Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Freen trở về nhà cũng là lúc bầu trời đã tối hẳn, khác với lần trước thì cô chỉ vào nhà có một mình, tuy không nói gì nhưng hôm nay cô thể hiện rõ sự mệt mỏi của bản thân

"Bec đâu con?"- Mẹ cô thấy Freen chỉ về một mình liền hỏi, Freen nhìn bà cũng thật thà đáp lại

"Ba mẹ cô ấy về đây nên chắc là cô ấy sẽ dọn về đó sống một thời gian ạ"

Bà gật gù đã hiểu rồi đi hâm nóng đồ ăn giúp cô, hôm nay Tulip có buổi học ngoại khóa ở trường nên chắc là sẽ về trễ, căn chung cư nhỏ chỉ có mình cô và mẹ ngồi đó, Freen mỉm cười lựa lời nói với bà

"Mẹ ơi.."

"Ơi"

"Hay mẹ phẫu thuật đi mẹ, dạo này con thấy mẹ cứ bị đau đầu hoài, phẫu thuật xong là sẽ khỏi ạ"

Bà nghe cô nói xong liền không đồng tình, mục đích vẫn là sợ tốn tiền của cô:" Mẹ thấy dạo này có bớt đau đầu rồi, uống hết thuốc là sẽ hết hẳn thôi, phẫu thuật làm gì cho tốn kém!"

Freen lắc đầu đáp :" Không có tốn kém đâu mẹ, con hỏi bác sĩ rồi họ bảo không có bao nhiêu tiền hết á, với họ cũng có quỹ hỗ trợ cho người nghèo mẹ ạ, mẹ cứ phẫu thuật đi hết đau đầu con còn đưa mẹ về quê thăm ba, mấy tháng rồi má con mình không về, chắc ba nhớ lắm"

Bà im lặng hồi lâu, đúng là lâu rồi không về hơn ai hết ai cũng rất hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bản thân chỉ là chưa ngờ đến bản thân có khối ở não, thêm cả Freen cũng rất hiểu tính bà chỉ cần khuyên nhủ mấy câu thì sẽ được, mẹ cô cần phẫu thuật để sống bên cô và Tulip lâu hơn, từ nhỏ hai chị em chỉ sống bên mẹ còn chưa gặp mặt ba bao giờ vì thế là tình cảm dành cho mẹ nhiều không kể hết, nếu Tulip biết bà có khối u ở não kiểu gì còn bé cũng sẽ bảo bà làm phẫu thuật giống cô mà thôi

Nhưng Tulip đang thi nên cô định khi nào phẫu thuật xong mới cho con bé biết, để Tulip tập trung thi thật tốt đã

"Con có chắc là không tốn kém không? Con là đứa trẻ hay giấu diếm đấy!"- Mẹ cô lại nói, Freen nhìn bà đỏ mắt sau đó là ôm lấy bà, hơi ấm lẫn hương thơm của bà vẫn ấm áp và dễ chịu như ngày nào

Thuở nhỏ vòng tay này đã ôm ấp vỗ về cô bao nhiêu số lần, nên Freen nhớ rõ lắm cái mùi hơn của nên vòng tay ấm áp và những cái vỗ về sau lưng, nó ấm áp và dễ chịu lắm

Bà bật cười:" Làm gì mà hành xử như con nít thế hả? Mẹ vẫn ở đây yêu thương con cơ mà"

"Sao vậy? Ở công ty gặp gì khó khăn hả con?"- Bà lại hỏi khi mà đã nghe thấy tiếng thút thít nhỏ phát ra bên tai và bờ vai rung nhẹ của cô, Freen lắc đầu cố gắng kìm nén lại nước mắt, cô không biết tại sao bản thân lại khóc chỉ cảm nhận được nơi trái tim rung lên từng nhịp nhỏ rồi mạnh dần

"Không có, chỉ là con muốn ôm mẹ như hồi còn nhỏ á, hay tối nay con qua ngủ với mẹ nhá"

Bà bật cười:" Thế còn Tulip phải thế nào đây hả?"

"Ba mẹ con mình ngủ chung như lúc còn bé ý ạ, nằm chung giường trò chuyện với nhau rồi sau đó là ngủ quên lúc nào không hay luôn"

Freen thút thít nói với bà, còn bà thì mỉm cười xoa đầu cô giọng ấm áp:" Sao hôm nay lại muốn làm con nít rồi? Không muốn làm người lớn giống lúc nhỏ nữa sao"

Đầu cô khẽ lắc, làm người lớn chẳng vui chút nào, cô không muốn làm người lớn nữa cô muốn quay lại làm trẻ con cả ngày chơi đùa nghịch đầu này phá đầu kia, và khi đó cô có thể nhìn thấy gương mặt của mẹ lúc trẻ, lúc không bị cơn đau đầu hành hạ..

Và khi đó cô cũng chẳng phải bận tâm đến việc tiền bạc, không sợ thiếu trước hụt sao hay bế tắc đến mức mượn tiền của người thương như vậy..

...

Hôm nay là ngày đầu tiên bà nhập viện để kiểm tra sức khỏe, trùng hợp là hôm nay Tulip cũng được nghĩ nên em đã ở bệnh viện với bà, còn Freen cô vẫn phải đi làm cô không thể nghĩ đột ngột mà không có lý do được, với cả cô không muốn cho nàng biết, với tính cách của Becky cô nghĩ nàng sẽ không ngần ngại giúp cô, và số tiền đó nàng cũng sẽ không lấy lại..

Đó là điều mà cô không muốn..cô không muốn mối quan hệ này trở nên vật chất, không muốn tiền bạc dính líu vào, bởi con người ta khi được một lần thì sẽ có lần sau và từ từ trở nên phụ thuộc vào nó.

Tranh thủ làm việc xong thì cô đi hẳn qua bệnh viện với mẹ, cũng may là nàng qua đã về nhà ở với ba mẹ, thời gian này cả hai chỉ gặp nhau ở công ty không nói chuyện gì nhiều lắm, nhờ vậy cô cũng đỡ ngại ngùng với nàng..

Vấn đề vẫn là do cô đã mở lời mượn tiền nàng, bởi vậy khi thấy nàng cô cũng lo lắng nàng nghĩ xấu về cô bởi số tiền đó khá lớn

"Mẹ thế nào rồi ạ?"

Bà mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, tay được một ống chuyền vào còn môi thấy cô đã cười, "Mẹ không sao hết, họ bảo thứ tư có thể làm phẫu thuật, nhưng sao họ cứ nhìn mẹ như kiểu mẹ bệnh nặng lắm ấy"

Cô nhìn bà cười trừ, bà vừa nói thứ tư sao Freen ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra xem ngày, điện thoại của cô với một vết nứt lớn chạy dài khắp màn hình, cũng đã lỗi thời từ lâu cái nút âm lượng đã chạy tí vào trong muốn chỉnh cũng không chỉnh được, nhưng cô lại không nghĩ ngợi nhiều đến vậy đưa tay bấm bấm vài cái mới sáng được màn hình, hôm bay đã là thứ hai tức là ngày mốt nhỉ

Hôm đó cô phải nghĩ, nhưng xin phép kiểu gì được đây? Hay nói đại là về quê nhỉ, không được như vậy lỡ nàng đòi đưa cô ra bến xe thì sao?

Hay nói do bệnh nhỉ? Cũng không được như vậy nàng còn lo hơn!

Vò đầu bức tai một lúc cuối cùng cũng tìm được lý do tạm thời chấp nhận được, buổi tối hôm đó cô ở lại ngủ với bà, cả Tulip cũng không muốn về mà chọn ở lại

Vì là bênh nhân đặc biệt sắp phẫu thuật nên phòng bệnh cũng có mỗi mình bà, thêm cái giường trống và chiếc sô pha vậy là chia nhau ra nằm cũng khá ổn.

...

Thấm thoắt đã thư tư, đúng như những gì mà cô tính hôm nay bà được chuyển vào phòng phẫu thuật, vì là ca phẫu thuật khó còn nằm ở vị trí nguy hiểm nên có thể kéo dài rất lâu

"Mẹ phải khỏe lại nha mẹ, khi nào phẫu thuật xong con đưa mẹ đi ăn món gì đó thật ngon nhé?"- Freen nhìn mẹ, bà đã thay sang bộ đồ phẫu thuật màu xanh, ánh mắt nhìn hai chị em cô đầy cảm xúc, bà cứ dùng ánh mắt ấy nhìn cả hai chị em rất lâu, tay hết vuốt ve gò má rồi lại xoa đầu

Tulip nhìn bà mà đôi mắt cũng trở nên cay sè, đó giờ em chưa phải gặp tình trạng này nên cũng không tránh được cảm giác lo lắng, cả hai nhìn mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật, trái tim cả hai chị em nhói lên một cơn đau rồi từ từ biến mất.

Bây giờ không thể làm gì ngoài chờ đợi, ca phẫu thuật có thể kéo dài rất lâu, song song với nó chính là sự chạy đua theo tính mạng của bà..và còn số ba mươi phần trăm ít ỏi!

Đã hai tiếng trôi qua, cánh cửa vẫn như vậy, Freen hết đứng rồi ngồi ánh mắt nhìn vào cánh cửa với đôi chân rung rẩy, và đôi bàn tay chấp lại, không ngừng cầu nguyện, Tulip bên cạnh cũng chẳng khá khẩm gì nhưng nếu so thì em bình tĩnh hơn cô nhiều, bởi vì chỉ có mình cô biết cơ hội sống của mẹ mình thấp đến như thế nào.

Nhớ lại tấm hình chụp não của bà mà bác sĩ đã đưa, chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà nó đã lớn không thể tưởng tượng, những dây thần kinh cho đến sọ não cũng bị nó chèn ép..

Cô cắn nhẹ đầu ngón tay, thắc mắc tại sao mọi thứ lại diễn ra nhanh như vậy, tiếng tít tắc của đồng hồ cho đến những bước chân lớn nhỏ mọi thứ đều làm cô trở nên lo lắng và hồi hộp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com