Chương 25:Tuyết Đầu Mùa
Sau kỳ nghỉ lễ Trung thu cũng là lúc Kwon Soonyoung chuẩn bị ôn thi, lại thêm việc tham gia câu lạc bộ khiến cậu bận rộn hẳn lên.
Lúc đầu khi lựa chọn câu lạc bộ vẽ, nguyên nhân là do Kwon Soonyoung cảm thấy hoạt động này có vẻ khá nhàn nhã.
Nhưng lại đúng lúc này Bắc Đại sắp tổ chức lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường, câu lạc bộ vẽ và truyền thông cùng nhau đảm nhiệm việc tuyên truyền quảng bá, hôm đó sẽ trưng bày một bức tranh lớn về lịch sử hình thành và giảng dạy của trường do Kwon Soonyoung cùng hai người trong ban chủ nhiệm câu lạc bộ làm, bận tối mắt tối mũi.
"Cẩn thận một chút......"
"Hướng lên trên hướng lên trên, dán băng......"
"Ấy, cẩn thận chút, đừng để bị hỏng...."
Trường học bố trí một tầng trên tháp chuông để làm không gian vẽ tranh, nhóm người vẽ chính vội vàng phác thảo bố cục tác phẩm.
Bức tranh được vẽ trên tấm vải dài 10m, rộng 5m được căng rộng trên tường, cho dù vẫn còn nhiều khoảng trống nhưng cũng có thể thấy được khí thế cuồn cuộn.
Kwon Soonyoung ở dưới lẳng lặng nhìn, kế hoạch ban đầu của các thành viên là chia thành các phần nhỏ để phác thảo, chờ hôm nay vải vẽ được căng ra là có thể bắt đầu làm luôn, muốn thông qua những nét vẽ tái hiện lại một phần lịch sử phát triển của Bắc Đại cùng với sự biến đổi thời thế qua năm tháng.
"Soonyoung, tới ăn cơm trưa đi." Ye-jun cầm theo hai hộp cơm đến đưa cho Kwon Soonyoung, vừa đi vừa cẩn thận tránh chiếc thang dùng để vẽ những phần trên cao.
Kwon Soonyoung vội vàng tiến lên nhận hộp cơm: "Cảm ơn đàn chị."
"Khách sáo cái gì, chị còn phải cảm ơn em không hết." Trên bàn đặt rất nhiều bản phác thảo, Ye-jun cẩn thận xếp gọn vào một góc, nói: "Vốn dĩ lôi kéo em vào câu lạc bộ là vì em nói thích thanh nhàn, chị cũng tưởng rằng câu lạc bộ bọn chị là thảnh thơi nhất rồi, mới kéo em vào, ai ngờ đột nhiên nhảy ra nhiều việc như vậy."
Kwon Soonyoung đặt hộp cơm lên một vị trí còn trống trên bàn, cười nói: "Nhưng nói ra thì việc này cũng rất có ý nghĩa."
Bức tranh kỷ niệm ngày thành lập trường này sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nó trong buổi lễ sẽ được mang vào phòng trưng bày của trường, Bắc Đại trăm năm có biết bao nhiêu nhân tài kiệt xuất, nhưng mấy ai được ghi tên trong phòng trưng bày của trường đâu?
Bức tranh này có ý nghĩa vô cùng to lớn, tuy là được hưởng ké từ các anh chị đi trước nhưng cũng xem như để lại chút dấu vết của bản thân trong lịch sử của trường, đây chính cơ hội chỉ có thể ngẫu nhiên gặp mà không thể cầu được.
"Em nói đúng." Ye-jun chia đũa cho Kwon Soonyoung: "Cho dù là từ góc độ cá nhân hay của trường, chúng ta vẽ bức này khẳng định không có gì thiệt, chỉ là quá mệt, thời gian gấp rút, chị sợ làm không kịp."
Trước kia khi Kwon Soonyoung thêu Hán phục, để làm nên một tác phẩm của riêng mình thì việc quan trọng nhất là tự mình thiết kế phác thảo hình vẽ, vì vậy vẽ tranh với cậu là kiến thức căn bản khi bắt đầu học thêu, nên ở phương diện này cậu vẫn có chút tự tin với kỹ năng của mình.
Hơn nữa Ye-jun và phó chủ nhiệm câu lạc bộ cũng là dân vẽ chuyên nghiệp, cách ngày kỷ niệm còn 3 tháng, ba người bọn họ cùng nhau làm vẫn có khả năng hoàn thành xong bức tranh đồ sộ này.
Nhưng mọi người còn là sinh viên, trừ sinh hoạt hàng ngày còn phải lên lớp, bởi vậy tính toán thời gian trống còn lại thực sự có chút gấp gáp.
Kwon Soonyoung mở hộp cơm ra, cười nói: "Chúng ta mau ăn cơm, ăn xong liền bắt tay vào làm....!Đúng rồi, phó chủ nhiệm đâu?"
Ye-jun là chủ nhiệm câu lạc bộ, ngoại trừ vẽ tranh còn phụ trách liên hệ thông tin trong hội học sinh, thời gian còn không đủ dùng, hai ngày này chưa từng thả lỏng lông mày.
"Đi mua tài liệu rồi...!Mặc kệ đi, chúng ta cứ làm trước, hẳn là đến buổi chiều cậu ta sẽ về."
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng vẽ mở ra, một nam sinh cao gầy bước vào, trong tay cầm theo cà phê và trà sữa, dừng chân trước tấm vải trên tường.
Bởi vì ngược sáng nên Kwon Soonyoung không nhận ra là ai, nhưng Ye-jun lại rất quen thuộc với người nọ, vẫy tay: "Kyun Soo? Sao cậu lại qua đây?"
Người gọi là Kyun Soo tiến lại gần mấy bước, lúc này có đèn chiếu sáng, Kwon Soonyoung liền thấy được một gương mặt quen thuộc: "Kyun Soo?"
Kyun Soo nhìn thấy cậu cũng ngạc nhiên, che miệng lại: "Kwon Soonyoung? Hóa ra chúng ta học cùng TSo?"
Ye-jun đứng giữa, vui vẻ nói: "Xem ra đều là người quen."
"Ừm, gặp qua một lần." Kyun Soo đặt đồ uống lên trên bàn, không hề đề cập hoàn cảnh hai người quen biết nhau thế nào, chỉ cười nói: "Mời mọi người chút đồ uống."
Ye-jun cầm lấy một ly cà phê, Kwon Soonyoung cũng không sáo mà chọn trà sữa: "Cảm ơn."
"Không có gì." Kyun Soo nhàn nhạt nói, nhìn về phía tấm vải vẽ trên tường: "Hai người cùng nhau vẽ tranh sao?"
Ye-jun lấy khăn giấy lau miệng: "Đúng vậy, trình độ của Kwon Soonyoung vô cùng cao, đến lúc đó hoàn thành đảm bảo làm cậu kinh ngạc."
Cô nói rồi nhìn về Kwon Soonyoung: "Kyun Soo cũng ở trong câu lạc bộ của chúng ta, chỉ là gần đây cậu ấy hơi bận."
Kyun Soo nghe vậy liền cười, nói với Kwon Soonyoung: "Vốn dĩ tôi nên giúp sư tỷ cùng vẽ bức tranh này, nhưng gần đây phải làm bức cảnh mùa đông với sư phụ (*) nên thực sự không có thời gian, phải làm phiền cậu rồi Kwon Soonyoung."
(*) Sư tỷ, sư phụ: mình chưa tìm được từ tiếng việt nào để thay thế nên để tạm đây.
"Sư phụ?" Kwon Soonyoung mím môi, nhìn qua Ye-jun: "Sư tỷ?"
"À, cái này..." Ye-jun cười rộ lên: "Chị quên giới thiệu cho em, không biết em có từng nghe qua cô Da-eun chưa? Chị và Kyun Soo đều là học trò của cô, học thêu hán phục."
Da-eun...!
Kwon Soonyoung nhíu mày, hình như cậu đã từng nghe qua cái tên này, trong trí nhớ có ấn tượng, nhưng là nghe ở đâu...
Đúng rồi, áo sơ mi!
Trong đầu Kwon Soonyoung bỗng nhiên lóe sáng.
Hôm đi đăng ký kết hôn, Jeon Wonwoo dẫn cậu đi mua áo sơ mi trắng, cậu đã chọn một chiếc áo có hình thêu cây trúc ở cổ tay, lúc ấy còn cảm thán đây hẳn là tác phẩm của một nghệ nhân lớn, vị giám đốc còn nói đến việc hợp tác quảng bá văn hóa truyền thống, hình như có nhắc đến tên người này.
Trong lòng Kwon Soonyoung không khỏi kinh ngạc, hóa ra mình và thêu thùa có duyên phận thật không đơn giản, cả hai đời đều có liên quan.
Ye-jun uống một ngụm cà phê: "Kyun Soo và sư phụ đang thêu một bức về cảnh mùa đông, hôm kỷ niệm trường cũng sẽ dùng nó để trưng bày giao lưu văn hóa."
Kyun Soo nói thêm: "Cô Da thực sự vô cùng lợi hại, trong lĩnh vực Hán thêu, cô ấy là nghệ nhân nổi tiếng nhất, năm đó tôi cũng phải phí rất nhiều công sức mới có thể được cô nhận làm học trò....!À, sư tỷ chính là con gái của sư phụ."
Lông mày Kwon Soonyoung khẽ động, cậu phát hiện lúc Kyun Soo nói chuyện đôi khi khiến người ta có cảm giác kì quái.
"Nói cái gì đấy?"Ye-jun giống như đùa vui, có ý làm mặt nghiêm túc đường hoàng: "Cho dù có là con gái bà, chị cũng phải trải qua rất nhiều lần sát hạch kiểm tra mới được chính thức bái sư nhận trò đấy!"
Kyun Soo che miệng cười vài tiếng: "Nói giỡn, nói giỡn....!Mà thôi, em đi trước đây, bên kia sư phụ còn nhiều việc."
Ye-jun xua tay: "Đi đi"
Kwon Soonyoung cong môi nhẹ nhàng cười: "Tạm biệt."
Kyun Soo hơi gật dầu, lại nhìn chằm chằm khoảng trống trên bức tranh trong chốc lát rồi mới xoay người rời đi.
- -------------------------
Mùa thu ở Bắc Kinh thật sự ngắn ngủi, chỉ mưa hai trận, thời tiết liền chuyển lạnh.
Bước vào tháng 11, Kwon Soonyoung đã lôi áo khoác lông vũ dày ra mặc, ra ngoài còn phải quấn thêm chiếc khăn quàng cổ, bọc bản thân kín mít.
Cậu thực sự rất sợ lại cảm lạnh phát sốt, nghĩ đến cảm giác đau đớn như bị chọc thủng màng nhĩ đã thấy sống lưng lạnh run, hận không thể ngày ngày mang theo thuốc trị cảm bên người.
Ngày kỷ niệm thành lập trường càng ngày càng đến gần, thời gian đã vô cùng khẩn trương, ngoại trừ lên lớp, thời gian còn lại Kwon Soonyoung đều ngâm mình trong phòng vẽ, cùng với Ye-jun và phó chủ nhiệm ăn ngủ tại đây.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, trong lúc Kwon Soonyoung xếp hàng mua đồ ăn khuya ở nhà ăn, đại não bỗng nhiên vô cùng tỉnh táo.
Kwon Soonyoung cũng cảm thấy thần kì, rõ ràng tránh việc không thành, còn phải dồn sức chạy việc, nhưng cậu lại không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn tẻ, thậm chí thi thoảng lại nghĩ tới khi còn nhỏ cùng mẹ học thêu từng đường kim mũi chỉ.
Lúc đó cậu đã cảm thấy việc nhốt mình trong nhà học một thứ rất khó không hề thấy nhàm chán, ngược lại còn rất thích thú.
Cho đến hiện tại, ngoại trừ đau lưng mỏi eo thì cậu cảm thấy rất tốt.
"Em trai, hoành thánh xong rồi đây!" Tiếng gọi của cô bán đồ ăn kéo suy nghĩ Kwon Soonyoung lại.
"Cảm ơn ạ."
Kwon Soonyoung nhẫn lấy đồ qua cửa sổ, nắm chặt khăn quàng cổ quay về kí túc xá, vừa ra khỏi nhà ăn đã nhận lấy một cơn gió lớn, trên mặt bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh ẩm ướt.
Cậu đưa tay lên má sờ, là nước.
Trời mưa à?
Kwon Soonyoung ngẩng đầu lên, người xung quanh có không ít, bên kia đường là sân bóng rổ, mấy nam sinh chỉ mặc áo cộc đang chơi bóng, tiếng giày ma sát và tiếng đập bóng, dưới ánh đèn đường mờ nhạt có thể nhìn thấy những đốm trắng lơ lửng trong không khí.
Hình như là tuyết đầu mùa!
Kwon Soonyoung duỗi tay hứng được một bông tuyết nhỏ, vừa chạm tới làn da liền tan thành nước.
Thật sự là tuyết đầu mùa!
Kwon Soonyoung hưng phấn mà chụp một tấm ảnh, gửi vào nhóm chat của phòng kí túc xá, nghĩ nghĩ, lại gửi cả cho Jeon Wonwoo.
Trong phòng ngủ không có ai, lúc Kwon Soonyoung mở cửa chỉ thấy một mảnh đen nghịt.
Han-seo hẳn còn đang ở trên sân vận động, hai người khác có lớp học muộn.
Kwon Soonyoung bật đèn lên, đặt hoành thánh lên bàn, lúc rửa tay xong đi ra thì nhận được tin nhắn của Jeon Wonwoo.
[? ]
Kwon Soonyoung nhíu mày: "......?"
Gửi dấu chấm hỏi làm gì, chẳng lẽ không cảm thấy tuyết đầu mùa rất lãng mạn sao?
Cậu mở bức ảnh mình gửi ra xem lần nữa, lúc này mới phát hiện, hình như bức ảnh này...!chụp không đẹp lắm.
Bởi vì không có đủ ánh sáng nên ảnh hưởng đến chất lượng phân giải, cậu không chụp được bông tuyết nào cả, nhìn lờ mờ như bụi sương.
Vì thế thứ mà Jeon Wonwoo nhìn thấy từ khung cảnh tuyết đầu mùa biến thành hình ảnh mấy nam sinh chơi bóng rổ ven đường, mặc đồ thể thao lộ ra thân hình cơ bắp vạm vỡ, mồ hôi ướt đầm.
Kwon Soonyoung: "......"
"!"
Di động bắt đầu điên cuồng kêu lên, trong nhóm chat phòng kí túc xá nháy mắt nhảy ra mấy tin nhắn liên tiếp.
[ lão Jung:? ]
[ Họa thánh lão Jung:? ]
[ Tinh anh tương lai của giới tài chính Mr.
Ko-eun:? ]
[Tinh anh tương lai của giới tài chính Mr.
Ko-eun: Soonnie, cậu làm sao vậy?? ]
[ Họa thánh lão Jung: Sao đột nhiên lại chụp nam sinh, bị hack tài khoản thì nói một tiếng?]
[Họa thánh lão Jung: Mấy nam sinh này cũng chẳng ra gì, cánh tay quá to, thiếu mỹ cảm]
[ lão Jung: Nhưng đừng để Joen tổng phát hiện cậu trộm nhìn mấy nam sinh không ra gì này, yên tâm, bọn tớ kín miệng lắm]
[ Họa thánh lão Jung: Yên tâm, chúng tớ sẽ giữ bí mật! ]
[ Tinh anh tương lai của giới tài chính Mr.
Ko-eun: Yên tâm, chúng tớ sẽ giữ bí mật! ]
Kwon Soonyoung xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn, trong lòng như đã chết, mau chóng thu hồi lại bức ảnh.
[ Kwon Soonyoung: Đều là hiểu lầm! ]
Hộp hoành thánh còn chưa được mở nắp, Kwon Soonyoung vội mở giao diện trò chuyện với Jeon Wonwoo, bùm bùm đánh chữ, muốn giải thích mình không hề ngắm trai.
Nhưng lúc gõ được nửa câu bỗng nhiên dừng lại, tại sao phải giải thích?
Trong hợp đồng chỉ nói không được quá gần gũi ám muội với người khác, nhưng cậu nhìn trai thì sao, còn có một tấm lưới ngăn cách với sân bóng rổ kìa, không thể nói là ám muội được, giờ đi giải thích lại giống như cậu đang chột dạ.
Kwon Soonyoung ngẫm nghĩ, buông di động xuống, mở nắp hộp bắt đầu ăn khuya.
Vỏ hoành thánh hơi nhão, có mấy viên dính vào nhau, Kwon Soonyoung phải dùng đũa tách chúng nó ra.
"Reng reng ——!"
Di động trên mặt bàn đột nhiên kêu lên khiến Kwon Soonyoung giật mình, vỏ hoành thánh quá mỏng, lập tức bị đũa chọc thủng.
Kwon Soonyoung đau lòng.
Trên màn hình hiện ba chữ "Jeon Wonwoo" đang gọi đến, Kwon Soonyoung nhấn nghe, lại hung hăng mở loa ngoài: "Làm sao?"
Giọng điệu không tốt chút nào.
Đối phương trầm mặc hai giây, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Em còn tức giận trước?"
Kwon Soonyoung biết hắn đang nói đến bức ảnh kia, "Hừ" một tiếng, không đáp.
Jeon Wonwoo tựa hồ cũng thấy bất đắc dĩ, trong giọng nói còn lộ ra ý cười: "Mở camera."
"Không được." Kwon Soonyoung nói: "Tôi đang ăn khuya."
Kwon Soonyoung rất chú ý đến dáng vẻ lúc ăn uống, sẽ không để người khác nhìn thấy cậu vừa nhai vừa nói chuyện, Jeon Wonwoo nghe vậy cũng không miễn cưỡng, còn nói: "Ăn cái gì?"
"Hoành thánh." Kwon Soonyoung ăn miếng bị rách vỏ bao trước: "Bởi vì vừa nãy anh đột nhiên gọi tới làm tôi giật mình, vỏ bánh cũng bị rách rồi, anh không biết không được ăn một miếng hoành thánh tròn trịa hoàn hảo đáng tiếc thế nào đâu."
Jeon Wonwoo đúng là không biết.
Có thể vì tuổi tác cách xa, có nhiều lúc hắn không thể hiểu được một vài điểm cố chấp đáng yêu của Kwon Soonyoung.
"Ừm, tôi đương nhiên biết." Jeon Wonwoo trợn mắt nói dối: "Tôi chân thành xin lỗi hoành thánh, xin lỗi bởi vì tôi mà nó không còn hoàn hảo nữa."
Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái.
Kwon Soonyoung cắn cái thìa nghi hoặc.
"Vậy còn em," Âm thanh của Jeon Wonwoo nhàn nhạt: "Bức ảnh kia thì nên nói sao?"
Kwon Soonyoung: "......"
Kwon Soonyoung trầm mặc mà lại ăn tiếp một cái hoành thánh.
Lúc này Jeon Wonwoo rất có kiên nhẫn, mở máy tính ra vừa làm việc vừa chờ Kwon Soonyoung biện giải.
Ngày thường cùng Kwon Soonyoung ăn cơm, bộ dáng khi ăn của bạn nhỏ rất tốt, Jeon Wonwoo gần như chưa từng nghe thấy âm thanh nhai nuốt của cậu.
Nhưng hiện tại có lẽ do điện thoại đặt ở gần, Jeon Wonwoo có thể nghe được một ít âm thanh lúc ăn hoành thánh của Kwon Soonyoung, nhẹ nhàng chậm rãi, giống như con thú non mới tập ăn.
Jeon Wonwoo đang gõ bàn phím mà không nhịn được bật cười, tăng âm lượng lên, cảm thấy rất thích thú với màn mukbang này: "Hừm? Nói chuyện nào Kwon Soonyoung?"
Kwon Soonyoung nuốt xuống, lại uống ngụm nước canh: "hầy, được rồi, nói cho anh nghe, tôi không phải cố ý chụp nam sinh khác cho anh xem, để làm gì chứ? Dáng người bọn họ còn không đẹp bằng anh, anh xem nghĩ vậy có vô lí không chứ?
Jeon Wonwoo che miệng nhịn cười: "Ừm, tán thành."
Kwon Soonyoung tiếp tục ăn hoành thánh, nói cũng chậm lại: "Cho nên, thật ra tôi muốn cho anh xem tuyết, chỗ tôi vừa có trận tuyết đầu mùa."
Jeon Wonwoo ngẩn ra, ngón tay gõ bàn phím ngừng lại: "......!Vậy sao?"
"Ừm." Âm thanh của Kwon Soonyoung thật mềm: "Nhưng tuyết nhỏ quá chụp không thấy, tôi dùng tay bắt được, nó còn tan ra trong lòng bàn tay."
Jeon Wonwoo gần như có thể tưởng tượng được, Kwon Soonyoung đứng ở ven đường tay vươn cao đón tuyết, nhất định là còn vui mừng nhảy nhót, gương mặt sẽ đỏ bừng, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Trái tim Jeon Wonwoo rung động.
Hắn đi đến bên cửa sổ, không biết từ lúc nào tuyết đã rơi đầy trời.
Đứng trước cửa sổ sát đất, toàn bộ thành phố giống như đang đặt dưới chân Jeon Wonwoo, chỉ là trước kia hắn không rảnh bận tâm tới cảnh sắc bên ngoài.
Vì thế đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc ngắm tuyết đầu mùa.
Trên cửa sổ có một tầng sương kết khiến tầm nhìn không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy những bông tuyết xinh đẹp uyển chuyển nhảy múa trên nền trời đêm.
"Kwon Soonyoung," Jeon Wonwoo nhẹ giọng nói: "Em có đang mở rèm không?"
"Không có."
"Mở ra nhìn xem."
Kwon Soonyoung nghe vậy bèn đứng dậy kéo tấm rèm che cửa sổ ra, chợt vui sướng mà mở to hai mắt.
Đường phố bên ngoài đã được tuyết bao phủ trắng xóa, cứ như lạc vào xứ sở mùa đông.
"Từ khi nào mà tuyết rơi nhiều vậy rồi......" Kwon Soonyoung lẩm bẩm nói.
Hai người cứ như vậy không nói lời nào, lẳng lặng ngắm tuyết hồi lâu, sau đó Kwon Soonyoung trở lại bàn học.
Jeon Wonwoo thấy điện thoại im lặng lúc lâu, đột nhiên phát ra những tiếng "lách cách", âm thanh nghe lanh lảnh.
Hắn nhíu mày: "Em đang làm cái gì đấy?"
"Hả?" Kwon Soonyoung cười rộ lên: "Tôi đang cắt móng tay, hay là anh tắt máy đi?"
Jeon Wonwoo bật cười, tiếp tục làm việc: "Không sao, em cứ cắt của em."
Bên kia âm thanh gõ bàn phím lại vang lên, Kwon Soonyoung bĩu môi không nói nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Jeon Wonwoo làm xong công việc, lúc lấy lại tinh thần phát hiện Kwon Soonyoung bên kia đã không có tiếng động gì, trên màn hình vẫn đang hiển thị cuộc gọi.
"Kwon Soonyoung?"
Hắn thử thăm dò gọi một tiếng, không có đáp lại.
"Kwon Soonyoung, làm sao vậy?"
Vẫn là không có âm thanh nào.
"Kỷ ——"
"Alo Joen tổng...." Bên kia biến thành một giọng nam cố ý đè thấp.
Jeon Wonwoo trầm mặc hai giây: "Han-seo?"
"Đúng vậy, là tôi." Âm thanh Han-seo rất nhỏ: "Tôi vừa về phòng, thấy Kwon Soonyoung đã ngủ rồi, chắc là do mấy ngày này mệt quá."
Jeon Wonwoo biết gần đây Kwon Soonyoung đang bận vẽ tranh cho ngày kỷ niệm thành lập trường, vội vàng từ sáng sớm đến tối khuya, hơi dừng một chút, nói: "Được, vậy nhờ cậu đỡ em ấy lên giường —— không, phiền cậu đắp cho em ấy cái chăn."
Han-seo vội vàng đáp: "A, được."
"Làm phiền cậu."
"Không sao không sao."
Cúp điện thoại, Han-seo đặt điện thoại lại lên bàn, tay chân nhẹ nhàng lấy chiếc chăn lông mỏng trên giường Kwon Soonyoung đắp lên cho cậu.
Gương mặt Kwon Soonyoung dán trên cánh tay, móng tay mới cắt được một nửa, một tay khác vẫn đang nắm chặt bấm móng tay.
Một buổi sáng vào ngày đông chí, Jong-in và Jeon Wonwoo cùng đi đến Bắc Đại.
Hàng năm Jeon Wonwoo đều quyên góp cho trường đại học cũ, bởi vậy cứ cách mấy năm lại nhận được thư cảm ơn và giấy chứng nhận quyên góp của trường.
Một ít doanh nhân sẽ lựa chọn đích thân đến trường nhận, gặp mặt hiệu trưởng trò chuyện vài câu, còn liên hệ với với truyền thông để họ tới chụp ảnh.
Nhưng Jeon Wonwoo chưa từng làm vậy, hoặc là gửi chuyển phát đến công ty, hoặc nhờ người khác lấy, giống như hôm nay vừa họp xong liền tự mình tới đây thì đúng là lần đầu tiên.
Chỉ là khác với mọi người, hắn rất khiêm tốn, không để cánh truyền thông bắt gặp.
Sau khi gặp hiệu trưởng, Jong-in cất thư cảm ơn và giấy chứng nhận vào trong cặp, Jeon Wonwoo đi phía trước dường như không có ý định rời đi ngay, vẫn luôn cầm di động gọi điện cho ai đó, nhưng đối phương không nhận.
Jong-in nghĩ nghĩ, lập tức gửi tin nhắn hỏi, không bao lâu thì nhận được câu trả lời, tiến lên hai bước đến bên cạnh Jeon Wonwoo: "Soonyoung hẳn là đang phải thi môn thể chất."
"Thi thể chất?" Jeon Wonwoo nhướn mày, hắn cũng không hoài nghi tin tức của Jong-in, cho nên càng khiếp sợ: "Soonyoung đi thi thể chất?"
Jong-in gật đầu: "Đúng vậy."
Quai hàm Jeon Wonwoo căng chặt, thi thể chất không phải là chạy 1000 mét sao?
Với cơ thể của Soonyoung thì làm sao chạy nổi 1000 mét? Nói đùa cái gì vậy!?
Jeon Wonwoo hung hăng nhéo giữa hai mày: "Cậu đi về trước đi."
Jong-in sớm đã đoán trước: "Được."
"Từ từ," Jeon Wonwoo chỉ ngón tay, "Chìa khóa xe để lại."
"???Sếp!?"
"Tiền xe báo kế toán."
"Đây!" Jong-in lúc này mới cười hì hì đem chìa khóa giao đến trong tay Jeon Wonwoo.
- -----------------------
Soonyoung vừa nhảy xa xong, ngồi trên khán đài nhìn người chạy bộ dưới sân.
1000 mét, đối với một số nam sinh quả là dễ như trở bàn tay, mà đối với một số người so với chết còn thống khổ hơn, mùa đông lạnh căm căm há miệng liền thở ra khói trắng, Soonyoung đã thấy mấy người chạy mệt đến mức muốn nằm vật ra sân.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, đàn em." Có người còn chưa được phép đã tự ý ngồi xuống cạnh Soonyoung, quần áo hai người chạm nhau.
Soonyoung nhíu mày, dịch sang bên cạnh một khoảng.
Đúng là đã khá lâu không gặp, lúc mới nhìn Soonyoung suýt chút nữa quên mất đây là ai.
"Ba tháng, em cũng chưa đồng ý kết bạn trên WeChat nữa?"
Soonyoung cảm thấy mới lạ mà cười: "Gần đây bận quá, tôi quên mất."
"Không sao." Young-chul chống cằm nhìn thẳng Soonyoung: "Bây giờ thêm bạn cũng không muộn."
Soonyoung mặt không đổi sắc: "Tôi không mang di động."
Thật là một cái cớ có lệ, Young-chul không nhịn được cười ha hả: "Không thích anh vậy à? Sao lại không thể kết bạn?"
Soonyoung cũng không trốn tránh mà nhìn lại hắn, ánh mắt bình tĩnh: "Anh cũng đâu chỉ đơn thuần muốn kết bạn với tôi đâu."
Young-chul sửng sốt, ngón trỏ ấn môi dưới, ẩn ý cười: "Em cũng nói như vậy với Jeon Wonwoo sao? Em biết không, lúc em nói câu đó cực kì mê người."
Ánh mắt của hắn vẫn luôn rất mãnh liệt, giống như dây leo không ngừng vây lấy người đối diện.
Soonyoung quay đầu đi, cũng không muốn đè nén cảm xúc: "Hóa ra anh biết Jeon Wonwoo à? Tôi còn tưởng anh không biết tôi và anh ấy đã kết hôn đấy."
Loại châm chọc trần trụi như vậy cũng không thể làm Young-chul lùi bước, ngược lại hắn càng thêm hứng thú, chăm chú nhìn Soonyoung: "Ừ, nhưng có ai đảm bảo được sau này hai người sẽ không ly hôn đâu."
Soonyoung cạn lời, nhíu mày nhìn hắn, di động trong túi reo lên, cậu không hề suy nghĩ mà lấy ra nghe.
Young-chul nhìn người vừa nãy mới nói không mang di động, giây tiếp theo liền không do dự rút ra nghe điện thoại, sửng sốt một giây.
Tuy rằng hắn biết rõ đó chỉ là lấy cớ, nhưng nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của Soonyoung khiến hắn tự giễu cười thành tiếng.
"—— Nhìn phía trước."
Soonyoung không nghĩ tới sẽ nghe thấy âm thanh của Jeon Wonwoo ở đây, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Bên ngoài bộ âu phục là một chiếc áo khoác đơn giản màu đen, vóc người cao lớn vững chãi, ánh sáng phản chiếu từ chiếc đồng hồ đắt tiền loé lên chớp nhoáng, vẫn là bộ dáng lạnh băng xa cách thường ngày của hắn.
"Sao anh lại ở đây?" Soonyoung có chút kinh ngạc.
Jeon Wonwoo hẳn là đã nhìn thấy cậu và Young-chul nói chuyện với nhau, nhưng giọng nói lúc này không nghe ra cảm xúc gì: "Lại đây."
Soonyoung căn bản không cần suy nghĩ, lập tức đứng dậy đi về phía Jeon Wonwoo.
Tầm mắt Jeon Wonwoo không hề dừng lại trên người Young-chul một giây nào, chờ Soonyoung đến trước mặt liền ngắt điện thoại, việc đầu tiên là sờ gáy cậu xem nhiệt độ thân thể
Vẫn ổn, xem ra chiếc áo lông vũ này của bạn nhỏ có tác dụng giữ ấm không tồi.
"Có chạy bộ không?" Jeon Wonwoo hỏi.
"Không đâu," Soonyoung cười lắc đầu: "Chỉ nhảy xa, kéo dãn dây chằng, tôi vốn dĩ cũng không thích chạy, đương nhiên muốn lười biếng chút."
"Ừm," Jeon Wonwoo nhẹ nhàng cong môi, bộ dáng như rất vừa lòng: "Ngoan lắm."
Hắn dắt tay Soonyoung chậm rãi rời đi, ngữ khí bình thường: "Đi thôi, hôm nay là đông chí, mang em đi ăn chút gì đó ấm áp."
Soonyoung đúng là hơi đói bụng, vui vẻ cười rộ lên: "Ăn cái gì? Đông chí thì phải ăn canh thịt dê nhỉ?"
Khoé miệng Jeon Wonwoo giương lên, ánh mắt nhìn về phía Soonyoung vô cùng nhu hoà:
"Ừ, theo em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com