Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.3

Thời khắc của mùa xuân đã dừng lùi để nhượng bước chân cho mùa đông giá rét gần kề. Bạn cuối cùng cũng được xuất viện, tính từ ngày vào ca mổ cho đến khi xuất viện cũng chỉ vỏn vẹn một tháng không hơn không kém. Bạn nhìn mình vào gương lại tự nhàm chán với hình ảnh của một cô gái không còn mái tóc suôn dài đen mềm như trước nữa. Lại càng ghét hơn khi những mảnh kí ức cũ khi ẩn khi hiện về một người con trai nào đó mà trong tiềm thức bạn vẫn nhớ rằng mình yêu anh ta rất nhiều.

Đúng rồi! Bạn xuất hiện di chứng khó hiểu, là vào ban sáng sẽ quên sạch tất cả về anh nhưng ban đêm lại nhớ rõ mồn một. Chẳng hiểu sao bạn thấy mình có lỗi với anh rất nhiều. Bắt người mình yêu chỉ mãi giữ tất cả những kỉ niệm bên nhau một mình, buồn một mình, khóc hay đau khổ một mình khiến bạn không can tâm.

Woojin sẽ mỗi ngày kể cho bạn nghe rằng anh yêu bạn nhường nào và tha thiết nhường nào. Kể cho bạn nghe rằng anh sẽ cố gắng đợi bạn nhớ anh dù chỉ vào vài tiếng đêm muộn ít ỏi. Anh hứa rằng sẽ không để bạn cô đơn hay phải chịu đựng nỗi đau thể xác thêm một lần nào nữa. Nhưng mà, anh quên mất rằng anh mới chính là người phải chịu tổn thương nhiều nhất. Anh chẳng kể bạn nghe rằng ngày hôm nay anh vất vả thế nào, rằng mới tiếng trước anh ngồi kề bên bạn cười nói vui vẻ như hoa vậy mà sau khi bước chân ra khỏi phòng anh lại ôm mặt khóc nức nở.

"Anh à! Giữ tất cả những điều đó trong lòng một mình vất vả lắm đúng không? Em xin lỗi."

Bạn cũng chỉ biết nép đứng nhìn bóng lưng anh run lên trong đêm đen tỉnh lặng. Không cất tiếng an ủi được vì bởi lẽ, anh đang khóc vì ai chính bạn cũng tự nhận thức được.

Ngày mai bạn sẽ được xuất viện, tối hôm đó anh gạc bỏ tất cả công việc để đến với bạn an ủi cũng như dỗ dành. Trong một tháng vừa qua, mỗi lần gặp nhau anh sẽ không nói "Anh đến rồi." Mà thay vào đó là:

"Là anh, Woojin đây! Bạn trai của em."

Anh đứng nép ngoài cửa gõ nhẹ rồi trông chờ ánh mắt bạn sáng lên báo hiệu rằng bạn đã nhận ra anh là ai.

"Anh xong việc rồi sao?"

Bạn cuối mặt chẳng dám nhìn anh, hàng mi cong rũ xuống. Anh đến ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa đầu bạn. Hơi thở anh khó khăn, anh nhăn mũi suốt cả tháng nay khi bước chân vào bệnh viện. Bạn chợt nhớ ra trong đầu.

"À! Anh rất ghét mùi bệnh viện mà mình quên mất."

"Anh xong việc rồi, em yên tâm."

Anh xoa lấy bàn tay gầy trắng xanh cũng đủ khiến lòng ngực anh xót xa, chỉnh lại chiếc nón trên đầu để che đi phần thiếu của mái tóc bồng bềnh mà anh yêu thương. Anh biết bạn yêu mái tóc đó nhường nào.

"Sáng mai anh sẽ đến đưa em về nhà. Em nhé!"

Giọng anh ấm áp quá, sao anh có thể giỏi che đậy cảm xúc của mình như thế chứ? Bạn cười chua chát mà không trả lời.

"T/b của anh sao nay im lặng vậy? Em mệt sao?"

Anh cuối mặt xuống nhìn thấy bạn thẫn thờ không đáp. Tiến tới kéo bạn ôm vào lòng đầy sự yêu thương.

"Em mệt. Quen anh làm em mệt. Nhớ đến anh làm mệt. Quên mất anh cũng làm em mệt và việc bắt anh chịu tổn thương một mình càng làm em mệt."

Bạn cất giọng nói yếu ớt run rẩy trong lòng ngực anh. Anh xoa nhẹ tấm lưng bạn. Giọng nói nhẹ nhàng đầy sự cưng chiều.

"Em à! Anh không chịu tổn thương gì cả."

"Em thấy anh khóc. Em biết anh cô đơn. Em lớn rồi, biết anh sẽ thấy đau khổ thế nào."

"Bé con của anh nhớ nhầm rồi. Anh không khóc."

"Anh cứ phải giả vờ là mình mạnh mẽ đến bao giờ? Anh cứ khóc một mình không có em đến khi nào? Anh đau lòng em xót xa lắm. Anh cô đơn cam chịu em chật vật lắm. Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Sao em cứ mãi gây chuyện với anh vậy chứ? Sao lại quên mất anh được chứ? Sao lại để anh chịu đựng một mình suốt một tháng qua? Nhớ đến bóng lưng anh run rẩy làm em đau đớn lắm. Anh à! Hay là chia tay em đến với người khác đi. Đừng một mình chịu đớn đau như vậy nữa."

Bạn khóc nức nở ướt đẫm bờ vai anh. Anh buông cái ôm nhìn sâu vào mắt bạn.

"Anh không chia tay. Anh không cần ai khác. Em nhớ anh dù chỉ vào đêm muộn cũng không sao. Thậm chí..."

Anh đưa tay lau đi hàng nước mắt và hôn lên mi mắt của bạn.

"... em có quên đi anh thì anh vẫn sẽ yêu em."

Kéo bạn vào lòng xoa dịu tấm lưng dù bạn vừa khóc vừa đấm vào lưng anh.

"Park Woojin là đồ ngốc. Hai mươi tuổi nhưng vẫn ngốc. Nếu không chia tay thì dù cho đó là ban ngày hãy đến và nói anh là người yêu em đi, dù là mắng hay bằng cách nào để em nhớ ra anh cũng được. Hãy chạy đến ôm em và khóc đi, đến và nói với em rằng vì em mà anh rất mệt mỏi."

Woojin đưa tay giữ lấy đầu bạn trong hõm cổ.

"Không phải vì em. Mà là vì anh. Con bé ngốc này, anh xin lỗi vì cứ khiến em phải khóc mãi."

Anh vỗ vào lưng bạn nhẹ nhàng để bạn chìm vào giấc ngủ. Bạn vừa ngủ vừa thì thầm.

"Woojin là bạn trai của em. Em nhớ rồi. Em xin lỗi anh."

"Woojin là bạn trai của em. Em nhớ rồi. Em xin lỗi anh."

"Woojin là bạn trai của em. Em nhớ rồi. Em xin lỗi anh."

Anh đặt bạn xuống giường, chỉnh chăn rồi cuối hôn nhẹ lên môi bạn. Hàng nước mắt anh ướt đẫm vị mặn chát đầy đau lòng vươn lên môi bạn. Bạn nhíu mày trong cơn mê.

"Anh lại khóc nữa rồi. Em lại làm anh phải khóc rồi. Hy vọng rằng sáng mai em tỉnh dậy sẽ vẫn nhớ rằng anh là bạn trai của em."

Bạn đan từng ngón tay vào đôi tay to lớn ấm áp của anh mà ngủ lịm đi.

Sáng hôm sau ngoài trời rơi xuống từng bông hoa tuyết đầu mùa. Woojin đứng nhìn những bông hoa tuyết không rời. Anh nhớ lại lời bạn thường hay nói mỗi đợt tuyết rơi:

"Woojin, anh có biết tuyết đầu mùa có một câu chuyện không?"

"Anh không biết."

"Rằng nó sẽ mang lại may mắn cho người đầu tiên chạm vào nó. Màu trắng của sự tinh khiết."

Woojin nhớ lại điều bạn nói thì nhẹ mĩm cười. Anh chạm tay vào nó, bông hoa tuyết nhỏ và lạnh tanh.

"Nếu câu chuyện cô ấy tin là thật. Vậy hãy giúp cô ấy nhận ra tôi được không?"

"Woojin à!"

Anh quay lại nhìn bạn, lại lắc đầu đi đến bên cạnh ôm bạn vào lòng.

"Đừng ra ngoài vào thời tiết như vậy. Em sẽ ốm mất. Anh đưa em vào trong."

"Woojin!"

"Anh đây. Vào trong đi con bé ngốc này."

"Woojin!"

"Sao nay em cứ gọi tên anh mãi thế?"

Anh xoa đầu bạn rồi chợt sực tỉnh.

"Sao chứ? Em gọi anh là gì? Gọi lại anh nghe đi."

"Woojin! Park Woojin, bạn trai của em. Anh đã chạm tay vào tuyết đầu mùa sau bao năm em mè nheo sao?"

Bạn cười ôm má anh.

"Em nhớ ra anh rồi."

Anh rúc đầu vào cổ bạn.

"May mắn quá. Em cuối cùng cũng đã nhớ ra rồi. Anh thật sự đã chạm tay vào nó đấy. Là trùng hợp hay thật sự đây? Nhưng nếu đây chỉ là trùng hợp đi chăng nữa thì anh vẫn nguyện tin rằng nó không đơn giản chỉ là sự trùng hợp."

Anh ôm bạn nhìn ra màn tuyết trắng bên ngoài. Tuyết trong lạnh giá thế nhưng thật ra là chứa đựng sự thuần khiết đấy. Bạn có tin rằng người có một vẻ ngoài lạnh lùng chứa cả một trái tim ấm nóng không? Anh thì đã tin rồi. Một tháng qua lạc mất bạn cuối cùng anh cũng tìm lại được bạn của những ngày vui vẻ bên anh. Anh! Thật sự đã hạnh phúc rất nhiều.

"Bạn đã bao giờ thấu hiểu hạnh phúc đến ngạt thở là thế nào chưa? Là khi bạn khao khát đến điên cuồng về một điều gì đấy cuối cùng cũng đạt được, niềm hạnh phúc đó sẽ khiến bạn vui đến ngạt thở."
____________________________________
Hết "Chap 8"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com