Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 01

CHAPTER 01

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Voldemort thắng.

Dumbledore đã chết, chết bởi vì cùng Voldemort quyết đấu. Thân thể của cụ đã không cách nào chống đỡ nổi cường độ chiến đấu cao như vậy, từ lúc trước khi quyết đấu đó, người của hội Phượng Hoàng đã có dự cảm không rõ. Nguyền rủa màu đen khóa lại sinh mệnh của hiệu trưởng già, cái bàn tay khô queo kia không lúc nào không khắc nào đều đang nhắc nhở bọn họ rằng sức mạnh của Dumbledore đã biến mất.

Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Trước khi quyết đấu, Dumbledore và Voldemort cùng lập lời thề. Nội dung của lời thề không có một người nào biết, thẳng đến lễ tang của Dumbledore kết thúc, Voldemort chỉ huy Tử thần Thực tử đi vào tổng bộ hội Phượng Hoàng. Một yêu tinh đi theo bên người y, nơm nớp lo sợ mà móc ra tấm da dê, dùng thanh âm khàn khàn tuyên bố nội dung lời thề.

Nếu như Dumbledore thắng lợi, Voldemort phải buông tha dã tâm chinh phục thế giới pháp thuật, giải tán Tử thần Thực tử, tiếp thu trừng phạt của Wizengamot.

Mà nếu như Voldemort ở trong quyết đấu thắng lợi...

Thanh âm yêu tinh run rẩy.

Voldemort lộ ra một cái mỉm cười dương dương đắc ý. Trong ánh mắt đỏ bùng cháy đầy ắp ác ý, khiến thành viên trẻ tuổi hội Phượng Hoàng rợn cả tóc gáy. Hermione ở trong đám người lặng lẽ cầm tay Ron, không ngoài dự liệu phát hiện lòng bàn tay cậu bé đều là mồ hôi lạnh.

Hội Phượng Hoàng trầm mặc, giống như phần mộ tĩnh mịch vậy.

Thanh âm yêu tinh vọng lại ở trong phòng.

Nếu như Voldemort ở trong quyết đấu thắng lợi ——

Yêu tinh nói.

—— y sẽ cưới Harry James Potter, cứu thế chủ của giới phù thủy!

"Không!" Hermione nghe đến mình phát ra một tiếng thét chói tai.

Cô bé hoảng sợ ở giữa Harry cùng Voldemort nhìn quét đi đi lại lại. Cứu thế chủ trẻ tuổi đứng ở trước mặt nhất đám người, bóng dáng cao gầy kiên định mà ngăn ở phía sau những người khác của hội Phượng Hoàng.

Cô bé đột nhiên ý thức được, Harry đã trưởng thành.

Ginny ở bên người cô bé đã phát ra một tiếng nức nở như hít thở không thông vậy.

Voldemort quét liếc mắt cô bé.

"Tiểu thư Granger trẻ tuổi cùng tiểu thư Weasley hình như có lời muốn nói." Voldemort nhẹ giọng nói.

Trong đội ngũ Tử thần Thực tử kích động lên một mảnh tiếng cười, hoặc là vì đón ý nói hùa đùa cợt trong giọng nói của Voldemort, hoặc là vì châm biếm huyết thống "dơ bẩn" của các cô.

Hermione đỏ mặt lên.

"Ông không thể ——" cô bé lấy dũng khí nói. Ron cầm tay cô bé lại.

Cô bé quay đầu đi, đón nhận đường nhìn của cậu bé.

Ron nhìn cô bé, trong mắt chứa đựng sợ hãi.

"Hermione, đừng."

Hermione nghiêm nghị nhìn cậu bé.

Bellatrix phát ra một trận tiếng cười sắc nhọn.

"Bạn trai của máu Bùn sợ!" Ả thét to. Tử thần Thực tử ồn ào cười to, sắc mặt người hội Phượng Hoàng trắng bệch. Mặt Ron sung huyết đến đỏ bừng. Cậu bé muốn rít gào, lại bị Hermione kéo lại. Molly Weasley suýt nữa không cách nào chống đỡ thân thể của chính mình, Arthur nắm cánh tay bà, chống đỡ cho bà.

"An tĩnh!" Thanh âm Voldemort cao vút mà băng lãnh. Tiếng cười của Tử thần Thực tử lập tức biến mất, "Giao Potter ra, các ngươi liền có thể rời khỏi."

"Chúng ta muốn kiểm tra lời thề!"

Minerva McGonagall đứng ở bên cạnh người Harry, tóc được búi lên cẩn thận. Bà kiên định nhìn y, bày ra một tư thế bảo vệ. Lupin đứng ở một bên kia của Harry, cầm vai Harry.

Mắt Voldemort híp lại.

Y vẫy vẫy đũa phép, không để ý đến mọi người hội Phượng Hoàng nao núng. Tấm da dê trong tay yêu tinh bay đến, trôi lơ lửng ở trước mặt Minerva. Những người khác tiến đến phía sau McGonagall, đi xem tấm da dê trước người nữ phù thủy.

"Xin cứ tự nhiên." Y nói.

Ron chen ở bên người Hermione.

"Đây không phải là thật," cậu bé nhỏ giọng nói, "Gã đang làm nhục chúng ta, đúng không?"

Sắc mặt Hermione tái nhợt. Cô bé dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu bé.

"Không, Ron."

"Hermione, cầu xin cậu—— "

"Yêu tinh sẽ không làm ra sai lầm." Cô bé thấp giọng nói. Ron chú ý tới trong mắt cô bé đầy nước mắt. "Đây là thật, Ron, lời thề này là được thành lập..."

Những người khác nhất định cũng nghe được lời của cô bé. Molly rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa tại chỗ ngất đi. Nước mắt Ginny rơi xuống, Charlie nắm thật chặt bả vai của cô bé, để cho cô bé đem đầu tựa vào trước ngực của anh. Đầu Lupin buông xuống, thoạt nhìn vô cùng đau khổ. Thân thể McGonagall căng thẳng, giống như là một giây kế tiếp sẽ phải phóng ra bùa chú tà ác hướng về phía Tử thần Thực tử.

Cổ họng Ron phát ra thanh âm hít thở không thông.

Cậu bé nhịn không được duỗi cái cổ đi xem phản ứng của Harry. Bạn của cậu bé đứng ở trước đội ngũ, cậu bé không hề nghi ngờ mà có thể thấy được tấm da dê quyết định vận mệnh của cậu ấy. Cậu bé tóc đen sắc mặt tái nhợt, trong cặp mắt màu xanh biếc kia bùng cháy lửa giận. Tay cậu ấy nắm chặt đũa phép, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như biến thành một pho tượng vậy.

"Tôi đồng ý." Thanh âm cứu thế chủ lạnh lùng mà kiên quyết.

"Harry!"

"Không!"

Người Hội Phượng Hoàng kêu to lên. Ron phát ra một tiếng rít gào uể oải. Cậu bé không biết... Không biết nên làm cái gì bây giờ. Tại sao là Harry? Vì cái gì lại là cậu ấy? Cậu bé vì bạn mình mà cảm thấy đau khổ. Cậu bé lôi kéo tay Hermione, không để cho cô bé đến mức thét lên nhào tới hướng về phía Voldemort. Cái này nhất định là một cơn ác mộng...

"Nếu như tôi thực hiện lời hứa, ông sẽ phải thả người hội Phượng Hoàng." Harry nhìn chằm chằm Voldemort, giọng nói kiên quyết, "Ông không thể thương tổn bọn họ, không thể lấy hành vi phạm tội trong chiến tranh... Đuổi bắt bọn họ. Bọn họ sẽ ở dưới sự thống trị của ông sinh hoạt, liền giống như những người không có phản đối ông vậy giống nhau."

Trong Tử thần Thực tử bộc phát ra một trận nói nhỏ. Voldemort hung tợn liếc mắt trừng bọn họ, những người áo chùng đen đó lập tức yên lặng.

"Đương nhiên." Voldemort nói, "Đây cũng là một bộ phận của lời thề."

Molly phát ra một tiếng nức nở thật lớn. Voldemort chán ghét nhìn bà một cái, hướng về phía cậu bé tóc đen vươn tay.

Harry nhìn cái tay kia, khắc chế ham muốn lùi về phía sau của mình.

Cậu phải thực hiện lời hứa.

Cậu phải bảo vệ bạn mình.

Cậu hướng về phía Ron cùng Hermione cười cười trấn an, nhưng rất có thể chỉ làm một cái mặt quỷ xấu xí. Bởi vì bọn họ nhìn qua lập tức sẽ muốn ngất đi thôi.

Cậu không thể làm gì khác hơn là cười khổ quay đầu, một người nhìn thẳng vào Voldemort.

Cậu có thể nghe đến Ginny khóc, có thể nghe đến phu nhân Weasley nhỏ giọng kêu "Harry". Cậu có thể cảm thấy tầm mắt của mọi người dính vào trên người cậu thật chặt, đâm vào da cậu đến phát đau. Một ít Tử thần Thực tử không có ý tốt mà quan sát cậu, giống như đang nhìn một con mồi trong bẫy rập.

Mà cậu chỉ là nhìn Voldemort.

Thật là kỳ quái. Cái người đàn ông cùng rắn giống nhau kia chỉ là lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt không có làm nhục cùng khinh thường sẽ xuất hiện trong tưởng tượng của cậu. Y đương nhiên là muốn làm nhục cậu... Còn có cái gì so với việc Voldemort cưới cứu thế chủ làm vợ càng có thể làm nhục quân phản loạn hơn chứ?

Cậu cắn răng, cầm tay Voldemort.

Trong nháy mắt, một cổ cảm giác vặn vẹo quen thuộc truyền đến. Cậu giống như là bị nhét vào trong một cái cục gôm rồi xoay tròn. Không khí chèn ép thân thể cậu, cảnh tượng trước mắt đột nhiên mơ hồ. Trước khi cậu theo Voldemort Độn thổ, cậu nghe được những người đó khàn cả giọng mà kêu la lên tên cậu. Cậu nỗ lực lại liếc mắt xem bọn họ, cảnh vật trước mắt lại nhanh chóng thay đổi.

Cậu thiếu chút nữa rơi lệ.

Thẳng đến hai chân cậu đạp mặt đất ổn định kiên cố, Voldemort mới buông tay cậu ra.

Harry chật vật mà quay lưng lại, nỗ lực che đậy nước mắt trong ánh mắt.

Voldemort nhìn ót cậu, không khách khí chút nào chỉ ra: "Ngươi khóc."

Bả vai Harry cứng lại.

Cậu xoay người, khó có thể tin nhìn Voldemort. Cặp mắt xanh biếc sáng sủa kia ẩm ướt, viền mắt đỏ bừng. Cậu gắt gao mà cắn môi, để tránh khỏi lời lẽ bẩn thỉu khó nghe cứ như vậy từ trong cổ họng cậu nhảy ra.

"Chuyện không liên quan tới ông." Cuối cùng, cậu cứng rắn nói.

Voldemort không để ý đến ánh mắt cừu hận của cậu. Y tựa như say mê đẩy hai bên tóc Harry ra vuốt ve vết sẹo trên trán cậu "Ngươi lại ở chỗ này sẽ nhận được chăm sóc, " y nói, "Chỉ cần ngươi buông tha tìm cách trốn chạy, ngươi sẽ có được tốt nhất."

Harry cừu hận mà nhìn y.

"Tôi tình nguyện xuống địa ngục cũng không muốn cùng ông ở cùng một chỗ!" Cậu lớn tiếng nói.

Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn... Cậu may mắn mình bỏ đi tuyến thể, chí ít không cần đối mặt với việc có khả năng bị xâm phạm.

Voldemort nhìn ánh mắt cậu. Cặp mắt màu đỏ kia híp lại, nhưng cũng không nói gì.

"Ta sẽ không chạm vào ngươi, cậu bé ngu xuẩn." Y lạnh như băng nói, "Ta cũng không phải đam mê thích trẻ con."

Harry phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.

"Nga, ông không phải sao?" Thanh âm cậu rất bén nhọn, "Ta rất hoài nghi, biến thái giống như ông vậy..."

Voldemort chợt bóp cổ cậu "Chú ý ngôn ngữ của ngươi, Potter." Voldemort nhẹ giọng cảnh cáo.

Harry khiêu khích nhìn y. Cậu có thể cảm thấy áp lực trên cổ từ từ tăng lớn, điều này làm cho cậu hô hấp khó khăn, nhưng cậu vẫn như cũ không muốn câm miệng.

"Tôi... Tôi thậm chí ngửi không thấy của ông, mùi*," Cậu đứt quãng nói, "Ông cái tên bệnh liệt dương này..."

*your odour (mùi hương của bạn)

Voldemort chợt đẩy cậu ra.

Harry lảo đảo quỳ tới trên đất, che cổ họng mình ho khan. Đau rát từ cổ họng truyền đến, cậu nuốt ngụm lớn không khí, khiêu khích liếc mắt nhìn Voldemort.

Người sau khó có thể tin nhìn cậu, thật giống như cái từ kia ô nhiễm lỗ tai cao quý của y vậy.

"Ta không phải...!" Voldemort cắn răng, đem cái từ kia nuốt xuống, "Dừng lại hành vi ngu xuẩn của ngươi, không được ngửi ta! Chọc giận ta đối với ngươi mà nói không có lợi, Potter!"

Harry đối với lần này trả về cười lạnh một tiếng.

"Hơn nữa ngươi thậm chí không tính là một cái Omega hoàn chỉnh." Voldemort nói, "Ngươi mới là người đem mình thiến!"

"Đây chẳng lẽ là lỗi của tôi sao?" Harry tức giận rít gào.

Voldemort bước đi đến bên người cậu, đem cậu từ trên sàn nhà xách lên, ngón tay thô bạo mà vuốt ve gáy cậu.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Vì ngu xuẩn cùng vô tri của ngươi, ngươi sẽ trả giá đau đớn cao..."

Ngón tay lạnh như băng móc đào khối da đã khép lại từ lâu kia, mang đến đau đớn từng trận từng trận. Harry vì thế cảm thấy buồn nôn. Cậu ở trong tay Voldemort giãy dụa, nhưng chỉ là bị nắm càng chặt hơn.

"Nga, cho nên ông muốn nói cho tôi biết, lúc có một biến thái điên cuồng giết người đuổi giết tôi, biến thành Omega vô lực là lựa chọn tối ưu nhất sao?" Cậu tức giận chế giễu nói.

"Ngươi cái đứa ngốc vô tri này!"

"Ông mới là cái đầu sỏ gây nên kia!"

"Nói cho ta biết," Voldemort hít sâu một hơi, tê tê mà nói, "Ngươi là lúc nào thì làm cái giải phẫu này, cậu bé?"

Harry cắn răng không nói lời nào. Lão già khốn nạn bị bệnh liệt dương, biến thái đam mê thích trẻ con, cuồng ngược đãi... Cậu đem từ ngữ ác độc nhất mà cậu nghĩ tới ném ở trên người Voldemort, lại không có cảm thấy vui sướng chút nào.

Móng tay Voldemort móc vào da gáy cậu. Cậu có thể cảm thấy máu từ bên trong chảy ra, theo cổ cậu chảy xuống.

"Sạch sẽ như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội phục hồi như cũ cũng không có..." Voldemort ở bên tai cậu nói nhỏ, "Là ai làm giải phẫu cho ngươi? Thân thích Muggle buồn nôn của ngươi, hay là lão già ong mật kia?"

"Chuyện không liên quan tới ông!"

Voldemort phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ.

"Cậu bé ngu xuẩn!"

Voldemort nắm bắt cằm cậu, cưỡng ép cậu ngẩng đầu.

Harry không sợ hãi chút nào đón nhận mắt Voldemort. Cậu sẽ không biết sợ, sẽ không lùi bước.

Nhưng mà, đó là cái gì...?

Vô số hình ảnh nổi lên. Dumbledore nói chuyện, St.Mungo, bàn mổ lạnh như băng, nữ phù thủy vẻ mặt nghiêm túc, kỳ thích ứng đau khổ sau khi tuyến thể bị bỏ đi...

"Không..." Cậu rên rỉ, nỗ lực đem Voldemort đẩy ra ngoài.

Bế quan Bí thuật*, Bế quan Bí thuật. Chết tiệt, cậu hẳn là nên học tập cái này cho thật giỏi...

Không biết qua bao lâu, Voldemort rời khỏi đầu óc cậu.

Harry đẩy Voldemort ra, quỳ trên mặt đất nôn khan. Cậu hận đoạn ký ức này. Cậu lại cảm nhận được, cái loại sợ hãi, bất lực, đau khổ...

Vì cái gì, vì cái gì cậu hết lần này tới lần khác sẽ là Omega. Cậu cho là mình chí ít sẽ là một cái Beta, nhưng mà chuyện lại đi theo hướng phương hướng mà cậu sợ nhất. Phân hoá phát sinh ở nghỉ hè năm tư, cậu ở tại nhà Dursley, cẩn thận từng li từng tí mà chăm sóc mình, không để cho thân phận của mình bị phát hiện. Cậu không biết Dudley sẽ làm sao đối đãi cậu. Cậu bắt đầu trở nên yếu đuối, không có sức lực, bắp thịt bởi vì vận động Quidditch mọc ra đã biến mất. Cậu thống hận cái này, cậu cần chiến đấu, cần sức mạnh. Cậu không cách nào thừa nhận loại biến đổi này.

Bởi vậy ở lúc Dumbledore đưa ra kiến nghị bỏ đi tuyến thể, cậu lập tức liền đồng ý.

Cậu còn nhớ rõ biểu tình chấn động lúc đó của ông lão. Hiệu trưởng già thoạt nhìn rất cảm động, cảm động với hi sinh của Harry. Mà Harry chỉ là chỉ muốn thoát khỏi loại trạng thái vô lực này. Cứu thế chủ của thế giới pháp thuật không nên là một Omega, cậu hiểu rõ điểm này.

"Bọn họ thậm chí bỏ đi tử cung của ngươi."

Cậu cảm thấy Voldemort do dự một chút, nửa quỳ ở bên cạnh cậu. Mũi nhọn của đũa phép từ trên gáy cậu đảo qua, chữa khỏi vết thương còn đang chảy máu.

"Cậu bé ngu xuẩn." Voldemort thở dài, "Cái gì cũng không biết, đã hủy mình*..."

*mình ở đây = my = của mình cái gì đó mà Vol chưa nói hết.

Y không có nói hết lời.

Harry quay đầu đi nghi ngờ nhìn y. Nhưng mà biểu tình của Chúa tể Hắc ám đã khôi phục lạnh lùng.

Thật giống như thất thố của y chỉ là ảo giác của Harry.

"Ngươi có thể ở trong trang viên tự do hoạt động, " Voldemort đứng lên, ngắn gọn mà nói, "Không nên cố gắng chạy trốn, ta sẽ biết."

Harry há miệng, còn thử nói cái gì đó.

Nhưng mà, Chúa tể Hắc ám chỉ là ném những lời này đã vội vã lên lầu. Áo chùng đen tung bay nhanh chóng biến mất ở thang lầu, phảng phất có đồ ở sau người đuổi giết y vậy.

Harry thở dài.

Cậu ở trên ghế sa lon ngồi xuống, thử bắt đầu tiếp thu sự thật này.

Dumbledore đã chết.

Cậu bị bán cho Voldemort, để đổi lấy sinh mệnh của thành viên hội Phượng Hoàng.

Cậu mờ mịt nhìn một điểm nào đó trong hư không, cảm giác thế giới đã sụp đổ.

Thế giới pháp thuật của cậu đã không còn! Hội Phượng Hoàng của cậu cũng đã không còn!

Hôn nhân vị thành niên của cậu cũng đã không còn!

Cậu đau khổ che mặt, cảm giác muốn hít thở không thông. Đầu óc cậu một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi chuyện ùn ùn kéo đến mà hướng về phía cậu xông tới, cưỡng ép cậu làm ra phản ứng. Cậu thậm chí không biết là nên tiếp tục vì Dumbledore chết cảm thấy thương tâm, hay là nên vì số phận kế tiếp của mình mà thương tiếc. Cậu khó khăn mà hô hấp, cảm giác phổi bị hút hết. Trong hoảng loạn, cậu bắt đầu hướng về phía Merlin cầu khẩn Voldemort là một tên bệnh liệt dương thật sự —— như vậy chí ít cậu không cần lo lắng trinh tiết của mình.

Harry không biết mình ở trên ghế sa lon ngồi bao lâu. Voldemort không có xuất hiện lần nữa, thật giống như phù thủy lớn tuổi đã đem cậu quên mất. Cậu vô ý thức vuốt ve đũa phép mình, nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại.

Tỉnh táo, Harry, mày phải tỉnh táo. Cậu tự nhủ. Chuyện còn có thể chuyển biến.

Ngay lúc cậu trầm tư, 'rầm' một tiếng vang thật lớn, một con gia tinh mang theo một đống hành lý bừa bộn hiện ra ở trước mặt cậu.

Đuôi mắt Harry nhận ra Tia chớp của mình.

"Kathy mang phu nhân đi phòng của cậu ấy." Âm thanh gia tinh nói, hướng cậu cúi người chào thật sâu, mũi thật lớn đè đến trên mặt đất.

"Đừng gọi tôi là phu nhân." Harry chán ghét nói.

Kathy hoang mang mà nhìn cậu.

"Thế nhưng, đây là phân phó của chủ nhân." Gia tinh bất an nói.

Harry thở dài.

"Tùy tiện đi," Cậu lẩm bẩm đứng lên, đi theo gia tinh hướng theo thang lầu đi đến, người sau đem hành lý cậu trôi nổi lên, hướng trên thang lầu thổi đi, "Ta còn có thể trông cậy vào cái gì chứ." Cậu xót xa mà lẩm bẩm.

Cậu từ chối hành vi muốn sắp xếp gian phòng giúp cậu của gia tinh, ở sau khi gia tinh lại bái lạy một cái, cuối cùng biến mất, cậu bắt đầu quan sát gian phòng mình.

Phòng này hết sức... Slytherin. Màn giường màu bạc xanh, tùy ý có thể thấy được hoa văn trang sức hình rắn. Chốt cửa đi thông phòng tắm là một cái con rắn nhỏ màu bạc, ở vị trí con ngươi chiếu lấp lánh đá quý xanh biếc. Thảm màu trắng mềm mại trải ở dưới chân cậu, lông tơ thật dài gần như dựng qua bàn chân cậu. Tất cả đều không nhiễm một hạt bụi, vật trang trí bằng bạc lòe lòe chiếu sáng, khăn trải giường thật chỉnh tề, không có một chút nếp uốn. Tất cả đều sạch sẽ đến mức khiến cậu không thích ứng. Harry không nhịn được nghĩ đến, nếu như dì Petunia nhìn đến phòng này, nhất định sẽ cảm động đến khóc thành tiếng.

Cậu mở tủ quần áo ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong đã bị lấp đầy. Cậu tò mò xách một kiện quần áo đi ra ở trên người mình khua tay múa chân, phát hiện vừa vặn với thước tấc của cậu.

Nói thật, vừa vặn tốt đẹp đến mức khiến cho cậu sợ hãi.

Cậu hắng giọng một cái.

"Kathy?"

Cậu thử thăm dò gọi.

Gia tinh lập tức hiện ra ở bên cạnh cậu.

"Kathy có cái gì có thể trợ giúp phu nhân sao?" Gia tinh tha thiết mà hỏi.

Harry chỉ chỉ áo choàng trong tủ treo quần áo.

Kathy hướng trong tủ treo quần áo nhìn thoáng qua, lại hướng về phía cậu bái lạy một cái, kính sợ mà nói: "Đó là do chủ nhân tự mình vì phu nhân mà chọn lựa."

Harry nghẹn.

Quần Merlin.

Lỗ tai cậu nhất định xảy ra vấn đề.

"Phu nhân còn có vấn đề gì không?" Gia tinh vui sướng hỏi.

"Đã không còn," Harry suy yếu mà nói, "Cám ơn bạn, Kathy."

Gia tinh cúi người chào thật sâu, ầm một tiếng biến mất.

Harry thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Cậu ngã vào trên giường, thậm chí không có hao tâm tổn trí cởi áo khoác. Cậu mệt mỏi, đầu óc cậu đang thét lên kháng nghị, hướng về phía cậu yêu cầu giấc ngủ. Cậu đã chừng mấy ngày không ngủ đủ giấc rồi... Cậu mệt mỏi xử lý mọi chuyện, của hội Phượng Hoàng, của truyền thông, của những dân chúng sợ hãi. Bọn họ vươn tay hướng về phía cậu, đề nghị cậu gánh lên trách nhiệm nặng nề phản đối Voldemort.

Nếu như Voldemort nguyện ý buông tha hội người hội Phượng Hoàng, vậy có thể cũng không có gì không tốt.

Cậu cười khổ nghĩ.

Dù sao, hòa bình dưới sự thống trị của Chúa tể Hắc ám thì cũng là hòa bình.

<<<

Voldemort rất hài lòng.

Y tựa vào đầu giường, sách ma độc dược đặt ở trên đùi. Y muốn xem sách, lại cảm thấy phiền muộn trong lòng, khó có thể bình tĩnh lại.

Y vốn tưởng rằng cậu bé sẽ ầm ĩ lên một hồi, chí ít sẽ đuổi theo y, cùng, dây dưa một đoạn thời gian không rõ. Ví dụ như cái chết Dumbledore, hôn nhân không giải thích được, còn có xử trí của y đối với hội Phượng Hoàng... Những điều cứu thế chủ tuổi dậy thì phải phiền não như vậy. Y tự cảm thấy mình không phải một người có kiên nhẫn, cũng hoàn toàn không có hứng thú trả lời vấn đề của Potter. Y chỉ cần cậu bé kia sống thật tốt, khỏe mạnh, ma lực dồi dào, có thể còn phải ăn mặc xinh đẹp.

Trường sinh linh giá của y nhất thiết phải là hoàn mỹ.

Potter cách "hoàn mỹ" hiển nhiên một đoạn đường còn rất dài phải đi, nhưng cậu ta có loại tiềm chất này. Y sẽ giáo dục cậu bé, để cho cậu ta trở thành một phù thủy cường đại. Học sinh của Gryffindor luôn luôn thiếu hụt lễ phép, nhưng có ý chí mà đại đa số Slytherin khó có thể sánh bằng. Y có thể giáo dục cậu bé, bù đắp thiếu sót ở mọi phương diện của cậu ta.

Nghĩ đến Gryffindor, Voldemort do dự.

Có thể y nên đem căn phòng của cậu bé đổi thành màu vàng đỏ... Không không không, vậy thật là đáng sợ!

Y lập tức bác bỏ cái ý nghĩ này.

Trường sinh linh giá của y không nên ở trong phòng của Gryffindor! Đó là dằn vặt đối với linh hồn y!

Y kiên quyết đẩy ý tưởng hoang đường này ra. Hoang đường, quá hoang đường. Y tuyệt không muốn làm như vậy chút nào.

Y mới không quan tâm thưởng thức của cậu bé, cái thưởng thức kia của cậu bé hết sức không xong, từ cái quần áo của cậu ta là có thể nhìn ra. Kho vàng của nhà Potter không phải là rất có tiền sao, vì cái gì người thừa kế của nhà Potter luôn luôn đem chính mình ăn mặc thành một bộ dáng dấp Muggle như vậy!

Về phần thân thể của Potter...

Mắt Voldemort híp lại.

Y sẽ giải quyết vấn đề này.

Cậu bé phải sống sót, y sẽ bảo đảm điểm này.

Y một lần nữa nâng sách lên, tìm phương pháp giải quyết vấn đề.

======================================

*Occlumens (Bế quan bí thuật) Mô tả: Ngược lại với Legilimens (Triết tâm bí thuật), phép này dùng để bảo vệ tâm trí của mình trước những người dùng Chiết tâm bí thuật. Yêu cầu người sử dụng phải thanh không đầu óc và kiềm chế cảm xúc. Severus Snape được biết đến là bậc thầy của phép này.

---0o0o0o0---


→Chương sau: Chapter 02→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com