C9
Mưa rả rích kéo dài đến tận buổi chiều. Giữa trưa, Phác Xán Liệt đem sách mang theo trong balo ra ngồi đọc, lúc đó Biên Bá Hiền biến trở lại thành con thỏ, chui vào bụi rậm mà ngủ, suốt một ngày cả hai người chẳng nói với nhau được mấy câu.
Phác Xán Liệt thỉnh thoảng vẫn rời mắt khỏi trang sách để nhìn cậu, nhưng lần nào cũng chỉ nhíu mày. Hắn biết Biên Bá Hiền hôm nay rất kì lạ, nhưng cũng không thèm để tâm. Đã thế còn tự nhủ với bản thân, thôi thì chờ cậu ta tỉnh lại, thế nào cũng trở thành dạng ồn ào náo nhiệt ngay thôi, không bằng bây giờ phải tận hưởng không gian yên lặng như thế này. Tuy rằng hắn vẫn thường thường ngẩng đầu nhìn về phía động tĩnh bên bụi cỏ, nhưng đơn giản vẫn nghĩ như vậy.
Sau giờ ngọ thì mưa có dấu hiệu ngớt dần, lúc này Biên Bá Hiền cũng choàng tỉnh. Phác Xán Liệt dõi theo từ lúc cậu biến trở lại thành hình dáng con người đến khi bước về phía này, đồng thời hắn cũng đóng lại cuốn sách.
Hắn nhìn chằm chằm người nọ chậm rãi tới gần, quả nhiên là Biên Bá Hiền vẫn không chịu nổi im lặng, hai tay xoắn vào nhau rồi bắt đầu mím môi.
"Anh có đói bụng không?"
Trái tim Phác Xán Liệt hình như đang chạy marathon trong lồng ngực.
Hắn còn sợ rằng, nhỡ như Biên Bá Hiền thật sự không chịu mở miệng nói chuyện với mình thì hắn phải làm sao. Hiện tại xem ra tất cả lo lắng đều là dư thừa, cậu vẫn cận kề bên cạnh, thật may mắn là như thế.
Xán Liệt gật đầu. "Một chút, nhưng mà trái cây hồi sáng vẫn còn, bây giờ ăn cũng được."
Biên Bá Hiền đứng tại chỗ do dự, cậu đang muốn tìm cớ đi ra ngoài mà. Nhìn Phác Xán Liệt vẫy tay với mình, cậu vẫn ngẩn người, lâu sau mới chậm rãi bước lại gần.
Cậu thích Phác Xán Liệt, cho dù biết rằng hắn ta không thích, nhưng cũng không thể cự tuyệt chuyện Xán Liệt chìa cành olive* về phía mình.
(*): Nếu ai đó 'holds out an olive branch' (chìa cành oliu), điều đó có nghĩa là họ đang cố gắng kết thúc tranh cãi một cách thân thiện và hòa bình.
Kỳ thật từ tối hôm qua kéo dài đến tận sáng, cậu lúc nào cũng khổ sở vô cùng. Chưa từng thích một người nào nhiều như vậy, cũng chưa từng trải qua loại chuyện này, cho nên bây giờ mới không biết mình phải nên làm thế nào. Cậu cảm thấy chuyện này quá mới mẻ, không thể tiếp thu được, chỉ có thể cật lực tránh né.
Nhưng chỉ cần Phác Xán Liệt cười với mình một cái, vẫy tay vài cái, cậu lại không thể khống chế ý nghĩ muốn đến bên cạnh hắn, ánh lửa nhỏ ấp ủ trong trái tim bắt đầu lan toả trên diện rộng, chờ một lúc nào đó có thể bùng cháy.
Bá Hiền thấy cảm giác thích một thứ gì đó rất lạ lẫm, lồng ngực vừa đau vừa co thắt, nhưng hương vị trên miệng lại rất ngọt. Đối với chuyện này đúng là sờ không rõ mà bắt cũng không ra, cậu hoàn toàn mờ mịt, chỉ có thể vâng theo nội tâm chỉ bảo. Thầm nghĩ nếu đến gần Xán Liệt một chút, hắn cũng có thể cười với mình nhiều một chút thì tốt rồi.
Phác Xán Liệt kéo cậu lại ngồi bên cạnh, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy cậu, lại nhìn cậu không nói lời nào thì bật cười.
"Cậu hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên im lặng như thế, tôi cũng không quen."
Cậu vẫn như cũ không hề lên tiếng, nhưng nghe thấy Phác Xán Liệt cười liền ngẩng đầu lên nhìn hắn. Xán Liệt cầm lấy một trái táo, ánh mắt Bá Hiền liền dịch chuyển theo cử động của mình, như thế, ý cười trên môi hắn càng sâu. "Cậu cũng đói bụng?"
Biên Bá Hiền gật đầu, cậu quả thật đói bụng. Nhưng chuyện này cậu không để tâm mấy, ai ngờ Xán Liệt lại chú ý.
Phác Xán Liệt đưa quả táo đến áp lên môi cậu, hắn cũng không rõ tâm tình của mình như thế nào, chỉ hỏi. "Ăn cái này không ngại chứ?"
Cậu không biết trả lời như thế nào, bên tai vẫn vang lên âm giọng trầm thấp của Xán Liệt, Biên Bá Hiền liền cắn vào vị trí mà hắn đã cắn rồi. Một lúc sau mới lén nhìn về phía Xán Liệt, nước trái cây tràn ra khỏi miệng thoa ướt một mảng môi trơn bóng, sau khi nhẹ nhàng nhai mới nói.
"Không ngại."
Bọn họ hai người chỉ cách nhau một gang tấc, tay Xán Liệt vẫn đang khoác lên lưng cậu, hắn nhất thời cảm thấy cổ họng hơi nghẹn.
"Cậu có biết vừa rồi là hành động gì không?"
Xán Liệt cơ hồ chỉ thì thào ra câu này.
Ánh mắt Bá Hiền vẫn rất đơn thuần, ngây thơ hỏi lại. "Không biết..."
"Là gián tiếp hôn môi."
Biên Bá Hiền ngẩn ngơ.
"....hôn môi?"
Nhưng thật không thể nghĩ tới, chỉ một giây tiếp theo thôi, môi cậu liền bị Xán Liệt tiến đến ngậm lấy.
Cậu mở to hai mắt không thể tin được, chỉ cảm nhận được áp lực từ Xán Liệt ấn sâu vào môi mình. Khớp hàm dễ dàng bị xâm phạm, từ gốc đến đầu lưỡi đều bị hắn dụ dỗ cuốn lấy. Sau một hồi ngây ngẩn, Bá Hiền cũng theo bản năng khép mi mắt lại, bàn tay vươn lên ôm lấy lưng hắn.
Cậu căn bản còn không thể tự cho bản thân mình một lý do để từ chối nụ hôn này, đối với cậu, thậm chí là cầu còn không được.
Mà Phác Xán Liệt thậm chí cũng không biết chính mình đang làm cái gì, hắn chỉ là... chỉ là cái gì đây?
Hắn nghĩ muốn hôn nhẹ Bá Hiền một chút thôi, không có ý gì khác, giống như một chút báo đáp lại ân tình của cậu mấy ngày qua.
Đúng, không phải cậu ta thích mình sao? Coi như là thưởng cho Bá Hiền một chút.
Phác Xán Liệt rất nhanh chóng tự thoả thuận với bản thân mình như thế đó.
Vùng cổ trắng ngần của cậu vẫn chưa đủ khiến hắn cảm thấy thoả mãn, bàn tay cũng từ từ trườn vào vạt áo. Xán Liệt đặt Bá Hiền nằm xuống thảm cỏ, có chút bất lực phụ thuộc vào hắn, không biết hắn sắp tới định làm cái gì, nhưng vẫn cứ thế dung túng Xán Liệt ở trên người mình vuốt ve.
Cuối cùng, Phác Xán Liệt vén vạt áo Bá Hiền sang một bên, cúi người ngậm lấy đầu ngực cậu hung hăng liếm lộng. Bá Hiền giật thót một cái, hô hấp trở nên khó khăn thở dốc, chỉ biết há miệng rên rỉ ba chữ.
"Phác Xán Liệt..."
Động tác của hắn chợt dừng lại.
Lúc này Xán Liệt mới phát hiện mình đã phạm phải cái gì, cho dù là hồi báo cho cậu, cũng đã hơi quá trớn.
Hai tay đang ôm lấy hắn của Bá Hiền bị Xán Liệt gỡ ra, cậu nhìn hắn ngồi dậy, dùng ánh mắt bất khả tư nghị hướng về phía mình. Trong đầu cậu bây giờ không biết đã trộn lẫn bao nhiêu suy nghĩ, trên cổ tất cả đều là ấn kí đỏ hồng, quần áo cũng bị cởi xuống đến ngực, bộ dạng thảm hại không chịu nổi. Cho dù Bá Hiền không hiểu chuyện, cũng có thể tự nhận biết được hiện tại rất nhục nhã.
Biên Bá Hiền thất kinh muốn đứng dậy, cánh tay đột nhiên lại mất lực, cả người quỳ rạp xuống đất. Cậu rõ ràng còn thấy Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày nhìn mình, quả nhiên, cậu biết rõ hắn nhất định là đang chán ghét lắm.
Cậu quỳ trên mặt đất, dùng sức kéo lại đám quần áo xốc xếch còn run rẩy nói một câu "Thật xin lỗi", tuy rằng, Bá Hiền còn chẳng làm gì sai.
Có lẽ trong một khắc nào đó lúc ấy, cậu bắt đầu ý thức được, yêu thích Phác Xán Liệt là một chuyện mà cậu đời đời không bao giờ nên phạm phải.
Đầu mày Phác Xán Liệt nhíu càng chặt hơn, ngay tại lúc hắn chuẩn bị nghiêng người muốn chạm tay vào cậu, Biên Bá Hiền đột nhiên lùi về phía sau mà nói.
"Xán Liệt, thật sự xin lỗi...." Âm thanh vẫn cực kỳ run rẩy.
Hắn ngừng động tác, thu hồi cánh tay đang vươn tới.
Giờ phút này, những gì hắn mong muốn nhất chính là đến và ôm cậu vào lòng, bắt đầu cảm nhận được mình từ khi nào đã vì cậu mà đau lòng. Nhưng còn lý trí lại nói rằng, hắn không thể, nếu thật sự có là như vậy đi chăng nữa, cũng không có cách nào để Xán Liệt chấp nhận được tình cảm của mình đối với cậu.
Mà Bá Hiền là gì, cậu là quái vật, cậu căn bản không phải con người.
Xán Liệt không cho phép bản thân mình thích sinh vật này, mặc dù hắn đã không dưới một lần khẳng định mình không thể khống chế được phần cảm tình kia.
Một đêm nọ, Phác Xán Liệt trằn trọc mãi đến nửa đêm mới có thể chợp mắt. Hắn trong bóng tối mập mờ nhìn thấy dáng Bá Hiền co ro nơi bụi cỏ, cứ biến mất rồi lại xuất hiện, xuất hiện rồi chạy đi đâu mất, trong lúc đó mơ hồ cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó, hắn cảm thấy chỉ cần rời khỏi đây là ổn thôi, mau chóng trở lại Cầu Thành tiếp tục công việc, ngọn núi này rất nhanh sẽ tự nhiên chìm vào quên lãng.
Trong lúc mãi nghĩ ngợi như vậy, Phác Xán Liệt ngủ gật hồi nào không hay. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đôi mắt đen mờ mịt nhìn rõ xung quanh, đột nhiên nhận ra trong bụi cỏ không có lấy một bóng người.
Nội tâm như cuộn trào sóng vỗ, hắn mang tâm trạng hốt hoảng không ngừng liền chạy đến kiểm tra. Đêm hôm qua, hắn cũng từng suy nghĩ đến trường hợp Bá Hiền có thể sẽ bỏ đi, nhưng sau cùng lại gạt qua một bên, tự nhủ chuyện đó chắc không có khả năng.
Quả thật, Phác Xán Liệt từ đầu đến cuối vẫn chỉ biết hưởng thụ tình cảm của Bá Hiền dâng tặng cho mình, hôm nay thức tỉnh, mới có thể nhận ra bản thân chính xác là một kẻ đê tiện ích kỷ.
Bây giờ xem ra, không có gì là không thể, hiện tại bên ngoài chỉ vừa mới hửng sáng, Bá Hiền chưa bao giờ rời đi sớm như vậy.
Phác Xán Liệt luống cuống một lúc, không phải vì Bá Hiền đi rồi không còn ai chỉ đường hắn ra khỏi núi nữa, mà là vì cậu không nói một tiếng đã biến mất.
Dường như bây giờ hắn mới phát hiện ra, quyền lựa chọn giữa bọn họ hoàn toàn không phải là đơn phương, một mình Biên Bá Hiền cũng có thể tự quyết định.
Cơ hồ là hiểu được đạo lý này, hắn liền vội vã chạy ra khỏi hang. Hắn muốn tìm Biên Bá Hiền, mặc kệ mình có thích cậu ấy hay không thích, tóm lại đã ở chung với nhau mấy ngày trôi qua rồi, không phải cứ qua loa như vậy chấm dứt là được.
Phác Xán Liệt vừa đi vừa làm dấu, không ngừng lại nghỉ ngơi một giây nào, điểm tâm hay cơm trưa cũng chưa ăn nhưng vẫn bất chấp.
Hắn không biết Bá Hiền sẽ có chuyện gì hay không, núi non rộng lớn đất trời mênh mông, biết đâu mà tìm, nhưng vẫn mang theo nỗi tâm trạng như lửa đốt hướng về phía trước mà đi, mãi cho đến khi chạng vạng, xung quanh đều tối đen.
Phác Xán Liệt nhìn thấy bốn phía chỉ có một vẻ tuyệt vọng bao trùm. Nếu bây giờ không nhanh trở về hang động, trời cũng sẩm tối, chỉ sợ chần chừ nữa sẽ không tìm được đường.
Nhưng bây giờ mà đi, chuyện của hắn với Biên Bá Hiền sẽ bị bỏ không ở đó, ngay cả một cái tạm biệt cũng không có.
Phác Xán Liệt tức giận gầm lên, đấm thẳng vào một thân cây gần đó, nơi va chạm rướm mấy vệt máu. Ngay tại lúc hắn muốn chạy đi, lại đột nhiên nghe được trong hang động vang lên một tiếng hét chói tai, vọng vào các vách đá dội lại vô cùng lớn. Ngay sau đó, âm thanh rợn người của loài sói tru lên liên hồi tựa như muốn xé nát đường chân trời, ngay tại khung cảnh đêm tối trở nên đáng sợ như một cơn ác mộng.
Phác Xán Liệt thấy sống lưng chợt lạnh đi, vội vã guồng chân chạy trong tiếng gào thét: "Bá Hiền–!!"
C9 – Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com