Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

k

thuận vinh leo lên gác, nằm vắt veo trên cái võng cũ kĩ, nhìn mây trôi. 

_

cậu mệt mỏi đặt chân vào căn nhà quen thuộc, chân đá tạm đôi giày đã mòn đế vào một góc, định chạy về phòng đánh một giấc êm say thì thuận vinh nghe tiếng mẹ cậu từ trong bếp vọng ra, 

"về rồi đấy hả?"

"dạ." thuận vinh đáp, cái giọng dịu dàng này của mẹ làm cậu lấy làm lạ, nhưng vừa vặn nghe hết câu tiếp theo, hai mí mắt cậu đã giựt giựt liên hồi. 

"chiều nay con sang nhà toàn với ba, nghe bảo viên hữu vừa mới đi du học về, dù sao trước đây hai đứa cũng là bạn thân, qua thăm hỏi một chút cho phải phép." 

tự dưng thuận vinh thấy dòng suy nghĩ được vui vẻ lăn dài trên chăn êm nệm ấm của mình bị cắt đứt, chân cậu hơi run run, chỉ ước hôm nay được sếp giữ lại tăng ca đến đêm thì tốt biết mấy, 

cái tên toàn viên hữu đó, đi du học về rồi sao? 

"đừng có từ chối, mẹ đã quyết rồi."

"thì con đã từ chối đâu," thuận vinh gãi đầu, cố gắng tìm vài lí do sao cho hợp lí nhất để né tránh cái tình huống trớ trêu này, nhưng cậu cũng sớm bỏ cuộc, qua giờ thuận vinh biểu hiện rất khỏe, không thể nói dối là bị bệnh, vừa đi làm về chẳng lẽ lại bảo lát nữa phải đến công ty bận việc, càng không thể. 

"nhưng chẳng lẽ ba mẹ không biết chuyện của con và cậu ta lúc trước?"

"lúc trước gì chứ, con nhìn xem, người ta vừa đi anh về, mấy hôm liền có công ăn việc làm ổn định, thành đạt như thế nào rồi mà còn không biết xây dựng lại một mối quan hệ bạn bè bình thường? con nghĩ là viên hữu nó sẽ chấp nhặt mấy chuyện cũ như con ấy hả?"

thuận vinh im lặng, dẫu cậu vẫn còn đang đứng chôn chân ở kệ giày thì thuận vinh nghĩ rằng tâm trí mình đã trôi xa đâu đó, theo cái nỗi đau dày bất tận mà năm tháng qua đi chỉ còn nó vĩnh viễn ở lại trong trái tim cậu. nhưng cậu biết bản thân không thể đôi co thêm vài câu với mẹ mình, dù sao thì thuận vinh vốn cũng không có quyền lựa chọn nữa rồi, 

bỏ lại một tiếng thở dài, thiếu niên trẻ lê thân mình trên những bậc thang. từ khi nào đường về phòng của cậu cũng xa đến thế vậy? 

_

quyền thuận vinh muốn chửi thề. 

toàn viên hữu là một tên người yêu cũ để lại những cảm xúc ngọt ngào không thể tả làm mỗi lần cậu nhớ lại liền không tài nào ghét hẳn nổi, cũng là tên người yêu cũ đã rời đi một cách vừa nhẹ nhàng, vừa làm thuận vinh cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹn, vỡ tan,, mà đến bây giờ, cậu cũng không chắc liệu nó có thể đập một cách lành lặn lại chưa? và giây phút này, không những chỉ đơn giản như thế, thuận vinh nghĩ anh ta còn là một tên người yêu cũ tuyệt vời đến mức làm cậu thấy bản thân thật thảm hại, 

có vẻ anh đã có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều, ít nhất là từ khi nói lời chia tay với cậu. 

và có vẻ, chỉ có cậu là lưu luyến hai chữ 'tình đầu' của cả hai, đã năm năm rồi. 

ước mơ của thuận vinh chưa bao giờ, và chưa bao giờ là công việc ngồi trong văn phòng tám tiếng một ngày như hiện tại. hơn ai hết, cậu hiểu rõ mong muốn muốn được hát và đứng trên sân khấu của mình mãnh liệt đến thế nào. mười chín tuổi, thuận vinh bỏ nhà đi hát rong, ừ, đến giờ cậu nghĩ bản thân chỉ giỏi nhất ở khoản làm liều, nhưng sau đó vì nghe tin mẹ cậu bệnh, vì thương gia đình quá thể, thuận vinh lại ngoảnh mặt về nhà. 

hai mươi ba tuổi, cậu đã từ bỏ đam mê thuở nhỏ của mình từ lâu và bắt đầu làm lại đời mình với một chức quèn trong văn phòng công chứng gần nhà, may mắn, thuận vinh trước giờ tuy sống có hơi tùy tiện nhưng lại khéo tay khéo làm, chăm học rất nhiều thứ và dẫu cho nó có là điều cậu không thích, thuận vinh vẫn đổ hết công sức của mình vào để hoàn thành mọi thứ, và đến giờ, cậu là một trưởng phòng. 

mặc dù chức vụ đối với thuận vinh không thực sự quan trọng đến thế đâu, ừa, cậu đúng là kém cỏi, ngay cả bản thân cũng không có chút chí cầu tiến thì làm sao so sánh được với toàn viên hữu chứ? nhưng thuận vinh phải thừa nhận, ba cái thứ tiếng anh tiếng u ấy, ba cái chuyện đất khách quê người rộng lớn cậu không quản nổi, cũng chẳng trông mong gì bản thân có một cơ hội học cao biết rộng như người ta được. 

nhưng dẫu thời gian qua đối với thuận vinh có khó khăn đến thế nào, cậu vẫn nghĩ bản thân mình đủ sức vượt qua, chỉ cần cậu không chạm mặt toàn viên hữu thêm một lần nào nữa trên đời này là được, nhưng vốn dĩ cuộc sống này chẳng dễ dàng như vậy. 

chiều nay cậu tiêu đời là chắc rồi. 

___

"chào cậu, lâu rồi không gặp." viên hữu nghiêng đầu nhìn người thấp hơn mình, anh có vẻ để tâm nhiều hơn đến đôi mắt hí đặc trưng và mái tóc hơi nâu bắt nắng của cậu con trai đối diện. 

trái lại với vẻ ngoài niềm nở và lịch thiệp của toàn viên hữu, thuận vinh thấy người mình hơi không thoải mái. cậu hít sâu, năm giây sau đó mới vừa vặn rặn ra được một chữ nguyên vẹn, 

"chào."

thuận vinh không có vẻ gì là muốn nói chuyện, so với viên hữu đi du học ở nước ngoài về thì cậu đương nhiên là kém cỏi hơn hẳn, nên chắc là nói ít lại thì sẽ trông đỡ dốt nát hơn,, chẳng có lí do gì mà cậu phải cởi mở với một người mà ba cậu yêu cầu cậu phải làm thế, chẳng có lí do gì mà cậu phải trò chuyện riêng với một người ở sân nhà họ vì hai bậc phụ huynh yêu cầu vậy, 

và chẳng có lí do gì, cậu phải dành thời gian quý báu trong cuộc đời mình, để gặp mặt người yêu cũ.

nhưng viên hữu cười rất tươi, anh lại đáp lời, còn tiện tay rót đầy hai chén trà, đẩy qua cho thuận vinh một chén. "có vẻ cậu thay đổi nhiều nhỉ?"

"sao nhiều bằng người chia tay thật ngầu để đi du học cách xa nửa vòng thế giới như cậu." dường như quên mất bản thân đang trong trạng thái như thế nào, thấy bản mặt của toàn viên hữu ở đây chỉ làm cho cậu thêm chán ghét. câu nói bình thường của anh ta cũng tự dưng biến thành cái đệm để quyền thuận vinh móc mỉa, 

cậu cảm thấy mình cũng không hiền lắm như mình vẫn hay nghĩ, hoặc ít nhất là trong cái tình huống oái ăm này thôi. 

"tôi xin lỗi." viên hữu hơi miễn cưỡng buông ra một câu, chừa lại khoảng không gian im ắng lạ thường trên mảnh sân vườn. "xui thôi, giờ mình làm lại cũng không muộn mà?"

"phụt." 

lời nói thốt ra nhẹ tênh của anh làm trái tim thuận vinh gặp chút đả kích không hề nhỏ, bộ tên này có vấn đề về thần kinh à? cố gắng để bản thân thôi chấp nhặt viên hữu và nghĩ về vài chuyện gì đấy để nói lái qua, chứ nếu không thì cậu nghĩ mình sẽ sớm trở thành một thằng điên nào đó giống như hôm cậu và viên hữu chia tay, nhưng không phải là thốt ra mấy câu níu kéo nữa mà là chửi anh ta như hát bằng âm quãng của một ca sĩ tương lai. 

cậu lau ngụm trà vừa mới được mình phun ra dưới bàn, "hơi bẩn tí nhỉ?" dè dặt nhìn biểu cảm méo mó của viên hữu, buông một câu, "nhưng tại cậu nói chuyện mắc cười quá ấy mà." 

"vậy sao?" anh khó hiểu nhìn thuận vinh liên tục nói những lời kì lạ trước mặt mình, nhưng rồi chợt nhớ lại, phải rồi, cậu vốn có bao giờ bình thường đâu. trước đây khi cả hai còn là bạn thân, chơi chung hội với đám trong trường trung học cũ, thuận vinh luôn được bình chọn là người điên nhất, bởi những thứ mà quái quặc mà cậu luôn sẵn sàng làm trước người khác. 

nghĩ đến đây, viên hữu bỗng thấy mắc cười, 

anh cứ nghĩ sau khi chia tay thuận vinh sẽ thay đổi trở thành một con người trầm u hay gì đấy, sau một thời gian gặp lại liền lạnh lùng đến bất ngờ, như trên phim người ta hay chiếu, nhưng sự thật thì khác hoàn toàn, nhỉ. 

và thú thật viên hữu cũng nhanh chóng vứt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình ngay tức khắc, trước đây anh đã luôn mong thuận vinh sẽ hạnh phúc dẫu chuyện của hai đứa có đi về đâu, vậy nên cậu cứ như thế này thì tốt rồi, không phải phàn nàn thêm, vì người có lỗi dĩ nhiên lúc nào cũng là viên hữu chứ chẳng phải cậu, cậu không bao giờ nên là người buồn phiền. 

nhưng anh nào đâu biết dáng vẻ tệ hại của thuận vinh khi gặm nhắm những kí ức cũ mỗi ngày, 

cậu giấu mình đi hoàn hảo như thế, làm sao toàn viên hữu có thể thấy được? 

"dạo này cậu sống ổn chứ?" 

dừng lại một lúc lâu, viên hữu mới tiếp tục cuộc trò chuyện bằng một câu tạm bợ. 

"nhìn tôi xem, cậu nghĩ tôi có ổn không?" thuận vinh không cười, nhưng vẻ mặt cậu có chút khó đoán, làm anh nghĩ có lẽ mình đã lại một lần nữa thua trong việc hiểu thấu người này.

"chắc là không tệ?" viên hữu qua loa. 

"ừ, nghĩ sao cũng được." 

thuận vinh thả lỏng hai vai. cậu không buồn nhìn viên hữu thêm nữa, đối với thuận vinh thì cậu nghĩ chắc bầy chim đang bay lượn trên trời hay đám mây trắng trôi lềnh bềnh xa xa kia chắc còn thú vị hơn người trước mặt, 

chẳng hiểu tại sao trước đây cậu lại có thể trở nên thân thiết và yêu đương với một người như tên này. mặc dù trông có vẻ ngán ngẩm thế thôi, 

nhưng thuận vinh cũng tự thấy mình đang dối lòng. 

phải là, chẳng hiểu tại sao trước đây viên hữu lại có thể chấp nhận trở nên thân thiết và bắt đầu mối quan hệ yêu đương với một thằng thảm hại như cậu mới đúng. 

"vậy," viên hữu ngập ngừng, dáng vẻ tự tin của anh sớm đã biến mất khi nhìn thấy một thuận vinh chán nản trước mặt, nhưng anh nghĩ mình không nên vì mấy sự tiêu cực vẩn vơ trong tâm trí mình mà bỏ lỡ cậu thêm một lần nào nữa. "chúng ta lại làm bạn, nhỉ?"

"bạn gì?" thuận vinh đưa đôi mắt khó hiểu của mình nhìn viên hữu, rồi lại chốt hạ một câu. "chẳng phải trước khi cậu đi tôi đã nói là không dính líu gì tới nhau nữa hay sao?"

thấy viên hữu vẫn còn ngơ ra, thuận vinh nốc một lần hết chén trà xanh nóng như thể đang nuốt trọn cốc bia hơi, ngán ngẩm đứng dậy, "dù sao thì cậu nói chuyện với tôi cũng vì mong muốn của các bậc phụ huynh thôi mà, đâu cần phí thời gian đến vậy."

[....]

cuộc trò chuyện 'làm quen' hôm đó của hai người kết thúc trong những điều nhạt toẹt và chóng vánh, hoặc đúng hơn thì nó chính xác là điều thuận vinh mong muốn, dù cái cảm giác có lỗi cứ không ngừng quấn lấy cậu, nhưng ngược lại, thuận vinh cũng không thấy bản thân mình có làm gì sai. cậu chẳng phải là kiểu người sẽ phí hoài thời gian của mình vào những mối quan hệ vô bổ đâu, và cậu cũng đặc biệt ghét cái cảm giác đứng trước viên hữu một lần nữa, với tư cách một người khác, chẳng thân thiết gì và càng không phải là người để yêu thương,

nốt lần này thôi, cậu nghĩ mình nên dứt khoát chấm dứt việc này tại đây,

trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, hoặc trước khi thuận vinh lại trở thành một đứa nhóc dễ bị cuộc sống này trêu đùa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com