Chương 42
Trước đó, Jeon Wonwoo còn nghĩ rằng Soonyoung không tham gia trận đấu là vì không xin nghỉ phép được nhưng không ngờ đây mới là nguyên nhân.
Hắn hỏi Heo Yeom: "Làm sao mà cậu ấy lại bị vậy?"
"Không biết nữa, cậu ấy đến làm việc vào trưa hôm qua nhưng không nói cho tôi biết lý do."
Heo Yeom đã biết Jeon Wonwoo có tình cảm với Soonyoung, trò chuyện vài câu thì đẩy hắn vào trong: "Vào xem cậu ấy có cần giúp gì không."
Jeon Wonwoo bước vào cửa hàng tiện lợi và nhìn thấy cậu đang ngồi giữa đống hàng hóa chất cao trong nhà kho.
Trong nhà kho không đủ sáng, nửa người của cậu chìm trong bóng tối, sau lưng bị dây tạp dề siết lại nên nhìn gầy hơn bình thường, cậu đang cúi đầu ghi chép cái gì đó.
Hắn xắn tay áo sơ mi đi tới, Soonyoung tưởng là Heo Yeom đi vào, cậu không quay đầu lại hỏi: "Bên ngoài có bao nhiêu thùng coca vậy?"
Không ai trả lời, người kia lại đến bên cạnh, đặt tay lên eo cậu: "Eo đau mà sao còn ngồi ghế đẩu thấp như vậy?"
Soonyoung viết vài dòng nữa rồi siết chặt bút, quay đầu lại nhìn.
Jeon Wonwoo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, thái độ bình tĩnh hệt như hôm qua lúc thức dậy, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra và tất cả là do cậu đang nghĩ xấu cho hắn.
Soonyoung quay đầu lại nhìn sổ sách trước mặt: "Tôi không sao, sao cậu lại tới đây?"
"Tôi đến sân bóng rổ để xem trận đấu của cậu," Jeon Wonwoo chân thành nói, "Tôi đợi mãi, gọi cho cậu mà cậu cũng không nhấc máy nên tôi đến đây tìm."
Soonyoung lấy điện thoại ra, phát hiện đã hết pin nên nói: "Sao cậu biết tôi có trận đấu?"
"Cậu có nói với tôi rồi mà," Jeon Wonwoo không đề cập đến tin nhắn sáng hôm qua hắn nhìn thấy trên điện thoại di động, cậu đứng dậy nói: "Tôi và Heo Yeom còn phải sắp xếp hàng hóa ở bên ngoài, cậu đừng ở đây nữa."
Jeon Wonwoo không cho cậu cơ hội từ chối mà xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở cửa. Soonyoung nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào với vẻ mặt phức tạp, cậu đưa tay ra sau chạm vào chỗ eo vừa bị ấn vào.
Dù cách một lớp áo thun, chỗ vừa bị chạm vào vẫn nóng hơn cậu nghĩ, nhiệt độ lòng bàn tay của Jeon Wonwoo cao như vậy sao?
Heo Yeom cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi có thêm một người phụ giúp, Jeon Wonwoo nhìn có vẻ mười ngón tay không dính nước xuân nhưng lại phân loại hàng hóa và di chuyển đồ đạc rất nhanh.
Heo Yeom nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích. Khi hắn đến nhà vệ sinh công cộng gần đó rửa tay, Heo Yeom dựa vào bàn thu ngân, gõ nhẹ nắp bút lên bàn và nói: "Người bạn này của cậu đẹp trai, hiền lành, điều kiện gia đình lại tốt, ai trở thành bạn đời của cậu ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Soonyoung đang kiểm tra mã vạch trên kệ, nghe xong vẫn im lặng. Heo Yeom nhìn nhìn đôi mắt ẩn dưới vành mũ của cậu, lại trợn mắt nói tiếp: "Đáng tiếc cậu ta không có hứng thú với tôi, nếu không tôi đã theo đuổi rồi."
Trước đó Soonyoung cũng đoán được Heo Yeom sẽ có hứng thú với Jeon Wonwoo. Cậu nghe vậy thì ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao chị biết cậu ta không có hứng thú với chị?"
"Lần trước chị hỏi rồi." Heo Yeom nói như đúng rồi, còn lộ ra vẻ tiếc nuối: "Cậu ta nói đã có người trong lòng rồi."
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh, Heo Yeom theo thói quen nhìn khách bước vào. Soonyoung cũng không nhìn cô nữa, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm các mã vạch đang kiểm tra, nhưng thời gian sau đó cậu có hơi mất tập trung.Jeon Wonwoo đã sớm rời đi, lúc đó Soonyoung đang thanh toán tiền cho khách, cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Jeon Wonwoo xoay người đi ra ngoài.
Áo sơ mi trắng trên người hắn không còn phẳng phiu sạch sẽ như lúc mới đến. Cậu nghĩ đến hai lần Jeon Wonwoo giúp cậu chuyển hàng thì cảm thấy áy náy. Lúc cậu chuẩn bị tan làm, xe của Jeon Wonwoo lại đỗ phía đối diện, lần này hắn không xuống xe mà đợi cậu làm xong việc.
Jeon Wonwoo hạ cửa kính xuống, nói với cậu: "Lên xe đi."
Hắn đã thay áo sơ mi màu xanh biển, tóc nhìn sạch sẽ bồng bềnh, trong xe còn có mùi nước hoa dễ chịu, chắc là hắn vừa về nhà tắm rửa.
Soonyoung đứng yên nói: "Cậu về trước đi, tôi còn phải đi gặp một người để lấy đồ."
Jeon Wonwoo nói: "Tôi đưa cậu đi."
Soonyoung vẫn chưa muốn lên xe, Jeon Wonwoo tiếp tục nói: "Một là tôi sẽ đưa cậu đến đó, hai là cậu lại phải chen chúc trên xe buýt trong giờ cao điểm rồi bị thương nặng hơn."
Những gì hắn nói có lý nên Soonyoung đành phải ngồi vào xe và gửi địa chỉ cho hắn.
Trong xe vang lên một bản nhạc jazz nhẹ nhàng, Soonyoung tựa đầu lên cửa xe nhìn ra ngoài, sau khi xe rẽ qua hai ngã tư, Jeon Wonwoo dừng lại bên đường: "Tôi xuống mua cà phê, cậu muốn uống gì."
Soonyoung nói: "Không cần."
Jeon Wonwoo bước vào quán cà phê bên đường, rất nhanh sau đó hắn quay lại với hai ly cà phê rồi đưa cho cậu một ly.
Soonyoung tựa người bên cửa xe, bất đắc dĩ nhìn sang. Jeon Wonwoo mỉm cười và nói: "Đây là cà phê muối vị dưa hấu đặc trưng của cửa hàng này, rất ngon."
Soonyoung cúi đầu nhấp một ngụm, mùi dưa hấu ngọt ngào hòa quyện với vị muối và cà phê, quả thực rất tươi mát. Cậu vừa cắn ống hút vừa nhấm nháp, đợi đến khi xe Jeon Wonwoo hòa vào dòng xe cộ rồi cậu mới hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến sân bóng rổ?"
"Đi cổ vũ cậu," Jeon Wonwoo lắc lắc ly cà phê trong tay, "Tôi mua ba hộp cà phê để tiếp ứng, nhưng đều lãng phí rồi."
Buổi chiều, điện thoại của Soonyoung hết pin nên tự động tắt nguồn, cậu không hề biết có người tiếp ứng nước. Cậu ngồi thẳng dậy và hỏi: "Sao cậu lại mua nhiều như vậy?"
"Đi xem bóng rổ không phải sẽ tiếp ứng cho cầu thủ sao? Tôi mua thức uống tiếp ứng ở cửa hàng vừa nãy đấy, nhưng mà cũng như nhau, dù sao hôm nay cậu cũng uống thử rồi."
Jeon Wonwoo vừa nói chuyện thoải mái vừa nheo mắt quan sát đường đi phía trước nhưng tâm trạng Soonyoung lại rối bời. Dù cậu không có mặt ở đó nhưng chỉ nghe hắn nói thôi đã thấy lãng phí rồi. Điều không ngờ tới nhất là hắn đến xem trận đấu mà lại không nói trước cho cậu biết.
Soonyoung dựa vào lưng ghế, lấy ống hút khuấy đá trong cốc, Jeon Wonwoo lại hỏi: "Sao cậu không nói gì?"
Cảnh tượng thân mật không biết là thực hay mơ vào đêm hôm trước lại lởn vởn trong đầu cậu, Soonyoung càng nghĩ càng thấy phiền, cậu nhắm mắt lại nói: "Không có gì đâu. Tôi hơi buồn ngủ. Khi nào đến thì gọi tôi."
Người bên cạnh không làm phiền cậu nữa. Khi nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào nhè nhẹ và nhịp nhàng như sóng vỗ bên tai. Dù cậu có đang phiền lòng thì bầu không khí như thế này quả thật vẫn rất thoải mái. Vì vậy, khi Jeon Wonwoo dừng xe, Soonyoung gần như đã ngủ say.
Jeon Wonwoo nhìn khu phố cổ kính trước mặt, nói: "Cậu đến đây tìm ai vậy?"
Soonyoung cởi dây an toàn, nói: "Gặp Lee Jeong để lấy đồ."
Động tác mở cửa xe của Jeon Wonwoo khựng lại, hắn nhìn cậu: "Cậu lấy đồ gì chỗ Lee Jeong vậy?"
"Mấy món đồ mà tôi từng để ở nhà chị ấy, ngày mốt chị ấy bay rồi, nếu không sang lấy nữa thì không kịp."
Thái độ của Soonyoung rất tự nhiên. Jeon Wonwoo nhìn cổng vào phía trước, hắn tháo dây an toàn rồi nói: "Tôi đi cùng cậu."
Đi qua hai con đường rợp bóng cây là đến tòa nhà Lee Jeong ở. Trên đường đi, có rất nhiều người xuống đây đi bộ sau giờ cơm hoặc dắt chó đi dạo. Đến nơi, Soonyoung trực tiếp nhập mật khẩu vào cửa tòa nhà.
Jeon Wonwoo quan sát động tác của cậu, sau khi vào thang máy, hắn hỏi: "Cậu thường đến nhà chị ta à?"
"Không." Soonyoung dựa vào thang máy, "Chỉ đến hai lần thôi."
"Eo lại khó chịu nữa à?" Jeon Wonwoo hỏi.
Trước đây Soonyoung sẽ không nghĩ rằng những câu quan tâm thế này có vấn đề gì nhưng hiện tại Jeon Wonwoo còn đưa tay ra áp vào cột sống nơi thắt lưng khiến cậu thấy khó chịu. Cậu đứng thẳng dậy rồi kéo tay hắn ra: "Không có."
Jeon Wonwoo lại đút tay vào túi quần. Hắn nhìn xung quanh, thang máy có nhiều chỗ bị rỉ sét, có lẽ đã sử dụng một thời gian dài rồi, trên đó còn dán giấy quảng cáo, khi đi lên thỉnh thoảng sẽ rung rung.
Soonyoung dường như đã quen với điều này, cậu chủ động giải thích: "Đừng lo lắng, thang máy ở đây trông có vẻ cũ kỹ nhưng chưa hề xảy ra tai nạn gì cả."
Thang máy đi lên tầng chín rồi dừng lại. Hai người bước ra khỏi thang máy thì chạm mặt hai người khác. Khi hai người đứng trước cửa thang máy nhìn rõ người đến là ai thì nụ cười của người đứng bên trái vụt tắt, vội rút tay ra khỏi tay người còn lại. Người kia giật mình, quay lại nhìn cô.
Jeon Wonwoo cũng đã xem những bức ảnh chụp lén Lee Jeong và nhận ra nhân vật nữ chính còn lại trong bức ảnh chính là cô gái tóc ngắn bên phải.
Hắn nhìn Soonyoung mặt không cảm xúc nói với Lee Jeong: "Tôi đến lấy đồ."
Vẻ mặt Lee Jeong có hơi xấu hổ. Có lẽ cô không ngờ Soonyoung lại gặp mình trong tình huống như vậy, sau đó cô chợt nhận ra hai người đã chia tay, không có gì phải giấu giếm nữa.
"Cậu đợi chút, chị vào lấy." Nói xong, cô nhìn người bên cạnh: "Chị đi trước đi."
Cô gái tóc ngắn nghiêng người đi vào thang máy. Lee Jeong đợi cô ấy vào thang máy rồi mới quay về phòng lấy đồ, không ngờ cửa thang máy lại mở ra đúng lúc chuẩn bị khép lại, cô gái tóc ngắn bước ra, thấp giọng nói: "Cậu là Soonyoung phải không?"
Soonyoung cau mày, không ngờ cô ta lại nói chuyện với mình. Cô gái không đợi cậu trả lời, lại liếc nhìn lối đi rồi hạ giọng nói tiếp.
"Lee Jeong không có lỗi với cậu, là tôi ép em ấy làm thế. Nhưng cậu cũng thấy đấy, em ấy ở bên cậu không hề hạnh phúc. Cậu không thể cưỡng ép nhứng thứ như xu hướng tính dục được. Nếu cậu cứ cố chấp thì thời gian sẽ chứng minh cho cậu thấy."
"Chị không cần nói với tôi mấy lời này."
Giọng điệu Soonyoung có hơi mất kiên nhẫn, may là cô gái tóc ngắn cũng có chừng mực, còn chú ý đến động tĩnh trên lối đi bên cạnh: "Tôi không có ý gì khác, ngày mốt tôi sẽ đi cùng Lee Jeong. Xin lỗi về bức ảnh."
Nãy giờ khi ra khỏi thang máy, cô gái vẫn luôn giữ nút cửa thang máy. Nói xong lời vừa rồi thì cô dứt khoát lùi vào thang máy. Sau khi cửa đóng lại, mặt Soonyoung vẫn vô cảm nhìn sang Jeon Wonwoo.
Jeon Wonwoo cũng nhìn lại, nhất thời hai người đều im lặng. Từ xa có tiếng bước chân, là Lee Jeong, cô ôm một chiếc túi vải: "Tất cả đồ đạc của cậu đều ở trong này."
Soonyoung cầm lấy, không nhìn lại lấy một cái mà ấn nút thang máy luôn.
Lee Jeong không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô nhìn Jeon Wonwoo như có điều gì muốn nói, nhưng vì bầu không khí gượng gạo nên cô cũng không nói gì.
Sau khi thang máy đến, Soonyoung và Jeon Wonwoo cùng nhau đi vào. Khi cửa đóng lại, Soonyoung rũ mắt xuống, cũng không hề nhìn Lee Jeong đang đứng ngoài thang máy.
Thang máy bắt đầu đi xuống, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa trên vai cậu. Cậu siết chặt dây túi vải trong tay, mắt nhìn về phía tấm áp phích ở mé phải.
Jeon Wonwoo biết tâm trạng của cậu không tốt nên định đưa cậu đi ăn một bữa ngon để xả giận. Nhưng thang máy vừa xuống đến tầng bốn thì đột nhiên dừng lại. Soonyoung lảo đảo, nghiêng người va vào một bên, sau đó được Jeon Wonwoo ôm eo kéo về phía hắn, hắn ngẩng đầu nhìn bảng số.
Con số trên màn hình liên tục nhấp nháy từ 5 đến 4. Hắn nhấn nút tầng 3 rồi nhấn tiếp nút mở cửa nhưng thang máy vẫn không hề di chuyển.
Soonyoung đang tựa vào ngực hắn cuối cùng cũng phản ứng lại, lo lắng nói: "Thang máy không phải bị hỏng rồi chứ?"
Jeon Wonwoo tới bấm chuông cứu nạn màu đỏ, lúc này hắn vẫn nhớ rõ lời Soonyoung nói nên trêu chọc cậu: "Chắc do lúc nãy cậu nói thang máy chưa bao giờ xảy ra tai nạn nên nó mất bình tĩnh, cho chúng ta trải nghiệm thử đấy."
Soonyoung có thể nhận ra Jeon Wonwoo đang nói đùa, nhưng cậu vây giờ cậu tại không có tâm trạng chút nào, nhất là khi nhấn chuông khẩn cấp cũng không có phản ứng gì. Thang máy lại rơi tự do thêm chút nữa, cậu đẩy Jeon Wonwoo ra, tiếp tục tự bấm nút.
Khu chung cư của Lee Jeong được xây dựng cùng thời với khu chung cư cậu thuê trước đó. Cả hai đều là những tòa nhà tương đối cũ, thang máy đã hoạt động rất nhiều năm, nhưng cậu chưa bao giờ nghe Lee Jeong nói rằng thang máy có trục trặc gì.
"Không được rồi," cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "Tôi phải nhờ Lee Jeong giúp đỡ."
Jeon Wonwoo cũng không ngăn cản cậu.
Vừa rồi khi cậu đang hoảng loạn, Jeon Wonwoo đã gọi đến số khẩn cấp trên bảng điều khiển, nhưng đáp lại là số máy này không tồn tại. Sau khi Soonyoung liên lạc với Lee Jeong để giải thích tình hình, Lee Jeong lập tức đi đến phòng quản lý để tìm người giúp đỡ.
Soonyoung nhìn chằm chằm vào bảng điện tử thang máy. Thỉnh thoảng lại liếc điện thoại, cậu chưa từng bị mắc kẹt trong thang máy, nhưng cậu đã nghe rất nhiều về các vụ tai nạn xảy ra do bị mắc kẹt trong thang máy. Dù cậu cố thuyết phục mình không nên suy nghĩ quá nhiều nhưng tâm trí vẫn không bình tĩnh lại được, đến tận khi Jeon Wonwoo tiến lại gần nắm lấy tay cậu: "Đừng lo lắng, chị ta đi tìm người giúp đỡ rồi, sẽ không sao đâu."
Soonyoung gật đầu, dựa vào thành thang máy, hy vọng có thể phân tâm bằng cách suy nghĩ đến chuyện khác, Jeon Wonwoo siết chặt tay cậu, quay đầu lại nói: "Tôi đói rồi, tôi sẽ suy nghĩ xem lát nữa nên ăn món gì?"
Soonyoung nghe hắn còn có tâm trạng lựa chọn món ăn thì nhịn không được hỏi: "Cậu bị nhốt ở đây thế này mà không lo lắng chút nào sao?"
"Lo lắng cái gì cơ?" Jeon Wonwoo hỏi: "Cậu đã sợ như vậy rồi, nếu tôi cũng sợ nữa thì hai chúng ta ôm nhau cùng khóc à?"
Soonyoung muốn phản bác rằng cậu không sợ, nhưng sau đó lại nhận ra có gì đó sai sai, cúi đầu xuống thì nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm lấy nhau rất tự nhiên.
Sau đó Soonyoung lại nhớ ra, vì sao lúc nãy Jeon Wonwoo nắm tay cậu mà cậu lại không hề nghĩ tới việc rút tay ra nhỉ?
Jeon Wonwoo chú ý tới ánh mắt của cậu lại nắm chặt tay hơn: "Để tôi nắm tay cậu một lúc, nếu không tôi sẽ hoảng sợ lắm."
Ngoại trừ thái dương có chút mồ hôi, hắn trông chẳng có vẻ gì là hoảng sợ cả. Soonyoung cử động ngón tay một chút nhưng nghĩ lại thì nắm thế này sẽ giúp cậu bớt căng thẳng một chút nên thôi.
Ý nghĩ này lóe lên không lâu thì điện thoại di động của Soonyoung vang lên. Lee Jeong nói nhân viên bảo trì của khu nhà đang kiểm tra, nói họ đợi một lát. Vài phút sau, thang máy vốn đứng yên đột nhiên tăng tốc lao đi
Dây đàn trong lòng cậu vừa mới được thả lỏng lại căng cứng. Soonyoung nắm chặt tay Jeon Wonwoo, tay còn lại ấn liên tục các nút thang máy. Đáng tiếc thang máy tăng tốc không dừng lại ở từng tầng mà vọt lên ngày càng cao, chẳng mấy chốc đã đến tầng mười hai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com