Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Ánh mặt trời chiếu nhạt nhòa trên nhà kho chứa đồ phế thải, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mang hình xăm trên vai to lớn vạm vỡ bước xuống xe, hắn kéo chiếc cửa sắt nhà kho hoen rỉ kêu kèn kẹt... Một người đàn ông khác từ trong xe cõng ra một chàng trai đang hôn mê, mặt chàng trai trắng bệch, hơi thở yếu ớt, người mềm nhũn trên lưng người đàn ông, mấy sợi tóc màu hạt dẻ lòa xòa trên trán bết vào khuôn mặt xinh đẹp.

Người đàn ông quăng chàng trai một cách thô bạo vào nhà kho.

Chàng trai rơi phịch xuống mặt đất, mi mắt khép chặt, khuôn mặt trắng bệch ko chút sức sống.

Hai người đàn ông kia cẩn thận khóa chặt chiếc cửa sắt lại.

- Xong chưa?_giọng một chàng trai trẻ từ trong xe vọng ra.

- Xong rồi, thưa cậu chủ_một người đàn ông trên tay có hình xăm một con hổ màu đen dũng mãnh, đeo kính đen, tiến lên một bước, nói với giọng kính cẩn.

- Sẽ ko chạy thoát chứ?

- Cậu yên tâm, nó hít thuốc mê nặng lắm, mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh_người đàn ông đó quả quyết.

- Vậy thì tốt.

Hai người đàn ông nọ vừa đi khỏi, chàng trai với khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm một hàng số rồi áp lên tai.

- "Huyền Chân! Anh đã giúp em rồi đó"

- "Vâng, em cảm ơn anh"

- "Khánh Đăng đã phát hiện ra điều gì chưa?"

- "Anh yên tâm, anh ấy vẫn đang trên lớp"

- "Tốt lắm!... giờ em có muốn tham gia vào trò chơi này ko?"

- "Có. Em rất muốn..."

Ánh mặt trời qua cửa sổ sắt nhà kho rọi lên người chàng trai đang nằm im lìm...

........................

Chuông reo.

Tiết hai rồi.

Hạ Vi tuyệt vọng đứng ngóng trước cửa lớp, hy vọng bóng dáng Gia Huy đột nhiên xuất hiện ở đầu kia dãy hành lang. Nghỉ một buổi học đối với nó thì cũng chẳng có gì đáng nghiêm trọng, thế nhưng điều khiến Vi lo lắng là ko thấy bóng dáng nó đâu. Nếu có cúp học, Gia Huy chắc chắn sẽ liên lạc cho cô, huống hồ...

Huống hồ... từ lúc gặp Thiên Bảo thì nó đã bốc hơi mất.

Lấy điện thoại ra, Hạ Vi bấm số của Gia Huy.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được, xin quý khách vuị lòng gọi lại sau"

Cô chau mày, trong lòng bỗng dưng nóng như lửa đốt.

- Sao hả? Đang tìm cậu bạn vênh váo của cô đó sao?_tiếng nói từ phía sau cao vút, khiến Hạ Vi giật mình quay đầu nhìn lại, giọng nói chua ngoa này chỉ có thể là của Quỳnh Anh. Vì cô đã quá quen thuộc với những từ ngữ mát mẻ được cô ta sử dụng để nói móc hai người.

- Nè! Cô ăn nói cho cẩn thận, ai "vênh váo" chứ?

- Ko phải Trần Gia Huy à? Vậy cho tôi xin lỗi. Nếu có được gặp lại, hãy nói với cậu ta, cái kiểu ko coi ai ra gì ấy thì ko sống được lâu trong Hàn Lâm này đâu.

Vừa nói dứt câu, Quỳnh Anh nguýt Hạ Vi một cái rồi kiêu kỳ bước thẳng. Bỗng dưng một ý nghĩ đáng sợ thoáng vụt qua trong đầu Hạ Vi.

Gia Huy! Sẽ ko có chuyện gì chứ?

"Nhất định là có chuyện rồi..." Ý nghĩ đáng sợ này ko ngừng lởn vởn trong đầu Hạ Vi, cô đờ đẫn đứng ở cầu thang chờ đợi, càng nghĩ càng thấy sợ. Với tính cách của Gia Huy , nó tuyệt đối ko bao giờ mất tích ko một lời như vậy. Nếu đây ko phải là giờ học, có lẽ Hạ Vi sẽ ko lo lắng, tuy cậu bạn thân suốt ngày ngủ gục trong giờ, là người ko tôn trọng giáo viên, ko tôn trọng kiến thức, nhưng lại là một người chẳng bao giờ nghỉ học vì một lý do vớ vẩn nào đó.

Mồ hôi lạnh đầy sống lưng Hạ Vi...

Vậy... Gia Huy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi ko?

Nếu suy nghĩ sâu xa hơn một chút thì... vì cho rằng Gia Huy đã cố tình hại ngã Hải Băng... nên Thiên Bảo đã lên kế hoạch để... Trả thù...???

Có lẽ nào...

Hạ Vi thoáng rùng mình, môi trắng nhợt ko còn giọt máu. Nếu ý nghĩ đó là thật, cô phải làm gì đây? Với lại ở Hàn Lâm này, cô đâu có quen ai?

Hạ Vi còn chưa kịp than khóc thì trong một giây ngắn ngủi, mắt cô đã chợt vụt sáng...

Khánh Đăng bước ra khỏi cổng trường, phía sau là người bạn chí cốt của hắn- Trương Tuấn Kiệt, đang vội vàng tiến đến chiếc xe màu đen bóng loáng, sang trọng.

Phải rồi, Thiếu gia, chỉ có Thiếu gia mới giúp được Gia Huy.

Tuy cô ko biết chính xác giữa hai người ấy có quan hệ gì, nhưng Thiếu gia đã cùng Gia Huy đến cô nhi viện Thiên sứ, đêm qua còn đích thân bế nó vào phòng trong khi nó đang ngủ say, Thiếu gia còn ra tay với Hải Băng-thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên-Ân vì mười mấy cái tát liên tiếp ko thương tiếc do sự ghen tuông vào mặt Gia Huy. Tất cả những thứ ấy đều chứng tỏ rằng chàng Thiếu gia lạnh lùng ngạo mạn ấy coi Gia Huy là một người bạn, hoặc hơn thế. Và cũng tiếp thêm cho Hạ Vi một niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có người giúp cô nếu Gia Huy thực sự gặp chuyện.

- Thiếu gia...!

Tiếng gọi thánh thót của ai đó từ phía sau, bàn tay nắm trên cửa xe bỗng khựng lại...

Trong nhà kho phế thải...

Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt.

Gia Huy khuôn mặt trắng bệch, nằm bất động trên nền đất. Hình như thuốc mê đã bớt đi phần nào, mi mắt cuối cùng cũng hé mở được, nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn, dường như nó chưa nhận thức được rằng mình đang ở đâu. Hồi lâu, bất chấp cơn đau đầu ập đến, nó cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà kho cũ kỹ, cửa kho đã bị đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày ko dùng đến vứt lung tung bừa bãi, mạng nhện giăng đầy.

Đầu nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cơ thể nó vẫn còn chịu sự khống chế của thuốc mê. May mà nó hít vào ko nhiều, chứ nếu ko mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh. Bọn bắt cóc cứ nghĩ rằng nó vẫn mê man khó tỉnh, thế mà vẫn trói nó chặt cứng, muốn ngọ ngoạy cũng ko được. Còn bàn tay vẫn cử động được đôi chút, nó sờ soạng khắp người lục tìm điện thoại.

Nhưng... làm gì còn cái gì cơ chứ?

Đã là bắt cóc thì chúng chẳng dại gì mà để lại điện thoại trên người con tin cả. Nó cười nhạt, thầm nhủ mình ngốc nghếch.

Nhưng cái nó vẫn thắc mắc là đám người này là ai? Tại sao lại bắt cóc nó, nó nhìn lại người mình, trên người chỉ mặc bộ quần áo đồng phục, tài sản chẳng có gì ngoài chiếc điện thoại, trang sức thì lại càng ko. Nếu là bọn cướp của giết người, chẳng có lý do gì chúng lại bắt nó, một người giản dị đến sơ sài, nhưng nếu vì thấy nó học ở Hàn Lâm mà ngộ nhận nó là quý công tử cao cao tại thượng thì chúng bị "hố" nặng rồi.

Gia Huy cố gắng lết đến cánh cửa, ko biết bọn bắt cóc có đứng canh ở bên ngoài hay ko, ko dám phát ra tiếng động, nó nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nó tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cửa bên ngoài đã bị khóa.

Nó từ từ ngồi sụp xuống, nghĩ cách thoát khỏi đây. Tuy ko biết là tại sao chúng lại bắt cóc nó, nhưng nó cũng ko thể ở đây thêm nữa vì cũng ko dám chắc chúng sẽ làm gì mình nữa. Việc đầu tiên là phải cắt dây trói, nó đảo mắt dáo dác tìm xung quanh, ánh mắt bỗng ngưng lại khi thấy một thanh sắt hoen rỉ nằm trên mặt đất. Gia Huy lết đến bên, nhặt được thanh sắt cũng thật sự khó khăn, nó dùng hai tay nắm chặt lấy, nhắm mắt cứa mạnh vào sợi dây trói chân.

- A!_dây trói chân chưa đứt, nhưng cạnh nhọn hoắt của thanh sắt đã cắm sâu vào da thịt, máu trào ra trên làn da trắng, nó đau, mặt trắng nhợt. Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, sợi dây thừng cũng bị nhuộm một màu đỏ.

- Này! Mở cửa cho tôi, cứu với..._Gia Huy hướng về phía cửa, kêu váng lên khi nó vừa nhìn thấy một bóng người bên ngoài khe cửa của chiếc cửa sắt cũ kỹ.

Cánh cửa kêu lạch cạch rồi bị kéo ra một cách thô bạo. Xuất hiện nơi ngưỡng cửa là một tên cao to với khuôn mặt bặm trợn, thân hình vạm vỡ, hắn trợn mắt lên quát Gia Huy:

- Cái gì mà ầm ĩ thế. Nếu biết trước mày hết thuốc mê mà nhiều chuyện như thế này thì bọn tao đã dùng giẻ bịt miệng mày lại rồi.

Gia Huy căm phẫn cắn chặt môi, nó ngó nghiêng xem đằng sau hắn có thêm tên đồng bọn nào khác ko. Sau khi đã chắc chắn hắn chỉ có một mình, nó chỉ tay vào vết thương đang chảy máu ko ngừng trên cổ chân trắng nõn, làm bộ ủy khuất.

- Tôi bị thương rồi... làm ơn...

Nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp, dễ thương lại vô cùng ủy mị đang cầu xin mình, thử hỏi có "kẻ biến thái" nào mà lại ko động lòng? Huống hồ trong tên này đã có sẵn một thứ bản tính gọi là "háo sắc".

Lão ta tiến đến gần, dịu giọng:

- Sao? Bị thương ở đâu? Để anh giúp...

Vẻ đáng thương tội nghiệp như con cún con bị ướt sũng của Gia Huy vẫn chưa được nó cam lòng cất đi, nó cười nhẹ, vẻ oan ức_Đây... ở đây...

Nó đưa tay nhẹ kéo gấu quần lên, đôi chân thon dài trắng mịn ko tỳ vết hiện ra. Tên kia liếm mép, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương:

- Ôi thương quá...

Gia Huy nếu ko cố gắng kiềm chế thì đã nôn ra rồi. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đụng đến da thịt nó như thế này, thật là ghê tởm. Nó nín thở, đưa tay khua khoắng ra đằng sau, sau khi đã nắm chắc thanh sắt trong tay, nó cắn mạnh môi, giơ cao tay:

*BỐP*

Tên kia bị lãnh một phát vào đầu, liền lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Gia Huy mừng quýnh, vội vàng ném thanh sắt lại, khập khiễng chạy ra khỏi nhà kho. Nhưng nó còn chưa kịp bước ra ngoài, một thân ảnh khác đã đứng chắn trước cửa.

- Giỏi lắm! Quả ko hổ danh là người yêu của Vương Khánh Đăng!

Ba chữ "Vương Khánh Đăng" làm các cơ quan trong cơ thể Gia Huy khựng lại, nó đứng sững trước mặt người vừa nói, mắt mở to. Hóa ra lý do nó bị bắt cóc là vì người đó sao? Vương Khánh Đăng? Thật nực cười, ko thể tin nổi.

Chàng trai trước mặt mỉm cười nhìn Gia Huy:

- Sao? Bất ngờ lắm à?

Y lướt đôi mắt tà mị trên người nó, khóe môi nhếch lên nụ cười thích thú.

Y nhìn mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của nó, nhìn đôi mắt nâu sữa trong suốt lạnh lùng dửng dưng của nó, nhìn làn da trắng, nhìn đôi môi căng mọng ẩm ướt của nó. Y tiến lại gần, đắm đuối nhìn nó, đưa tay lên khuôn mặt đẹp của Gia Huy. Theo bản năng nó quay đi, né tránh những ngón tay thon dài đang chuẩn bị chạm vào da mặt mình. Nhưng... như đoán trước được phản ứng của nó, ngón tay Y giữ chặt lấy cằm Gia Huy, bắt nó nhìn thẳng vào mình.

Y nâng mặt nó lên. Khuôn mặt nó rực sáng xao động lòng người, ánh sáng lấp lánh chói ngời trên sống mũi cao thanh tú. Nó cũng nhìn Y chăm chú, ánh mắt thản nhiên nhưng sâu xa, gương mặt trên ngón tay hắn phảng phất ánh sáng lấp lánh phát ra từ những viên hồng ngọc.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau...

Ánh mắt Y như đùa cợt.

Ánh mắt nó lạnh lùng cương quyết.

Không gian, thời gian như đông kết lại.

Cuối cùng Y cũng mãn nguyện buông ngón tay, cười mà như ko, Y nói với Gia Huy:

- Tôi là Vương Khánh Duy.

Gia Huy ngạc nhiên, khóe môi nó khẽ động đậy, họ Vương...?

Như đoán được suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu Gia Huy, Y mỉm cười.

- Tôi là anh trai của Vương Khánh Đăng.

Gia Huy nhíu mày, nó và nhà họ Vương ko thù ko oán, hà cớ gì mà phải giở trò này? Mà có giở trò thì chúng muốn gì mới được cơ chứ?

- Chắc cậu đang thắc mắc lắm phải ko?_Khánh Duy nhướn mày_Cái mà tôi muốn là... 30% số cổ phần của Vương Khánh Đăng và sở hữu hộp đêm L.O.V.E mà nó đang nắm quyền cai quản. Bắt cóc cậu cũng là để cho nó biết điều hơn thôi. Mà nó đúng là có con mắt tinh đời thật, có một Hà Huyền Chân làm bạn gái rồi, giờ lại có thêm một thiên thần đáng yêu như thế này nữa, thật đáng ngưỡng mộ.

Khóe môi Gia Huy thấp thoáng nụ cười giễu cợt .

- Ngu ngốc!

Khánh Duy cau mày_Cậu nói cái gì? Ai ngu ngốc?

- Tôi nói anh đó, ko phải sao? Đã biết Hà Huyền Chân là bạn gái của Thiếu gia rồi, còn ko bắt, lại đi bắt một nam sinh bình thường như tôi, có phải hết trò làm rồi ko?

- Nhưng theo tôi được biết thì... cậu đối với Vương Khánh Đăng còn quan trọng hơn Hà Huyền Chân nhiều, nên tôi mới bắt cậu.

- Các người ko có não chắc, tôi là con trai chứ ko phải là con gái. Mà dù có quan trọng thật đi chăng nữa, anh ta lại để các người bắt cóc tôi dễ dàng như vậy được à? Ko thấy bạn gái anh ta vệ sĩ đi theo hàng đàn đó sao?

Khánh Duy mỉm cười, gật đầu.

- Cậu thông minh lắm, nhưng muốn biết cậu có quan trọng với Khánh Đăng hay ko, chỉ cần làm một thí nghiệm nhỏ thôi.

- Tùy các người, có khi bây giờ anh ta đang nằm ngủ ngon lành mà ko biết đến tôi đấy. Các người cứ việc chờ dài cổ, tôi ko cản_Gia Huy quay lại chỗ cũ, từ từ ngồi xuống, khuôn mặt lạnh tanh ko chút biểu cảm.

Khánh Duy đứng dựa lưng vào tường, lãnh đạm nhìn Gia Huy, trên đời lại có người kỳ lạ đến vậy sao? Nếu cậu ta thật sự ko liên quan gì đến Khánh Đăng, thì đứng trước một việc có thể nguy hại đến mình như vậy, nhất định phải lạy lục van xin, biện bạch phân trần, mong thoát thân chứ. Vậy mà cậu nhóc này thì vô cùng thờ ơ, đến sự sống chết của mình cũng ko màng, chẳng khác nào tự coi bản thân mình như cỏ rác?

Khánh Duy rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại, ngắm nghía một hồi rồi giơ lên trước mặt.

- Đây là điện thoại của cậu?

Gia Huy ngồi bất động, tựa lưng vào tường, nhắm mắt. Chỉ có đôi môi khẽ mấp máy trả lời mới cho biết rằng, nó vẫn đang còn thức.

- Nếu chính tay anh lấy nó ra từ người tôi, chính anh cũng biết câu trả lời, hà tất phải hỏi điều mình đã biết?
--------

Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của Khánh Duy cứng đờ, Y thu tay về, lắc đầu cười khổ. Cậu nhóc này tuy lạnh lùng đến ngang ngược nhưng cũng ko thể phủ nhận rằng, cậu ta cũng vô cùng thông minh và lanh lợi. Luôn biết trả lời câu hỏi của người khác một cách phức tạp, ko để người đối diện nắm bắt được suy nghĩ và tâm trạng.

- Có điều..._Gia Huy mở mắt, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng_... Muốn gọi cho Vương Khánh Đăng thì tự ấn số, tôi ko lưu.

- Sao cậu biết tôi định gọi cho nó?_Khánh Duy nhướn mày.

- Ko phải à?_Gia Huy nghiêng đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, cứ như thể chuyện vừa rồi nó nói chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Phải_Khánh Duy gật gù, Y lia ngón tay trên bàn phím điện thoại, thấp thoáng trên môi nụ cười ma quái...

Khiến Gia Huy hơi sững người, có chút kinh sợ.

- Thiếu gia...!

Hạ Vi vội vàng chạy tới, vẫy tay liên hồi gọi hắn, chẳng cần phải giữ ý tứ làm gì nữa. Nếu Gia Huy ko gặp chuyện gì, cùng lắm cô chịu đắc tội với Thiếu gia, cho hắn ta muốn xử sao cũng được.

Khánh Đăng ko biểu cảm, hắn điềm tĩnh tiếp tục mở cửa xe. Hiểu ý, Tuấn Kiệt gật đầu rồi bước đến chỗ Hạ Vi.

Thấy Tuấn Kiệt bước về phía mình, Hạ Vi còn chưa kịp mừng thì đã bị anh ta kéo đi, ghìm giọng hỏi:

- Ê! Vịt bầu vụng về, cô định giở trò gì vậy hả? Mau về lớp đi.

Tưởng anh ta đến để giúp cô, ai ngờ lại quát nạt, Hạ Vi thô bạo giật tay mình lại, ko thèm để ý đến Tuấn Kiệt, cô chạy nhanh về phía trước, gọi Khánh Đăng:

- Thiếu gia, Gia Huy... cậu ấy...

Nghe hai tiếng "Gia Huy"...

Khánh Đăng từ từ quay đầu lại, gương mặt anh tuấn thoáng hiện lên biểu cảm khác thường.

- Có chuyện gì?_trong giọng nói như có băng tuyết.

Hạ Vi cứng đờ người căng thẳng, cổ họng khô khốc nhất thời ko biết nói gì. Nếu những điều cô chuẩn bị nói ra đây là sai, lúc ấy biết phải làm sao? Nuốt khan một tiếng, Hạ Vi vội vàng nói:

- Thiếu gia, Gia Huy khả năng đã xảy ra chuyện, nếu ko giờ này cậu ấy đã ở trên lớp.

- Cậu ấy vẫn chưa tới à?_Khánh Đăng hỏi lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng ko chút biểu cảm.

- Đúng thế, Thiếu gia, trước khi vào giờ học cậu ấy có nói chuyện với anh trai của Công chúa, cho đến giờ thì vẫn chưa thấy đâu, gọi điện thì tắt máy, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện gì rồi, Thiếu gia, xin anh...!

Khánh Đăng rút điện thoại ra, thái độ vẫn điềm tĩnh như ko, chỉ có ngón tay lướt rất nhanh trên bàn phím ấn số, nhưng... hắn chưa kịp gọi, trên màn hình đã hiển thị cuộc gọi tới.

Tên người gọi "Trần Gia Huy"

Ngón tay Khánh Đăng ko ngần ngại ấn vào nút nghe, như chờ đợi điều đó từ lâu lắm rồi, ngay lập tức áp điện thoại lên tai, giọng nói trầm trầm mang theo sự lo lắng, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng ko một gợn sóng.

- "Alo"

- "Chào Vương nhị Thiếu gia!"_giọng nam mềm mỏng vang lên, nửa như đùa cợt, nửa như chế giễu_"Nhận ra anh ko?"

Mắt Khánh Đăng như thấp thoáng một tia sáng mờ nhạt, não hoạt động hết công suất lục tìm trong trí nhớ xem chủ nhân của giọng nói này là ai.

- "Ai?"

- "Haha... Ko ngờ trí nhớ của em tôi lại tệ thế. Người cùng một nhà với nhau mà ko nhận ra giọng của nhau sao?"

Em...?

Người một nhà...?

- "Vương Khánh Duy? Anh muốn gì?"_khi hỏi câu này chính Khánh Đăng cũng đã thừa biết, Y dùng số máy của Gia Huy, có khác nào Y đang tự nhận mình là kẻ bắt cóc Gia Huy đâu kia chứ?

- "À... Cũng ko có gì quan trọng, có một cậu nhóc tên là Trần Gia Huy gì gì đó, đi lạc đến chỗ của anh. Hình như cậu ta là bạn của nhị Thiếu gia nhà họ Vương đây, nên anh liên lạc xác nhận thử xem có đúng như vậy ko? Vì..."_giọng Khánh Duy bỗng nhỏ dần, thể hiện sự nghiêm trọng_"Cậu ta khá là xinh đẹp, thân hình cũng hấp dẫn, bọn đàn em của anh thèm lắm rồi, nếu ko phải người quen của em, cho phép anh và bọn chúng..."_Y cười gian trá, sau đó khẽ liếc nhìn về phía Gia Huy đang ngồi điềm tĩnh, tựa lưng vào tường, ánh mắt thách thức. Khóe môi cong lên nụ cười thích thú, nguy hiểm.

- "Đừng vòng vo nữa, muốn gì thì nói thẳng ra đi"_khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng ko biến sắc, nhưng âm vực đã ko như bình thường.

- "Có vậy chứ"_Y cười thỏa mãn, giọng nói cợt nhả_"30% số cổ phần của em để đổi lấy sự "trong sạch" cho cậu nhóc này. Thế nào? Lời quá phải ko?"

- "Chỉ cần Gia Huy bị mất một sơi tóc, tôi thề sẽ cho anh sống - ko - bằng - chết"_hắn nghiến răng, gằn từng chữ một.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bị cắt, để lại tiếng *tút, tút*. Khóe miệng khoét lên càng lúc càng sâu, Khánh Duy nhìn màn hình lúc ấy đã tối đen, rồi liếc Gia Huy bằng nửa con mắt.

- Cậu đã nói dối tôi.

Gia Huy thở cái khì, ko thèm đáp, nó nhắm mắt lại, vờ ngủ "Đồ ngốc"

- Khánh Đăng, để mình đi cùng cậu_Tuấn Kiệt đứng trước mặt hắn, giọng nói đầy kiên quyết_Vương Khánh Duy là một kẻ vô cùng xảo quyệt, chưa biết chừng đây chỉ là kế hoạch nhằm gây áp lực cho cậu.

- Dù có là kế hoạch gì đi chăng nữa, Gia Huy cũng là một người vô tội, mình ko thể để cậu ấy trong tay Khánh Duy và bọn đàn em của hắn được_Khánh Đăng vội ngồi vào ghế lái, mở khóa xe.

- Khánh Đăng, cậu ko thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được, nếu cậu có mệnh hệ gì, Vương-Thị sẽ ra sao?

Hạ Vi cắn mạnh môi, bước lên phía trước hất mạnh cánh tay của Tuấn Kiệt đang chắn trước đầu xe.

- Này, anh quá đáng vừa vừa thôi chứ, Gia Huy vì Thiếu Gia bạn anh mà ra nông nỗi này, bây giờ anh còn có thể nói như vậy được sao? Nếu Gia Huy có bị làm sao, tôi sẽ giết anh đấy. Tôi cầu xin sự giúp đỡ của hai người là để hai người biết một phần trách nhiệm mà ra tay cứu giúp, chứ ko phải đợi hai người suy nghĩ và đùn đẩy xem ai sẽ đi. Tôi sẽ đi cứu bạn tôi, ko cần sự thương hại của mấy người.

Hạ Vi đang quay lưng bước đi thì bị một bàn tay giữ lại_Này! Cô bình tĩnh lại đi, có ai nói là ko đi cứu bạn cô đâu chứ_Tuấn Kiệt mất hết kiên nhẫn, cậu hét lên với Hạ Vi ngang bướng trước mặt.

- Gia Huy vì tôi nên mới bị bắt cóc, tôi sẽ mang cậu ấy bình yên về trả cho cô, yên tâm.

Khánh Đăng để lại lời nói đó trước khi cho xe phóng mất hút qua chiếc cổng sắt đen của học viện.

Trước khi cái bóng lạnh lùng cô độc ấy biến mất, Tuấn Kiệt đã kịp nhìn thấy, ánh sáng đỏ từ mắt của Thiếu gia...

Vô cùng lạnh lẽo...

Dấu hiệu ko bình thường...

Chiếc xe vừa đi khỏi, điện thoại Tuấn Kiệt có tín hiệu, một tin nhắn đến. Cậu mở ra xem, là "Khánh Đăng".

"Giúp mình định vị xem bọn chúng đang ở đâu".

Theo chỉ dẫn của Tuấn Kiệt, Khánh Đăng đi càng lúc càng xa thành phố, ra ngoài ngoại ô. Tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt màu hổ phách phảng phất ánh sáng lạnh trên khuôn mặt anh tú.

Tại sao?

Tại sao lại là Gia Huy?

Tại sao những người bên cạnh hắn, người duy nhất mang cho hắn cảm giác ấm áp, thân thuộc, tin tưởng lại luôn gặp nguy hiểm?

Tại sao?

Tiếng gió rít bên ngoài cửa xe, ghê rợn...

Nhà kho phế thải.

Ánh nắng nhàn nhạt như muốn tắt ngay trong chốc lát, ráng chiều vàng vọt qua khung cửa sổ nhỏ trên cao, neo đậu trên người chàng trai mỏng manh đang tựa người vào ghế ngắm hoàng hôn. Thân người bất động, sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch như người đã chết, trên bắp chân trắng muốt có vết máu đã khô, đông đặc.

Bắt cóc ư?

Nó đã từng thử qua rồi, làm Thiếu gia của một Trường-Thịnh hùng hậu lớn mạnh, nó đã từng ko dưới một lần bị bắt cóc để gây áp lực cho ba nó. ông Quốc Trường. Lần đầu tiên là lúc 4 tuổi, nó bị lừa rồi bị bắt cóc. Khóc có, hoảng sợ có, gào thét có. Nhưng rồi, khi mọi thứ đã trở nên quen thuộc, thì chẳng còn nỗi sợ hãi nào hết, nó thản nhiên, bị bắt rồi lại được cứu. Có lần còn dám ngang nhiên mắng lại tên cầm đầu ko chút nao núng vì nó biết, chúng chẳng dám làm gì mình. Có chăng thì chết là hết, nhưng mà ở cái tuổi lúc bấy giờ, thì nó cũng có hiểu hết "chết" là cái gì đâu cơ chứ?

Ngày ấy, lần nào bị bắt cóc, người đến cứu cũng là ba nó, ông đánh nhau với lũ người đó, có bị thương, nhưng vẫn mỉm cười trấn an đứa con trai bé bỏng, mỗi khi nó nhìn ông với đôi mắt rưng rưng:

"Con trai thì ko được khóc, như vậy trông yếu đuối lắm. Con thấy ko, mọi chuyện đều đã qua rồi".

Mệt quá, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, chưa uống gì, Gia Huy khá là mệt mỏi, đôi mắt bắt đầu ko tự chủ mà hoa lên. Nó thở nhè nhẹ, cố gắng nới lỏng dây trói ở phía sau, dù cổ tay đã nhuốm đầy máu, đau rát.

Trời đã sẩm tối, liệu có ai... đến cứu nó ko?

Xa xa, một chiếc Lincoln màu đen chạy vụt về hướng nhà máy bỏ hoang với tốc độ kinh hồn...

Chờ người đến cứu, chi bằng...

Chỉ cần cố gắng thêm một chút... chỉ một chút nữa thôi... cùng với sự đau buốt của cơ thể ngày càng tăng thì sợi dây cũng ko ngừng được nới lỏng, cho tới khi sợi dây "vô tình" tuột khỏi tay nó.

- Làm được rồi_nó mừng quýnh, khẽ reo lên rồi nhanh chóng cởi bỏ dây trói quanh người mình và dưới chân. Gia Huy cẩn thận quan sát xung quanh, trong nhà kho này chỉ có duy nhất một cửa sổ đã bị bịt kín, nhưng... ko phải bằng gỗ mà bởi những cành dây leo bên ngoài.

Dù sống lưng nó như hàng vạn mũi kim châm, tê tái, vai run run, mi mắt ko ngừng trĩu lại, nhưng nó vẫn phải cố gắng cầm cự, phải nhanh chóng thoát khỏi đây nếu ko muốn vì nó mà "ai đó" bị liên lụy.

Ko nghĩ ngợi thêm nữa, nó nhanh nhẹn lợi dụng thân hình nhỏ nhắn, lấy cái ghế làm bàn đạp chui ra khỏi cửa sổ.

*Phập*

- A!_nó khẽ bật ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng ngay lập tức nín bặt. Ko xong rồi, chân nó đã bị một vật gì đó sắc nhọn cứa vào, để kìm nén cơn đau, bờ môi dưới như bị nó nghiền nát.

Thật ko ngờ, xung quanh ngôi nhà này lại là một cánh rừng hoang vu, rộng lớn, và điều đó cũng đồng nghĩa với cơ hội, nó chạy đi kêu cứu là rất khó.

- Cứ chạy khỏi đây đã...

Cạch...

Một tên tướng tá bặm trợn bước vào với nụ cười vô cùng khả ố.

- Haha... Nhóc con, em sắp...

Khuôn mặt lão bỗng nhiên biến sắc, lão muốn điên lên lao ra cửa hét lớn.

- CÁC NGƯỜI CANH GÁC KIỂU GÌ VẬY HẢ?

- Xin lỗi Thiếu gia...!_tên bặm trợn khi nãy bước lên phía trước, cúi xuống khúm núm, vẻ mặt sợ sệt.

Y tức giận đá chiếc ghế dùng để trói nó khi nãy bay vào tường ko chút thương tiếc, khiến bọn đàn em phía sau đứa nào đứa nấy mặt tái mét, cắt ko còn giọt máu.

- ĐỒ NGU, CÒN KO MAU CHIA RA TÌM NGƯỜI.

- Vâng! Thưa Thiếu gia.

Ko dám chậm trễ dù chỉ là một giây, đám người đó lao vào khu rừng rậm trước mặt để tìm kiếm nó.

Còn nó, sau khi thoát khỏi ngôi nhà bỏ hoang đó, nó cố chạy thật nhanh mong sớm tìm được đường lộ hòng thoát thân. Nhưng càng đi lại càng thấy rừng cây âm u dày đặc, nó đã mệt và đuối sức lắm rồi. Người run run, như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại ko dám nghỉ, vì sợ rằng đám người kia sẽ nhanh chóng đuổi đến.

Phía xa xa, những bó đuốc lập lòe mờ ảo trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng hò hét gấp gáp điên cuồng khiến không gian nơi đây đã âm u kỳ bí lại càng trở nên rùng rợn.

- Mau lên, mau qua bên đó tìm đi.

- Nó bị thương rồi, chưa thể chạy xa được đâu.

- Tìm cho kỹ vào.

"Kiểu này thì chết chắc rồi"_nó khẽ rùng mình, lòng ko khỏi hoang mang, nơi sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh. Nó dám chắc nếu để bị bắt trở lại nơi đó một lần nữa, thì sẽ ko bao giờ có cơ hội chạy trốn thêm lần nữa.

Đám người của Khánh Duy đã đuổi tới nơi, chân nó thì sưng tấy rã rời, nên việc chạy tiếp là vô cùng khó khăn. Đành phải trốn tạm vào một bụi cây to gần đó, ngay cả thở cũng ko dám thở mạnh.

Gia Huy đang vô cùng hồi hộp thì bất ngờ... bị một bàn tay của ai đó bịt chặt miệng lại...

*Suỵt...*

Nó hốt hoảng quay lại phía sau, vì trời quá tối nên ko thể nhìn rõ mặt người đó là ai. Nhưng... nó đã mệt mỏi quá rồi, đành phó mặc số phận cho ông trời định đoạt, nếu ông trời đã cho nó sống thì ắt sẽ có người cứu nó thoát khỏi nơi này...?

- Giúp nó tỉnh lại đi_sau mệnh lệnh của người con gái duy nhất có mặt trong căn nhà này, một tên con trai mặc bộ véc đen, đeo kính đen, gấp rút tuân theo mệnh lệnh.

Nó bừng tỉnh sau một xô nước lạnh được dội thẳng vào khuôn mặt yêu kiều ko chút thương tiếc.

Trước mặt nó ko phải là đường lộ mà là một ngôi nhà hoang tồi tàn khác.

Ngồi dưới sàn, tay chân nó một lần nữa lại bị trói chặt, nó nhìn Huyền Chân trước mặt với ánh mắt chán ghét nhưng ko kém phần thách thức.

- Lại là cô?
--------

- Lại là cô?

Ngồi trên ghế đối diện Công Chúa tặng nó một cái nhếch môi khinh miệt, mang theo sự đắc thắng, kiêu kỳ.

- Có vẻ... Cậu ko thích gặp tôi thì phải?

- Còn phải hỏi sao?_nó lạnh lùng nhìn Công Chúa, ánh mắt dửng dưng bất cần.

Huyền Chân tiếp tục nhếch môi, nụ cười nửa miệng khiến cô ta trở nên gian xảo vô cùng.

- Xem ra mày vẫn chưa biết sợ là gì nhỉ?

Gia Huy im lặng, nhìn cô ta nó cảm thấy ghê sợ con người này.

- Ko sợ bị đánh, chắc mày... cũng ko sợ chết có phải ko?

- Cô nghĩ làm như vậy thì sẽ có được anh ta sao?

- Đúng vậy. Nếu mày chết, Khánh Đăng sẽ là của tao.

Dường như con người lạnh lùng vô cảm đó, nét mặt luôn tỏ ra bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, nó nhìn Huyền Chân bằng ánh mắt thách thức.

- Vậy còn chờ gì nữa, ra tay luôn đi.

Nhìn nó với ánh mắt căm phẫn tột cùng, Huyền Chân nghiến răng:

- Đâu để mày dễ chết như vậy được, phải hành hạ từ từ, cho mày chịu đau đớn đến chết mới vui. Hahaha...

Nó nhìn Huyền Chân cười nhạt, ánh mắt màu nâu sữa vô hồn trống rỗng, nó đã quá mệt mỏi, toàn thân rã rời, bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi. Nó nhắm mắt giọng bất cần:

- Tùy cô.

Thấy vẻ mặt bình thản vẫn ko chút nao núng của nó khiến Công Chúa lại càng điên lên, cô ta nhìn nó trừng trừng.

- Mày nghĩ nhắm mắt lại chờ đợi là được sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn...

Ở một nơi khác trong khu rừng rậm, Khánh Duy sốt ruột đi qua đi lại trong căn nhà hoang, một tên đàn em hớt hải chạy về.

- Tìm thấy chưa?

- Thưa Thiếu gia... Vẫn chưa tìm thấy, khu rừng này rộng quá.

- Khốn kiếp. Một lũ ăn hại...

Y tức giận hét lớn khiến tên đàn em khiếp vía, run cầm cập.

*KÉT.T.T...*

Tiếng thắng xe gấp gáp, hắn nhanh chóng bước tới căn nhà hoang.

*RẦM*

Cánh cửa sắt bị bật tung bởi một bàn tay thô bạo nào đó, vội vàng. Bụi bao năm trong căn nhà kho bị hất tung, cuồn cuộn xoay vòng trong ko khí. Ráng chiều rọi vào hòa lẫn những hạt bụi bay mù mịt một màu đỏ vàng, chói lòa đến thê lương.

Trong quầng sáng đó, xuất hiện một bóng người. Người đó đứng giữa muôn vàn tia sáng, cao lớn như thần Mặt trời Apolo vững mạnh.

Khánh Duy đang ngồi trên ghế nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

- Tới rồi à? Nhanh hơn thời gian anh dự kiến đấy.

Ko chấp nhất lời bỡn cợt của Y, hắn gằn giọng:

- Gia Huy đâu?

- Haha... Nhìn em ko có vẻ gì là lo lắng lắm nhỉ. Nhưng em yên tâm, anh đã cho người đưa cậu ấy đến một nơi tử tế, có người chăm sóc đàng hoàng rồi.

Hơi nhíu mày, vẻ mặt hắn lãnh đạm, có vẻ hắn đang cố gắng phân tích mọi chuyện.

- Tôi muốn thấy Gia Huy an toàn.

- Ok. Ok. Anh đồng ý, nhưng cũng ko nên nóng vội như vậy chứ nhóc!_nụ cười bỡn cợt lại có dịp xuất hiện trên môi Y.

- Anh muốn sao?

- Em cũng biết mà.

- Tôi đã mang đến thứ anh cần, nhưng lấy gì để tôi tin anh đây?

- Nếu em ko tin thì... chờ chút nhé_Y thấy tình hình ko như mình mong muốn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Y móc trong túi ra chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, bấm số rồi cố tình nói cho hắn nghe thấy.

- Chăm sóc cho "cục cưng" nhiệt tình vào.

Chỉ một câu nói mang tính chất hăm dọa của Y, ko cầm một giây suy nghĩ, hắn đồng thời ném về phía Y một thẻ nhớ, hắn ko muốn có bất kỳ một sơ xuất nào xảy đến với nó_Bắt lấy.

- Haha... Quả thật điểm yếu của em là thằng nhóc đó.

- Haha... Quả thật điểm yếu của em là Trần Gia Huy.

- Đừng nhiều lời nữa, mau thả cậu ấy ra.

- Ko dễ như thế đâu nhóc con... Hahaha...

*Tách*

Sau tiếng cười man rợ là cái búng tay hiệu lệnh của Y, bên ngoài một đám người ùa vào, trên tay cầm gậy gộc mặt đằng đằng sát khí.

Sau mệnh lệnh của Khánh Duy đám người kia hung tợn nhào tới vung gậy tới tấp vào mục tiêu.

- Giám gạt tôi, anh chán sống rồi_khóe môi Khánh Đăng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, dứt lời, hắn như một con mãnh thú hung tợn lao vào cắn xé con mồi. Cầm đầu một băng đảng có tiếng trong thế giới ngầm, đương nhiên Khánh Đăng ko dễ để bọn chúng động vào người hắn. Nhưng đã là anh hùng thì làm sao có thể qua ải mĩ nhân và điểm yếu của hắn đã bị một con cáo già nham hiểm là Y nắm được thóp.

- Đánh thằng nhóc đó đi_quay sang nhìn hắn, Y hăm dọa_Đừng quên, Gia Huy vẫn đang nằm trong tay anh_đây đã là lần thứ hai trong ngày, câu nói của Y khiến hắn bị phân tâm. Hắn bỏ tay xuống, đúng lúc một cây gậy giáng xuống.

*Bốp*

*Bốp*

Tiếp đó là một cơn mưa gậy trút xuống người hắn.

Ko chống trả vì hắn đang phân vân ko biết có thật nó đang trong tay bọn người này hay ko? Nhưng nếu là thật thì hắn thật sự ko muốn nó phải chịu đau đớn.

Y nhìn Khánh Đăng đang quằn quại trên nền đất lạnh lẽo, khóe môi càng lúc càng được khoét sâu hơn. Biết thế này Y chẳng cần lợi dụng Công chúa Huyền Chân làm gì, chỉ cầm một mình Trần Gia Huy thôi là đủ.

Ở một nơi khác bên trong khu rừng rậm, Tuấn Kiệt và đám vệ sĩ của hắn đang tra tấn một tên khác.

- Nói! Chúng mày giấu Gia Huy ở đâu?

Cậu nghiêm nghị nhìn tên to con kia đang quằn quại vì đau đớn.

- Tôi ko biết.

- Giúp hắn khôn ra đi.

Sau câu nói của Tuấn Kiệt, đám vệ sĩ lại đánh tên kia tới tấp, máu đã ướt đẫm cả chiếc áo phông trắng mà tên này vẫn ngoan cố ko chịu khai.

*Cạch... Cạch*

- Mất thời gian quá.

Tuấn Kiệt lạnh lùng lên đạn, cầm súng chĩa thẳng vào đầu tên đang nằm gục dưới đất, giọng dứt khoát.

- Nói hay là chết đây?

Thấy ánh mắt ko có vẻ gì là hù dọa của cậu, tên kia run rẩy:

- Tôi nói, tôi nói. Cậu ấy thoát rồi nên Thiếu gia lệnh chúng tôi chia nhau đi tìm, đang tìm thì bị anh bắt.

- Thế có phải là nhanh hơn ko_cậu nhếch cười, sau đó lấy điện thoại ra bấm số hắn...

Đang nằm dưới sàn, chịu đựng từng trận đòn ác liệt, thì điện thoại trong túi quần hắn bỗng rung lên bần bật.

- Tao muốn nghe điện thoại.

- Gì?_Y vô cùng ngạc nhiên trước sự bình thản và lời đề nghị của hắn, Y cười_Sao? Muốn viết di chúc à?

*RẦM.M.M...*

- Tao muốn nghe điện thoại.

- Gì?_Y vô cùng ngạc nhiên trước sự bình thản và lời đề nghị của hắn, Y cười_Sao? Muốn viết di chúc à?

*RẦM.M.M...*

Đang cười hả hê Khánh Duy bỗng giật mình khi cánh cửa lại bị đạp mạnh, Tuấn Kiệt nhìn Y giọng mỉa mai.

- Tôi thấy anh mới là người cần viết di chúc.

Nhìn thấy hắn đang nằm dưới sàn, Tuấn Kiệt cười tươi.

- Sao ko nghe điện thoại?

- Ko thấy mình đang bận lắm sao?

Thấy Tuấn Kiệt và đám vệ sĩ, Khánh Duy tức điên:

- Đồ khốn, sao mày dám dẫn thêm người tới?

Ko thèm để ý đến thái độ tức giận của Y, hắn vẫn còn sức đứng dậy, nhìn Tuấn Kiệt chờ đợi.

- Sao rồi?

- Gia Huy trốn rồi, hắn ta đã lợi dụng cậu.

Chỉ chờ có thế, hắn nhếch môi tới gần Khánh Duy.

- Mày tới số rồi.

Nghe hắn nói vậy, Y lùi lại phía sau vài bước phòng thủ, khuôn mặt tái xanh_Mày đừng có làm liều, tao... Tao là anh trai của mày đấy.

- Để xem... mày có đáng mặt làm anh ko đã.

5p' sau:

Người của hắn đông hơn nên đương nhiên ưu thế hoàn toàn nghiêng về hắn. Đám người của Y bị vệ sĩ của hắn đánh cho ko thể gượng dậy nổi, riêng Khánh Duy do tự tay Hắn "chăm sóc".

Nằm dưới đất, tình hình bây giờ đã đượ thay đổi, một chân hắn dẫm lên người Y, giọng đều đều:

- Sao? Còn muốn chơi nữa ko?

Khánh Duy đang cố gắng gượng dậy thì điện thoại sáng đèn... mở ra xem, nụ cười cợt nhả lại được gắn lên miệng Y.

- Hahaha... Xem ra còn nhiều người muốn cậu ta chết lắm.

Bàn chân dẫm lên người Y ko ngừng được tăng thêm áp lực, hắn nghiến răng_Mày mới nói cái gì?

Bất chợt, điện thoại hắn lại rung.

From: 098xxx...

Bất chợt điện thoại hắn lại rung.

From: 098xxx...

Nội dung là hình nó đang bị trói dưới sàn, quần áo xộc xệch tả tơi, khuôn mặt hằn lên những vết bầm tím, trên khóe môi tái nhợt còn rỉ ra một vết máu...

Khánh Đăng khẽ chau mày, lướt ánh mắt lạnh qua người Y, giọng nói trầm trần ẩn giấu vẻ đáng sợ.

- Kẻ nào?

Khánh Duy mặc dù đang hoang mang, nhưng Y vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ko hé răng dù chỉ nửa lời.

- Là kẻ nào?_âm lượng trong câu nói của Khánh Đăng đã tăng lên sau khi ko thấy Y trả lời của mình và cũng đồng nghĩa với việc sự kiên nhẫn của hắn đã giảm đi ko ít.

Nhưng đáp lại cơn cuồng phong chuẩn bị bùng nổ thành trận đại hồng thủy của hắn chỉ là sự im lặng của Y.

- Tưởng im lặng thì tôi sẽ ko làm gì được anh sao?_sau câu nói ko rõ ý đồ ấy là một cái nhếch mép mỉa mai, ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn sang Tuấn Kiệt, giọng nói sắc lạnh.

- Cắt lưỡi hắn rồi quăng xuống biển làm mồi cho cá mập.

- Đừng_Lúc này Y mới vội vàng níu lấy chân hắn, giọng nói gấp gáp_Là Huyền Chân.

- Biết điều như thế có phải là tốt hơn ko.

Tình hình bây giờ ko cho phép hắn ở lại đây lâu, Khánh Đăng bước ra ngoài, khuôn mặt lạnh băng. Thấy hắn ko nói gì, Tuấn Kiệt cùng đám vệ sĩ cũng nhanh chóng theo hắn ra ngoài.

- Tìm Gia Huy đi, ko tìm được thì đừng về nữa.

Hắn và Tuấn Kiệt cũng bắt đầu đi tìm, trong lòng hắn đang rối đủ thứ chuyện nhưng hắn lo cho nó nhiều nhất, những vết thương trên người hầu như ko làm hắn có bất cứ cảm giác đau đớn nào.

Lúc này bọn đàn em của Khánh Duy mới xúm xít chạy lại đỡ Y dậy, giọng hối lỗi.

- Thiếu gia... Chúng thuộc hạ xin lỗi...

Y im lặng ko nói gì, chỉ có ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm.

- Thiếu gia! Có cầm tụi em đi báo tin cho Công chúa...?_Một tên thuộc hạ thân tín của Y lấm lét hỏi.

- ko cần_nắm chặt chiếc thẻ nhớ trong tay, khóe môi Y khẽ nhếch lên nụ cười thỏa mãn_Cứ để cô ta giữ chân nó lại, như vậy sẽ an toàn hơn.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com