Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

Gió trời đông lạnh giá thổi. Tuyết cũng rơi phủ trắng cả con phố. Ngoài đường, mỗi người đều tất bật với công việc riêng của mình. Sẽ có những cốc café uống dở, những miếng bánh chưa kịp ăn để có thể kịp giờ vào làm, vào học, hoặc là bất cứ điều gì đó trong dự định của họ hôm nay.

Wooyoung sau khi vệ sinh cá nhân liền đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Anh lấy mấy lát bánh mì cho vào lò nướng, mở tủ lấy vài quả trứng và thịt ba chỉ đông lạnh, sau đó bắc chảo bắt đầu nấu nướng. Ting một tiếng, bánh mì đã sẵn sàng, đúng lúc trứng omlete và thịt ba chỉ cũng hoàn thành. Đặt chúng ra đĩa, anh quay người lấy rót cho mình một ly nước hoa quả, và pha một tách café đậm đặc.

Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, anh và Sannie đã chuyển vào sống cùng nhau, nói cách khác thì Sannie đã chuyển tới căn hộ của anh. Wooyoung từng phản đối rất nhiều, rằng sợ bố mẹ cậu sẽ không đồng ý, nhưng Sannie nhất quyết phải có Wooyoung trong tầm mắt, cậu sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện bất trắc khi cậu không ở bên.

Cậu nói cậu không muốn vụ việc lần trước bị lặp lại một lần nữa.

Anh đặt một đĩa bánh mì kèm trứng và thịt xông khói lên bàn, cạnh đó là tách cafe nóng. Từ khi cậu nói bản thân không thích đồ ngọt, anh đã đổi bữa sáng của cậu thành cafe, và cũng không mua bất cứ đồ ăn nào có thành phần đường quá nhiều cho cậu nữa.

Sannie thường dậy muộn hơn anh khoảng 15 phút, ngày nào cũng vậy. Cho dù lúc trước cậu luôn là người tới gọi anh đi học khi anh vẫn còn đang ngái ngủ. Lúc ấy, khi mặt trời mới ló dạng, nụ cười tươi trên mặt cậu vẫn hiện hữu, cho thấy rằng cậu đang rất vui vẻ và không cảm thấy mệt mỏi một chút nào dù phải dậy sớm.

Có lẽ khi sống chung thì cậu thay đổi một chút, vì không cần phải tới nhà anh để có thể cùng nhau tới trường nữa.

Có lẽ vậy...

Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra. Sannie xuất hiện với vẻ ngoài lờ đờ chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Wooyoung chúc đối phương một buổi sáng tốt lành với một nụ cười mỉm, sau đó ngồi xuống ghế và bắt đầu dùng bữa sáng của mình.

Choi San cảm thấy thể chất của cơ thể này thật sự không ổn. Buổi sáng không thể nào hắn có thể tỉnh táo ngay từ khi ngủ dậy, và hắn ghét bản thân khi ở trạng thái không phòng bị như vậy. Nhưng rất may rằng luôn có tác cafe buổi sáng của Wooyoung giữ hắn tỉnh táo.

Thực ra hắn cũng không được tính là nghiện cafe, chỉ là hắn có thể uống thứ đó mà thôi, và vì nó là thứ duy nhất có thể giúp hắn chống lại sự mệt mỏi của một ngày dài. Hắn cũng để ý Wooyoung đã đổi từ sữa tươi qua cafe trong bữa sáng của hắn. Hắn cũng không rõ lí do vì sao anh lại đột nhiên đổi như thế, nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao sữa cũng không phải thứ giúp gì được cho hắn.

Hai người trò chuyện một lát trong khi thưởng thức bữa sáng của mình. Hầu như là Wooyoung nói, và hắn chỉ ngồi nghe. Hắn cũng không biết phải nói gì với anh, vì hắn sợ rằng với tính cách của mình, hắn sẽ lại nói ra những lời cục cằn khó nghe. Vậy nên hắn chọn im lặng, lắng nghe Wooyoung vui vẻ kể câu chuyện của mình.

Hắn nhận ra rằng, bản thân rất thích nhìn ngắm Wooyoung trong dáng vẻ hoạt bát. Anh như một đóa hoa hướng dương nở rộ ngay cả khi tiết trời lạnh giá, rực rỡ trong lòng của hắn.

Nếu anh biết người đang ngồi đối diện mình là hắn, chắc anh không bày ra vẻ mặt vui vẻ như vậy đâu nhỉ?

Anh luôn hận hắn mà.

Họ hoàn thành bữa sáng của mình và sau đó tới trường. Còn vài ngày nữa kì nghỉ đông sẽ tới, cũng có những sinh viên đã xin nghỉ trước, sân trường vốn đông đúc nay trở nên vắng hơn một chút.

"Tối đi xem phim nhé?"

Wooyoung hà hơi vào hai bàn tay, co vai lại vì lạnh. Choi San cau mày vì hành động đó của anh, rõ ràng hắn nói anh phải giữ ấm bản thân rồi, nhưng cuối cùng lại chỉ mặc trên người một chiếc áo khoác mỏng. Hắn cầm lấy tay của anh, đặt vào đó cái túi sưởi nhỏ mà hắn từ nãy vẫn giữ trong túi áo khoác.

"Tên này có đi cùng không?"

Ánh mắt hắn nhìn sang Yunho đang đứng bên cạnh anh. Bằng một cách thần kì nào đó, Yunho có thể nhập học vào ngôi trường này khi đã qua học kì đầu. Và điều đó đối với Choi San không dễ chịu một chút nào, khi hắn luôn phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét đó bên cạnh họ hàng ngày.

"Tôi không có hứng thú làm kì đà cản mũi, nhưng nếu cậu có lòng mời thì tôi vẫn sẽ bỏ qua cái tôi của mình để chấp nhận lời đề nghị của cậu nhé."

Nụ cười nửa miệng của Yunho khiến Choi San phát bực. Yunho lúc nào cũng vậy, luôn thành công trong việc chọc điên hắn mà không cần phải làm gì cả.

"Mày nói nhiều quá, thảo nào không tán được người ta." Wooyoung đập nhẹ vào cánh tay hắn. "Hẹn hò hai người, mày nỡ phá hỏng à?"

"Nỡ." Yunho thản nhiên đáp.

"Lý do vì sao mày vẫn độc thân đấy."

Choi San nhịn cười. Sao hắn không biết miệng lưỡi của Wooyoung cũng ghê gớm như vậy nhỉ? Anh chưa bao giờ cho hắn thấy khía cạnh này của anh.

Nhưng nghĩ lại, hắn đâu cho anh bất cứ cơ hội nào để thể hiện cá tính thật của bản thân, ngoài sự sợ hãi mà anh luôn dành cho hắn.

Tiếng chuông reo, báo hiệu giờ học đã tới. Ba người tạm biệt để đi về ba hướng khác nhau. Trước khi hoàn toàn tách nhau ra, Yunho nhìn Choi San, nhướng mày nói.

"Cậu đừng hòng nghĩ tới việc có thể làm điều gì bất chính với cậu ấy tối nay."

Choi San liếc mắt về phía hắn, lạnh nhạt đáp lại.

"Nếu anh hứng thú trở thành một nhân vật dư thừa thì cứ việc tới giám sát, tôi không cản được anh."

Nếu nói rằng kể từ khi chính thức hẹn hò, hai người chưa quan hệ thể xác một lần nào, nghe có vẻ nực cười nhỉ? Nhưng sự thật là như vậy. Wooyoung chưa từng nhắc về chuyện này, và Choi San sợ rằng bản thân sẽ làm tổn thương anh như hắn đã từng, nên đã có một sự thống nhất vô hình giữa hai người họ trong chuyện chăn gối.

Nếu Wooyoung không đề cập tới, hắn cũng sẽ không đòi hỏi.

Ba tiết học buổi sáng lặng lẽ trôi qua. Chuông reo một lần nữa, giờ nghỉ trưa đã tới. Canteen trường đại học của họ luôn đông nghịt người trong vài phút đầu. Sinh viên ai nấy đều tranh nhau để đứng đầu, sợ rằng nếu tới muộn một chút thì sẽ không còn đồ ăn ngon.

Wooyoung không phải người thích đám đông và sự hỗn loạn, Choi San thì càng không. Hai người họ chỉ đơn giản chờ hàng người đông đúc phía trước bớt người, rồi mới bắt đầu lấy đồ ăn của mình.

"Về chỗ ngồi trước đi, em sẽ lấy giúp anh."

Wooyoung nghe vậy liền cười nhẹ gật đầu, rồi thoát ra khỏi hàng chờ mà đi về phía chiếc bàn trống gần nhất.

Bỗng anh cảm thấy người mình bị huých phải.

"Ồ, tưởng là ai, hóa ra là thiếu gia nhà họ Jung. Sao lại ngồi đây một mình thế này? Thằng người yêu nhỏ của mày bỏ rơi mày rồi à?"

Wooyoung đưa mắt nhìn về hướng tiếng nói phát ra. Anh nhận ra người này, gã là đối thủ của anh trong kì thi thuyết trình vừa rồi, và đã bị anh đánh bại một cách thảm hại. Có vẻ như gã vẫn ghim anh từ lần đó.

Đối với những loại người như thế này, cách tốt nhất là lơ đi.

"Ô kìa, sao trước mặt thầy cô mày mồm mép lắm cơ mà, giờ lại câm như hến thế?" Cái giọng chua loét của hắn khiến anh chói tai. "À, hay mồm mày giờ chỉ để thỏa mãn thằng người yêu yếu đuối của mày? Miệng mày nhỏ như thế, chắc nó sướng lắm nhỉ?"

Gã quay sang cười đùa với lũ bạn bỉ ổi của gã. Xung quanh cũng có vài người rảnh rỗi nhìn qua hóng kịch vui.

Thấy bản thân đang được chú ý, gã càng cao hứng.

"Mày biết tao ghê tởm nhất là gì không? Là lũ nam không ra nam, nữ không ra nữ như chúng mày. Hai thằng con trai yêu nhau, bệnh hoạn đéo chịu được."

"Những thứ dị hợm như thế, nên biến mất khỏi thế giới này."

Lời nói vừa dứt, âm thanh bàn ghế bị xô đẩy vang lên. Wooyoung nhìn thấy gã ta nằm lăn ra đất, trên người là một khay cơm có vẻ vừa mới lấy. Thức ăn vương vãi khắp xung quanh.

"Mày nhắc lại lời mày vừa nói tao nghe?"

Choi San nheo mắt nhìn gã. Hắn đã lấy xong phần cơm của mình và Wooyoung, khi đi tới vô tình nghe được những lời đó. Trong lúc nóng giận, hắn đã đập thẳng khay cơm inox vào gáy gã.

Người kia ôm gáy, lồm cồm bò dậy, quát lên.

"Thằng khốn, mày làm gì thế?"

Choi San đi tới nắm lấy cổ áo của gã, gằn giọng.

"Cái mồm bẩn thỉu của mày vừa thốt ra cái gì, mày nhắc lại tao nghe xem? Mày nghĩ loại người như mày có đủ tư cách để nói chuyện với cậu ấy à?"

Khí thế của hắn khiến gã kia hơi chùn bước, nhưng vẫn cố gắng gào mồm.

"Mày bảo vệ thằng người yêu của mày à? Chúng mày cũng hợp đôi lắm, một đứa yếu đuối, một đứa ẻo lả, hai thằng đực rựa yêu nhau, quá mức kinh tởm."

Gã lãnh trọn một cú đấm vào bên má, khóe môi gã bật máu. Lời nói của gã đã hoàn toàn kích động tới hắn.

Người khác có thể chửi rủa hắn, nhưng không được phép xúc phạm hay đụng tới Wooyoung dù chỉ 1 cọng tóc.

Canteen bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Toàn thân của gã bầm dập, khuôn mặt cũng dính đầy vết máu tươi. Những người xung quanh cũng cảm thấy khiếp sợ trước một màn này.

Từ trước tới giờ, trong mắt bọn họ, Sannie là một người hiền khô, một câu chửi bậy từ cậu cững chưa từng nghe qua. Cậu lúc nào cũng nở nụ cười tươi trên môi, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cảnh tưởng Sannie đánh đập người khác như thế này đối với bọn họ là lần đầu tiên chứng kiến.

Nhưng họ không biết rằng, đứng trước mặt họ hiện tại là một người hoàn toàn khác. Một người chỉ giải quyết mọi thứ bằng bạo lực.

Đối với hắn, ngoài Wooyoung ra, những người khác không quan trọng. Và hắn không chấp nhận việc Wooyoung bị bất cứ ai xúc phạm tới anh cho dù với hình thức nào.

Chiếc ghế mà Choi San đang cầm trên tay đã gãy đôi vì cú đập mạnh vào người gã hồi nãy. Nhưng hắn cảm thấy chưa đủ. Cái hạng người kia, hắn phải cho gã sống không bằng chết.

"Dừng lại đi! Nếu tiếp tục sẽ bị kỉ luật mất!"

Wooyoung hét lên, chạy tới ngăn cản hắn khi hắn định đập thêm một cú nữa vào người gã kia. Vốn anh không để ý tới những lời nói của gã, chỉ là mấy lời vô cùng tầm thường, không có sức ảnh hưởng tới tới anh. Nhưng phản ứng này của hắn khiến Wooyoung không phản ứng kịp.

Anh không nghĩ Sannie lại có thể nổi cáu tới mức như vậy.

Dường như Choi San không nghe lời Dunk nói, tiếp tục tiếp tới định hạ thêm một phát đòn nữa lên người kia.

"CHOI SAN!"

Chiếc ghế vốn phải nằm trên người gã kia dừng lại ở giữa không trung. Hắn quay lại nhìn anh, ánh mắt ngờ vực.

"Anh vừa gọi em là gì?"

Wooyoung chạm nhẹ lên cánh tay của hắn, giọng hơi run.

"Đừng đánh nữa, em sẽ bị kỉ luật mất. Anh không muốn..."

"Sannie à, nghe lời anh. Tay em bị thương rồi này."

Wooyoung cầm bàn tay phải của hắn lên, lúc này hắn mới để ý rằng trên mu bàn tay xuất hiện vài vết xước. Có lẽ là do va đập khi đánh gã khốn kia.

"Anh lo cho em à?" Hắn nhẹ giọng.

Wooyoung vẫn nhìn chăm chú vào bàn tay dính máu của hắn, nét mặt đau lòng.

"Tại sao lại không lo cơ chứ?"

Nếu Choi San để ý kĩ, sẽ nghe thấy giọng của Wooyoung trở nên nghẹn ngào.

"Đây là cơ thể của em cơ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com