Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#22

Sau khi đã bình ổn lại được cảm xúc và nhận ra mình không hề mơ, sự hiện diện của Joey hoàn toàn là sự thật thì anh mới buông người trong lòng ra, giữ vai Joey và nhìn người mình yêu thật kỹ như để xem rằng suốt năm năm qua Joey có thay đổi gì không "Em gầy quá." Cậu ấy gầy hơn trước khá nhiều, cảm giác có chút xanh xao nhợt nhạt "Em ăn uống không ngon miệng sao?"

Joey lắc đầu "Em ổn mà."

Suốt năm năm cậu ấy đã kiên trì chống lại bệnh tim của mình, trải qua biết bao nhiêu đợt điều trị và cuộc phẫu thuật lớn nhỏ nên trông không còn được tràn đầy sức sống như trước nữa, khả năng hấp thụ dinh dưỡng cũng kém đi rất nhiều. Nhìn cậu ấy bây giờ so với lúc trước quả thật có chút giật mình.

"Thời gian qua em đã ở đâu? Em có biết là tụi anh lo cho em lắm không?" Jackson lên tiếng, giọng nói có chút trách móc nhưng sự lo lắng lại chiếm nhiều hơn.

"Em xin lỗi." Joey cúi đầu, lần này trở lại tính cách cậu ấy có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều.

"Không phải lỗi của cậu ấy đâu?" BamBam đến bây giờ mới lên tiếng, trước những ánh nhìn khó hiểu của mọi người cậu ấy ngồi lại xuống sofa rồi nhìn Joey như để nói rằng cậu ấy sẽ nói ra hết tất cả mọi chuyện.

"BamBam." Joey hắng giọng, thật tình cậu ấy không hề muốn chuyện mình bỏ đi vì bệnh tim cho anh biết, cậu ấy không muốn anh lo lắng và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.

"Anh ấy cần được biết, Joey. Mọi người cũng cần được biết trong thời gian qua cậu đã phải chịu sự đau đớn gì..." BamBam lắc đầu, không hề muốn bạn thân mình phải một mình ôm thiệt vào người rồi lại một mình chịu đau khổ hay dằn vặt về cả tinh thần lẫn thể xác.

"Em cứ nói đi, anh muốn nghe." Jae Bum nắm chặt tay Joey, ánh mắt kiên quyết muốn biết tất cả sự thật.

Tất cả mọi người gật đầu rồi cùng ngồi xuống, BamBam là người mở lời để vào một câu chuyện. Cậu ấy nói lại tất cả, từ căn bệnh tim bẩm sinh khi chào đời cho đến căn bệnh đó đột ngột tái phát, Joey đã được bác sĩ định sẵn là chẳng còn sống thêm được bao lâu nữa. Rồi một mình Joey chống chọi lại những cơn đau tim xảy đến thường xuyên hơn, nhiều lần nằm trên bàn mổ phó mặc tất cả sự sống của mình cho bác sĩ và nhiều lần khóc một mình vì nhớ anh, vì cảm thấy có lỗi và vì đau đớn. Cả chuyện Young Jae đột nhiên biến mất cậu ấy cũng nói, là Young Jae cùng đi với Joey. Và đến chuyện cậu ấy đều biết mọi thứ về cuộc sống của Joey trong năm năm qua, cậu ấy luôn đứng sau âm thầm ngăn anh tìm ra được tung tích của Joey cậu ấy cũng không hề giấu.

"Món quà sinh nhật em dành cho anh, chính là sự xuất hiện của cậu ấy."

Nghe xong mọi chuyện, mọi người đều bàng hoàng. Ở bên nhau lâu như thế mà họ lại không biết gì về bệnh tình của Joey, khoảng thời gian Joey khó khăn nhất thì họ lại không ở bên cạnh.

Jin Young lần nữa lao tới ôm chầm lấy Joey và khóc nức nở, nước mắt cứ thế tuôn rơi mà chẳng thể nào cầm lại được. Jin Young thấy bản thân mình thật tệ, là bạn thân của Joey nhưng Joey không khoẻ, Joey gặp khó khăn tuyệt vọng cậu ấy đều không biết gì cả. Thậm chí cậu ấy từng trách cứ Joey vì sao lại bỏ đi không nói một lời, vì gì mà lại tuyệt tình như thế. Cậu ấy đã suy nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cái nguyên nhân đau thương này.

"Xin lỗi, mình xin lỗi. Mình thực sự không xứng đáng là bạn cậu. Bản thân mình rất tệ, mình còn từng cảm thấy giận cậu rất nhiều. Joey...mình xin lỗi..."

Joey một tay nắm chặt tay anh, một tay ôm và vỗ về cậu bạn thân "Cậu có lỗi gì? Là mình giấu mọi người mà, cậu có giận mình thì đó cũng là điều đương nhiên. Đừng khóc nữa, Jin Young mà mình biết không phải người đánh mất hình tượng để khóc nhè như thế này đâu." Joey bật cười, cố gắng dỗ cậu bạn thân, Jin Young thường ngày rất nghiêm túc và điềm tĩnh, cũng ít khi bộc lộ cảm xúc và chưa từng có ai thấy cậu ấy khóc cả. Nay khóc như thế, hẳn là thấy có lỗi và tự trách bản thân mình nhiều lắm...

"Cậu còn giỡn..." Jin Young buông Joey ra, vừa cười vừa khóc đánh nhẹ vào vai bạn mình.

"Em thực sự đã khoẻ rồi chứ?" Jackson lần nữa lên tiếng, lần này không mang giọng trách cứ mà hoàn toàn là lo lắng cho đứa em trai này, đôi phần lại là thấy có lỗi.

"Em khoẻ mà." Joey gật đầu, mỉm cười.

"Đừng nói dối."

"Em không nói dối. Jackson à, từ khi nào anh lại trở nên đa nghi như thế?"

"Không phải là do em sao?"

Jackson cười, vươn tay xoa đầu Joey. Đứa em này năm năm rồi mới gặp lại, cách nói chuyện và ứng xử đều đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thật dễ để thấy rằng trong những năm qua Joey đã phải chịu bao nhiêu đau khổ nên mới phải thúc đẩy bản thân phải trưởng thành và khép mình hơn. Có chút gì đó xót xa quá.

"Anh không muốn nói gì sao, Jae Bum?" BamBam hỏi anh - người chưa từng rời mắt khỏi Joey kể từ lúc Joey xuất hiện.

Anh sợ rằng nếu mình không để ý đến Joey thì cậu sẽ lại lần nữa biến mất, rời xa anh, để anh lần nữa chìm trong đau khổ.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào anh, mọi người biết hơn ai hết anh chính là người nhớ và mong Joey trở lại nhất. Anh cũng là người yêu và lo lắng cho Joey nhất, cho nên khi biết được nguyên nhân Joey rời đi thì anh cũng chính là người tự trách bản thân mình nhiều nhất.

Anh kéo Joey lại gần, một lần nữa siết vòng tay ôm chặt lấy Joey mặc cho có bao nhiêu người nhìn. Anh gục mặt xuống vai người mình yêu, suốt những năm qua anh đã làm được gì cho Joey? Anh yêu cậu ấy nhưng một chút về nỗi đau luôn dày xé cậu ấy mỗi ngày anh không biết, cậu ấy tuyệt vọng cận kề với cái chết anh không biết, cậu ấy kiên cường để dành lại sự sống anh cũng không biết. Rốt cuộc anh yêu Joey kiểu gì thế? Anh có đủ tư cách để yêu và bảo vệ cậu ấy không? Từ đầu đến cuối chỉ có Joey nghĩ cho anh...

"Em không sao." Joey vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đang trở nên run rẩy của anh "Không phải em đã khoẻ mạnh ở đây rồi sao?"

"Đừng rời xa anh..." Giọng anh nghẹn ngào, khó khăn cất tiếng "Anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em, anh có lỗi, anh sẽ không để em phải một mình chịu đựng thêm một lần nào nữa. Mọi chuyện, anh sẽ thay em gánh vác. Đừng đi..." Anh lúc này như một đứa trẻ đi lạc, mất phương hướng, trở nên hoang mang và không biết phải làm gì. Chỉ biết cố gắng giữ lấy những ký ức quen thuộc để có thể tìm được lối ra, đến được với anh sáng. Anh đang cố gắng giữ lấy người mình yêu.

"Được, được, em không đi đâu nữa. Em sẽ ở bên anh cho đến khi anh chán anh đuổi em đi thì thôi."

"Sẽ không..." Anh buông Joey ra, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

"À...người ban nãy ở đây...cậu ấy, sao lại giống em như thế?" Vì đã lâu không gặp anh khiến những thương nhớ lấn át đi sự ngạc nhiên thắc mắc khi thấy người con trai có khuôn mặt giống với mình như một khuôn. Lúc này nhớ ra thì đã không thấy đâu nữa rồi, trong khoảng khắc còn tưởng mình nhìn nhầm.

Lúc này mọi người mới giật mình nhìn về phía sau anh, cả Mark và Nana đều đã không còn ở đây. Họ vì sự xuất hiện của Joey mà quên mất Mark, đến lúc này nhớ ra thì sự đau xót tội lỗi cùng một lúc đều ập đến.

Cảm xúc của anh lúc này đặc biệt hỗn loạn, Mark...anh phải làm sao?

Tại sao ngay khi anh tập quên đi Joey và cố gắng để yêu Mark thì Joey lại quay trở về lần nữa làm anh rung động? Tại sao khi vừa mới cách đây không lâu anh còn tự nhủ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu nữa thì bây giờ anh lại đâm một nhát dao vào tim cậu? Anh thực sự không biết...

Thấy anh không trả lời, Joey cũng im lặng để chờ đợi.

BamBam lúc này lại lên tiếng giải thích thay cho anh. Cậu ấy đều đem mọi chuyện kể ra, cậu ấy cũng không muốn giấu gì về chuyện của Mark. Nếu không phải ngày trước lo lắng cho Joey sẽ không chuyên tâm để điều trị thì cậu ấy cũng đã nói ra từ lâu rồi. BamBam muốn nói rằng Joey quay về đây rồi thì người thế thân kia cũng nên biết ý mà rời đi thôi, có Joey ở đây rồi thì không cần Mark phải ở lại nữa, cậu ấy muốn nói mình vui biết bao vì anh và Joey lần nữa ở bên nhau. Nhưng mà, nghĩ đến nụ cười ngây ngô của Mark khi được hạnh phúc bên anh thì BamBam không nỡ, lúc này bản thân cậu ấy cũng thực mâu thuẫn...

"Anh...thực sự xem cậu ấy là em sao?" Joey nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói có chút gì đó hoang mang và có chút gì đó lo sợ.

Anh lại chẳng biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Đối với anh, anh ở bên Mark là vì gì? Có thật sự là vì anh xem cậu là Joey hay không? Hay, là vì một lý do nào khác? Anh...thực sự không biết.

"Vậy...vị trí hiện tại của cậu ấy trong lòng anh thế nào?" Thành thật, khi thấy Mark, không hiểu vì một lý do gì mà Joey lại thấy lo lắng và giờ nghe BamBam nói rõ ràng về sự hiện diện của Mark cậu ấy còn lo hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Bởi lẽ cậu ấy lo sợ đã có người thay thế mình trong anh.

Anh vẫn duy trì sự im lặng của mình, anh không muốn phải nói ra một lời không hay trong lúc tâm trí anh rối bời như thế này, anh sợ phải làm tổn thương bất cứ một ai, dù đó là Joey hay Mark.

"Nếu anh có tình cảm với cậu ấy thì hãy nói với em, em sẵn sàng ra đi để anh được hạnh phúc." Và Joey sẽ không làm khó anh.

Anh hốt hoảng nắm chặt tay Joey, vội vàng nói như sợ rằng cậu ấy sẽ không kịp nghe "Không, Joey. Đừng đi...anh...không yêu cậu ấy, anh yêu em. Anh ở bên cậu ấy thật sự là vì cậu ấy giống với em..."

Ngay khi câu nói của anh vừa dứt, Yugyeom đứng bật dậy, ánh mắt nhìn anh rõ ràng với ý "Cậu thật sự rất tàn nhẫn" rồi không nói một lời nào mà đi về phía cầu thang hướng lên trên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com