Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 487: TỪ ĐƯỜNG

CHƯƠNG 487: TỪ ĐƯỜNG

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Căn cứ lý giải của Triển Chiêu đối với U Liên, hắn cảm thấy Dã Vong Ưu có thể giống Hạ Vãn Phong nhiều một chút.

Căn cứ lý giải của Triệu Phổ đối với Hạ Nhất Hàng, hắn cảm thấy Dã Vong Ưu có thể giống U Liên nhiều một chút.

Bạch Ngọc Đường ngược lại cảm thấy, thay vì nói Dã Vong Ưu người này không thể đoán, không bằng nói, là hai bộ tòa nhà này cùng một pho tượng tượng đá không giống bình thường.

Mà từ góc độ của Triệu Trinh đến xem, chuyện có thể đơn giản hơn một ít.

Diên Tê lâu tòa nhà này, đều là thuộc về tiền triều xưa xây, người khi đó kiến tạo ra được là vì cái công dụng gì không người biết, nhưng về sau có lẽ bị người lợi dụng, đi đối phó bảy Quốc công...

Nhưng Triệu Trinh lại cảm thấy, nơi này hình như còn thiếu chút gì.

Bởi vì hai bộ tòa nhà rất cao cấp, mà bảy Quốc công có quá bình thường... Nói đơn giản một chút, bắt mấy tên trộm nhỏ không cần Cửu thúc xuất động binh mã đi! Muốn đối phó bảy Quốc công, đừng nói là đem bọn họ từ hoàng thành đánh đuổi, coi như là đem bọn họ đều làm thịt, cũng không cần dùng đến kế hoạch phức tạp như vậy, vừa là chống lại Ác ngôn linh nguyền rủa vừa là hai bộ cơ quan lâu.... Đám người thiển cận kia cũng xứng?

Ăn xong cơm tối rồi, mọi người đi theo Dã Vong Ưu đến từ đường đến xem "Diễm quỷ" .

Đi qua hành lang gấp khúc thật dài, vừa đi qua hai cái vườn hoa, mới tới nơi một tòa trước "Từ đường" Hơi có chút thần bí này.

Chợt vừa thấy được tòa từ đường này, tất cả mọi người chỉ nghĩ tới ba chữ —— lão phòng tử*.

*nhà cũ xưa.

Đích xác, tòa nhà này thoạt nhìn tương đối cũ kỹ, đại khái là bởi vì phòng xá xung quanh đều là dựng mới, cho nên so sánh với nhau, lối kiến trúc từ đường này tuy rằng rất thống nhất, nhưng lại có vẻ vô cùng cũ.

Nhưng đây là một tòa nhà tuy rằng cũ kỹ, lại vô cùng "Xinh đẹp".

Cả tòa nhà đều là kết cấu gạch đá, không có một chút trang trí điêu khắc, cửa sổ, tường ngoài đều là đá gạch chồng chất kết giao mà thành. Kẽ hở của Gạch đá, tạo thành hoa văn gợn nước vô cùng tự nhiên. Trong khe hở hiện đầy dây leo, lá xanh nhỏ vụn cùng hoa nở màu trắng, theo hoa văn gợn nước phập phồng chậm rãi uốn lượn, liếc mắt nhìn sang, giống như là nhìn mặt nước sóng gợn lăn tăn dưới ánh trăng.

Tất cả mọi người bị một màn "Xinh đẹp" này làm cho giật mình, nhìn chằm chằm tòa "Từ đường" Này không chớp mắt, trong lòng khen ngợi —— trước không nói kỹ thuật này, chỉ riêng thẩm mỹ này thì không phải là trình độ của người bình thường.

Thưởng thức một lúc lâu, tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại Dã Vong Ưu.

Dã Vong Ưu khẽ mỉm cười một cái, hai tay nhét vào tay áo, ngước mặt như đang khoe khoang, "Xinh đẹp đi? Ta mời công tượng sửa nhà tới, một người cũng không dám đụng tòa nhà này, rất nhiều tên thô kệch không học thức cũng không nói ra lời, làm việc mệt mỏi cũng sẽ đến ngoài cửa từ đường ngồi, nhìn tòa nhà này nghỉ ngơi. Còn có, các ngươi có biết hay không, chờ đến buổi tối lúc đêm khuya vắng người, gió đêm thổi tới giữa kẽ hở của những gạch đá này, sẽ phát ra thanh âm sóng lớn, không phải là cái sóng biển của biển rộng, mà là cái chảy róc rách của suối. Lúc Trời mưa, vô luận xuống bao nhiêu mưa, trong từ đường đều nghe không được tiếng mưa gió, mưa to cùng gió to, cũng sẽ theo khe hở đá gạch bị phân tuyến, lặng yên không một tiếng động biến mất."

Tất cả mọi người cảm thấy thần kỳ, Tiểu Tứ Tử cũng biểu thị —— có chút lợi hại!

Ngũ Gia đến gần, cẩn thận quan sát kẽ hở gạch đá này một chút, luôn cảm thấy phối màu này, đường cong gợn nước sóng, cùng Diên Tê lâu là một bộ. Bên ngoài tòa nhà này cùng Diên Tê lâu, hẳn là đi ra từ tay của cùng một người đi, công nghệ tinh xảo như vậy... Nhất định không phải là người bình thường có thể làm ra tới!

Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu, "Mấy lão gia tử tinh thông kiến trúc của Ma cung đâu? Có nhận thức người dựng lâu này không a? Cảm giác niên kỷ cũng là xêm xêm."

Công Tôn cũng gật đầu —— để cho Lỗ Sơn Hàn lão gia tử đến liếc mắt xem?

Triển Chiêu cũng cảm thấy có thể, trở về hỏi ngoại công trước một chút rồi hãy nói.

"Vào xem a?" Dã Vong Ưu cũng không đợi mọi người trả lời, thì đẩy ra cánh cửa từ đường.

Trong từ đường không có chút đèn, nhưng rất sáng sủa, bởi vì phương hướng đối diện cửa chính, là rộng mở.

Trong nháy mắt mở cửa, mọi người cũng sửng sốt một chút.

Chính giữa Từ đường có một bàn thờ làm bằng đá, phía trước có không gian để người vào tế bái.

Phía sau cách đó không xa chính là một mặt tường, hơn nửa bộ phận của tường là trống không, cũng không có cửa sổ, chính là trực tiếp hướng về phía bên ngoài, có thể nhìn đến một bộ phận cảnh đêm của Khai Phong thành, cùng với, một vòng trăng tròn ở chân trời.

Phản ứng đầu tiên của Mọi người là —— cửa sổ hư sao? Trên tường trống không mất nửa mặt, ngay cả một khung cửa sổ cũng không có, hình như chỉ có một bệ cửa sổ. Mặt trên còn để hai bồn hoa lục nguyệt tuyết*, vừa lúc đang nở rộ.

* lục nguyệt tuyết 六月雪 bỏng nẻ; bóng nẻ; bóng né; bạch đinh hương; hương đinh mộc; mảng thiên hương; mã thiên hương; là một loài thực vật có hoa trong họ Thiến thảo #

Tất cả mọi người có chút không hiểu nhìn Dã Vong Ưu —— đây là cố ý thiết kế thành như vậy a? Phong sương mưa tuyết sẽ không theo cửa sổ bay vào tới a?

Tựa hồ là hiểu rõ mọi người nghi hoặc, Dã Vong Ưu đi tới bên cửa sổ đứng vững, nhìn phong cảnh dưới chân núi, mỉm cười nói, "Mưa gió không vào, ta ở chỗ này ở nhiều năm như vậy, vô luận bao nhiêu mưa gió, một mảnh lá cây của lục nguyệt tuyết cũng không có thổi rơi qua."

"Cho nên mới đem bồn hoa để ở chỗ này a?" Ngũ Gia hỏi.

Dã Vong Ưu gật đầu, "Bởi vì luôn cảm thấy rất thần kỳ, tức phụ ta mà không có việc gì thì thíc tới điều chỉnh góc độ của bồn hoa một chút, hy vọng tìm được một cái chỗ có thể để cho gió thổi tới, nhưng vẫn luôn chưa từng thành công qua."

"Tôn phu nhân cũng rất yêu thích tòa nhà này sao?" Triệu Trinh đột nhiên hỏi.

Dã Vong Ưu cười cười, "Nàng rất yêu thích tới nơi này, lại không thích ở chỗ này."

"Vì sao?" Nam Cung có chút không giải thích được, tòa nhà này hoa đoàn cẩm thốc*...

* hoa đoàn cẩm thốc 花团锦簇 sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa -> ý nói tòa nhà khá là xinh đẹp

"Tòa nhà Này tuy rằng không coi là nhỏ, nhưng hạ nhân có thể ở lại kỳ thực ít vô cùng." Dã Vong Ưu nhìn vầng trăng tròn trên không, "Thải Cầm nói, một người chỉ trồng mấy bồn hoa, là phong nhã; trồng rất nhiều hoa, là thú vị; trồng vô số hoa... Là tịch mịch. Trừ khi chủ nhân tòa nhà này vốn dĩ phóng túng mời mấy trăm người làm vườn tới chiếu cố những hoa này, nói cách khác, người này có thể chính là người tịch mịch nhất nhàm chán nhất thế gian."

Tất cả mọi người nhìn phía Dã Vong Ưu —— vậy là ngươi làm sao chiếu cố nhiều hoa như vậy?

Dã Vong Ưu khoanh tay, "Ta quanh năm thuê đại lượng người làm vườn tới chiếu cố những hoa cỏ này, mấy năm gần đây người làm vườn Khai Phong phủ đặc biệt nhiều."

Tất cả mọi người gật đầu, nhớ tới đại quân làm vườn Bạch phủ quanh năm thuê làm, đặc biệt là sau khi xây xong bách linh viên, nghe nói số lượng người làm vườn trong thành Khai Phong trực tiếp tăng gấp đôi...

Nghĩ thôi, tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường —— Thải Cầm phu nhân mắng ngươi phóng túng nga!

Ngũ Gia còn cảm thấy rất oan uổng —— ta rõ ràng là thuộc về phong nhã cùng thú vị!

Sau khi thưởng thức xong chỗ kỳ lạ của từ đường này, mọi người tới bên bàn thờ, nhìn đồ trên bàn.

Bàn thờ phân hai tầng, bên trên hai cái, phía dưới ba cái, tổng cộng có năm cái bình tro cốt cùng năm bài vị.

Cái bình Tro cốt là cái cái bình màu rám nắng rất thông thường này, mặt trên dán giấy niêm phong màu trắng tinh khiết, không có bất luận cái chữ gì, giấy niêm phong cũng đều hoàn hảo không tổn hao gì. Bài vị là cái loại bài vị sơn đỏ bình thường nhất này, mặt trên cũng không có bất luận cái chữ gì.

Trên Bàn thờ trừ cái đó ra không có bất kỳ vật gì khác.

Công Tôn nhìn chằm chằm cái bình tro cốt, thật muốn mở cái nắp bình ra nhìn một cái! Cửu Vương gia nỗ lực đè lại tay hắn...

Tiểu Tứ Tử dạo qua một vòng, chạy đến bên bàn thờ, ngước mặt nhìn cái bình tro cốt, hiển nhiên ý nghĩ hai cha con là giống nhau. Tiểu Tứ Tử chính là vóc dáng quá thấp với không tới, bằng không thì bé có thể đã chìa tay đi mở cái nắp.

Công Tôn còn cùng bé trao đổi ánh mắt một cái —— nhón chân thử xem?

Tiểu Tứ Tử nỗ lực nhón chân, nhưng mà cũng không có ích lợi gì.

Công Tôn nhìn con trai lắc đầu a lắc đầu.

Tiểu Tứ Tử tức giận —— cha lại cười bé thấp!

Công Tôn đang lắc đầu đùa con trai, Tiểu Tứ Tử chìa tay, nhéo nhéo cánh tay Công Tôn, sau đó học dáng vẻ lắc đầu a lắc đầu của cha bé.

Công Tôn liền nheo mắt —— con trai lại cười hắn gầy!

Hai cha con cùng một bộ chén đũa giống nhau đứng chỗ ấy quay đầu nhăn mặt, Triệu Phổ ở một bên lắc đầu —— nhìn hai cha con nhà này một cái, dáng người không cùng một dạng nhưng mà đáng yêu giống như...

Nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, Triệu Phổ cảm thấy hình dung giống như một bộ chén đũa cũng không phải là quá chuẩn xác, hẳn là một cái chung trà một đôi đũa...

"Như đã nói qua..." Triển Chiêu hỏi Dã Vong Ưu, "Diễm quỷ ở nơi nào?"

Dã Vong Ưu nhìn nhìn phương hướng bàn thờ, lại nhìn ánh trăng một chút, ra hiệu, "Phải chờ một hồi nữa."

Mọi người càng buồn bực —— còn có giờ có phút sao?

Triệu Trinh chắp tay sau lưng, đứng ở bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm, phát hiện góc độ bên này nhìn ra ngoài lại có chỗ bất đồng, so với phòng sách, phong cảnh nơi này đặc biệt tốt, đối diện một mảng lớn của bách linh viên kia. Lúc này ánh đèn trong bách linh viên sáng tỏ, thật nhiều người lớn mang theo tiểu hài nhi đang hướng trong vườn đi, đoán chừng là tin tức gấu trúc nhỏ đến truyền ra ngoài, tất cả mọi người đi xem gấu trúc.

Triệu Trinh gật đầu, muốn nói Bạch Ngọc Đường thật đúng là không phải là có tiền phóng túng, hắn là một người tốt yêu tiêu tiền a! Không có hắn bọn nhỏ hoàng thành chỗ nào nhìn thấy gấu trúc nhỏ a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang thảo luận, phạm vi nhìn trước cửa sổ này siêu cấp tốt, còn có thể nhìn thấy Miêu Miêu lâu, trên lầu chót một đoàn màu trắng đang run rẩy cánh đó không phải là Yêu Yêu sao.

Triển Chiêu liền hướng về phía Yêu Yêu phất tay, nhìn có thể kêu gọi qua đây hay không.

Ngũ Gia đoán Yêu Yêu hẳn là không nhìn thấy, trải qua những năm quan sát, Bạch Ngọc Đường phát hiện thị lực của Hải Long Tích kỳ thực bình thường. So ra, thị lực ở trong nước rõ ràng so với ở trên đất bằng tốt hơn nhiều, thế nhưng thính giác cùng khứu giác đặc biệt lợi hại, nhất là thính giác.

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, thì hướng về phía xa xa đánh tiếng huýt sáo.

Bạch Ngọc Đường bình thường nếu như cách rất xa muốn gọi Yêu Yêu mà nói, tiếng huýt gió như vậy cũng sẽ mang chút nội lực... Cho dù tách ra nửa tòa thành, Yêu Yêu cũng sẽ tìm tới.

Quả nhiên, Yêu Yêu hẳn là nghe đến thanh âm, chỉ thấy Hải Long Tích vốn dĩ đang ngồi liền đứng lên, mở ra cánh vẫy vẫy xoay quanh ở trên đỉnh Miêu Miêu lâu.

Triển Chiêu hướng về phía nó phất tay, nhưng Yêu Yêu vẫn luôn vây quanh xoay quanh nóc nhà.

Bạch Ngọc Đường cũng khẽ nhíu mày, không có phân biệt ra được phương hướng thanh âm sao? Hắn lại đánh tiếng huýt sáo.

Lúc này, chỉ thấy Yêu Yêu bay, nhưng vây quanh trên bầu trời Khai Phong phủ xoay quanh, nhìn dáng vẻ rất hoang mang, bên trái bay bay một vòng, bên phải bay bay một vòng, vỗ vỗ cánh trên không trung.

Nhìn dáng vẻ nhìn ngang nhìn ngửa của Yêu Yêu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— kỳ quái!

Lúc này, chỉ thấy trên đỉnh Miêu Miêu lâu xuất hiện một thân ảnh, từ hình dáng thân hình nhìn, hẳn là Ân Hậu.

Ân Hậu đại khái ở trong sân, nhìn đến Yêu Yêu ở trên không xoay quanh, thì lên tới nhìn tình huống một cái.

Chìa tay đem Yêu Yêu nôn nóng kêu trở về, Ân Hậu sờ sờ đầu lớn của Hải Long Tích, vừa nhìn chung quanh.

Bởi vì cách thật sự là có chút xa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ có thể từ hình dáng của Ân Hậu bắt đầu phân biệt phương hướng lão gia tử nhìn...

Triển Chiêu đã cùng xa xa đánh tiếng huýt sáo.

Ân Hậu hơi hơi nghiêng người, nhưng không có nhìn phía phương hướng Triển Chiêu bọn họ, Triển Chiêu nỗ lực ngoắc Ân Hậu cũng không phát hiện.

"Kỳ quái..." Bạch Ngọc Đường cũng phát giác không được bình thường, Yêu Yêu phân biệt không được có thể bởi vì nó là rồng ngốc, nhưng cái cấp bậc nội lực đó của Ân Hậu, không có khả năng phân biệt không ra phương hướng của thanh âm.

Lúc này, một cái Bạch Ảnh cũng lên nóc nhà, là Thiên Tôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau hướng về phía Nhị lão huýt gió, Nhị lão vậy mà nhìn về phương hướng khác biệt, một cái chỉ vào bên trái một cái chỉ vào bên phải.

[Ros: Em còn hơi thất lễ, nhưng mà 2 anh làm em thấy hai người sao giống kêu thú cưng vậy]

Nóng nảy nhất là Yêu Yêu, giống như là muốn điên rồi, vỗ cánh bên trái nhìn một cái bên phải nhìn một cái, Thiên Tôn cùng Ân Hậu một người một bên níu lại cánh của Tiểu Bạch Long, để cho nó hướng phía mình chỉ bay. Yêu Yêu ngước mặt trực tiếp giãy dụa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đau lòng —— đừng túm hỏng!

Cũng may vào lúc này, lại một cái thân ảnh màu trắng lên phòng, Yêu Vương tới.

Lão gia tử lên phòng trước tiên cho tổ Tương Du một người một cái hạt dẻ nướng , sau đó cứu Yêu Yêu, còn giúp xoa xoa cánh lại sờ sờ đầu, Yêu Yêu mới tính là an tĩnh lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không dám loạn lên tiếng.

Lúc này, chỉ thấy Yêu Vương quay đầu lại, nhìn phía nơi xa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Dã Vong Ưu một bên nhẹ nhàng đánh tiếng huýt sáo, tựa hồ là khen ngợi, "Vậy mà có thể nghe được... Quả nhiên là Yêu Vương."

Sau khi Yêu Vương nhìn trong chốc lát, thì túm tổ Tương Du cải vã nhà mình đi xuống lầu, Yêu Yêu vẫn ngồi ở trên nóc nhà trái nhìn phải ngó, hiển nhiên lúc này còn hồ đồ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhớ lại một ít... Miêu Miêu lâu kiến thành cũng không phải là một ngày hai ngày, hai người bọn họ không ít ở nóc nhà nhìn ra xa toàn thành, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy tòa trang viên này.

"Là không thấy được sao?" Bạch Ngọc Đường có chút lý giải không được, lẽ ra mưa gió thổi không đi vào hắn còn có thể hiểu được, thanh âm đều không phân biệt được, thậm chí nhìn không thấy? Nội lực của Sư phụ hắn cùng Ân Hậu mạnh như vậy đều nhìn không thấy tòa nhà này sao? Làm sao làm được?

Thì ở lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chờ Dã Vong Ưu giải thích, hắn lại chỉ một ngón tay phía trước, nói, "Nhìn, diễm quỷ tới!"


→Chương sau: Chương 488: →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com