Chương 17
Cuộc họp không biết kết thúc từ bao giờ, trong phòng bây giờ cũng còn mỗi gia đình Armstrong.
Ông khẽ bước tới cô con gái của mình, giọng nói nhẹ nhàng hỏi:" Dạo này con thế nào?"
Becky vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ thì gật mình vì giọng nói của ông, nàng luống cuống gật nhẹ đầu
"Con ổn ạ"
Ông gật nhẹ đầu hài lòng, bên cạnh là bà Armstrong và Kirk, nàng cũng vội gật đầu chào họ.
"Tí vào phòng ba có chuyện muốn nói với con"
"Dạ"
Ông nói xong thì cùng vợ mình trở về phòng, đối với cô con gái này, ông chưa một lần nào trò chuyện một cách thoải mái cả, ngay cả câu đơn giản như chúc ngủ ngon vào buổi tối ông cũng chưa làm được, cũng tại mỗi lần ông nhìn vào nàng ông lại nhớ lỗi lầm của mình đã làm với gia đình, và khiến cho một đứa trẻ không có tình thương từ người ba.
Becky nhìn rất giống ông, cũng vì vậy mà con bé luôn cố gắng tránh ánh mắt của vợ ông, nó sợ, khi nhìn thấy nó, gia đình hạnh phúc này sẽ sụp đổ thêm lần nữa.
..
"Làm gì phải cúi đầu như vậy, ta đâu có ăn thịt con"
Đó là giọng nói của bà Armstrong khi thấy Becky cứ nhìn mãi xuống đất, tuy không thường xuyên nói chuyện nhưng bà không hề có ác cảm với cô gái này, tuy là lúc trước bà đúng thật là từng rất giận chồng mình, rất giận sự xuất hiện của Becky. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải lỗi của nàng.
"Kìa mẹ"
Kirk khiều nhẹ tay bà, ý muốn bà từng nói những lời nói lạnh lùng với Becky nữa.
"Dạ con xin lỗi dì.."
"Không phải lỗi của con"
Bà nói xong thì xong thì đi ra ngoài với Kirk để lại không giang riêng cho Becky và ông Armstrong.
"Công việc có gì khó khăn với con không?"
Ông Armstrong hỏi khi hai người kia đã hoàn toàn ra ngoài.
"Dạ không ạ"
Ông gật đầu hài lòng, miệng lắp bắp không biết nên nói gì nữa, không giang trong phòng trở nên im lặng, một lúc lâu thì ông có điện thoại, Becky trở về phòng làm việc của mình.
.
.
"Sao con lại để em gái mình làm nhân viên ngay chính công ty nhà thế này hả cái thằng này?"
"Con xin lỗi mẹ, đó là ý muốn của Becky nên con muốn em ấy được thoải mái "
Bà Armstrong nhìn con trai trách móc rồi thở dài sao bà không biết cô con gái kia nghĩ gì được, vốn dĩ Becky có tính cách tự lập, khi tốt nghiệp liền muốn về Thái tự túc, không muốn dựa dẫm hay có ý tranh dành bất cứ thứ gì với Kirk
"Thôi bà, hay để con bé được thoải mái, làm ở vị trí nào cũng được, cứ cho con bé làm ở vị trí thấp nhất lấy thêm kinh nghiệm đi, sau này còn quảng lý công ty với anh của mình"
Bà Armstrong không có ý kiến, bà cũng mong muốn như vậy, Kirk bên cạnh cũng mỉm cười rạng rỡ, lại bị ba mẹ của mình trêu chọc chuyện người yêu, ông bà rất tò mò muốn biết ai là người đã khiến cho con trai mình vừa nhắc đến tình yêu đã ngại ngùng đỏ mặt lẫn tai như vậy.
"À phải rồi, lần này ba mẹ về trong bao lâu?"
Ông bà Armstrong nhìn nhau cười, không trả lời câu hỏi của anh mà ra thẳng xe trở về nhà.
.
.
.
"Chị dậy đi sắp tới rồi!"
Tulip một tay lây người chị, một tay đeo balo
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một con hẻm nhỏ, thả hai chị em nhà cô xuống, Freen dụi mắt vài cái giúp cô em của mình xách đồ.
Nhà cô ở trong hẻm đi bộ một chút là tới, giờ này cô về trong hẻm cũng chẳng thấy ai, mặc dù trời mới sụp tối chưa được bao lâu, khác xa với hình ảnh tấp nập xe cộ trên thành phố, mấy đứa nhỏ trong xóm giờ này cũng đã về nhà tắm rửa ăn cơm, mái nhà cũng thưa thớt, không nằm cạnh nhau, vì đa số nhà ai cũng sẽ chừa cho mình một mảnh vườn trồng rau nuôi cá.
Vừa về đến trước nhà con chó nhà hàng xóm đã sủa in ổi lên, mẹ cô nghe thấy vội chạy ra, rồi bà mỉm cười nhìn hai đứa con gái của mình
"Mẹ con mới về"
Cả hai đồng thanh, Tulip chạy đến ôm chầm lấy bà, bà cũng mỉm cười đưa tay vỗ về em
"Ui chao mới có mấy tháng không gặp con mà giờ con cao bằng chị mình luôn rồi à?"
Tulip cười tươi gật đầu" Mình vào nhà thôi, ngoài này lạnh lắm"
Tulip đỡ mẹ vào nhà phía sau là Freen, tay sách nách mang đủ thứ đồ, mà nói chung thì cũng chỉ có đồ của Tulip và đồ cô mua cho mẹ mà thôi.
Loay hoay cả buổi sắp đồ thì cũng xong, tắm rửa rồi cô và Tulip xuống ăn tối cùng với mẹ của mình
"Dạo này con học hành thế nào hả Tulip, có nghe lời chị của con không?"
Em tỏ ý nũng nịu :" Thành tích của con có bao giờ làm mẹ thất vọng đâu kia chứ"
"Phải rồi con gái mẹ học giỏi như này mà" -Bà mỉm cười khen ngợi một tay xoa đầu, một tay gắp đồ ăn cho em
Mẹ và Tulip vẫn trò chuyện vui vẻ thì Freen từ nhà về sinh bước ra, trên người là bộ đồ ngủ pijama lúc trước của cô, có chút rộng nhưng thoải mái là được
"Freen vào ăn cơm luôn đi con"
"Dạ" -Freen ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, tay cầm lấy bát cơm mẹ đưa cho
"Xem con kia, con gầy hơn cả lúc trước" - Bà nhìn cô mặc bộ đồ cũ lúc trước mặt vẫn mà giờ đã rộng hơn rất nhiều bà cảm thấy thương sót
"Cũng tại ở trên đó nấu đồ ăn không ngon bằng mẹ chứ bộ"- Freen mỉm cười, nhìn bà lời nói ấy cũng khiến cho bà cười theo
"Chỉ giỏi nịnh nọt, này ăn nhiều vào, cho có sức khỏe" Bà liên tục gấp đồ ăn cho Freen và Tulip, ngôi nhà ba người đầy ấp tiếng cười, không quá rộng nhưng rất hạnh phúc!
Sau khi ăn tối xong, cô trở về phòng của mình, cô vẫn hay dùng nó khi trở về nhà và lần này cũng không ngoại lệ
Cốc* cốc
"Freen ơi mẹ vào được không con?"
"Dạ được ạ"
Sau câu nói của cô, cánh cửa được đẩy ra, mẹ cô bước vào phòng với cái hộp nho nhỏ trên tay, Tulip thì vẫn còn ở đằng trước xem tivi
Phòng của Freen rất đơn giản, không có nhiều đồ đạc nhưng khi mẹ bước vào cô vẫn nhích nhẹ người qua, chừa cho bà một chỗ trống trên giường
"Mẹ mua cho con, đeo thử xem coi thích không, không thì mai mẹ đi đổi cái khác"
Bà ngồi xuống cạnh Freen, mở nhẹ chiếc hộp trên tay, trong đó là sợi dây chuyền bằng vàng, thiết kế đơn giản.
"Sao mẹ lại mua cho con, không để tiền muốn mua gì thì mua, con có tiền mà, con tự mua được"
Freen cảm động nhìn mẹ của mình, tuy nói thế nhưng thật chất đôi mắt của cô đã sớm long lanh nhìn vào trong chiếc hộp
Mẹ Freen mỉm cười lấy ra đeo vào cho cô:" Con đó, đừng nói là quên ngày sinh nhật của mình rồi nhé, không phải hôm trước là sinh nhật con sao? Tuy là quà tặng có chút trễ, nhưng không sao, mẹ chúc con gái mẹ luôn luôn hạnh phúc nhé"
Freen ôm chật lấy tấm lưng bà, cọ cọ vào tấm vai ấm áp ấy, gương mặt đã sớm đẫm lệ, dù cô có che giấu cảm xúc của mình tốt đến đâu thì khi đối diện với mẹ cô vẫn là người dễ nhạy cảm, bộc lộ cảm xúc thật của bản thân, làm sao mà cô quên ngày sinh nhật của bản thân được kia chứ, chỉ là ngày hôm đó có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra, khi về thì lại cãi nhau với Tulip, nó khiến cô mệt mỏi.
"Cảm ơn mẹ.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com