Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap5. keep in touch with you


_____

Trên đường về, Jungwon đã dành thời gian suy nghĩ nhiều về Riki. Em đang cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng không hề có tình cảm đặc biệt với người này, chỉ là Riki đã giúp đỡ em vì làm cho em lỡ chuyến xe cuối cùng thôi.

Trong tình huống như vậy, Jungwon có thể cảm thấy bối rối và không chắc chắn về những cảm xúc của mình. Em cứ thế mà giữ những suy nghĩ đấy cho riêng mình. Riki chỉ đối xử tốt với mình bởi vì cậu đã làm cho mình lỡ chuyến xe, và không có gì nhiều hơn thế. Jungwon cố gắng cứu vớt chính cái cảm xúc hỗn loạn trong cậu bây giờ.

"Sao lại đi có tình cảm với một đứa con trai chứ? Mày bị hâm rồi Jungwon ạ."

"Khốn khiếp, mình mới gặp em ấy chưa được nổi 1 tiếng đấy. Điên thật rồi. Cho dù em ý có là con gái đi chăng nữa thì ai lại đi thích người mình vừa mới gặp mặt mà còn chẳng biết gì về bản thân họ cơ chứ?"

"Hơn nữa, chắc gì còn lại mà đòi thích người ta cơ chứ. Điên à?"

Một đống những suy nghĩ trong đầu làm Jungwon có chút mệt mỏi, em mệt quá, liệu em có thể dựa vào Riki được không nhỉ? Dù sao thì em cũng chẳng thể phụ sự kỳ vọng của cha mẹ được, và đây, có lẽ là vấn đề lớn nhất mà em gặp phải.

"Riki à..." - Jungwon mệt mỏi lên tiếng

"Vâng, anh sao vậy ạ, mệt lắm sao ạ?"

"Ừ, nên là.. anh có thể dựa vào người em được không..? Em không thấy phiền chứ?"

"Vâng ạ, em không thấy phiền đâu mà, cũng tại em nên anh mới phải về muộn thế này đấy chứ. Nên anh cứ thoải mái nhé"

"Cảm ơn em.." - Jungwon rụt rè đáp lại Riki trước khi dựa đầu của em vào chiếc áo hoodie mà Riki đang mặc.

,,,

Jungwon cứ thế, dựa đầu vào tấm lưng vững chắc của Riki rồi nửa tỉnh nửa mơ mà thiếp đi, tay vẫn ôm chặt Riki, như thể em sắp đánh mất Riki vậy. Mà cũng có lẽ là thật.

,,,

Jungwon lúc này có lẽ chẳng sao, yên lành thiếp đi mà chẳng phải lo mấy về những chuyện đang diễn ra còn Riki á. Riki cứ vừa lái xe vừa lo cho Jungwon, sợ em ngã khỏi xe bất cứ lúc nào mà thỉnh thoảng lại phải xem Jungwon còn ổn không.

"Kì cục quá à.."

"Có người có thể ngủ kể cả khi đang đi moto à?"

"Lạ nhỉ.."

"Mà, anh ấy không sợ ngã hả.."

"Mình lo thay phần anh ý luôn rồi còn đâu.."

"Haizz"

"Cũng đáng yêu đó, mà kì cục quá, cứ làm mình sợ hoài. Giờ mà ảnh ngã là kiểu gì mình cũng bị ảnh hỏi tội cho xem.."

"Thôi thì vừa lái vừa coi chừng anh ấy vậy.."

,,,

"Sắp về đến nhà của ảnh rồi.."

,,,

Chỉ vài phút sau, Riki đã đưa em về đến nhà. Nhưng mà có lẽ muộn rồi đã thế trời còn lạnh nữa mà Jungwon lại được bao bọc lại trong chiếc áo khoác của Riki nên ấm quá mà ngủ quên luôn rồi. Cậu bối rối, không biết phải làm gì. Đành xuống xe trước, giữ người em để em không ngã vì mất đi một chỗ dựa ấm áp. Đương nhiên là cả tay của Jungwon nữa, không thì cậu xuống thế quái nào được kh mà hai tay của người kia ôm chặt vào người cậu từ lúc dừng đèn đỏ cơ chứ.

"Anh à, về đến nhà anh rồi ạ" - Riki nói vừa đủ để gọi Jungwon dậy

"Anh Jungwon à.." - Lần nữa, Riki nhẹ giọng gọi em mà em chẳng có xíu phản ứng nào

"Jungwon!" - Riki chịu bó tay rồi, muộn lắm rồi. Cậu cũng chẳng biết chính xác em ở căn nào để đưa em về. Càng không thể cứ thế mà bế em vào phòng của em mà chẳng nói lời nào.

"Hả, hả, ai vậy?" - Jungwon nghe thấy có người gọi tên mình liền tỉnh dậy

Jungwon bị Riki "hét" vào mặt mà giật mình tỉnh dậy thì ngay lập tức khuôn mặt bất lực của Riki đang đã chình ình trước mắt em, có thể nói là khoảng cách bây giờ chỉ là giữa hai đầu mũi mà thôi, em giật mình, hoảng loạn, suýt nữa thì ngã lộn cổ từ trên xe moto của Riki xuống đất. Và đương nhiên rồi, cái con người nhanh nhạy vừa giây trước hù người ta hồn bay phách lạc thì giây sau đã kịp đưa tay ra đỡ em lại. Mặt mũi em vẫn tèm lem, tóc thì rối mù, mắt mèo vẫn còn lim dim và đôi tai đỏ ửng, nóng rực được giấu trong chiếc mũ bảo hiểm đã thành công khiến Riki gần như không nhận ra em đang ngại mà cứ thế đỡ em ngồi dậy, đã thế khoảng cách nói chuyện giữa em và cậu còn gần hơn nữa.

"Anh không sao chứ, xin lỗi vì dọa anh sợ rồi."

"Ừ, vậy thì né xa xa ra cho anh mày nhờ!"

"Mình đã làm gì nữa vậy.. Sao lại giận rồi" - Riki thầm nghĩ

,,,

Trong lúc Riki vẫn đang thắc mắc và nhìn em loay hoay xuống xe mà thế quái nào em lại hậu đậu tới mức ngã bổ nhào về phía trước, loạng choạng đi xuống làm Riki phải chạy tới đỡ em. Không hẳn là chạy, chỉ là bước nhanh hơn mọi khi vì chân Riki dài mà.

"Đã bảo là tránh xa ra mà!" - Jungwon bỗng nổi cáu

"Vâng.."

Nói là thế chứ cậu vẫn đưa tay ra ân cần tháo mũ bảo hiểm cho em rồi chào tạm biệt em. Còn chúc em ngủ ngon nữa.

"Đã là cái gì của nhau đâu mà chúc ngủ với cả ngon" - Đang trong cơn bực bội, Jungwon nghĩ.

,,,

Riki buông em ra, Jungwon ngay lập tức nhận ra hơi ấp đã rời đi liền hối hận vì đuổi cậu đi. Trời lạnh chết đi được. Ừ thì căn phòng trọ của em cũng ngay trước mắt rồi, bước mấy bước là đến thôi mà em chẳng muốn bước vào cái căn phòng lạnh lẽo hơn cả cái thời tiết đêm muộn, sương xuống này đâu. Đấy chỉ là lý do thôi nhỉ, hay thực sự em đang cần một sự ấm áp bên cạnh?

"Riki.. Em ấy sắp đi rồi, mình có nên.." - Jungwon nghĩ

Khi thấy Riki sắp rời đi, Jungwon thấy bản thân sắp mất đi Riki rồi, có lẽ sẽ chẳng còn gặp lại nên lòng buồn đôi chút. Thế nào mà em lại liều hét lên, gọi Riki lại. To đến mức em sau khi nhận thức được liền bịt miệng của mình lại, có lẽ mai em sẽ bị khiển trách vì hét ầm lên lúc đêm hôm khuya khoắt này mất. 

"Riki! Nishimura Riki!" - Jungwon hét tên cậu

Riki đã thực sự quay lại phía em nhưng cái vẻ mặt kia là gì đây? Chấm hỏi đầy đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn em.

"Em qua đây đi.." - Jungwon nhỏ giọng nhưng đủ để Riki từ xa có thể nghe thấy

Thế mà Riki quay lại thật.

"Em.."

"Vâng."

"B..bọn mình giữ liên lạc được không?"

"Vâng. KakaoTalk nhé?"

Nói rồi, cậu đưa điện thoại của mình ra cho Jungwon kết bạn. Jungwon khi nhận thức được tình hình thì thấy ngại rồi nhưng mà đâm lao thì theo lao thôi. Em kết bạn với Riki rồi ngại ngùng cảm ơn cậu, ôm Riki lần cuối, một cái thật thoáng qua nhưng đủ để em lưu lại hơi ấm này, rồi nhanh chóng chạy tót vào trong căn trọ của mình. Đến lúc Jungwon khuất bóng rồi Riki mới nhận ra Jungwon vừa ôm mình.

"Đúng là kì cục, chả hiểu gì cả, tự nhiên đòi kết bạn rồi ôm mình xong lại chạy đi như không có gì, anh ta kì lạ thật."

,,,

Riki cuối cùng cũng được về nhà, không hẳn là vậy nhỉ. Nhà cậu chỉ cách nhà em một con đường thôi, cùng lắm thì 10 phút thì về đến nhà. Đến cậu cũng không ngờ mình và người kia lại ở gần nhau đến thế. Để tâm làm gì nhỉ?, Riki tự thắc mắc. Cậu nhanh chóng thay quần áo rồi đến với chiếc giường êm ái của mình và đánh một giấc sau mọi chuyện vừa xảy ra trong buổi tối đó. Dù gì thì cậu vẫn còn là tuổi ăn tuổi ngủ mà. Mai còn phải đi học nữa. Mặc dù cậu có bao giờ chịu đi học hẳn hoi đâu.

_____

end chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com