Khi nào em vui
Warning: có đề cập đến vấn đề tâm lý
--
Những ngày sau đó, bọn họ không còn gặp nhau. Jeongwoo không đến lớp, Yoshi cũng chẳng thể liên lạc với cậu. Dù không phải là mối quan hệ gì rõ ràng, Yoshi vậy mà cứ ngỡ như mình vừa chia tay một mối tình lâu năm.
Lời trong lòng vẫn chưa nói, nhưng Yoshi thích cậu, thích đến điên lên được. Nghĩ đến những ngày ở bên cạnh nhau, em bỗng chốc muốn hôn cậu thật nhiều, cho đến khi cả hai đã chán ngấy với việc đó, vì cái cách mà cậu dịu dàng hôn em vẫn mãi lẩn quẩn phía sau đầu. Yoshi cũng muốn cùng Jeongwoo chơi game thâu đêm, vì chỉ cần làm những điều nhỏ nhặt như vậy cùng cậu cũng đã đủ khiến em hạnh phúc. Đôi khi sẽ là em thiếp đi trên vai Jeongwoo, cũng có lúc sẽ là Jeongwoo vô thức ôm em chìm vào giấc ngủ. Em cũng muốn nhìn thấy Jeongwoo cười khi em làm gì đó ngu ngốc, sau đó tìm đủ cách dỗ em. Jeongwoo sợ em giận mình đến mức sẵn sàng chạy qua nhà em lúc hai ba giờ sáng chỉ để nói một lời xin lỗi.
Tất cả những thứ đó bỗng chốc đều biến đi mất.
Chắc em thật sự điên mất rồi, vì cảm giác hối hận và tức giận không thể lấn át thứ tình cảm chết tiệt này cùng cơn đau âm ỉ ở ngực trái. Ngay cả lời oán trách Yoshi cũng không thể nói, khi trong đầu em chỉ có vô vàn những câu hỏi "có khi nào".
Có khi nào Jeongwoo có chuyện bận và không thể đến lớp? Có khi nào đây chỉ là một trò đùa nhạt nhẽo từ cậu? Có khi nào cậu đã ngã bệnh? Dù đã tự gieo rắc những hi vọng nho nhoi như vậy cho bản thân, thực tế lại cho em một cái thật đau điếng. Vì đã là hai tuần kể từ lần cuối Yoshi gặp cậu. Sẽ chẳng có việc bận hay trò đùa vô ý nào kéo dài hai tuần, cũng chẳng có người bệnh nào đến việc nhắn tin cũng không thể làm trong suốt khoảng thời gian đó. Có lẽ đã đến lúc em nên chầm chậm chấp nhận việc này. Việc Jeongwoo đang rời bỏ em.
Mỗi ngày trôi qua của em đáng lí ra phải trở về như những ngày trước khi thân thiết với Jeongwoo. Yoshi sẽ vui vẻ đến lớp vào buổi sáng, nói chuyện cùng những người bạn thân, chăm chỉ ghi chép những bài giảng, đến những câu lạc bộ của trường, sau đó thản nhiên để một ngày trôi qua. Nhưng bây giờ mọi thứ lại thật khác lạ. Thời gian tiếng chuông báo thức vang lên đã dài hơn khi trước, vì việc đánh thức em thật khó khi suy nghĩ rối bời ban đêm liên tục quấy rầy giấc ngủ của em. Đôi khi sẽ là những lời tự an ủi bản thân, cũng có khi sẽ là những trận khóc ỉ ê đưa em vào giấc ngủ. Những việc này diễn ra thường xuyên đến mức em không còn muốn nhìn mình trong gương. Vì vẻ mệt mỏi và thiếu sức sống của em sẽ chẳng giúp ích gì cho cam.
Việc học từ lúc nào luôn bị xao nhãng bởi nỗi nhớ nhung phiền phức này. Yoshi vẫn thường phát hiện bản thân thẫn thờ suy nghĩ khi đang làm bài, sau đó lại tự đặt ra cho mình những câu hỏi vô nghĩa. Nhưng vùi đầu vào những con chữ khi này chính là cách duy nhất để em quên đi cậu. Liên tục chăm chú làm một việc gì đó mà không phải là nhớ cậu, em cần nó hơn bao giờ hết.
Yoshi ghét việc mình luôn vội vàng kiểm tra điện thoại khi có tin nhắn mới đến, vì em hiểu rõ nhất, thông báo mà em muốn nhìn thấy nhất chính là tin nhắn từ cậu. Dù biết là sẽ thất vọng, Yoshi chẳng thể ngăn bản thân trông chờ nhìn về phía cửa lớp vào sáng sớm, mong sẽ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Hoặc bằng cách nào đó, cậu sẽ lại bất ngờ xuất hiện ở nhà em, hiên ngang ngồi ở trong phòng chờ em về. Những thứ như vậy, cuối cùng đều chỉ là mơ mộng hão huyền.
Chiếc điều khiển game đã được em cẩn thận cất gọn vào gầm giường, không biết khi nào sẽ lại dùng đến. Cuốn truyện tranh cậu hay đọc, hay con gấu bông cậu thường ôm khi ngủ, tất cả đều được em đem cất đi. Em không muốn để chúng trong tầm nhìn của mình, dù Jeongwoo vẫn có thể hiện hữu trong tâm trí em bất cứ lúc nào.
- Cái anh hay đợi anh Yoshi ở bên ngoài hôm nay không đến ạ?
Một học sinh nhỏ tuổi trong câu lạc bộ thì thầm với Yoshi, khiến em cũng phải bất giác nhìn ra cửa. Phải rồi, cái tên đó hầu như ngày nào cũng sẽ đợi em hoàn thành những công việc ở câu lạc bộ, sau đó đưa em về đến tận nhà, dù nhà hai người cách nhau thật xa. Yoshi nghĩ do bản thân khi đó đã tưởng bở, cho rằng cậu muốn dành thật nhiều thời gian bên mình. Giờ thì đến việc gặp được Jeongwoo cũng gần như là không thể.
Yoshi không biết mình là đang mong chờ Jeongwoo xuất hiện, đưa ra một lời giải thích hợp lý cho những chuyện đã xảy ra, hay là đang mong chờ cậu sẽ biến mất mãi mãi. Vì em sợ đối diện với sự thật. Em sợ Park Jeongwoo đứng trước mặt em, chính miệng cậu nói ra bản thân chán ghét em. Em sợ mình không đủ mạnh mẽ khi nghe thấy những lời đau lòng, và rằng tất cả đều là giả dối.
—
- Yoshi, ông có ổn không vậy?
Đợi đến khi tất cả các bạn học khác đều đã rời khỏi lớp, Asahi mới ngồi vào vị trí trống bên cạnh em. Yoshi những ngày này không thường xuyên nói chuyện cùng cậu, em chỉ một mình đến lớp rồi về nhà, những công việc trong câu lạc bộ cũng nhanh chóng một mình hoàn thành. Dáng vẻ này của em không quen mắt chút nào, bao gồm cả dáng người gầy gò và đôi mắt mệt mỏi như đã không ngủ trong một thời gian dài.
- Tui biết ông sẽ nói ông vẫn ổn, nhưng mà Yoshi à, ông trông không ổn chút nào đâu.
- ...
Yoshi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chỉ nặn ra một nụ cười, nhỏ tiếng nói với cậu.
- Tui không sao thật.
Nhìn thấy người bạn thân lúc nào cũng vui vẻ đột nhiên trở nên im lặng như vậy, Asahi biết việc Jeongwoo biến mất đã đả động không ít đến em. Nhưng cái tên xấu xa đó, ngay cả tên cậu cũng không muốn nhắc đến.
Thấy Yoshi vẫn chỉ im lặng từ từ gom sách vở vào ba lô, Asahi không nhanh không chậm nhích đến gần hơn, ôm lấy em vào lòng.
- Tui là bạn thân nhất của ông đó Yoshi, nếu không ổn hãy nói với tui đi mà.
Yoshi ở trong vòng tay cậu, không thể tiếp tục giả vờ mà oà khóc. Tay em siết chặt lấy người bên cạnh, cố gắng tìm lấy một điểm tựa vững chắc cho cơ thể đã rã rời của mình. Em vẫn không nói với cậu lời nào, chỉ có thể nức nở trong vòng tay cậu, giải toả đi thứ cảm xúc tiêu cực đáng ăn mòn tâm trí. Asahi không hỏi em nữa, vỗ lên vai em thật nhẹ, để mặc em khóc trên vai mình.
Tiếng khóc nấc xót xa đó, đều bị người đứng ở ngoài cửa nghe thấy. Người nọ không nói gì, chỉ quay lưng rời đi, nhanh tay quệt đi những giọt nước mắt lã chã rơi.
--
Căn phòng lạnh tanh quen thuộc, Jeongwoo làm sao có thể để những niềm vui chớp nhoáng chiếm lấy cảm giác bị bóp nghẹt này. Có lẽ Jeongwoo vì khoảng thời gian vừa rồi mà đã quên mất cách chịu đựng thực tế cay nghiệt này, để giờ đây khi lần nữa đối mặt với nó, cậu buộc lòng phải làm quen lại với mọi thứ. Cậu quên mất đi vị trí của chính mình, một hạt cát nhỏ nhoi, mãi mãi không là thứ đáng để tâm đến.
Cảm giác muốn biến mất này, không phải là lần đầu cậu trải qua.
Thật buồn cười khi cậu nghĩ rằng bản thân sẽ có thể hẹn hò cùng em. Nguồn năng lượng tích cực, vui vẻ lan tỏa xung quanh em, Jeongwoo nào dám để bản thân phá hủy nó. Giống như nụ cười xinh đẹp hồn nhiên kia, không thể để thứ cảm xúc tiêu cực của cậu hủy hại.
Một học sinh giỏi toàn diện, luôn là tấm gương của người khác, không bao giờ khiến người khác thất vọng, tất cả đều là những gì cậu ao ước mình sẽ có được. Nhưng xem ra những thứ đó đặt trên người Yoshi lại thích hợp hơn. Vì em sinh ra đã hoàn hảo như vậy, không như cậu mọi ngày đều cố gắng từng chút, rốt cuộc vẫn không nhận được bất kì sự công nhận nào. Đôi lúc cậu lại ghen tị với em, vì những niềm vui giản đơn mà em nhận được, vì sự quan tâm mà mẹ Kim dành cho em, vì mối quan tâm lớn nhất của em chính là để bản thân mình vui vẻ, chứ không như cậu, dành ra cả đời để làm hài lòng người khác.
May mắn là, cuộc gọi hôm đó đã thức tỉnh cậu. Khiến cậu nhớ ra rằng khoảng thời gian hạnh phúc bên em không thể kéo dài mãi. Nó đã đưa cậu về với thực tế, khi những cuộc gọi đến không phải sẽ luôn là những lời mắng yêu từ Yoshi, mà còn có thể là những lời nói thậm tệ từ người khác. Nghĩ đến đây, Jeongwoo bất giác nhớ đến giọng nói ngọt ngào của em. Thật muốn nghe thấy nó mỗi ngày.
Nhưng rất nhanh sau đó, những thứ tiêu cực xấu xa lần nữa bủa vây Jeongwoo trong căn phòng rộng tăm tối, chỉ một chút ánh sáng nhạt nhòa le lỏi qua khung cửa sổ, nơi những vết xước vẫn còn hiện hữu.
Căn phòng tối đèn cô đơn lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com