Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

"Em tiêu thật rồi," Tae rên rỉ khi cậu vừa bước vào Starbucks. Đã gần 11 giờ rưỡi – nghĩa là Jin sắp được tan ca – và Tae vừa kết thúc buổi thử trang phục diễn cho vở kịch sắp tới của lớp. "Em nghiêm túc đó. Ôi chết mất thôi."

Jin nén cười. "Tệ đến vậy sao?"

"Vâng!" cậu sinh viên bắt đầu than vãn, khóc sướt mướt. "Jimin và em vấp chân nhau ở giữa cảnh, ừm, hình như là cảnh 4, sau đó cậu ấy quên mất lời thoại và em cũng quên cmnl, cực kì khó chịu luôn anh ạ, xong em còn bị vỡ giọng khi đang hát solo nữa chứ!"

"Tae à – "

"Hết thật rồi, em nói với anh đó, hết cmn rồi. Cao nhất của tụi em là điểm B, thật sự rất tồi tệ anh ạ." Tae thở dài một hơi trước khi phá cười lên. "Anh phải ở đó mới thấy được. Chắc chắn anh sẽ cười ra nước mắt cho xem."

"Thật sao?"

"À thì, em nghĩ vậy. Sau khi em làm hỏng phần solo, JungKook cũng vậy luôn, và điều đáng nói là Jimin cười muốn xỉu luôn đó anh – "

"Ngay trên sân khấu?"

"– ngay trên sân khấu luôn! Và anh đạo diễn như kiểu, 'Thôi mà các cậu, đừng cười nữa, cảnh này phải diễn nghiêm túc lên chứ,' và điều đó còn làm cho mọi thứ tệ hơn vì JungKook cũng cười nữa! Sau đó em cười muốn chết, cả ba đứa nằm lăn ra sàn mà cười, la hét khóc lóc ỉ ôi, mọi người thì đơ ra chẳng biết phải làm gì vì nó hài hước quá."

Jin nở một nụ cười mỉm dù rằng mắt anh đang dán chặt lên ly latte trong tay. "Vậy giờ em cảm thấy đỡ hơn rồi?"

"Chắc vậy," Tae nói. Cảm thấy thích thú vì sự bùng nổ của chính mình. "Cảm ơn vì đã lắng nghe em lải nhải."

"Bộ anh mày có lựa chọn nào khác à," Jin đáp, đảo mắt, nhưng là anh đang đùa và Tae nhận ra điều đó. "Đột nhiên em bước vào và la hét về việc 'Em tiêu rồi, em tiêu thật rồi'."

"Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ," Tae cằn nhằn.

"À, vâng, thài vì một ngày cùng với vở kịch tồi tệ –  à không, kinh khủng của lớp. Đáng thương ghê, thật sự."

"Em không đánh giá cao trò đùa của anh."

"Nhưng em yêu anh mà, nên em sẽ phải chịu đựng nó thôi."

"Anh nói đúng, em yêu anh."

Jin nhăn mày trong sự bối rối. "Cái gì –"

"Em yêu anh mà," Tae nói, cười nhếch. Sau đó còn cố ý khiêu khích người lớn hơn, "Ai lại không yêu anh cho được, đúng chứ? Anh xinh đẹp, anh tốt bụng, anh hài hước – "

Jin đỏ lựng từ mặt đến tận xương quai xanh. "Thôi đi."

"Anh ngại hả," Tae cười lớn. "Dễ thương ghê."

Cảm giác cháy bỏng nơi má anh càng dữ dội hơn nữa. "Thôi đi, em mới là người dễ thương đó," anh nói trong khi đang cố xoay cái bàn để đẩy ly nước đến chỗ vị khách đang đợi. (?)

(Nhưng sự thật là vậy mà, vì Tae rất dễ thương và Jin thì nghĩ rằng anh phù hợp với hình tượng đẹp trai lai láng hơn.)

"Em biết mà." Cậu nháy mắt, và Jin chỉ muốn khóc thét khi mà cậu trai trẻ có thể chuyển từ hình tượng bé nhỏ đáng yêu sang một người mà thậm chí anh có thể gọi là 'daddy' chỉ trong vòng hai nốt nhạc. (Bong: tui thài được chưa huhu)

Anh nhìn đồng hồ, thầm biết ơn khi cuối cùng cũng tan ca, anh bỏ xuống chiếc tạp dề trên người để đem đi giặt rửa. Thật tiện lợi vì hai má ửng hồng đã làm anh xao nhãng đi phần nào, nhưng Jin vẫn cảm nhận được rõ nụ cười ranh ma của Tae khi cậu nhìn chằm chằm anh.

"Thôi tán tỉnh đi!" Yoongi hét lên từ bên quầy tính tiền. "Anh mày sắp phát ốm rồi đây!"

Tae tinh nghịch le lưỡi một cái – khiến Jin đột nhiên cảm thấy choáng váng vì sự moe vô đối này – và HoSeok, người đang rửa bát dĩa ở đằng sau, cười. "Đừng để ý anh ta, hai người dễ thương lắm."

"Tụi tôi không có tán tỉnh gì nha," Jin khẳng định, hai bên má nóng hôi hổi.

"Em đang tán tỉnh ảnh đó," Tae thêm dầu vào lửa.

"Được rồi, đại loại vậy," Jin chịu thua.

Yoongi rên rỉ cằn nhằn. "Hai người làm tôi tiểu đường mất thôi. Chúa ơi, tôi sắp – "

"Đừng nói năng lung tung," một giọng nói chen vào, và Jin cảm thấy mình đóng băng khi cánh cửa đóng lại sau lưng người đàn ông vừa bước vào. "Jin không hề tán tỉnh một ai hết."

Làm ơn đừng là cậu ta, Jin thầm nghĩ trước khi rủa một tiếng, khi anh ngẩng lên và nỗi sợ hãi đã trở thành sự thật.

Không, không, không, anh chưa sẵn sàng cho việc này. Vẫn chưa đâu, Chúa ơi, không phải lúc này.

Hay thậm chí là, không bao giờ.

"Namjoon," Yoongi dường như gầm lên, và mắt Tae mở to khi nghe cái tên ấy. "Mày muốn gì?"

"Một ly Espresso thì sẽ rất tuyệt, cảm ơn, nhưng đó không phải lí do tôi ở đây."

Namjoon nhìn sang Jin – với ánh mắt lười nhác, gần như là vậy – trao cho anh một nụ cười mỉa khiến Jin cảm thấy bồn chồn, lo lắng và thật buồn nôn.

"Nhớ em không, cục cưng?"

Một màu hồng nhạt trên má anh từ khi nãy bây giờ đã biến đen. Hầu như phải tự nhủ bản thân rằng hãy hít thở thật sâu. "Anh – ừm –"

"Anh ấy không phải là 'cục cưng' của cậu," Yoongi nói với Namjoon. Bằng chất giọng đanh thép. "Tao tưởng anh ấy đã thể hiện rõ rằng anh ấy đá đít mày rồi chứ."

Cậu ta nói không sai, Jin nghĩ, vì những thứ mà anh tự cho là sự bồn chồn, lo lắng bây giờ đã thật sự trở thành một nỗi sợ hãi to lớn và kinh khủng hơn gấp bội, khiến anh phát ốm. Như thể hồn anh vừa bay đi đâu mất; anh không thể suy nghĩ gì mà cũng không thở nổi, và dù cho anh đã cố, Jin không thể thốt lên thành một câu hoàn chỉnh.

"Anh ấy hẳn phải buồn lắm," Namjoon thong thả nói. "Anh ấy không biết mình đã làm gì đâu." Và bắt gặp ánh nhìn của Jin. "Đúng không cưng?"

Cổ họng của anh tắt nghẽn. Jin nắm chặt thành quầy ở phía sau lưng để chống đỡ, vì sợ rằng hai đầu gối của anh sẽ khụy xuống bất cứ lúc nào. "Anh – anh không – "

"Namjoon, thôi đi," HoSeok lên tiếng; người đang đứng cạnh Yoongi, và Jin cũng không chắc rằng cậu ta đã di chuyển đến đó từ bao giờ. "Nếu cậu đến đây chỉ để làm phiền Jin thì xin mời về."

Namjoon tỏ vẻ như bị tổn thương, trông thật giả tạo. "Gì cơ? Quấy rối anh ấy? Không bao giờ."

"Hành động đáng giá hơn lời nói," Tae chen vào.

"Câm mồm đi, nhóc con," Namjoon trừng mắt.

"Một màn tái xuất hay đấy," Yoongi nói. "Mày đã mất bao lâu để quyết định đi đến đây?"

Namjoon tức giận nhìn y. "Anh nghĩ anh là thằng quái nào – "

"Cút đi."

Tất cả đều sửng sốt nhìn Jin.

"Excuse me?" Namjoon nói.

Giọng anh như vỡ tan ra, và dù rằng cảm giác cô đơn thật kinh khủng, nhưng nó cũng không thành vấn đề vì Jin đã nếm trải qua rồi. Anh chưa từng chống lại Namjoon, chỉ là việc cô đơn đã khiến anh phải rời đi.

"Tôi đã nói là, cút đi," anh lặp lại, chắc mẩm rằng giọng của mình không hề run rẩy. "Bộ chữ 'cút' không có trong từ điển của cậu?"

Mặt Namjoon méo mó vì sự giận dữ và gã có ý định xông về phía Jin – người vừa vượt qua nỗi sợ hãi của mình – nhưng Yoongi và HoSeok nhanh chóng chen vào giữa họ và đuổi cổ gã đi.

"Cảm ơn vì đã ghé thăm, và đừng bao giờ trở lại đây nữa," HoSeok cười rạng rỡ. Yoongi sập cửa một tiếng lớn.

Tae nắm lấy tay Jin và kéo anh về phía mình, mặt đối mặt. "Anh ổn chứ?"

Jin nhấp nháy mắt. "Ừm," lại ngưng vài phút.  "Ừm, anh ổn mà."

"Cái tên chết tiệt đó," Yoongi rủa một tiếng. "Sao nó dám – "

"Anh vừa nhận ra đây là lần đầu tiên anh dám chống đối Namjoon vì bản thân mình, đúng chứ?" HoSeok nói với Jin, trước khi Yoongi dẫn dắt Tae đến với một thế giới mới của ngôn từ, đầy sắc thái và phong phú.

Jin lúng túng nhìn cậu. "Nhưng anh đâu có."

"Anh vừa bảo hắn ta cút đi."

"Anh làm là vì mấy đứa." Anh nuốt nước miếng, và đột nhiên bị tắt nghẽn nơi cổ họng. "Cậu ta chửi Yoongi, thô lỗ với Tae và anh chỉ – anh chỉ bùng nổ. Anh không biết nữa."

"À, ừm," Tae nói, kéo anh vào vòng tay ấm áp, "tụi em rất ấn tượng đó. Anh đỉnh ghê luôn."

Yoongi và HoSeok đồng loạt cười tươi, đủ để chứng minh rằng Tae không hề nói dối. Jin thấy cảm động một cách kì lạ.

Có lẽ Namjoon và anh chưa từng yêu nhau thật sự như anh đã nghĩ. Mà cũng có thể Namjoon và cô gái ấy không thật lòng yêu nhau.

end 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com