01;
Tôi có một người bạn, cậu ấy là một người trầm tính, ít nói. Hầu như cuộc hội thoại của chúng tôi chỉ xoay quanh việc tôi hỏi bài cậu ấy, cậu ấy đáp lại câu trả lời, và rồi chúng tôi chìm vào im lặng.
Mọi người bảo rằng, thường thì bạn cùng bàn là thân nhất, nhưng mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng ở mức nhớ tên nhau, chỉ thế thôi. Tôi không hy vọng cậu ấy thân thiết gì với tôi, chỉ là ngồi cùng bàn nhưng cảm giác lúc nào cũng gượng gạo, thật khó chịu. Nhưng tôi chẳng thể trách cậu ấy không thân thiết với tôi vì thật ra chúng tôi chẳng biết gì về nhau cả. Ngoại trừ tên của nhau và việc cậu ấy học siêu giỏi còn tôi thì ở mức trung bình khá.
Quả thật Park Woojin là con người học siêu giỏi. Việc cậu ấy đều đặn có tên trên bảng vinh danh đã minh chứng cho tài năng của cậu ấy, là thiên phú trời ban; nghe một hiểu mười, lại biết áp dụng các dạng bài tập mới lạ. Cậu ấy chính là kiểu nam sinh thiên tài thường xuất hiện trong các thể loại thanh xuân vườn trường, là kiểu học bá được nhiều người mến mộ, nhiều người yêu thích.
Lớp chuyên của chúng tôi thường sẽ có các bài kiểm tra vào mỗi cuối tháng, vừa để ôn lại kiến thức, vừa để tìm ra phần kiến thức bị hổng để bù lại. Đúng như dự đoán thì Woojin vẫn luôn ở top đầu, còn tôi thì sót lại ở giữa.
Tính ra thì điểm của chúng tôi chênh nhau khoảng mười điểm, mười điểm ấy trông thật gần mà cũng thật xa. Cả khoảng cách giữa chúng tôi cũng vậy. Trông như chỉ cần nhích lại thì sẽ chạm tay, vậy mà giữa chúng tôi cách nhau bởi bức tường mười xăng ti bằng không khí do chính chúng tôi tạo nên.
Tôi không rõ vì lý do gì chúng tôi có thể ngồi cùng bàn hơn nửa năm học mà chẳng cảm thấy chán nản, dù qua bao nhiêu lần đổi chỗ, Woojin cậu ấy vẫn lựa chọn yên vị tại nơi góc lớp, kế chiếc cửa sổ lớn thật lớn, và kề cạnh tôi. Dần dần việc này như một thói quen khó bỏ, bất cứ lúc nào tôi quay sang sẽ luôn có một người ngồi cạnh luôn chuyên tâm nhìn vào quyển bài tập, để nắng chiều phủ lên lưng một màu vàng cát nhè nhẹ.
02;
Tôi nghĩ mình đã có chút nhầm lẫn khi bảo Woojin là người trầm tính và ít nói. Quả thực, Park Woojin ở giữa đám bạn luôn là người tạo bầu không khí. Cậu ấy luôn toả ra nguồn năng lượng tươi trẻ, sôi nổi giữa đám người. Nhưng đó là khi Woojin ở bên cạnh đám bạn cậu ấy, còn khi ở bên cạnh tôi, hầu như tôi chẳng nghe được tiếng cậu ấy, nhưng tiếng loạt xoạt của những trang sách và tiếng lạch cạch của máy tính chứng minh rằng bên cạnh tôi là học sinh rất chăm chỉ, là học bá của muôn người.
Quả thật Woojin là một người đa tài. Không chỉ giỏi về các môn tự nhiên, Woojin còn là một trong những chân trụ của đội tuyển bóng rổ trường. Tôi chưa từng nghĩ một Park Woojin chuyên tâm nhìn vào sách vở lại có thể dẫn bóng điêu luyện đến vậy. Bởi hầu như thời gian rảnh cậu ấy thường làm bài tập, đi thư viện đọc sách, nên chuyện cậu ấy điêu luyện như thế cũng là chuyện rất lạ lẫm đối với tôi.
Chuyện tôi vẫn thường từ cửa sổ nhìn xuống sân bóng mọi giờ ra chơi cũng là một chuyện khó tin. À không, phải nói rằng đây là một bí mật. Một bí mật mà tôi chỉ dám giữ trong lòng, một bí mật nhỏ bé mà chỉ mình tôi biết được. Bí mật ấy ngọt ngào tựa như viên kẹo mà tôi được cho ngày bé, nhỏ nhắn vừa đủ để cất trong chiếc hộp nhỏ dăm ba bữa lại lấy ra xem, vui vẻ hạnh phúc nhìn ngắm nó, rồi lại để lại trong chiếc hộp nhỏ. Nhưng viên kẹo rồi cũng sẽ tan ra và lũ kiến sẽ bu lấy. Khi ấy viên kẹo không chỉ bị vứt đi mà chẳng còn mang chút vui vẻ nào của những ngày đầu tiên.
Hệt như việc cậu ấy bỗng nhiên đổi chỗ vào những tháng cuối cùng của năm học. Giống như là bí mật của tôi bị cậu ấy phát hiện, chút hạnh phúc nhỏ bé như viên kẹo cũng đã tan ra rồi bị vứt đi. Tôi đã từng mơ mộng rằng sau này ra trường, cậu ấy vẫn nhớ đến tôi, nhớ đến một người bạn vô hình đã luôn bên cạnh cậu ấy. Nhưng tất cả mộng tưởng đều tan ra kể từ lúc cậu ấy chuyển qua dãy ngoài cùng, ngồi cùng một bạn nữ khác.
Liệu chăng sau này người cậu ấy nhớ sẽ là cô bạn xinh đẹp kia chăng?
03;
Ngày cuối cùng của năm học rốt cuộc cũng đã đến, dù cho tôi có hy vọng nó đến chậm một chút. Đến vội như thế, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần không còn gặp cậu ấy mỗi ngày, chưa chuẩn bị được một khuôn mặt vui vẻ để tạm biệt cậu ấy, chưa chuẩn bị dũng khí để nói ra bí mật của lòng mình.
Thích cậu ấy lâu như vậy, từ những tuần đầu ngồi chung đến tận cuối năm mười hai, cứ thế gần một năm. Gần một năm lén nhìn khuôn mặt đăm chiêu giải bài của cậu ấy, gần một năm lén dõi theo những trận bóng của cậu ấy, gần một năm lén giấu tình cảm dành cho cậu ấy. Bí mật này liệu khi nói ra cậu ấy sẽ trầm tĩnh tiếp nhận hay chẳng thèm đoái hoài mà quay lưng bước đi?
Mặc dù ai cũng nói rằng thầm yêu nên được bày ra trước mặt người ấy, thầm yêu cần tôi có dũng khí để biến nó thành một câu chuyện tình yêu đẹp. Nhưng cũng không phải không ai nói thầm yêu đôi lúc cứ nên giấu đi, mặc dù không biết được đáp án là gì, nhưng ít ra nó vẫn sẽ luôn đẹp đẽ, đẹp một cách đầy nuối tiếc.
Tiết học cuối cùng lại chậm rãi hệt như cái cách mà tôi mong ngày này đến, mọi người thật lạ là vẫn cố gắng lắng nghe lời giảng của giáo viên trên bảng dù cho những cái ngáp dài vẫn luôn diễn ra. Bản thân tôi lại không thể nghe được thêm một chút nào, len lén cúi đầu áp mặt lên quyển sách rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Tựa như thời gian cũng sẽ dừng lại theo đôi mắt nhắm của tôi, không còn phải tranh nhau suất vào đại học, cũng sẽ không cần phải lo sợ chẳng còn gặp được cậu ấy.
Chậm rãi nhắm mắt lại rồi lại từ từ mở mắt ra, trong tầm mắt của tôi ấy vậy mà lại thấy cậu ấy đầu tiên. Cậu ấy chăm chú ghi chép theo lời giáo viên giảng, cậu ấy vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là khuôn mặt đăm chiêu ấy. Có lẽ do tôi vừa nhìn cậu ấy vừa cười ngu, vậy nên lúc cậu ấy vô tình quay sang, có vẻ có chút hốt hoảng. Tôi cũng thật không ngờ, cách hai dãy bàn nhưng tôi cứ có cảm giác cậu ấy vẫn là người ngồi cạnh tôi như trước kia. Cảm giác quen thuộc ấy cùng với tiếng chuông tan trường cùng lúc vỗ vào lòng tôi, cảm giác có chút xao xuyến.
Vẫn là thôi đi, cái quyết định sẽ nói ra bí mật trong lòng ấy.
04;
Trước khi lễ bế giảng năm học kết thúc , mấy đứa trong lớp tôi đi lòng vòng ôm hết cả lớp, cứ từng đứa lại từng đứa vỗ lưng tôi nói tạm biệt. Bản thân tôi cũng thật muốn có chút dũng khí đi cả vòng chỉ để ôm cậu ấy một lần, nhưng tôi không dám. Giá như có thể dùng cái ôm để kết lại mớ tình cảm gần một năm nay của tôi thì thật tốt.
Lúc lễ bế giảng kết thúc, tôi theo dòng người chuẩn bị rời đi thì Jinyoung kéo tôi lại. Cậu ấy là bạn cùng bàn cuối cùng của tôi, sau Park Woojin. Cậu ấy đối với tôi khá tốt, tính cách cũng hoà đồng nên chúng tôi cũng nói chuyện không ít, chủ đề có thể nói khá nhiều lại nói chuyện rất hợp, vì vậy tôi rất có hảo cảm với cậu ấy. Ít nhất mối quan hệ bạn cùng bàn của chúng tôi tốt hơn so với khi ngồi cùng Woojin.
"Những lời cần nói thì nên nói cho cậu ấy biết, đừng giữ trong lòng."
Cậu ấy nói một câu lấp lửng, sau đó cũng hoà vào dòng người rời trường. Tôi chạy theo cậu ấy hỏi câu ấy nghĩa là gì, không nghĩ tâm tư của tôi lại có thể bị Bae Jinyoung nhìn thấu như vậy. Jinyoung đáp lại tôi bằng cái nhấc vai tỏ ý tuỳ tôi hiểu, tôi cũng không bám lấy cậu ấy nữa.
Sau khi ra trường đến hiện tại thì tôi đang học đại học năm hai, một trường đại học khá của thành phố. Bạn bè cũ học ở nơi này không nhiều, vì vậy khi lần đầu tiên đến thành phố này thứ đầu tiên tôi cảm nhận chính là cảm giác xa lạ, đồng thời khiến tôi muốn trở về nhà ngay lập tức.
Hiện tại thì tôi đã quen với cuộc sống ở đây, cuối tuần sẽ gọi điện về nhà, một tháng sẽ về hai lần. Ở đây tôi cũng đã kết bạn được với nhiều bạn mới. Bằng cách nào đó tôi đã rũ bỏ được con người rụt rè của chính bản thân tôi, trở thành một người hoà đồng hơn, thích đến những buổi tụ tập bạn bè hơn hồi đó.
Lúc tôi bước vào thư viện thì vô tình gặp phải một người, người mà tôi đã từng luôn hy vọng sẽ vô tình chạm mặt hoặc chỉ là tôi nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy cũng thật tốt. Park Woojin ngồi ở một góc của thư viện, kế bên vẫn là chiếc cửa sổ lớn đón toàn bộ ánh nắng ấm áp đổ lên người cậu ấy, khiến cậu ấy rực rỡ chói loà. Giống hệt như hồi đó ngồi cạnh cậu ấy, chỉ cần quay sang sẽ thấy cậu ấy toả ra ánh sáng vàng ấm áp. Tại thời điểm tôi loay hoay nên chào cậu ấy hay lướt qua, Woojin đã gọi tên tôi, cả họ lẫn tên, cùng một nụ cười chào đón chân thành. Thật sự tôi chẳng nghĩ cậu ấy vẫn nhớ đến tôi, nhớ đến người vô hình đã từng ngồi cạnh cậu ấy là tôi.
Cậu ấy trông tuyệt hơn năm ấy nhiều, cảm giác rất chững chạc. Không nghĩ sau hai năm gặp lại, chúng tôi lại có thể nói rất nhiều chuyện, từ học hành đến vấn đề làm thêm, rất nhiều rất nhiều thứ. Sau khi hỏi ra thì cậu ấy đến thành phố này thăm bạn, hai người họ hẹn nhau gặp ở thư viện. Trong lòng tôi tự hỏi không biết người cậu ấy đợi có phải bạn gái cậu ấy chăng?
Tôi ngẩn ngơ ngồi ngắm nhìn cậu ấy đọc sách, quên mất bản thân tôi cũng có hẹn. Khi tôi chuẩn bị đứng lên rời đi, cậu ấy lên tiếng, đem bí mật tôi nỗ lực chôn giấu moi ra:
"BaeJin bảo tôi, năm mười hai cậu có... ừm tình cảm với tôi phải không?"
Cậu ấy nói nhẹ nhàng như sợ sẽ khiến tôi hoảng hốt, nhưng tôi quả thực có chút bất ngờ, cũng có chút muốn trách Jinyoung. Woojin thấy biểu tình tôi thay đổi liên tục, liền vội nói
"Cái này không phải do cậu ấy cố tình nói, chỉ là trong lúc buôn chuyện cậu ấy có lỡ nhắc đến, đừng trách cậu ấy."
Tôi mỉm cười lắc đầu, chợt nhận ra rốt cuộc tôi cũng đã chuẩn bị đủ dũng khí, chuẩn bị đủ để kết thúc mối tình thầm yêu dài dẳng này.
"Đúng là năm đó tôi có thầm thích cậu, chỉ một chút thôi. Hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn."
"Cảm ơn cậu đã thích tôi, hy vọng sau này giữ liên lạc."
Cậu ấy mỉm cười, quay sang trao tôi một cái ôm. Cái ôm mà tôi đã luôn chờ thật lâu để đưa mối tình này đến hồi kết. Tôi cảm thấy thật lạ là trông cậu ấy có vẻ thoải mái hơn tôi tưởng, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn những gì tôi nghĩ. Cuối cùng thì mối tình này tôi cũng đã kết thúc trong tốt đẹp. Nói ra rồi, một chút cảm giác tiếc nuối cũng không còn. Thì ra bí mật này của tôi lúc đưa ra ánh sáng lại trông lấp lánh và đẹp đẽ đến vậy.
Tôi đứng dậy và chào tạm biệt cậu ấy vì người bạn của tôi đã đến. Có lẽ một số thứ vẫn nên để lại trong quá khứ, đừng để ảnh hưởng đến hiện tại. Tôi từng nghĩ khi bí mật bị vạch trần, bản thân sẽ chẳng còn chút dũng khí nào để đứng trước mặt cậu ấy. Nhưng giờ đây mọi thứ lại đâu vào đấy, lại yên ổn và tĩnh lặng.
Sau này Jinyoung kể tôi mới biết rằng năm mười hai ấy giữa hai chúng tôi chính là có tình yêu, nhưng cả hai đều không có dũng khí để đối diện.
1603
Hachann
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com