Chương 27
Đồng hồ treo tường điểm đúng giờ thì tất cả mọi người đều ra về, riêng Freen người con gái ấy vẫn ngồi lì một chỗ nguyên do là Freen đã dành cả một buổi để chạy vào chạy ra căn phòng kia, bởi vậy thời gian đâu mà làm việc
"Ủa Freen không về hả?"- Min bên cạnh tắt máy tính rồi lại nhìn cô khó hiểu, mọi người đều đã về hết không lẽ khi làm chính thức thì công việc sẽ nhiều như vậy sao ta?
"Hơ hơ..cậu về trước đi!"- Freen cười trừ rồi lại bấm tay trên màn hình máy tính:" À mà phải rồi, cậu lên đây rồi cậu ở đâu?"
Min đang sắp xếp lại đồ đạc nghe cô hỏi liền nói:" Tui ở nhà bà dì, cũng gần đây nên tiện lắm"
Freen gật gù, Min mỉm cười lại nói:" Thôi tui về trước nha"
Nói xong thì vẫy tay chào tạm biệt Freen và ra về, căn phòng chính thức còn mỗi mình Freen, ánh nắng xế chiều bên ngoài cũng lần lượt chiếu rọi vào căn phòng đầy máy móc ấy, Freen mỉm cười rồi đứng lên đi ra phía tấm cửa kính nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới
Thành phố này vội vã quá nhỉ?
Freen nghĩ ít bữa nữa thôi cô sẽ đón mẹ lên ở cùng, cho mẹ ngắm nhìn thành phố, dẫn mẹ đi ăn đi chơi.
"Sao còn ở đây?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, môi cô cong nhẹ quay đầu nhìn Becky, nàng khoanh hai tay lại với nhau bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh
Cuối cùng là đứng cạnh cô, cả hai đưa mắt nhìn xuống dòng xe nối tiếp nhau bên dưới
"Freen còn vài bản số liệu chưa làm xong nữa.."- Freen vừa nói vừa ngại ngùng, lý do để trì hoãn công việc thật là ngớ ngẩn mà
Becky phì cười rồi lại lắc đầu, nàng biết lý do là gì mà, nhưng để tránh người kia ngại ngùng vì dù sao bản thân Freen cũng rất ngốc nghếch nên nàng sẽ không vạch trần cô làm gì cả
"Cũng tan làm rồi, công việc để mai hả làm, đi ăn tối với Becky không?"
Freen bất ngờ nhìn qua, người đã mở lời rủ thì làm sao mà cô không đồng ý được cơ chứ, gật nhẹ đầu một cái rồi cùng nhau rời khỏi công ty.
Nàng chở cô trên chiếc xe của mình, chiếc xe cứ thế bon bon trên khắp ngọn đường thành phố.
...
Trường cấp ba TST.
Cũng lúc ấy, Sun cũng vừa vẫy tay chào tạm biệt Tulip và lên xe về nhà, tuy không nói gương mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng nhưng người hiểu rõ trái tim nhất vẫn là Tulip.
Khi chiếc xe khuất bóng nụ cười hiếm hoi trên môi người con gái ấy xuất hiện.
"Xem ra là thích cô tiểu thư đó thật!"
Tulip nhíu mày vì giọng nói kia, khi xoay người đã thấy trước mặt là ba bốn học sinh khác, đang nhìn Tulip cười một cách đầy mỉa mai, Tulip không biết mấy đứa còn lại là ai nhưng đứa đứng giữa và đi trước đầu đội mũ kia thì Tulip biết
Là Hana, là một học sinh nhà giàu thành tích khá, mỗi tội người này có vẻ không thích Tulip thì phải, vì có mấy lần Tulip thấy người này mang vẻ mặt sát khí nhìn mình,
Nhưng Tulip không quan tâm cũng chẳng hề trả lời câu nói vừa rồi, thẳng chân bước qua nhóm người đó nhưng đã bị một trong đó chặn lại, Hana đứng trước mặt Tulip môi nhếch lên
"Bạn vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"
Tulip nhíu mày gương mặt mặt lạnh lùng đáp:" Tại sao tôi phải đáp lời của cậu?"
Người kia nhếch môi ngước mắt lên nhìn lên Tulip, bây giờ mới thấy rõ đôi mắt của đối phương, tuy gương mặt sắc sảo và môi vẫn luôn mỉm cười nhưng không hiểu sao ánh đó lại khó chịu như vậy
Tulip cau mày, người kia liền bước đến một bước đưa tay sờ lên gò má của Tulip, môi nhếch nhẹ buông một câu đầy sự mỉa mai
"Cóc ghẻ thì đừng đeo chân hạc, như thế là giữ thể diện cho con cóc xấu xí, và còn tránh làm ô uế con hạc xinh đẹp kia.."
Hana nói rồi vô nhẹ má Tulip hai cái, đôi chân bước ngang qua người Tulip, nhóm người ở sau thì được nước cười hả hê, còn bản thân người kia thì đứng yên với đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, sao mà không biết câu vừa rồi có ý nghĩa gì kia chứ, xem ra đối thủ với Tulip là một người rất đánh gờm, và đặc biệt là mùi nước hoa hồng đó..
Tulip đã từng ngửi thấy nó trên người Freen trước đây..
Chiếc ô tô sang trọng chở Hana và đám người kia về, quay sang nhìn lại chỉ thấy Tulip trên con xe gắn máy cà tàng của chị mình đã thế còn là đạp mấy lần vẫn chưa nổ máy..
Có bất công quá không khi người thì có tất cả còn người thì chẳng có gì!
...
Chiều tối, Freen cùng nàng ngồi trước một quán ăn lề đường, không khí ở đây mát mẻ thật đó, không ngột ngạt còn chẳng bị gò bó, nhất là khi người con gái kia ga lăng không khác gì bất kì người con trai nào
Trái tim nhỏ bé của Becky lại bất đầu rung chuyển, môi nàng mỉm cười, tự hỏi tại sao người con gái này sao lại ấm áp như vậy?
Tuy nàng chưa từng quen con gái bằng chứng rõ nhất là Ryan chính là một chàng trai, nhưng thực sự thì ở bên cạnh một người như Freen nó cũng không khác gì ở bên một chàng trai là mấy, có khi còn thấy an tâm hơn rất nhiều..
Cảm giác khó lý giải quá nhỉ?
...
"Becky ăn đi, nhìn gì chăm chú thế?"
Becky thoát ra khỏi suy nghĩ trong đầu, nàng nhìn cô mỉm cười và hỏi:" Freen đã từng quen ai chưa?"
Freen bất ngờ ho sặc sụa, phải vội uống lấy ngụm nước cho qua cơn ho, rồi bình tĩnh trả lời Becky:" Freen nghĩ là chưa, vì đó giờ ngoài công việc và đi học ra thì Freen bận lắm, cũng không có ai để quen cả.."
Becky hơi bất ngờ nhìn cô, Freen bằng tuổi nàng mà vẫn chưa có mối tình nào vất vai sao? Ngạc nhiên thật đó..
"Thật sao?"
Freen gật gù: "Nhưng mà..."- Freen nói giữ chừng thì ấp úng dừng lại, đưa ánh mắt cùng gương mặt phiếm hồng nhìn đối phương
Becky cũng nhìn cô và chờ đợi câu nói tiếp theo ấy
Freen mỉm cười nói tiếp:" Yêu thì có người rồi.."
Gương mặt đỏ ửng của Freen bất giác cũng làm cho Becky ngại ngùng, nàng quay đầu vội nhấp ngụm nước, nàng cảm giác thấy gương mặt bản thân đang nóng dần lên thì phải
Freen cũng ngại ngùng mà quay mặt sang chỗ khác gãi gãi đầu, cảm giác giống như bẩn thân vưa thổ lộ cảm xúc với đối phương vậy..
"Ờ..vậy hả, khi trước cũng nghe Freen nói là đã có người trong lòng rồi, đúng không.."
Becky cũng chẳng biết nói gì, tuy không gian ở đây thoáng mát nhưng không hiểu sao người cứ nóng nực mãi
Freen gật đầu :" Ừm..đúng vậy...đã có rồi..là một người con gái.."
Becky nhìn cô tim đập loạn, Freen cũng ngại ngùng mà giọng thỏ thẻ gọi tên nàng một cách nhẹ nhàng
"Becky..."
"Hả!!"- Becky giật mình đáp
"Bec...Bec...là..m..là..m..."- Freen cứ ấp úng chữ có chữ không, không thì dừng lại luôn ở đó, cô chưa bao giờ ghét cái tính nhút nhát của bản thân đến vậy..
Có một câu đơn giản thôi cũng không nói được!!!
Freen nhìn nàng mím môi rồi lại thở dài bất lực, nàng ta xem như cũng đang cảm giác thấy hụt hẫng mà thở dài theo
"Freen nhút nhát quá!, yêu một người mà không dám thổ lộ thì phải cang đảm đứng nhìn người ta bên người khác đó!"
Becky thở dài, nàng đi qua phía ghế trống bên cạnh và ngồi xuống cạnh cô
Tay chủ động nắm lấy tay đối phương, môi mỉm cười cùng gò má hồng hào
"Freen nè, tuy không biết Freen yêu ai nhưng Beck, Becky có lẽ là đã có tình cảm với Freen rồi.."
Thông tin này làm cho Freen sốc đến mức mở to hai mắt, trái tim muốn nhảy ra luôn bên ngoài
"Becky..nói thật hả?"- Cô ngu ngơ hỏi lại, lại sợ bản thân nghe nhầm
Nàng gật đầu tay vẫn còn nắm lấy tay đối phương mà chưa hề rời ra, con người này đang tưởng nàng nói xạo sao? Đúng là rất ngốc!
"Phải, Becky thích Freen, nếu người Freen để ý cũng là Becky thì chúng ta cho nhau một cơ hội có được không?"
"Còn nếu người đó.."
Lời nói chưa hết ngón tay của cô đã chặn giọng của nàng lại, cô lắc đầu
"Không có nếu, người đó đúng là Becky.. Chỉ tại...Freen hèn nhát không dám thổ lộ.."
Becky mỉm cười lại chủ động ôm lấy đối phương, nàng nói: " Freen làm người yêu Becky nha!"
Freen đáp trả lại cái ôm của đối phương, miệng nở nụ cười tưới rói phía sau :" Tất nhiên rồi..ai lại đi từ chối người mình yêu chứ.."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com