Chap 17
Choi San hoàn toàn mù tịt trong chuyện yêu đương hẹn hò.
Đương nhiên, hắn chưa từng làm những việc này. Nên khi bắt đầu hẹn hò với Wooyoung, hắn bối rối không biết phải làm sao cho đúng.
Sân trường rộn ràng tiếng nói cười. Tất cả đã vượt qua kì thi khốc liệt, và hiện tại đều đang mong chờ kì nghỉ đông sắp đến.
Choi San ngồi trên chiếc bàn đá nơi góc sân, tay hắn vuốt lên mái tóc của mình. Hắn vốn không thích để mái, rất vướng víu, nhưng hiện tại hắn không phải là bản thân, nên hắn chỉ có thể chịu đựng.
Sao Sannie có thể nhìn được với đống tóc lòa xòa trước mặt này nhỉ?
Học hành cũng không phải là điều hắn thường làm. Kể cả tới giờ lên lớp, hắn đều trốn ra canteen ngồi đợi hết tiết.
Suy cho cùng thì hắn đâu phải Sannie.
Chợt hắn cảm thấy vai mình bị ai đó chạm. Wooyoung đặt một hộp bánh xuống bàn và ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Anh tìm em mãi. Sao lại không nghe máy của anh?"
Wooyoung gọi vào lúc đáng nhẽ hắn đang phải ở lớp học. Nếu hắn nghe máy, không phải sẽ lộ ra là bản thân đã trốn học hay sao?
"Để chế độ rung nên không biết." Hắn đáp lại.
Wooyoung gật gật đầu coi như đã biết. Khi anh chưa kịp nói thêm điều gì, trước mặt họ lại có thêm một bóng người.
"Xin chào. Phiền không khi tôi ngồi đây?"
Choi San nhìn Yunho đang ngồi xuống với khuôn mặt vô cùng thiếu đánh, không nhịn được mà chế nhạo một câu.
"Nếu bảo phiền thì anh có cút đi không?"
Yunho bật cười ha hả, không để ý tới lời hắn vừa nói. Wooyoung chỉ thở dài. Anh biết Sannie không hề ưa gì Yunho, có lẽ nguyên nhân là vì Yunho và anh từng là người yêu cũ của nhau. Mà anh cũng không biết phải khắc phục tình trạng này thế nào.
"Của em này, cái cuối cùng trong tiệm đấy." Wooyoung đẩy hộp bánh đến trước mặt hắn, bên trong là một chiếc cheesecake trông rất ngon miệng.
Choi San nhíu mày nhìn cái bánh, thật sự chỉ muốn ném nó ra xa.
"Anh giữ lại cho mình đi, em không muốn ăn bây giờ."
"Tại sao? Không phải em luôn muốn ăn nó à?" Cheesecake của Starbucks ngon nổi tiếng, một ngày chỉ có khoảng 10 cái. Wooyoung đã rất cố gắng để lấy được chiếc cuối cùng này.
"Em không thích ăn đồ ngọt." Hắn không nói dối.
Wooyoung khẽ khựng người lại. Hành động nhỏ ấy của anh lọt vào mắt Yunho. Hắn hừ nhẹ với Choi San với thái độ bất mãn.
"Ăn đi, cậu ấy đã mất công mua cho cậu rồi."
Choi San đưa mắt quan sát Wooyoung, rồi nhìn xuống chiếc bánh nhỏ trong hộp, lòng thở dài một tiếng, cầm dĩa xẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Vị ngọt thanh của phô mai tan trên đầu lưỡi hắn. Cho dù đã qua một thời gian, nhưng bánh vẫn còn giữ được hơi lạnh của nó, vì vậy hương vị càng thêm đậm đà.
Nhưng hắn vẫn không thích đồ ngọt.
"Trông mày vui nhỉ?" Yunho chống cằm quan sát hai người đối diện mình. Hắn không phải chưa từng thấy bạn thân của mình cười, nhưng sự rạng rỡ này thì đúng là lần đầu.
Sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật.
Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của anh, Choi San cũng cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Có lẽ miếng bánh kia cũng không quá khó nuốt.
"Tao vui khi thấy mày thế này." Yunho mỉm cười. "Tao mong rằng giữa chúng mày sẽ không có bí mật nào với nhau."
"Vì một mối quan hệ được hình thành trên những lời nói dối thì thường sẽ không bền đâu."
Câu cuối cùng, Pond nhìn thẳng vào Choi San, ánh mắt không hề giấu giếm sự chế giễu.
Choi San cười hắt một tiếng, chống khuỷu tay vào bàn, đáp trả lại đối phương.
"Chuyện yêu đương của người ta không cần người ngoài như anh phải quan tâm."
Choi San cố tình nhấn mạnh hai từ 'người ngoài' như để Yunho biết rằng, đây không phải phận sự của hắn.
Wooyoung thật sự cảm nhận được có tia lửa ở giữa hai người. Bầu không khí hiện tại làm anh hơi khó thở. Anh đứng dậy, nói rằng mình sẽ đi mua nước, hỏi hai người còn lại liệu họ có cần gì hay không. Yunho đáp lại anh bằng một nụ cười rồi lắc đầu. Còn Choi San trả lời Wooyoung muốn mua gì cũng được.
Chỉ còn lại Yunho và Choi San ngồi với nhau.
"Hẹn hò với Wooyoung chắc hẳn cậu vui lắm." Yunho mở miệng trước, trưng ra nụ cười nửa miệng đặc trưng của mình.
Choi San nhếch môi đáp lại hắn, "Chắc chắn là vui hơn khi hai người các anh trong quá khứ."
"Ồ." Yunho làm vẻ như ngạc nhiên lắm. "Nhưng mà làm sao đây, ít nhất giữa chúng tôi không tồn tại lời nói dối nào."
"Đối với Wooyoung , cậu ấy đang trong một mối quan hệ với Sannie, người cậu ấy yêu, không phải cậu. Cậu được coi là gì nhỉ?" Yunho suy tư một lát. "À, phải rồi, vật thế thân. Cậu vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của cậu ấy."
Choi San trừng mắt nhìn vẻ ngạo nghễ đáng ghét của đối phương, nhưng lại không thể phản bác.
Vì Yunho nói không sai, hắn chỉ là vật thế thân của Sannie mà thôi. Đó là sự thật mà hắn buộc phải chấp nhận.
Làn gió lành lạnh thổi, lay động tán cây trong sân trường.
Một bóng người nhẹ nhàng tới bên Choi San.
"Anh ơi, em thích anh."
Choi San đưa mắt nhìn người vừa mở miệng. Y có một vẻ ngoài đẹp tới chói mắt, với làn da trắng sáng với đôi mắt nhỏ, lúc cười mắt sẽ nhắm tịt lại vô cùng đáng yêu. Trên má y có chút hồng vì ngượng ngùng. Trông bộ dạng thẹn thùng của y có phần ngây ngô, vô tư.
"Em là ai?" Choi San nhíu mày nhìn y. Chuyện bị bất ngờ tỏ tình thế này khiến hắn không vui lắm.
Người kia mỉm cười, nét hồng trên má càng rõ hơn.
"Anh không cần biết em là ai đâu ạ. Em chỉ muốn bày tỏ lòng mình với anh thôi."
Lông mày Choi San gần như thành một đường thẳng. Khi hắn đang định trả lời người kia thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Mingi?"
Wooyoung đi tới, trên tay là hai cốc trà đào nóng. Khói nghi ngút bốc lên từ miệng cốc cho thấy anh đã cố gắng trở về nhanh nhất có thể để trà vẫn giữ được hơi nóng của mình.
"Em tới gặp Yunho à?"
Mingi là đàn em học cùng trường cấp ba với cả 3 người bọn họ nhưng đặc biệt thân thiết với anh và Yunho. Và anh biết rằng đây là đối tượng mà Yunho đang để mắt tới trong thời gian gần đây.
Wooyoung cũng không biết bằng cách nào mà hai người họ có thể gặp nhau, và làm cách nào y có thể đánh cắp trái tim người bạn thân của anh.
"Không ạ." Mingi nhẹ nhàng lắc đầu. "Em tới gặp Sannie hyung."
Wooyoung hơi ngạc nhiên, tự hỏi rằng Mingi tới gặp Sannie có chuyện gì. Mingi cười rạng rỡ, vui vẻ vì đã hoàn thành ý định của mình.
"Em xong việc rồi ạ. Xin phép các anh, em đi trước."
Rồi y bỏ đi trong sự khó hiểu của Wooyoung . Anh ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi.
"Sao vậy nhỉ?"
Anh để ý mặt Yunho hiện tại đang đen vô cùng, điều đó càng khiến anh tò mò hơn. Yunho hừ nhẹ, không trả lời. Choi San ngồi cạnh anh nhún vai, giọng nhẹ tênh.
"Tới tỏ tình."
Wooyoung hơi ngẩn ra một chút, rồi dường như hiểu ra một điều gì đó, vui vẻ quay sang nhìn Yunho.
"Em ấy tỏ tình với mày? Chúc mừng nhé, người mày thích cũng thích lại mày rồi."
Trước khi Yunho kịp nói ra bất cứ lời nào, Choi San bật cười, như vừa nghe một điều gì đó rất thú vị.
"Yunho thích cậu ta? Ồ, Trái đất tròn thật đấy."
Choi San cũng để ý rằng, từ giây phút người tên Mingi xuất hiện, ánh mắt của Yunho không rời khỏi người y một giây nào. Hắn lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Yunho đang nhìn người ta mà thôi.
Hắn không ngờ tới đó là ánh mắt của một kẻ đang yêu.
"Nhưng tiếc quá, người cậu ta thích là người khác mất rồi, làm sao đây?"
Câu này hắn dường như cố tình nói lớn để Yunho có thể nghe thấy. Hắn nghiến răng, một lát sau thì cười khẩy một tiếng.
"Người ta cũng không thích cậu, mà là thích Sannie. Như việc tình cảm của Wooyoung giành cho nhân cách kia của cậu, chứ không phải con người cậu hiện tại."
Hắn nhỏ giọng, chỉ đủ để Choi San nghe thấy. Và hắn biết điều đó đã thành công khiến người kia phải ngậm miệng lại.
Nói về thảm hại, thì Choi San cũng có khác gì người mà hắn coi thường đâu.
Wooyoung không biết về câu nói nhỏ kia. Anh thầm nghĩ rằng mình sẽ hỏi lại mọi chuyện với người bạn của mình sau. Đưa cho Choi San cốc trà đào, anh cười nhẹ.
"Uống đi khi còn nóng."
Choi San gật đầu nhận lấy từ tay anh, mở nắp cốc ra và hớp nhẹ một ngụm. Hương thơm ngọt nhưng không quá ngấy của đào sộc thẳng vào khoang mũi hắn. Có lẽ trà đào là thứ duy nhất có vị ngọt mà hắn có thể uống được.
"Ngon không?" Wooyoung dịu dàng hỏi khi cũng cầm cốc trà của mình lên.
"Ừm."
Hồi trước, từ rất lâu rồi, Wooyoung có nghe Sannie nói rằng, bản thân bị dị ứng với đào.
Và cũng từ rất lâu rồi, cậu nói, mình thích nhất là đồ ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com