Ngược hướng
Giờ thể dục hôm trước thì không nói, giờ mĩ thuật hôm nay biểu hiện của tên kia cũng rất lạ.
- Hôm nay hai bạn ghép cặp với nhau, vẽ chân dung của người còn lại, cuối giờ nộp lại cho cô.
Như những gì được sắp xếp sẵn, Jeongwoo và Yoshi được ghép thành một cặp. Yoshi vốn là người khéo tay, những lớp năng khiếu đối với em đều là chuyện nhỏ (không tính môn đá cầu...). Từ hồi còn nhỏ xíu, Yoshi đi ngang qua những lớp học vẽ và làm gốm đã kéo gấu tay áo của mẹ, vòi mẹ đăng kí những lớp học đó cho mình. Vậy nên vẽ vời chính là chuyên môn của em. Jeongwoo hiển nhiên là ngược lại, đến vẽ con cún con mèo trên giấy đối với cậu đã khó, bắt vẽ chân dung nói không chừng cậu lại vẽ Yoshi thành người que.
- Yêu cầu của lần này rất đơn giản, chỉ cần nhìn qua những điểm đặc biệt trong tranh là có thể nhận ra người được vẽ. Ví dụ như bạn Asahi thường đeo tai nghe, bức chân dung của bạn ấy cũng nên có tai nghe.
Cả lớp gật gù, bắt đầu đặt bút vẽ.
Yoshi ở bên này cặm cụi phác họa, dùng đầu bút đo từng đường nét trên mặt Jeongwoo. Tên này mắt không to, nhưng rất cuốn hút. Mũi hắn cao, trông nam tính và vừa vặn với những đường nét trên khuôn mặt. Gò má không cao, góc mặt lại sắc cạnh. Tóc thì luôn vào nếp, chẳng giống với tính cách luộm thuộm của người nọ chút nào. Nhưng tính ra cũng đẹp trai, và dễ vẽ. Thấy em cặm cụi vẽ mình, Jeongwoo nhận ra mình cũng nên bắt tay vào bài vẽ mà thôi. Cậu cầm bút trên tay, nhưng rốt cuộc không biết phải bắt đầu từ đâu.
Yoshi vừa nhìn cậu vừa vẽ, phát hiện ra người này cũng đã bắt đầu vẽ mình. Mặt cậu nhăn nhó khó chịu, không biết là do không vẽ được hay đang cảm thấy phiền phức vì bài thực hành này. Đến hơn nửa buổi, Yoshi rốt cuộc cũng đã phác họa được cậu.
- Cho tôi coi với.
Jeongwoo chồm đến phía đối diện, một mực muốn xem người kia vẽ mình ra như thế nào. Đến khi đã nhìn thấy trọn vẹn bức vẽ, Jeongwoo mới há hốc miệng. Cậu ta vẽ Jeongwoo không lệch một tí nào. Tất cả những thứ nhỏ nhất đều được em chú ý đến. Khóe mắt sâu và xương hàm tiêu chuẩn. Yoshi rốt cuộc đã ngắm cậu kĩ đến cỡ nào mới vẽ được như vậy.
- Yoshi.
- Làm sao?
- Cậu có thể kèm tôi vẽ được không?
Yoshi liếc người bên cạnh một cái, sau đó suy nghĩ lại những lời thầy Choi đã nói, quyết định gật đầu một cái. Em đặt bút lại ở chỗ mình, sau đó sang chỗ đối diện ngồi cạnh Jeongwoo, thuận tiện giúp cậu. Vừa nhìn thấy bức vẽ của Jeongwoo, Yoshi cảm giác như mình cần rời khỏi đây ngay lập tức. Người trong tranh không những bị vẽ nguệch ngoạc, mà còn rất xấu xí, nhìn như thế nào cũng không ra Yoshi. Yoshi không biết người này những năm qua làm thế nào mới không bị rớt môn mĩ thuật.
- ... tại sao đầu của tui trông to như thế này?
- Haha... chỉ là tôi muốn vẽ lại bộ tóc bồng bềnh của cậu thôi.
- Bộ mắt của tui nhỏ lắm hả?
- Không phải, cậu coi này, đây là mắt mèo, không to lắm nhưng mà dễ thương. Còn cái này là môi cậu, nhìn không giống môi lắm, nhưng mà là môi hồng nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn y chang cậu hiện tại. Còn má của cậu thì đúng là tôi có phóng đại một chút, nhưng chung quy vẫn là hai má phúng phính dễ cưng.
- ...
- Còn có nốt ruồi ở đây nữa, là điểm tôi thích nhất luô- ý là điểm đặc trưng nhất của cậu luôn.
Jeongwooo chỉ trỏ giải thích một hồi, quay sang thấy người bên cạnh đang giấu mặt vào tay, hai tai đã đỏ ửng.
- Đừng có nói nữa mà...
Người này hóa ra được Jeongwoo khen xong lại thấy ngại, mặc dù cũng không phải là đường đường chính chính khen em. Jeongwoo hiển nhiên không nhiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nhìn người bên cạnh một lúc, cho rằng có lẽ mình nói nhiều quá rồi. Yoshi bên này tự dưng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết điều không đúng đó là gì.
So Junghwan và Yoon Jaehyuk ở phía xa xa nhìn hai người, khóe mắt tự động giật giật. Ừ, hai người này là nhân vật chính, còn lại đều là nhân vật phụ cả thôi...
--
Chiều hôm đó hai người ở lại trường, mượn lớp học của cô Im để tập vẽ. Những gì Yoshi chỉ cậu hôm nay đều là cơ bản, nhưng người đến cả môn mĩ thuật còn mất gốc như cậu dĩ nhiên mất rất lâu để hoàn thiện.
- Thôi, tôi bỏ cuộc. Mấy cái này phải có năng khiếu mới làm được.
- Khi nãy là ông nhờ tui chỉ mà, phải làm đến nơi đến chốn chứ.
Jeongwoo biết trò năn nỉ này của mình không hiểu quả, đành ngậm ngùi vẽ tiếp bình hoa méo mó của mình. Yoshi nhìn qua một lượt, lại phải thở dài một hơi. Tay nhỏ của em đặt lên tay Jeongwoo, muốn giúp cậu vẽ những đường nét ngay ngắn trên mặt giấy. Giống như hôm chơi game, khi Jeongwoo giúp em làm quen với chiếc điều khiển. Nhưng hôm nay có lẽ lại khác hơn một chút. Tay cậu hơi thô ráp, nhưng ấm áp, so với tay em to hơn gần một đốt, khớp tay có vài vết bầm đã mờ đi cùng những vết sẹo dài. Yoshi bỗng thấy mình lại suy nghĩ lan man, lập tức lắc đầu, cúi người tập trung vào chuyên môn.
- Ông nhìn đi, bình hoa có phần cong ở vành, có họa tiết ở đây, còn có...
Yoshi cầm tay giúp cậu vẽ, rốt cuộc cũng có một chút giống với bình hoa phía trước. Chỉ là lúc này Yoshi không để ý người bên cạnh đã ở rất gần em.
- Ông hiểu chưa?
Em khi này mới quay sang nhìn cậu, vừa đúng lúc cậu quay đầu về phía em. Hai người vô tình nhìn nhau ở cự li thật gần, đến nỗi Yoshi dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng từ Jeongwoo.
- Tôi hiểu rồi.
Em khi này mới vội đứng thẳng dậy, nhanh nhẹn đeo ba lô của mình lên.
- Hôm nay tới đây thôi, cũng trễ rồi.
- Được. Hôm nay cậu đạp xe về nhà sao?
- Không, tui đi bộ.
- Để tôi đưa cậu về.
Hai người cùng nhau trở về nhà Yoshi. Ánh đèn đêm soi sáng con đường, đổ lên mặt đường hai bóng người cao cao. Đã vào mùa thu, khí trời lạnh hơn đôi chút. Yoshi dù đang mặc đồng phục trường với lớp áo khoác bên ngoài, người vẫn không chịu được mà run lên. Jeongwoo quay sang thấy em khó chịu, lập tức lên tiếng.
- Hôm nay trời nóng quá nhỉ?
Jeongwoo vừa nói, vừa cởi bỏ lớp áo khoác của mình, sau đó khoác lên người em.
- Giữ hộ tôi.
- Đ-được.
Bình thường quãng đường từ trường về nhà của em là năm phút, nhưng do hôm nay đi bộ, cộng với việc khí trời lạnh lẽo, hai người đi từ nãy đến giờ đã mười phút nhưng chỉ mới được nửa đoạn đường. Yoshi kì lạ thay lại không ghét điều này, thậm chí còn cảm thấy khá vui vẻ.
- Là Jeongwoo sao?
Hai người cùng lúc nhìn sang bên đường, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Yoshi chỉ thấy người nào lạ hoắc, còn Jeongwoo vừa nhìn đã nhận ra ngay tên cặn bã ở ngôi trường cách bọn họ vài khu phố.
- Hôm nay đi với em nào ngon trai thế? Giới thiệu cho tao với.
Quả nhiên là cặn bã, vừa mở miệng đã thấy không ưa nổi.
- Là bạn của ông sao?
- Không phải. Yoshi đứng dây chờ tôi một chút, đừng đi đâu cả.
Yoshi sau đó thấy cậu băng qua bên kia đường, lôi tên vừa rồi vào con hẻm nhỏ. Chỉ vài phút sau đó, Jeongwoo lại quay trở ra, giống như không có chuyện gì mà tiếp tục cùng em quay về nhà. Chỉ là Yoshi không để ý, những vết bầm trên khớp tay cậu lại đậm hơn một chút.
Em và cậu rốt cuộc cũng về đến nhà. Yoshi thực ra đã ngỏ lời muốn Jeongwoo ở lại dùng bữa tối, nhưng cậu từ chối, nói rằng có việc bận, cần về nhà giải quyết. Em có phần thất vọng, nhưng nghĩ đến việc ngày mai tới lớp cả hai lại gặp nhau, em cũng thôi không suy nghĩ quá nhiều.
Vào đến nhà, Yoshi tức tốc chạy lên phòng, ló ra đầu ra cửa sổ nhìn theo bóng lưng Jeongwoo. Tất cả những gì em thấy là Jeongwoo đang vội vàng chạy về nhà.
Hóa ra nhà cậu ngược hướng với nhà em.
--
Ngày mà WooYoshi đo handsize là ngày tàn của bbdontstop.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com