Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xac cget

Hồi 170 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Khâu Tiểu San lánh mặt Tiêu Lang

Lại nghe người thổi tiêu lạnh lùng nói:

- Ta không muốn can thiệp vào việc giữa ngươi và xá muội, nhưng ngươi cứ theo đuổi ta là có ý gì?

Lam Ngọc Đường đáp:

- Một là để bảo vệ cho biểu huynh, hai là.... hai là....

Người thổi tiêu lạnh lùng nói:

- Dụng tâm của ngươi thế nào chẳng lẽ ta lại không biết ư?

Lam Ngọc Đường đáp:

- Việc này biểu huynh cùng tiểu đệ không thể quyết định được mà chỉ nghe nơi người ta.

Người thổi tiêu đứng phắt dậy đi thẳng đến chỗ Lam Ngọc Đường.

Tiêu Lĩnh Vu vận hết mục lực nhìn thấy người thổi tiêu mặc trường bào, tay cầm ống tiêu, đi rất lẹ đến trước Lam Ngọc Đường, còn cách chừng bốn năm bước thì dừng lại.

Lúc này gió thổi mây đen tan đi một phần, ánh sao đã mờ mờ hiện ra.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ người thổi tiêu và Lam Ngọc Đường đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Bỗng người cần tiêu vạch xuống đất nói:

- Từ giờ khắc này ngươi cùng ta chặt đứt tình nghĩa biểu huynh biểu đệ. Nếu ngươi còn theo dõi ta thì đừng trách ta vô tình.

Người cầm ống tiêu nói rồi xoay mình bỏ đi. Thân pháp thấp thoáng hai cái đã biến vào bóng đêm.

Tiêu Lĩnh Vu thấy tình trạng này bất giác tự hỏi:

- Hai người này đã là biểu huynh biểu đệ mà sao lại không dung nạp được nhau?

Lam Ngọc Đường nhìn theo bóng người thổi tiêu cho đến khi mất hút, buông nhẹ tiếng thở dài. Đoạn y từ từ tiến lại phía Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đã biết kiếm pháp của y mau lẹ phi thường, chàng vừa ngấm ngầm vận khí đề phòng, vừa nghĩ thầm trong bụng:

- Gã này đang tức mình với biểu huynh, không chừng gã trút giận lên đầu mình.

Bỗng thấy Lam Ngọc Đường sừng sực chạy lại trỏ vào mặt Tiêu Lĩnh Vu quát hỏi:

- Các hạ là ai? Canh khuya tới đây làm chi?

Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:

- Gã hỏi thật vô lý. Đất này không phải của riêng ai. Gã tới được sao người khác không tới được.

Chàng chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra miệng.

Lam Ngọc Đường không thấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời lại càng cáu giận, cười lạt nói:

- Các hạ không chịu đáp thì e rằng không còn cơ hội nào để nói nữa.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó thì chưa chắc.

Lam Ngọc Đường nắm chặt chuôi kiếm, cặp mắt nhìn thẳng vào Tiêu Lĩnh Vu.

Hai người cách nhau không đầy ba thước, đều có mục lực phi thường, lại có ánh sao mờ nên nhìn rất rõ.

Tiêu Lĩnh Vu trầm tĩnh phi thường, lại thêm thần quang loang loáng khiến Lam Ngọc Đường biết ngay là gặp phải tay kình địch. Trong lúc nhất thời gã không dám động thủ một cách khinh xuất.

Hai bên giữ thế dằng co trong khoảnh khắc.

Lam Ngọc Đường đột nhiên buông tay kiếm ra nói:

- Phải chăng các hạ là người tùy tòng của Khâu cô nương?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Tiểu San tỷ tỷ còn lớn hơn ta mấy tuổi, dù ta có làm tùy tòng cho y thì cũng không có gì xấu mặt.

Chàng liền gật đầu chứ không nói gì.

Lam Ngọc Đường mất hết vẻ kiêu ngạo. Gã buồn rầu thở dài rồi thò tay vào bọc lấy ra một phong thư kính cẩn đưa cho Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Phiền huynh đài đưa trình Khâu cô nương, nói cho y hay là Lam Ngọc Đường này quyết suốt đời không thay lòng đổi dạ và chỉ yêu cầu gặp y thêm lần nữa.

Tiêu Lĩnh Vu thấy bộ mặt sầu thảm của gã, trong lòng bất nhẫn toan nói mấy lời an ủi. Nhưng chàng nghĩ tới nếu mình mở miệng là tiết lộ thân thế nên đành nhẫn nại.

Lam Ngọc Đường thấy Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng tiếp lấy phong thơ liền chắp tay thi lễ nói:

- Tiểu đệ biết huynh đài không tiện chủ trương. Tiểu đệ cũng không dám miễn cưỡng, chỉ mong huynh đài trước mặt Khâu cô nương nói cho vài lời tử tế là tiểu đệ cảm kích lắm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:

- Không hiểu gã cùng biểu huynh đã xảy ra chuyện gì? Mình biết nói tốt thế nào đây?

Lòng chàng có rất nhiều điều thắc mắc mà không tiện mở miệng hỏi han.

Lam Ngọc Đường lại buông tiếng thở dài rồi trở gót từ từ cất bước.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo bóng Lam Ngọc Đường. Chàng biết gã đau khổ vô cùng, bất giác buông tiếng thở dài tự hỏi:

- Gã này võ công tuyệt đỉnh, tính tình cao ngạo mà sao lúc này lại biến thành uỷ mỵ như vậy?

Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống ngó lại bao thơ thì thấy có đề hàng chữ:

" Kính gửi Khâu Tiểu San cô nương" Chàng nhắc phong thư thấy nặng nặng, biết rằng không phải chỉ có một lá thư mà thôi.

Chàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy tối mò không một bóng người, bất giác bồn chồn trong dạ tự hỏi:

- Vừa rồi hiển nhiên là thanh âm của Khâu tỷ tỷ . Y bảo ta đừng tiết lộ thân thế. Bây giờ người thổi tiêu và Lam Ngọc Đường đã đi rồi, sao vẫn chẳng thấy Khâu tỷ tỷ ra mặt tương kiến?

Tiêu Lĩnh Vu những muốn lớn tiếng hô hoán nhưng lại sợ kinh động Lam Ngọc Đường, chàng đành lặng lẽ cố dằn lòng nóng nẩy.

Nguyên chàng đã thấy người thổi tiêu vạch đất tuyệt giao với Lam Ngọc Đường, lại thấy vẻ mặt gã cực kỳ đau khổ, chàng cũng đoán ra phần nào vụ này.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hồi lâu vẫn không thấy Khâu Tiểu San xuất hiện.

Chang không nhẫn nại được nữa, khẽ cất tiếng gọi:

- Tiểu San tỷ tỷ ơi! Tỷ tỷ ở nơi đâu sao không xuất hiện để tiểu đệ được gặp mặt.

Bỗng nghe tiếng cười khúc khích vọng lại.

Tiêu Lĩnh Vu phát giác ra tiếng cười phát ra từ sau tảng đá lớn cách đó ngoài bốn trượng. Chàng không nói năng gì, ngầm vận chân khí thi triển thân pháp "Hải yến lược ba" nhảy vọt tới miệng hô:

- Tỷ tỷ ơi! Tiểu đệ....

Một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi nai nịt gọn gàng ở sau phiến đá từ từ bước ra.

Mái tóc cô buộc lại thành hai trái đào. Cô đáp:

- Tiêu tướng công! Tiểu tỳ không dám nhận cách xưng hô như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu sững sờ chắp tay hỏi:

- Cô nương là....

Thiếu nữ mặc võ phục cười đáp:

- Tiểu tỳ chỉ là kẻ hầu cận Khâu cô nương. Tiêu tướng công là kẻ quí nhân nên mau quên quá. Chúng ta đã gặp nhau rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỷ lại thấy thiếu nữ này trông quen mặt mà không nhớ ra gặp ở đâu. Chàng ngơ ngác chẳng biết nói gì.

Thiếu nữ mặc võ phục nhún vai hỏi:

- Người ta đã đi hết rồi, Tiêu tướng công còn đeo mặt nạ làm chi?

Tiêu Lĩnh Vu tháo mặt nạ ra hỏi lại:

- Chúng ta đã gặp mặt nhau ở đâu? Xin miễn thứ cho Tiêu mỗ mắt kém không nhận ra được.

Thiếu nữ cười nói:

- Gặp nhau ở trong hang núi có Nam Hải ngũ hung.

Tiêu Lĩnh Vu vỗ trán đáp:

- Phải rồi! Cô đã hoá trang làm tên đồng tử áo xanh trà trộn bên cạnh Nam Hải ngũ hung.

Thiếu nữ võ phục nói:

- Ký ức của tướng công tốt quá.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:

- Khi đó cô nương cải dạng nam trang thì tại hạ làm sao nhận ra được?

Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Khâu tỷ tỷ của tại hạ đi đâu rồi?

Thiếu nữ trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Y vừa rời khỏi đây.

Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi:

- Y đi về phương nào? Cô nương có biết không?

Thiếu nữ đáp:

- Biết thì có biết, nhưng chẳng hiểu y có chịu gặp tướng công hay không?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nhất định y cho gặp mặt. Cô nương dẫn tại hạ đi mau. Hỡi ơi! Đã sáu bảy năm nay tại hạ chưa được gặp mặt Khâu tỷ tỷ.

Thiếu nữ lắc đầu nói:

- Không chắc đâu. Lam Ngọc Đường và Ngọc Tiêu Lang Quân đã phí không biết bao nhiên tâm huyết theo dõi, năm nỉ Khâu cô nương mà cô vẫn không cho họ thấy mặt thì làm sao tướng công lại khẳng định cô ưng cho tướng công hội diện?

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác đáp:

- Tại hạ khác họ ở chỗ được Khâu tỷ tỷ rất thương mến. Ngày trước y còn dẫn tại hạ đi khắp nơi du ngoạn, lại còn trông nom cho cả việc ăn mặc nữa. Tại hạ nhớ y thế nào chắc y cũng mong nhớ tại hạ như thế.

Thiếu nữ nói:

- Trước khác bây giờ khác. Ngày xưa tướng công còn nhỏ, nhưng hiện nay tướng công đã trưởng thành.

Tiêu Lĩnh Vu bồn chồn trong dạ, nói bằng một giọng rất kiên quyết:

- Tại hạ nhất định y thế nào cũng cho gặp mặt. Cô nương không tin thì cứ đi hỏi y sẽ rõ.

Thiếu nữ trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Được rồi! Tiểu tỳ sẽ thông báo dùm tướng công. Tướng công hãy chờ ở đây đừng đi đâu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao cô nương không đưa tại hạ đi theo?

Thiếu nữ lắc đầu đáp:

- Tiểu tỳ mà đưa tướng công đi theo, nếu Khâu cô nương không chịu thì chẳng những tiểu tỳ bị trách mắng mà tướng công cũng khó nỗi hạ đài. Vậy tướng công đi sau cũng chưa muộn.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Được rồi! Tại hạ đành chờ ở đây.

Thiếu nữ võ phục nhảy một bước vọt đi. Bỗng cô dừng bước lại dặn:

- Tướng công chớ có đi theo tiểu tỳ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô nương cứ yên tâm. Tại hạ biết thế nào Khâu tỷ tỷ cũng bảo cô nương quay lại đón tại hạ.

Thiếu nữ không nói gì nữa, băng mình vọt đi.

Tiêu Lĩnh Vu ngồi trên tảng đá lớn chờ đợi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm vẫn chưa thấy thiếu nữ quay lại. Chàng nóng ruột tự hỏi:

- Nếu thị không báo cho mình thì biết làm thế nào?

Chàng còn đang suy tính bỗng thấy bóng người từ từ tiến lại.

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước chạy ra đón hỏi:

- Có phải Khâu tỷ tỷ bảo cô nương trở lại đón tại hạ không?

Thiếu nữ lắc đầu đáp:

- Tướng công tự tin quá.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Sao? Khâu tỷ tỷ không ưng chịu cho tại hạ gặp mặt ư?

Thiếu nữ gật đầu uể oải nói:

- Tiểu tỳ nói tướng công muốn gặp y thì y trầm ngâm không đáp. Hồi lâu y mới bảo tiểu tỳ nói cho tướng công hay là y không muốn gặp tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu bồn chồn trong dạ hỏi:

- Tại sao vậy?

Thiếu nữ chau mày nói:

- Tướng công nói khẽ chứ.

Tiêu Lĩnh Vu vỗ trán nói:

- Không có lý! Tại sao Khâu tỷ tỷ lại không muốn gặp tại hạ?

Thiếu nữ đáp:

- Cái đó tiểu tỳ biết thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng xúc động nói:

- Cô nương dẫn tại hạ đi. Tại hạ nhất định cầu kiến cho bằng được.

Thiếu nữ lắc đầu đáp:

- Y không chịu là nhất định không chịu. Khi nào tiểu tỳ dám dẫn tướng công đi?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài một cái để trấn tĩnh rồi hỏi:

- Có thật cô nương thông báo rồi không? Tại hạ không tin như vậy.

Thiếu nữ nhỏ nhẹ đáp:

- Bao nhiêu người đòi gặp Khâu cô nương đều bị cự tuyệt chứ chẳng riêng gì tướng công. Tiểu tỳ mong rằng tướng công đừng lấy thế làm buồn.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt trông trời lẩm bẩm một mình:

- Vụ này thật khiến cho ta không sao hiểu nổi.

Đột nhiên chàng dậm chân , tay cầm phong thơ đưa ra nói:

- Cái này Lam Ngọc Đường gởi tại hạ chuyển đến Khâu tỷ tỷ. Phiền cô nương chuyển dùm cho.

Thiếu nữ đón lấy thơ đáp:

- Tướng công có điều chi muốn nói với Khâu cô nương chăng?

Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu hỏi lại:

- Tại hạ nghĩ mãi mà không hiểu vì lẽ gì Khâu tỷ tỷ lại không cho gặp mặt.

Thiếu nữ đáp:

- Y không muốn tiếp Tiêu tướng công tất có nguyên nhân, tướng công không hiểu được mà thôi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Cô nương có hiểu không?

Thiếu nữ đáp:

- Tiểu tỳ cũng không hiểu.

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười nói:

- Thôi được! Phiền cô nương nói cho Khâu tỷ tỷ hay từ nay tại hạ không dám nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nữa. Mấy lần tỷ tỷ đã cứu mạng tại hạ xin gửi lời cảm tạ.

Thiếu nữ gật đầu đáp:

- Tiểu tỳ sẽ nói hết những lời nhắn của tướng công, không bỏ sót một chữ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ đã làm mất khá nhiều thời giờ của cô nương, vậy xin có lời cảm tạ.

Dứt lời chàng trở gót chạy đi ngay không ngoảnh cổ lại. Chàng chạy một mạch đến từ đường họ La.

Thương Bát và Triển Diệp Thanh sóng vai đứng chờ ngoài sân vừa thấy Tiêu Lĩnh Vu đã song song chạy ra đón tiếp.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Bọn tiểu đệ đang nóng ruột chờ Tiêu huynh. Tiêu huynh có cùng người động thủ không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu hỏi lại:

- Không có đâu. Tình hình Tôn lão tiền bối và mọi người ra sao?

Thương Bát đáp:

- Các vị đã được giải khai huyệt đạo và uống thuốc giải độc rồi.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Thật thế ư?

Lại nghe Tôn Bất Tà từ trong đại sảnh nói vọng ra:

- Đúng thế! Tiêu huynh đệ hãy vào đây mau. Lão khiếu hóa còn nhiều chuyện cần hỏi cho biết rõ.

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước đi vào sảnh đường quả nhiên thấy Tôn Bất Tà, Vô Vi đạo trưởng và Võ lâm Tứ đại hiền đều tỉnh táo lại rồi.

Tôn Bất Tà hỏi ngay:

- Tiêu huynh đệ! Vụ này là thế nào đây?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Câu chuyện ra làm sao? Tại hạ cũng đang hồ đồ....

Chàng quay lại hỏi Thương Bát:

- Ai đã giải khai huyệt đạo cho các vị?

Thương Bát hỏi lại:

- Đại ca không biết hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bây giờ tiểu huynh mới về tới đây thì làm sao biết được?

Thương Bát nói:

- Nếu vậy thì thật là kỳ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đầu đuôi câu chuyện ra làm sao?

Thương Bát đáp:

- Đại ca đi khỏi được một lúc thì có người áo đen chạy tới nói là vâng lệnh đại ca đến để cứu trị thương thế cho các vị.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Hình dạng người đó thế nào? Nam hay nữ?

Thương Bát đáp:

- Người đó dường như đeo mặt nạ và vận nam trang.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nghe khẩu âm thì là nam hay nữ?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Hoàn toàn giọng đàn ông.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Rồi sao nữa?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ cùng Triển huynh ngăn cản người đó, không ngờ y ra tay đột ngột điểm huyệt cả hai người bọn tiểu đệ.

Tiêu Lĩnh Vu giục:

- Nói lẹ hết đi.

Thương Bát đáp:

- Bọn tiểu đệ bị điểm huyệt không ngăn cản được. Người đó tiến vào sảnh đường giải khai huyệt đạo cho sáu vị và đưa cho mỗi vị một viên thuốc uống. Lúc ra đi y giải khai huyệt đạo cho tiểu đệ cùng Triển huynh.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Y có nói rõ thân thế không?

Thương Bát đáp:

- Y không nói gì. Lúc ra đi chỉ dặn lại một câu là y không muốn hỏi đến việc ân oán giang hồ. Những việc chém giết trên chốn giang hồ không liên quan gì tới y. Y đã nhìn thấy một người ra tay giết chết mười tám nhân vật võ lâm, y cũng bỏ mặc....

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Nếu vậy thì người này tính tình quá lạnh nhạt.

Triển Diệp Thanh nói:

- Thanh âm của y rất lạnh lẽo, nhưng khi nhắc đến Tiêu đại hiệp lại tỏ ra rất kính trọng.

Tôn Bất Tà xen vào:

- Dường như y có việc muốn cầu Tiêu đại hiệp giúp đỡ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Y có việc nhờ tại hạ giúp đỡ ư?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Chắc là đúng như vậy. Y bảo Tôn lão tiền bối và tệ sư huynh cùng Võ lâm Tứ đại hiền sống hay chết chẳng liên quan gì tới y. Sở dĩ y giải cứu hoàn toàn vì nể mặt Tiêu đại hiệp. Y không cần ai chịu ơn. Nếu có mối giao tình đền đáp thì trút cả lên mình Tiêu đại hiệp. Sau này y tất có việc nhờ cậy Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu bâng khuâng trong dạ nghĩ thầm:

- Vụ này thật phức tạp vô cùng. Nếu để mọi người hồ đồ thì chẳng thà ta chịu hết một mình.

Chàng liền gật đầu hỏi:

- Y còn nói gì nữa không?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Y nói mấy câu đó rồi lao mình vào bóng đêm.

Tiêu Lĩnh Vu ôm mối u oán trở về, trong lòng đau khổ đã toan kể lại. Không ngờ nghe câu chuyện này. Chàng nhẫn nhịn nỗi bi ai, thủng thẳng hỏi:

- Tôn lão tiền bối thấy thế nào?

Tôn Bất Tà đáp:

- Viên thuốc của người đó quả nhiên linh nghiệm phi thường. Dường như nó đã giải được hết chất độc trong mình lão khiếu hóa.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thế thì hay lắm.

Chàng đưa mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Đạo trưởng thấy thế nào?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Bần đạo cũng cảm thấy đỡ nhiều rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Võ lâm Tứ đại hiền hỏi:

- Thương thế của các vị ra sao?

Bốn lão áo xanh chắp tay nói:

- Chu Văn Xương ở Lạc Dương bái tạ Tiêu đại hiệp đã có ơn giải cứu.

- Tần Sĩ Đình ở Tế Nam xin tham kiến Tiêu đại hiệp.

- Vưu Tử Thanh ở Kim Lăng đa tạ Tiêu đại hiệp viện thủ cho.

- Hứa Thi Đường ở Giang Châu lãnh thụ đại ân của Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu thấy bốn người này đầy vẻ văn nho, tính tình hòa nhã thì nghĩ thầm trong bụng:

- Võ lâm Tứ đại hiền quả nhiên danh bất hư truyền. Thẩm Mộc Phong dùng thủ đoạn ám toán, mời họ đến rồi hạ thủ điểm huyệt, hạ độc để đưa họ vào đất chết. Vậy mà họ không lộ vẻ gì oán hận, đủ biết họ đã dày công phu hàm dưỡng đến cùng cực.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng nói:

- Bốn vị hiền nhân đã không bị lôi kéo vào vòng ân oán trên chốn giang hồ. Tại hạ không hiểu vì sao lại có chuyện xích mích với Thẩm Mộc Phong?

Chu Văn Xương mỉm cười đáp:

- Bọn tại hạ thật không có ân oán gì với Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vì lẽ gì Thẩm Mộc Phong muốn gia hại các vị?

Tần Sĩ Đình đáp:

- Đục vẫn là đục, trong vẫn là trong. Bọn tại hạ thật không có ân oán gì với Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Bốn vị Tứ đại hiền này thật cố chấp, không thể điểm hóa được. Thẩm Mộc Phong muốn giết họ, họ cũng không hiểu làm sao?

Chàng liền thở dài nói:

- Nếu vậy thì Thẩm Mộc Phong đã hành động tội lỗi. Tự nhiên vô cớ mời các vị tới rồi điểm huyệt gia hại.

Vưu Tử Thanh thản nhiên nói:

- Mình tự hỏi mình không có điều chi đáng tiếc là được, hà tất nghĩ đến chuyện thị phi.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:

- Chà! Lão này lại cao ngạo nữa. Ý lão muốn nói Thẩm Mộc Phong đã mời thì đến, dù cát dù hung cũng chẳng bận tâm.

Chàng liền nói:

- Chính vì các vị tốt quá mà Thẩm Mộc Phong để tâm gia hại.

Hứa Thi Đường cũng lên tiếng:

- Lòng dạ người quân tử như trăng thanh gió mát. Sống chẳng phụ người, chết chẳng oán ai.

Tôn Bất Tà tức mình nói móc:

- Bốn vị đều là những nhân vật đại hiền, đại thánh. Lão khiếu hóa cùng Vô Vi đạo trưởng liều mạng đến cứu thành ra uổng công. Nếu biết sớm thế này thì để mặc cho Thẩm Mộc Phong giết bốn vị đi thì mình đã chẳng bị điểm huyệt, uống thuốc độc làm gì cho khổ thân.

Chu Văn Xương mỉm cười đáp:

- Chịu ơn phải biết báo đền, còn oán hận thì nên tiêu giải. Tôn đại hiệp cùng Vô Vi đạo trưởng đã liều mạng đến cứu, ơn đức ấy bọn tại hạ ghi tạc vào phế phủ.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hóa nào phải hạng người làm ơn để cầu mong báo đáp.

Vô Vi đạo trưởng đột nhiên xen vào:

- Mấy chục năm trời bốn vị không hỏi đến chuyện giang hồ, được tiếng là Tứ đại hiền nhân. Hiền thì hiền rồi nhưng không khỏi mang tiếng là chỉ biết thân mình, không phân biệt được thế nào là phải, thế nào là quấy.

Hết Hồi 170 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Hồi 171 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Toà nhà lớn giữa rừng trúc

Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:

- Ta từng nghe võ công của Tứ đại hiền rất cao thâm. Nếu khuyên giải được bốn lão vì chính nghĩa võ lâm đứng ra chống đối Thẩm Mộc Phong thì chẳng những thêm phần thực lực mà còn hiệu triệu được rất nhiều cao nhân ẩn dật tái xuất giang hồ, góp sức trừ diệt ác ma.

Lại nghe Tần Sĩ Đình nói:

- Thuyết thị phi vẫn có hai mặt. Bọn tại hạ đã thoát vòng thị phi ân oán mà bảo là đi không đúng đường ư?

Tôn Bất Tà cười lạt hỏi lại:

- Các vị đã thoát ra ngoài vòng thị phi, sao Thẩm Mộc Phong còn bức bách uống thuốc độc đưa vào đất chết?

Vô Vi đạo trưởng hỏi tiếp:

- Bốn vị thấy võ lâm gặp kiếp nạn lớn lao mà tự mình vui thú lâm tuyền lấy làm nhơn nhơn đắc ý. Những lúc canh khuya đêm vắng các vị thử vấn tâm coi xem như thế là hiền hay không hiền?

Chu Văn Xương sửng sốt muốn nói lại thôi.

Tôn Bất Tà lại nói:

- Bốn vị đã được đồng đạo võ lâm tôn xưng là Tứ đại hiền nhân rồi không chịu dính vào việc ân oán giang hồ. Bốn vị không chịu vướng vào vòng thị phi thì thật là đáng quí. Nhưng lần này Thẩm Mộc Phong đem lòng gia hại bốn vị thì tình thế lại khác hẳn.

Tôn Sĩ Đình hỏi:

- Khác ở chỗ nào?

Tôn Bất Tà đáp:

- Thẩm Mộc Phong mưu đồ bá chủ võ lâm, gây nên bao tội ác. Đến bốn vị chẳng thù oán gì cũng đem lòng gia hại mà bốn vị vẫn không hỏi đến chính nghĩa võ lâm đâu chính đâu tà được ư?

Vưu Tử Thanh hỏi:

- Theo ý các hạ thì bọn tại hạ nên làm thế nào?

Tôn Bất Tà đáp:

- Bốn vị đứng ra vì chính nghĩa võ lâm, quyết một trận tử chiến với Thẩm Mộc Phong.

Chu Văn Xương đảo mắt nhìn ba lão kia nói:

- Tam vị hiền đệ! Tôn trưởng lão và Vô Vi đạo trưởng nói rất có lý. Không hiểu tam vị hiền đệ tính sao?

Tôn Sĩ Đình gật đầu đáp:

- Về đạo lý thì như thế là đúng rồi. Nhưng mình cầm đao thương để giết người thì tiểu đệ vẫn cảm thấy không yên.

Vưu Tử Thanh nói:

- Tiểu đệ cũng nhận thấy lời nói của Tôn trưởng lão và Vô Vi đạo trưởng là hợp đạo lý. Chúng ta có thể bỏ qua việc Thẩm Mộc Phong hạ độc bọn ta nhưng chẳng thể để hắn làm điều tàn ác trên chốn giang hồ.

Vô Vi đạo trưởng thấy phân nửa đã động tâm, không tiện bức bách quá đáng mà thành có hại liền chậm rãi nói:

- Xin bốn vị thủng thẳng bàn tính để tìm hiểu điều gì nên làm hay không nên làm. Bần đạo không khi nào dám miễn cưỡng.

Chu Văn Xương đứng dậy đáp:

- Để bọn tại hạ nghiên cứu nên chăng thế nào rồi sẽ có lời thưa lại với các vị.

Tôn Bất Tà nói:

- Trong vòng ba ngày nữa chúng ta lại gặp nhau ở đây. Bấy nhiêu thời gian tưởng quá đủ để các vị nghiên cứu.

Chu Văn Xương đáp:

- Ba ngày là thừa đủ rồi. Bọn tại hạ nhất định y ước trở lại đây phúc đáp các vị.

Tần Sĩ Đình, Vưu Tử Thanh, Hứa Thi Đường, cũng đứng dậy theo Chu Văn Xương.

Tôn Bất Tà nhìn theo bóng Tứ đại hiền cho tới khi mất hút rồi lắc đầu nói:

- Bốn lão này thật ngoan cố. Lão khiếu hóa đã gặp nhiều người tính tình kỳ lạ, nhưng chưa thấy ai quái gở như Tứ đại hiền.

Tiêu Lĩnh Vu cũng thở dài nói:

- Hành động của Tứ đại hiền thật khiến cho tại hạ thành hồ đồ. Những việc hay dở, thiện ác trên đời thật là phức tạp. Bốn vị này đã thoát ra ngoài vòng ân oán, không thèm tranh danh đoạt lợi. Chỉ vì mang võ công tuyệt thế mà bị đồng đạo võ lâm tôn là Võ lâm Tứ đại hiền để tỏ lòng kính ngưỡng....

Chàng ngửa mặt lên trời thở phào một tiếng rồi nói tiếp:

- Các vị có khí phách hơn đời, không đếm xỉa đến tư thù, khác hẳn với người võ lâm, thật xứng với danh hiệu Hiền nhân. Nhưng họ lại không đoái hoài đến đại thể, không phân biệt hành động phải quấy thì liệu có đáng mặt hiền giả không?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Cái hư danh đưa người đến chỗ lầm lẫn. Nếu không có công phu nhẫn nại như vậy sao gọi là Tứ đại hiền nhân? Vấn đề vi diệu là ở chỗ bốn vị này không màng danh lợi, không gây thù oán, độ lượng quảng đại ít người bì kịp. Nhưng đi sâu vào vấn đề, hành động của họ cũng không ngoài mục đích duy trì lấy tiếng tốt là Tứ đại hiền nhân.

Tôn Bất Tà nói:

- Đạo trưởng thật là cao kiến. Lý luận như vậy mới đúng.

Vô Vi đạo trưởng từ từ đứng dậy hỏi:

- Bây giờ là bao giờ?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Vào khoàng canh tư.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Chúng ta nên đi thôi kẻo bọn họ mong chờ.

Tôn Bất Tà liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu huynh đệ! Lão khiếu hóa còn có điều muốn thỉnh giáo.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ không dám. Lão tiền bối có điều chi dạy bảo?

Tôn Bất Tà hỏi:

- Lão khiếu hóa được Thương huynh đệ nói cho biết là Tiêu huynh đệ đi theo đuổi tiếng tiêu. Vậy có gặp được người thổi tiêu không?

Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới chuyện gặp Khâu Tiểu San, bất giác buồn rầu thở dài đáp:

- Đã gặp rồi.

Ba tiếng ngắn ngủi của chàng khiến cho những người trong đại sảnh phải kinh ngạc. Cả Vô Vi đạo trưởng cũng hoang mang, giương mắt lên nhìn chàng.

Tôn Bất Tà hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Tiêu huynh đệ đã gặp người thổi tiêu thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Tôn Bất Tà hỏi:

- Người đó hình dạng thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là một thiếu niên mặc áo trường bào.

Vô Vi đạo trưởng sửng sốt hỏi:

- Sao? Lại là một vị thiếu niên ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vì trời tối nên tại hạ không nhìn được rõ, nhưng có thể xác định đó là một thiếu niên, dưới cằm không có râu.

Vô Vi đạo trưởng quay lại nhìn Tôn Bất Tà hỏi:

- Lão tiền bối có biết là trong võ lâm gần đây có nhân vật nào thiện nghệ thổi tiêu?

Tôn Bất Tà đáp:

- Chỉ có Tiêu Vương Trương Phóng.

Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng theo chỗ lão biết thì Tiêu Vương Trương Phóng hiện đang bị hãm trong cấm cung.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Phải rồi! Bần đạo cũng có nghe danh Tiêu Vương Trương Phóng thổi tiêu rất giỏi. Người ta còn truyền tụng y thổi tiêu có thể điều khiển chim đang bay phải hạ xuống mà nghe. Y bắt chước tiếng bách điểu, tuyệt kỷ nhất đời, nên mới được tôn xưng là Tiêu Vương.

Tôn Bất Tà nói:

- Từ ngày Tiêu Vương bị hãm trong cung cấm, trên chốn giang hồ không còn ai là cao thủ về nghề thổi tiêu nữa. Người này đột nhiên xuất hiện trên giang hồ....

Triển Diệp Thanh đột nhiên xen vào:

- Tại hạ sinh sau đẻ muộn chưa được nghe tiếng tiêu của Tiêu Vương ra sao. Còn tiếng tiêu mới đây đưa ra những khúc ai oán, uyển chuyển khác thường. Chỗ bi ai khiến cho người nghe phải sa lệ, chỗ não nuột khiến người nghe thở dài. Có điều tiểu đệ không hiểu tại sao tiếng tiêu này lại toàn điệu thê lương ai oán , chứ chẳng có khúc nào hoan lạc cởi mở.

Vô Vi đạo trưởng hỏi ngay:

- Có tiếng đàn tiếp theo tiếng tiêu hay không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiếng đàn nổi lên trước rồi tiếng tiêu kế tiếp. Tiếng đàn trầm trầm ai oán, tiếng tiêu cũng như khóc như than.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Thế thì phải rồi! Đúng là tiếng đàn tiếng tiêu hợp tấu đã làm cho Thẩm Mộc Phong kinh hãi phải bỏ chạy giữa đêm khi hắn muốn động thủ ở bờ hồ.

Tôn Bất Tà trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Họ là ai vậy? Lão khiếu hóa thật không nghĩ ra được.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Ta biết rồi. Người gẩy đàn là Khâu Tiểu San tỷ tỷ, còn gã thổi tiêu ta cũng đã gặp rồi nhưng không hiểu gã tên họ là gì, chỉ biết y là biểu huynh của Lam Ngọc Đường.

Khâu Tiểu San cự tuyệt không cho chàng gặp mặt khiến chàng đau khổ vô cùng. Chàng nghĩ không ra vì lẽ gì mà cô cự tuyệt. Chàng muốn nói toạc đầu đuôi cho vơi nỗi đau khổ trong lòng, nhưng lại nhẫn nại không nói ra.

Vô Vi đạo trưởng thở dài nói:

- Lão tiền bối bất tất phải nhọc lòng suy nghĩ về vụ này. Người gảy đàn và người thổi tiêu kia đã ngấm ngầm viện trợ cho chúng ta thì dĩ nhiên là bạn chứ không phải thù. Bây giờ họ chưa muốn ra mặt nhưng rồi cũng có ngày cùng nhau tương kiến.

Tôn Bất Tà nói:

- Thẩm Mộc Phong tuy rút lui rồi nhưng chưa chắc đã rời khỏi Ngạc Châu. Chúng ta nên trở về chỗ hẹn sớm đi.

Rồi lão rảo bước tiến về phía trước.

Quần hào nối đuôi nhau rời khỏi từ đường nhà họ La.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bận rộn với bao suy nghĩ chưa kịp hỏi đến Tôn Bất Tà gặp nguy trong trường hợp nào. Bây giờ Tôn Bất Tà bước chậm lại chờ Tiêu Lĩnh Vu tới nơi để vừa đi vừa nói cho chàng nghe.

Nguyên Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng được tin báo của đệ tử Cái bang cho hay là Võ Lâm Tứ đại hiền bị Thẩm Mộc Phong dẫn dụ đến sau từ đường nhà họ La rồi xuống hội họp trên một con thuyền ở trong ao. Hai lão biết Thẩm Mộc Phong cực kỳ nham hiểm tàn độc. Tất nhiên Võ lâm Tứ đại hiền phải mắc bẫy hắn.

Võ lâm Tứ đại hiền tuy ít qua lại giang hồ, nhưng võ công rất cao cường, lại nổi tiếng võ lâm. Bốn lão mà bị Thẩm Mộc Phong bức bách để thu dụng tất là chấn động giang hồ, gây nên ảnh hưởng rất lớn. Hai lão liền rượt theo xuống thuyền.

Trong thuyền đèn lửa huy hoàng. Tứ đại hiền ngồi chung quanh một cái bàn vuông trong khoang, chưa thấy Thẩm Mộc Phong đâu.

Vô Vi đạo trưởng là người cẩn thận, nhưng Tôn Bất Tà lại nóng lòng cứu người liền nhảy vào khoang.

Vô Vi đạo trưởng thấy Tôn Bất Tà nhảy vào rồi cũng đành vào theo.

Hai lão đến bên Tứ đại hiền nắn bóp một hồi mà bốn lão vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Giữa lúc ấy cánh cửa kẹt mở. Một quái nhân áo đỏ từ trong khoang đi đến bên hai lão.

Tôn Bất Tà phóng chưởng đánh tới Hồng y quái nhân nhưng chẳng khác gì đánh vào phiến đá. Hồng y quái nhân không bị thương chi hết.

Giữa lúc Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng còn đang kinh dị , Thẩm Mộc Phong nhảy ra điểm huyệt hai lão.

Tôn Bất Tà thở dài nói tiếp:

- Còn những chuyện về sau thì Tiêu huynh đệ cũng biết rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ cũng đã gặp Hồng y quái nhân. Nếu không được người cứu viện thì bây giờ cũng đã bị Thẩm Mộc Phong bắt sống rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã đến trước quán đậu hũ.

Tôn Bất Tà đi thẳng vào trong quán, lúc này vẫn còn ánh đèn lửa.

Một lão già ăn mặc lam lũ, thấy Tôn Bất Tà cùng Vô Vi đạo trưởng đi tới liền nói:

- Mọi người đanh chờ ở nhà trong.

Quần hào vào trong thấy Tư Mã Càn, Đỗ Cửu và đệ tử phái Võ Đương đang ngồi chờ.

Nhất trận phong Bành Vân nằm trên giường gỗ ngửa mặt lên.

Tiêu Lĩnh Vu bước đến bên giường khẽ hỏi:

- Bành huynh đã bớt chưa?

Bành Vân mở mắt ra nhìn mỉm cười đáp:

- Đại khái không thể chết được.

Hắn từ từ ngồi nhỏm dậy nhìn Tôn Bất Tà lạy phục xuống.

Tôn Bất Tà xua tay nói:

- Ngươi cứ nằm yên.

Bành Vân liền theo lời nằm xuống.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Ngươi bị thương ở đâu?

Bành Vân đáp:

- Ở trước ngực về mé bên trái.. May được Đỗ tiền bối hết lòng cứu chữa, đệ tử đã đỡ nhiều rồi.

Đỗ Cửu nói:

- Không dám! Chúng ta xưng hô bằng huynh đệ hay hơn.

Bành Vân mỉm cười đáp:

- Trước mặt sư tổ, tiểu khiếu hóa phải giữ lễ độ trước Đỗ tiền bối.

Đỗ Cửu nói:

- Bất tất phải thế! Chúng ta nên đối đãi với nhau như tình bằng hữu.

Vô Vi đạo trưởng thò tay ra chẩn mạch cho Bành Vân một lúc rồi nói:

- Không có gì đáng ngại. Ngày mai uống thêm hai liều thuốc nữa là khỏi.

Thương Bát thấy trong nhà chật hẹp quá, không đủ chỗ ngồi liền nói:

- Chỗ này không ở lâu được. Chúng ta nên tìm một địa điểm khác hay hơn.

Bành Vân nói:

- Tiểu khiếu hóa biết một nơi rất kín đáo.

Thương Bát hỏi:

- Chỗ đó ở địa phương nào?

Ở ngoài thành chừng năm dặm có một tòa nhà rộng rãi, không có người ở, chung quanh lại có rừng trúc, trong nhà đầy đủ đồ dùng.

Triển Diệp Thanh lấy làm kỳ hỏi:

- Căn nhà hoa lệ như vậy sao lại không có người ở?

Bành Vân đáp:

- Cái đó thì tiểu hóa tử cũng không rõ, chắc trong nhà có ma quỉ.

Tôn Bất Tà nói:

- Đã có nơi như vậy thì chúng ta nên đi ngay.

Lão đưa mắt ngó Bành Vân hỏi:

- Ngươi có đi được không?

Bành Vân đáp:

- Đi thong thả chắc là cũng được.

Đỗ Cửu nói:

- Để Đỗ lão tam cõng đi hay hơn.

Bành Vân đáp:

- Xin đa tạ Đỗ huynh.

Đỗ Cửu cõng Bành Vân đi trước dẫn đường. Đoàn người lặng lẽ rời khỏi thành.

Lúc này trời chưa sáng rõ.

Triển Diệp Thanh khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tiêu đại hiệp có tin thuyết ma quỉ không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Tại hạ không tin.

Triển Diệp Thanh nói:

- Tiểu đệ không tin thuyết này, nhưng lời truyền tụng trên thế gian mấy trăm năm cũng không giảm bớt. Tại hạ cũng mong thấy ma quỉ cho mở rộng tầm mắt.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn băn khoăn về việc Khâu Tiểu San cự tuyệt không cho chàng hội kiến nên Triển Diệp Thanh nói mấy câu chàng vẫn không nghe thấy gì.

Triển Diệp Thanh thất Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ trầm ngâm cũng không nói nữa, cất bước lầm lũi đi về phía trước.

Quãng đường mấy dặm quần hào đi chẳng mấy chốc là đến nơi.

Lúc này trời vừa sáng tỏ. Mọi người ngẩng đầu trông ra thì thấy rừng trúc xanh om bao quanh một tòa trang viện rất lớn.

Tôn Bất Tà chau mày khẽ hỏi Bành Vân:

- Tòa trang viện này không có chỗ nào đổ nát, cũng chẳng có vẻ hoang lương, tại sao lại không có người ở?

Bành Vân đáp:

- Đúng là không có người ở. Đệ tử nhớ rõ lắm.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Đã tới đây chúng ta cứ vào coi. Nếu trong nhà có người ở thì chúng ta không nên quấy nhiễu họ.

Thương Bát rảo bước tiến lên trước nói:

- Được rồi! Để tại hạ vào coi xem.

Xuyên qua rừng trúc đến trước cửa lớn, Thương Bát thấy cánh cửa sơn đen đóng chặt bất giác ngẩn người tự hỏi:

- Trong nhà không có người mà sao lại đóng cửa. Hay là tên tiểu khiếu hóa kia bị thương nặng, thần trí hồ đồ nên đã nhớ nhầm.

Hắn nghĩ vậy nên đứng ngẩn người ra không biết làm thế nào.

Bỗng nghe thanh âm của Bành Vân ở phía sau cất lên:

- Tiểu hóa tử này nhớ rõ lắm, quyết không thể lầm được. Thương huynh thử đẩy cửa vào coi.

Thương Bát trong lòng do dự nhưng nghe Bành Vân bảo vậy liền giơ tay đẩy cửa.

Cánh cửa vẫn đóng trơ không nhúc nhích, dường như bên trong đã cài then.

Thương Bát lắc đầu nói:

- Không được rồi! Nếu trong nhà không có người thì ai cài cửa?

Bành Vân đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:

- Lạ thật! Tiểu đệ nhớ rõ là nơi đây bỏ không mà. Thương huynh thử vượt tường vào coi.

Thương Bát thấy Bành Vân tinh thần tỉnh táo không ra vẻ gì hồ đồ thì cũng động tính hiếu kỳ. Hắn đề khí vượt tường nhảy vào trong mở cổng ra.

Bành Vân nói:

- Xin Đỗ huynh cõng đệ vào coi.

Đỗ Cửu nhìn vào thì thấy một lối đi lát gạch đỏ từ ngoài vào cổng đến tầng cửa thứ hai. Lối đi quét tước sạch sẽ không có vẻ gì là nhà bỏ hoang cũng tự hỏi:

- Tình trạng này thì đâu phải là nhà không người ở?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Đỗ Cửu vẫn cất bước tiến vào cửa trong.

Thương Bát khẽ nói:

- Lão tam! Đi cách xa một chút. Lão tam cõng người trên lưng vạn nhất mà bị tập kích e rằng không thể ứng biến mau lẹ được.

Đỗ Cửu nghe lời lùi lại phía sau ba bước.

Thương Bát hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Có ai không?

Bành Vân khẽ nói:

- Nếu nhà có người ở thì họ đã hỏi mình rồi.

Y chưa dứt lời đột nhiên có thanh âm hỏi vọng ra:

- Chuyện gì vậy?

Thương Bát hơi sửng sốt, dừng bước lại chắp tay đáp:

- Tại hạ quấy nhiễu giấc ngủ của các hạ, vậy xin có lời tạ lỗi.

Thanh âm kia lại cất lên:

- Các ngươi thiện tiện tiến vào tư gia của người ta thì đáng tội gì? Sao không rút lui cho mau?

Thương Bát quay lại ngó Bành Vân nói:

- Chúng ta lui ra quách.

Bành Vân khẽ nói:

- Thương huynh! Người đó không phải là chủ của căn nhà này.

Thương Bát hỏi:

- Sao Bành huynh biết?

Bành Vân đáp:

- Thương huynh không tin thì cứ hỏi họ xem.

Thương Bát thấy giọng nói người kia lạnh lẽo thì cũng tức mình, liền xẳng giọng:

- Các hạ không phải là chủ nhân của căn nhà này, sao ăn nói vô lễ thế?

Hắn nói vậy để trêu tức người kia, không ngờ đối phương hờ hững đáp:

- Việc thế gian cần có trước có sau. Ai bảo các ngươi đến chậm một bước.

Bành Vân khẽ nói:

- Bọn chúng mới tới đây, tòa nhà này không phải sản nghiệp của bọn chúng.

Thương Bát chuyển động mục quang thì thấy trong tòa trang viện này rất rộng lớn thì thầm nghĩ:

- Bây giờ trời sáng rồi, Bành Vân cũng cần chỗ dưỡng thương. Hắn đã không phải chủ căn nhà này thì bọn ta mượn tạm một phòng cũng chẳng hại gì.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, hắn hỏi:

- Ba hôm trước đây bọn tại hạ đã có người ở đây, vì bận việc phải ra đi mấy bữa, hôm nay mới trở về.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nếu bảo ai đến trước là chủ thì bọn tại hạ còn đến trước các hạ mấy ngày. Dù sao tòa trang viện này cũng không phải sở hữu của chúng ta. Các hạ đã mượn nơi đây tạm trú thì bọn tại hạ chẳng thể đuổi đi được. May ở chỗ tòa nhà này rất rộng, có thêm một người cũng chẳng hề gì....

Lại nghe thanh âm lạnh lẽo ngắt lời:

- Không được! Các ngươi nên nghe theo lời ta rút lui đi là hơn.

Thương Bát lẩm bẩm:

- Thương lão nhị là hạng người nào mà để cho hắn hăm dọa. Như vậy còn bôn tẩu giang hồ được nữa chăng?

Hắn liền lớn tiếng hỏi:

- Nếu bọn tại hạ không rút lui thì sao?

Thanh âm lạnh lẽo đáp:

- Trừ phi các ngươi chán đời không muốn sống nữa.

Thương Bát chuyển động mục quang nghe thấy thanh âm này từ trong nhà đại sảnh mé tây vọng ra mà không thấy một bóng người.

Đỗ Cửu nghe người kia ăn nói khoác lác không khỏi tức mình khẽ nói:

- Lão nhị! Chúng ta vào coi sao.

Thương Bát đáp:

- Được rồi! Lão tam không phải vào. Hãy chiếu cố cho tiểu hóa tử là điều cần thiết. Thằng cha này giọng lưỡi khoác lác, chắc cũng không phải tay vừa.

Bành Vân khẽ dặn:

- Thương huynh nên cẩn thận một chút.

Thương Bát gật đầu rồi đi vào đại sảnh.

Sân trước rất rộng, đến hơn một mẫu đất. Chỗ Thương Bát đứng còn cách đại sảnh đến hơn năm trượng. Khi hắn vào đến còn cách chừng hai trượng thì thanh âm lạnh lẽo kia lại vang lên:

- Không bảo trước đã giết ngay là bất võ. Ta đã cảnh cáo trước mà còn sấn vào tức là tự tìm đến cái chết, không thể trách ta được.

Thương Bát tuyệt không có ý khinh thị người phát ra tiếng nói. Hắn đã ngấm ngầm vận khí đề phòng. Bây giờ nghe người kia nói vậy hắn liền móc trong bọc ra một viên bảo thạch.

Nguyên Trung Châu Nhị Cổ thu cất tài vật, châu báu có đến hàng mấy gian nhà. Tuy Thương Bát ít khi dùng ám khí nhưng thường đem theo rất nhiều bảo thạch để phòng khi cần dùng làm ám khí.

Đỗ Cửu đặt Bành Vân xuống nói:

- Thằng cha này dám giở giọng uy hiếp, chắc là tay bản lãnh không vừa. Vậy Đỗ lão tam phải đi tiếp ứng cho lão nhị.

Bành Vân hỏi:

- Đỗ huynh tự xưng là lão tam từ bao giờ?

Đỗ Cửu nghiêm trang đáp:

- Từ khi Trung Châu Nhị Cổ nhìn nhận Tiêu đại hiệp làm Long đầu đại ca. Thương lão đại thành ra lão nhị, Đỗ mỗ xuống làm lão tam.

Hết Hồi 171 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Hồi 172 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Ngọc Tiêu Lang Quân xuất hiện

Đột nhiên Thương Bát hắng dặng một tiếng rồi lui lại phía sau.

Đỗ Cửu giật mình kinh hãi chạy lại bên mình hắn hỏi:

- Lão nhị bị thương rồi ư?

Đỗ Cửu chú ý nhìn thì thấy trên cách tay Thương Bát có một mũi tên nhỏ cắm vào.

Mũi tên này chỉ lớn hơn cái kim một chút. Vết thương tím bầm.

Đỗ Cửu giơ tay toan nhổ độc tiễn, Thương Bát vội co tay về lùi lại nói:

- Mũi tên này có chất kịch độc, chớ đụng tay vào.

Tiêu Lĩnh Vu, Tôn Bất Tà, Tư Mã Càn và Vô Vi đạo trưởng song song đi tới.

Bành Vân vội nói:

- Đạo trưởng mau lại coi, Thương huynh vừa bị trúng ám khí kịch độc.

Vô Vi đạo trưởng bước lẹ lại bên Thương Bát cúi đầu xuống nhìn vết thương rồi giật mình kinh hãi nói:

- Xà đầu truy hồn tiễn!

Đỗ Cửu kinh hãi hỏi:

- Xà đầu truy hồn tiễn ư? Nguy hiểm lắm hay sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Đúng thế! Tiên sư của bần đạo đã nói thứ ám khí này tàn độc vô cùng. Nhưng từ ngày bần đạo xuất đạo nay mới thấy Xà đầu truy hồn tiễn là một. Người phóng ám khí này quả là một nhân vật có nhiều lai lịch.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đạo trưởng không có cách gì giải được tên độc này ư?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Theo chỗ bần đạo biết thì chỉ người phóng ám khí mới có thể trị được mà thôi. Còn các danh y trong thiên hạ khó có ai giải được chất độc này.

Lão vừa nói vừa điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên cách tay Thương Bát.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại hỏi Đỗ Cửu :

- Người phóng ám khí còn ở đây không?

Đỗ Cửu ngó về gian phòng mé Tây đại sảnh đáp:

- Chắc hắn còn ở trong Tây sương.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Phiền đạo trưởng chiếu cố cho Thương huynh đệ. Tại hạ đi kiếm người đó để lấy thuốc giải.

Chàng nói rồi đi vào trong đại sảnh.

Vô Vi đạo trưởng đã toan cản trở Tiêu Lĩnh Vu, nhưng thấy hành động của chàng đầy khí độ anh hùng, liền tự nhủ:

- Chàng thiếu niên này quả nhiên khác thường.

Rồi lão không nói gì nữa.

Tôn Bất Tà khẽ nói:

- Lão khiếu hóa đi giúp Tiêu huynh đệ một tay.

Tiêu Lĩnh Vu đi về phía Tây sương phòng, chàng ngấm ngầm đề tụ chân khí đề phòng, miệng lớn tiếng hỏi:

- Trong nhà có vị cao nhân nào đó. Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu xin ra mắt.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo từ tây sương phòng vọng ra:

- Không rảnh để tiếp ai hết.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Tại hạ đã theo lễ xin tương kiến mà huynh đài lại cự tuyệt người ở xa ngoài ngàn dặm há chẳng khiếm nhã ư?

Thanh âm lạnh lẽo vọng ra:

- Bọn tại hạ không giao thiệp với bằng hữu võ lâm. Các hạ nên rời khỏi đây là hơn.

Tiêu Lĩnh Vu muốn dùng lời tử tế để xin thuốc giải cho Thương Bát, nhưng thấy đối phương lạnh lùng khinh mạn, bất giác chàng nổi giận, cười lạt nói:

- Giọng lưỡi các hạ khoác lác như vậy thì ra coi thường anh hùng thiên hạ thái quá.

Thanh âm lạnh như băng vọng ra:

- Từ giờ khắc này tại hạ không trả lời nữa. Các hạ mà tiến thêm một bước nữa là tại hạ phóng Xà đầu truy hồn tiễn để đưa các hạ về âm cung ngay.

Tiêu Lĩnh Vu đứng yên không cử động. Chàng hít một hơi chân khí rồi đeo bao tay da giao ngàn năm vào. Chàng thản nhiên nói:

- Tại hạ xin lãnh giáo đây.

Hồi lâu không thấy trong Tây sương có tiếng người đáp lại.

Lúc này Tôn Bất Tà đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo:

- Theo chỗ lão khiếu hóa được biết thì trong võ lâm hiện nay chỉ có một người biết sử dụng Xà đầu truy hồn tiễn mà người đó đã giam mình vào trong cung cấm. Người này không hiểu là nhân vật nào mà cũng biết sử dụng thứ ám khí kỳ hình tuyệt độc đó.Tiêu huynh đệ! Huynh đệ phải cẩn thận lắm mới được.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:

- Đa tạ lão tiền bối đã có dạ quan hoài....

Chàng ngừng lại một chút rồi nói:

- Lão tiền bối không nên dấn thân vào nơi nguy hiểm với vãn bối cùng một lúc.

Tôn Bất Tà gật đầu lùi lại mấy bước.

Tiêu Lĩnh Vu lại lớn tiếng :

- Tiêu Lĩnh Vu này đã cáo lỗi mà các hạ không thèm lý gì đến. Tiêu mỗ đành sấn vào vậy.

Chàng nghĩ tới Thương Bát võ công không phải tầm thường mà bị người này bắn một phát tên trúng liền. Như vậy đủ chứng tỏ thủ pháp của địch nhân không phải tầm thường nên chàng không dám lơ là, vừa cất bước tiến về phía trước vừa để tinh thần quan sát bốn phía.

Tiêu Lĩnh Vu đi được chừng bẩy tám thước bỗng thấy hàn quang lấp loáng bắn lại nhanh như chớp. Không những đường tên thần tốc mà còn không phát ra một tiếng động.

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay bắt lấy mũi Xà đầu truy hồn tiễn, chàng nghĩ thầm trong bụng:

- Thủ pháp người này quả nhiên thần tốc khủng khiếp. Mình mà không lưu tâm trước e rằng cũng bị thương về mũi Xà đầu truy hồn tiễn của hắn. Mặt khác nếu mình không đeo bao tay thì cũng chẳng có biện pháp gì đối phó với thứ ám khí ác độc này.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo từ Tây sương phòng phát ra:

- Hảo thủ pháp! Từ ngày tại hạ xuất đạo đến giờ ít có người nào dám bắt Xà đầu truy hồn tiễn.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng trên mũi Xà đầu truy hồn tiễn có tẩm chất độc lợi hại vô cùng. Các hạ dùng tay bắt lấy, e rằng không còn cách nào tránh khỏi mối nguy trúng độc.

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Cái đó thì chưa chắc.

Người trong Tây sương nổi lên một tràng cười ha hả nói:

- Nếu các hạ không tin lời tại hạ thì cứ vận khí thử coi.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đưa mũi Xà đầu truy hồn tiễn trong tay lên, lạnh lùng nói:

- Có đi mà không có lại là phi lễ. Mong rằng các hạ đón lấy mũi ám khí do mình phát ra.

Chàng vừa nói dứt lời búng mạnh mũi Xà đầu truy hồn tiễn về phía Tây sương.

Chàng đã học thủ pháp phóng ám khí của Liễu Tiên Tử, là một môn tuyệt học trên chốn giang hồ.

Người trong Tây sương đang cười ha hả bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu búng ngón tay để phát tên liền lập tức im bặt. Hiển nhiên thủ pháp đàn chỉ phát tiễn của Tiêu Lĩnh Vu làm cho hắn kinh hồn.

Tiêu Lĩnh Vu tay mặt bắn tên ra, tay trái ngầm hộ vệ những nơi yếu hại trong mình, đồng thời chàng xông lẹ về phía Tây sương.

Tây sương cách chỗ Tiêu Lĩnh Vu không đầy hai trượng. Chàng nhảy vọt một cái đã đến trước căn phòng thì thấy hai cánh cửa đóng chặt.

Trước tình hình này chàng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, phóng chân đá binh một cái, cánh cửa phòng đã mở toang.

Lúc Tiêu Lĩnh Vu đá chân vào cửa, người chàng đã né sang một bên đề phòng người trong nhà phóng Xà đầu truy hồn tiễn ra. Nhưng người kia cũng không phóng tên. Chàng chờ một lúc không thấy gì liền nghiêng mình lạng vào nhà.

Chàng chú ý nhìn thì thấy một người áo xanh đứng bên cửa sổ phía sau.

Người đó xây lưng ra ngoài, đối với việc Tiêu Lĩnh Vu vào nhà y lơ đi như không biết.

Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi nói:

- May mà tại hạ không đến nỗi nhục mạng.

Người áo xanh lạnh lùng nói:

- Từ ngày tại hạ len lỏi vào chốn giang hồ đã được nghe đại danh. Bữa nay gặp đây, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiêu Lĩnh Vu cũng tán dương:

- Các hạ quá khen rồi. Xà đầu truy hồn tiễn của các hạ bắn ra không một tiếng động, lẹ hơn chớp giật. Tại hạ mới thấy đây là một.

Người áo xanh cất giọng hòa hoãn hơn hỏi :

- Các hạ vào Tây sương có điều chi chỉ giáo?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Người anh em của tại hạ bị thương về Xà đầu truy hồn tiễn của các hạ. Tại hạ tới đây xin các hạ cho thuốc giải.

Người áo xanh hỏi lại:

- Chỉ có việc đó thôi ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế!

Người áo xanh nói:

- Các hạ muốn lấy thuốc giải cũng chẳng khó gì, nhưng với một điều kiện.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều kiện gì?

Người áo xanh đáp:

- Sau khi lấy thuốc giải rồi, các vị phải rời khỏi đây ngay lập tức. Các hạ ưng chịu như vậy là được, bằng không người bị trúng độc tất phải chết.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:

- Giả tỷ người anh em của tại hạ bị thương về tay người khác rồi các hạ khẳng khái cho thuốc giải thì dừng nói một điều kiện mà cả mười điều kiện tại hạ cũng ưng chịu ngay. Đáng tiếc là người anh em của tại hạ lại bị thương về độc tiễn của các hạ. Chuyến này Tiêu mỗ đi với nhiều người, một mình không thể quyết định mà còn phải thương lượng với đồng bạn đã.

Người áo xanh cười lạt hỏi:

- Các hạ nói thế là không chịu chăng?

Tiêu Lĩnh Vu nhắc lại:

- Hiện giờ chưa thể quyết định.

Người áo xanh nói:

- Được rồi! Các hạ ra thương lượng với bọn họ đi rồi tới đây cho tại hạ biết.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Kể ra thì điều kiện của hắn buộc bọn ta rời khỏi đây cũng chẳng có gì khó khăn, nhưng Tôn Bất Tà, Vô Vi đạo trưởng đều là những nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ, không hiểu ý họ thế nào?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng chàng đáp:

- Tại hạ sẽ hết lời thuyết phục đồng bọn rời khỏi đây, nhưng muốn xin huynh đài cho thuốc giải trước vì cứu người là việc gấp, không thể chậm trễ được.

Người áo xanh đáp:

- Các hạ cứ về thương lượng với đồng bọn rồi quay lại lấy thuốc giải cũng chưa muộn.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng đã hơi tức giận đáp:

- Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Các hạ đả thương người chẳng lẽ lại lờ đi? Việc cho thuốc giải và việc bọn tại hạ rời khỏi đây là hai chuyện riêng biệt, không thể kéo vào làm một.

Người áo xanh cười lạt hỏi:

- Theo ý các hạ thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ muốn hỏi một câu: Ngoại trừ điều kiện buộc bọn tại hạ rời khỏi đây còn biện pháp nào khác không?

Người áo xanh lạnh lùng đáp:

- Còn một biện pháp là thuốc giải tại hạ để trong mình, nếu các hạ có đủ bản lãnh thì cứ việc sang đoạt.

Từ lúc Tiêu Lĩnh Vu vào phòng nói chuyện với người áo xanh đã lâu mà thủy chung y không quay lại lần nào.

Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi gặng:

- Ngoài cách đó không còn biện pháp nào nữa chăng?

Người áo xanh đáp:

- Tại hạ nghĩ không ra biện pháp nào nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đã vậy tại hạ xin mạo phạm.

Người áo xanh đáp:

- Cứ động thủ đi, bất tất phải khách sáo.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận khí hộ vệ những nơi yếu hại trong mình, từ từ bước lại.

Chàng đã tới sau lưng người áo xanh mà hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chàng giơ tay mặt lên toan đánh xuống, đột nhiên dừng lại hỏi:

- Sao các hạ không quay mặt lại?

Người áo xanh chuyển động thân hình, từ từ quay ra.

Mục quang Tiêu Lĩnh Vu vừa chạm vào mặt hắn, bất giác chàng giật nẩy mình lên.

Nguyên mặt người này có sắc vàng lóng lánh, tuy không phải là khó coi nhưng chẳng giống mặt người chút nào.

Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh tinh thần, thủng thẳng nói:

- Các hạ đeo tấm mặt nạ tuyệt đẹp.

Chàng đưa tay ra nhằm chụp vào cổ tay người áo xanh.

Người kia vẫn đứng yên tựa hồ không hay biết gì.

Thế trảo của Tiêu Lĩnh Vu có ẩn dấu nhiều biến hóa. Chàng để ý coi người áo xanh ứng phó bằng cách nào, rồi sẽ tùy cơ thay đổi.

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay nắm lẹ lấy cổ tay trái người áo xanh thì thấy nó cứng nhắc, lạnh như băng, tựa hồ cầm vào một thỏi sắt, bất giác chàng giật mình kinh hãi.

Bỗng nghe người áo xanh buông tiếng cười lạ, đột nhiên hắn đưa tay mặt ra quét một cái vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy tay mặt y nhỏ bé, trắng nõn, để móng tay khá dài. Chàng vung tay lên đón chưởng, đồng thời buông người áo xanh ra, lùi lại ba bước.

Người áo xanh cười lạt nói:

- Các hạ đã trúng phải chất kịch độc rồi. Chỉ trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà là chất độc sẽ phát tác. Các hạ tự lo liệu hậu sự đi thôi.

Hắn không biết là Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay bằng da giao ngàn năm, đao kiếm đâm không thủng, bách độc không ngấm vào được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Người áo xanh lạnh lùng đáp:

- Móng tay tại hạ có bôi chất kịch độc mà tay trái các hạ đã bị quét trúng thì dĩ nhiên phải chết.

Tiêu Lĩnh Vu cười khanh khách nói:

- Các hạ dùng ám khí tôi luyện bằng chất kịch độc, móng tay cũng bôi chất độc thì dĩ nhiên là một tay cao thủ dụng độc. Có điều đáng tiếc là tại hạ không sợ bách độc.

Người áo xanh ngơ ngác nói:

- Các hạ giơ tay trái lên coi kỷ lại xem.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bất tất phải coi lại nữa. Tại hạ tự tin là chẳng có thứ độc nào lại xâm nhập vào mình được.

Người áo xanh vẫn chưa tin nói:

- Chất độc trên móng tay tại hạ khác hẳn với các thứ độc thông thường. Bất luận nhân vật anh hùng đến đâu, võ công cao thâm đến trình độ nào dù chỉ bị dính một chút là trong khoảnh khắc sẽ phát tác ngay.

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Các hạ không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào được.

Đột nhiên chàng tiến lên một bước, vung chưởng đánh tới.

Người áo xanh thấy Tiêu Lĩnh Vu vẫn có thể ra tay tập kích thì trong lòng kinh hãi vô cùng, cũng giơ tay lên phóng chưởng phản kích.

Vừa rồi Tiêu Lĩnh Vu đã nắm huyệt mạch ở cổ tay mặt của người áo xanh thì thấy như nắm vào một thanh sắt. Bây giờ chàng thấy hắn giơ tay tấn công liền trầm cổ tay xuống tránh đòn.

Chàng cú ý nhìn bàn tay trái của hắn thì thấy một khúc đen sì có ba mũi nhọn dài chừng ba tấc.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Các hạ dùng thiết thủ để làm binh khí thì thật khác đời.

Người áo xanh không trả lời, vung cả hai tay tấn công ba chiêu liền.

Tiêu Lĩnh Vu lùi lại ba bước mới tìm được cơ hội phản kích. Song chưởng của chàng đánh theo thế liên hoàn. Trong khoảnh khắc chàng đánh liền tám chiêu, bụng bảo dạ:

- Nếu không kiềm chế được người này thì e rằng khó lấy nổi thuốc giải của hắn.

Giữa lúc chàng phân tâm nghĩ ngợi thì người áo xanh chụp lấy cơ hội để phản kích.

Tay trái bằng sắt lấp loáng có ánh sáng, tay mặt xuất thủ nhanh như chớp, thành ra tay trái có sơ hở liền được tay phải bổ xung.

Tiêu Lĩnh Vu tuy tay đã đeo bao da nhưng thấy cánh tay sắt của người áo xanh lấp loáng có ánh sáng cũng đem lòng uý kỵ không dám đụng vào.

Tình trạng này khiến cho Tiêu Lĩnh Vu bị kém thế. Trong lúc nhất thời chàng chưa phản kích được.

Đang lúc kịch chiến bỗng có tiếng quát:

- Dừng tay!

Người áo xanh liền nhảy lộn về, lùi lại năm bước.

Tiêu Lĩnh Vu dừng tay liếc mắt nhìn ra thấy một gã thiếu niên mình mặc áo lam. Tay cầm ngọc tiêu đứng ở trước cửa.

Người áo xanh quật cường là thế nhưng vừa thấy gã thiếu niên áo lam liền nghiêng mình thi lễ nói:

- Xin bái kiến công tử.

Thiếu niên áo lam giơ tay lên vẫy một cái đáp:

- Bất tất phải đa lễ.

Người áo xanh dạ một tiếng rồi lùi lại đứng sang một bên.

Thiếu niên áo lam giương cặp mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các hạ là ai?

Mi mắt gã ngập sát khí mà lời nói vẫn lễ độ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Thiếu niên áo lam đột nhiên mất hết vẻ giận dữ, mỉm cười nói:

- Té ra là Tiêu huynh. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Vừa thấy mặt Tiêu huynh tiểu đệ đã ngờ ngợ không thì chẳng khi nào lại lịch sự như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các xưng hô huynh đài thế nào?

Thiếu niên áo lam đáp:

- Bằng hữu kêu tiểu đệ bằng Ngọc Tiêu Lang Quân.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:

- Ngọc Tiêu Lang Quân là biểu huynh với Lam Ngọc Đường.

Ngoài miệng chàng thủng thẳng nói:

- Các hạ đã mang ngoại hiệu là Ngọc Tiêu Lang Quân, tay lại cầm ống ngọc tiêu thì nhất định là một vị thiện nghệ thổi tiêu.

Ngọc Tiêu Lang Quân mỉm cười đáp:

- Tiểu đệ chỉ hiểu được một chút âm luật.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Gã này khách sáo quá. Đêm qua gã thổi tiêu làm say đắm lòng người. Đời xưa có nhân vật thổi tiêu dẫn dụ được chim phượng, tưởng cũng đến thế này mà thôi.

Thiếu niên áo lam lại hỏi:

- Chắc về môn âm luật Tiêu huynh cũng hiểu biết sâu xa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Về môn âm luật thật tiểu đệ chẳng hiểu gì hết.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Tiêu huynh dạy quá lời.

Gã đưa mắt nhìn người áo xanh hỏi:

- Sao Tiêu huynh lại xảy ra chuyện xung đột với người nhà tiểu đệ? Xin Tiêu huynh cho hay để tiểu đệ bảo y tạ lỗi.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Gã lịch sự với mình như vậy tất có nguyên nhân. Bất luận vì nguyên nhân gì ta cũng nhân cơ hội này xin thuốc giải rồi sẽ tính.

Chàng liền chậm rãi đáp:

- Tạ tội thì không dám. Tại hạ có người anh em bị thương vì Xà đầu truy hồn tiễn. Tiểu đệ đến đây chỉ mong xin được chút thuốc giải.

Ngọc Tiêu Lang Quân đưa mắt nhìn người áo xanh thủng thẳng nói:

- Ngươi đã dùng ám khí tuyệt độc đả thương người, sao không mau lấy thuốc giải cho người ta đi?

Người áo xanh đáp:

- Bọn họ đòi trọ lại đây. Tại hạ chỉ muốn cho họ biết khó mà rút lui.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:

- Hai người này tuy là chủ bộc, nhưng thuộc hạ đối với chủ nhân cũng không ra chiều kính sợ lắm.

Người áo xanh tuy miệng lý luận với Ngọc Tiêu Lang Quân nhưng cũng thò tay vào bọc lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ ra lấy một viên đưa cho Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay, không sợ chất độc nên cũng thò tay đón lấy.

Ngọc Tiêu Lang Quân cặp mắt hau háu nhìn vào bàn tay sắt của người áo xanh như có ý sợ hắn ám toán Tiêu Lĩnh Vu.

Người áo xanh đã biết Tiêu Lĩnh Vu không sợ chất độc nên từ tốn đưa thuốc giải cho chàng.

Ngọc Tiêu Lang Quân mỉm cười nói:

- Ông bạn của Tiêu huynh bị thương vì ám khí Xà đầu truy hồn tiễn thì chỉ cần uống viên thuốc này trong vòng một giờ là hoàn toàn bình phục.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đa tạ huynh đài.

Ngọc Tiêu Lang Quân hắng dặng rồi nói:

- Tiểu đệ cũng có lời thỉnh cầu, mong Tiêu huynh thành toàn cho.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều chi? Sức tiểu đệ là được nhất định sẽ hết sức.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Đêm nay tiểu đệ cần mượn tòa nhà này để tiếp một ông bạn, không tiện có người ngoài. Tiểu đệ mong Tiêu huynh giúp cho phương tiện này.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn người áo xanh thấy y lộ vẻ tức giận. Dường như y lấy làm bất mãn khi thấy Ngọc Tiêu Lang Quân xử sự khách khí với chàng như vậy.

Trong lòng lấy làm kỳ, nhưng chàng nghĩ thầm:

- Hai chủ bộc nhà này đối với ta có thái độ trái ngược nhau. Chủ nhân rất khách khí mà tên người nhà lại hằm hè tức giận. Không hiểu mình đắc tội với hắn ở chỗ nào?

Lại nghe Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi lại :

- Không biết ý Tiêu huynh thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hiện giờ tiểu đệ chưa thể quyết định được vì còn mấy vị tiền bối đồng hành. Tiểu đệ phải trở về thương lượng rồi mới trả lời huynh đài được.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt nói:

- Những vị tiền bối đó có phải là một lão khiếu hóa và một lão đạo sĩ mũi trâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão khiếu hóa đó là một trưởng lão vai trên độc nhất còn lại ở Cái bang. Còn vị đạo trưởng đó là Vô Vi đạo trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đương.

Hết Hồi 172 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: