng đáp lời cô

- Có...

- Bên kia đường có cửa hàng tiện lợi đó, chị mua gì ăn đỡ đi.

- Còn cô thì sao?

- Em không đói.

Cô nói dối đấy, cô đang đói muốn chết đi sống lại. Cô và chị cùng ăn, cùng ngủ, năng lượng tiêu hao như nhau thì làm gì có chuyện cô đói mà chị không đói kia chứ. Nhưng bây giờ cô chưa thể đi được, vì đối tác của cô vẫn chưa thấy xuất hiện. Sowon chưa đi ngay, chị chần chừ đứng đó một lúc rồi mới rời đi. Chỉ chừng một phút sau khi chị rời đi thì người cô cần tìm đã đến

- Cô là tổng giám đốc Jung Eun Ha của Thiên Hà sao?

- Là tôi đây.

- Chà! Cô đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm đấy!

- Ha ha cám ơn cô.

Cô ấy là Minatozaki Sana, nhiệm vụ của cô lần này qua Nhật là phải thuyết phục thành công cô ấy đầu tư cho dự án căn hộ cao cấp sắp tới của Thiên Hà. Cô ấy lớn hơn cô một tuổi, diện một chiếc váy soire rất tao nhã, mỗi bước đi đều rất uyển chuyển và có một nụ cười rất tươi. Cô từng trò chuyện về công việc với Sana qua email, mặc dù chưa gặp mặt trực tiếp nhưng cô đã nhanh chóng thấy cô ấy mới gần gũi với mình làm sao. Gặp mặt rồi hai người liền nhanh chóng trở nên thân thiết, Sana ở ngoài đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, cô ấy còn muốn qua Hàn Quốc để được cô dắt đi chơi.

Hai người nói chuyện một lúc thì Sana kéo cô đến những bàn rượu bên cạnh, cách bố trí ở đây rất thông minh, mỗi bàn sẽ có một loại rượu khác nhau và tất cả đều rất hiếm, khách muốn nếm thử tất cả chỗ rượu đó thì buộc phải đi qua hết các bàn rượu được bố trí trong sảnh. Chưa kể mỗi một bàn phải dừng lại trò chuyện với những người đang đứng ngay bàn đó mới phải phép, điều đó làm cô đứng muốn mòn cả chân.

- Eunha! Bên kia là rượu vang hồng kìa!

- Đâu đâu đâu??

Cô thích rượu vang hồng lắm, nhiều khi cô đi đến tiệc rượu chỉ để thưởng thức rượu vang hồng mà thôi. Bởi thế nên vừa nghe đến ba chữ rượu vang hồng mắt cô đã sáng long lanh cả lên, Sana xem ra cũng thích loại rượu đó nên liền phấn khởi khoác tay cô kéo đi.

- Eunha à chúng ta uống rượu giao bôi đi!

Sana đột nhiên đề nghị khiến cô hết sức ngạc nhiên, nhưng vẫn cười đồng ý

- Được thôi! Cạn li.

- Cạn li.

Cô và Sana đan chéo tay vào nhau nhấp từng ngụm, nhưng chưa được nửa li cả hai đều dừng lại vì cười. Sau đó thì cô phát hiện tất cả mọi người trong sảnh đều đang hướng mắt về phía cô và Sana, có chàng trai nọ còn nuốt nước bọt khiến cô gái đứng bên cạnh nổi giận tát vào mặt nghe cái bốp.

Ánh mắt cô dừng lại ngay cửa ra vào, Sowon đã đứng đó tự bao giờ, ánh mắt chị đờ đẫn nhìn cô. Cô chính là bị ánh mắt sâu hút đó của chị cuốn vào, một vẻ mặt kì lạ mà trước giờ cô chưa từng thấy qua...

------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com