Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

"Freen ơi!!"

Cô thở dài xoay đầu nhìn, cô cứ cảm giác thấy mỗi khi ai gọi tên mình đều mang một dự cảm chẳng lành chút nào, và lần này cũng vậy tuy nó không tồi tệ nhưng cũng làm tâm tư của cô không thoải mái

"Cậu lại tiện đường đến đây sao?"

Cô hỏi và đưa mắt nhìn chàng trai trước mặt, Heng gãi đầu lắp bắp :" Ừ thì chắc là vậy.."

Cô thở dài chàng trai này thực sự không còn một lý do nào khác thuyết phục cô hơn sao, phải nhất thiết là tiện đường à?

"Hôm nay cậu tan làm sớm hả?"- Heng nhìn cô hỏi mắt còn ngó nghiêng vào cổng công ty cậu sợ "kì đà" lại xuất hiện.

Cô gật nhẹ đầu đáp :" Ừ..hôm nay sếp cho về sớm"

"Vậy thì hay quá, đi ăn nha cũng tầm chiều rồi"- Heng nhìn cô cực kì phấn khởi mà nói nhưng cô lại im lặng nghĩ ngợi nhìn cậu, làm cho Heng lại lo lắng vội vàng nói thêm

"Nè nha, bạn bè cả tháng rủ đi ăn một lần không được sao?"

Freen thở dài:" Cũng không phải là không được, nhưng lần nào cậu cũng trả tiền tôi cảm giác thấy giống như tôi đang lợi dụng cậu vậy!"

Heng xua tay:" Không có đâu, tại tôi là con trai mà ai lại để con gái trả tiền chứ"

"Nhưng chúng ta chỉ là bạn bè."- Freen nói, câu nói làm cho Heng ngớ người căng thẳng theo bầu không khí mà Freen tạo ra

"Thôi..được rồi"

"Lần này cậu trả đi tôi không dành nữa, đi nha!"

Freen nhìn cậu một lúc nữa thù gật đầu, đi lên xe của Heng không chút đắn đo nào.

Bạn biết cảm giác bất lực là gì không? Là khi biết một người có tình cảm với mình nhưng mình lại chẳng thể động tâm dù chỉ là một chút, Freen thở dài ngồi bên ghế phụ cạnh Heng đứa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Heng bên cạnh lái xe anh thất thần khởi động máy và gỡ lấy thiết bị trên tai của mình xuống

Dù đây không phải lần đầu nghe được lời nói thâm tâm của cô nhưng Heng vẫn không trốn được cảm giác thất vọng mất mát trong lòng, vì thế mà Heng đã chon im lặng lái xe, chiếc xe của cậu vừa rời đi cũng là lúc người con gái ấy đứng trên tầng làm việc với khung cửa kính của tòa nhà nhìn xuống

Becky cảm giác thấy bản thân mình thật ngốc nghếch trong khi nàng phải đau khổ và chẳng đêm nào được ngon giấc hay là ngừng khóc lóc về cô gái ấy thì người con gái ấy đang vui vẻ hạnh phúc bên người một người khác.

Nàng cười mỉa mai cho chính bản thân mình.

...

Quán ăn quen thuộc mà cả Heng và Freen vẫn thường xuyên lui tới lúc còn đi học, là một quán đồ nướng ngoài trời cả hai ngồi đối diện nhau, gian hàng bếp nghi ngút khói bay lên từ lò nướng, âm thanh của thịt và mùi gia vị bay xung quanh

Heng nhìn cô khẽ thở dài, thật ra hôm nay anh hẹn cô ra đây cũng không đơn giản chỉ là một bữa ăn, cậu nhìn cô thật lâu sau đó chậm rãi nói

"Freen nè, có chuyện này tôi muốn hỏi..."

"Ừ, cậu cứ hỏi đi"- Freen nhỏ giọng đáp lại, lúc này Heng đem ra một chiếc điện thoại mở nó lên và đẩy qua cho cô xem, Freen cũng không nghi ngờ gì mà cầm lên xem khá bất ngờ khi đó là dự án mà cô đã bỏ công sức ra làm, cô nhìn Heng

Cậu vội vàng nói:" Dự án này là của cậu phải không? Tôi thấy có một kí tự đặc biệt mà cậu vẫn hay dùng..."

Freen nhìn anh ngẫm nghĩ lại đúng là ở những phần cuối cô đã tự đánh một kí tự đặc biệt ở đó người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ tưởng đó là chữ mà thôi nhưng Heng thì khác, cậu đã học chung với Freen nhiều năm kí tự này đã thấy qua vài lần, nó được cô nghĩ ra và là kí tự viết tắt tên của bản thân.

Cô thở dài:" Ừ thì sao, cậu đưa nó cho tôi làm gì bây giờ cũng đầu còn tác dụng nữa!"- Lời nói của cô có chút bực tức, đã vài tháng trôi qua mà bây giờ cậu lại đưa nó qua cho cô làm gì?

Heng vội đáp:" Xin lỗi cậu, tôi thực sự không biết nó là của cậu, cho đến khi tôi nhìn thấy kí tự đó...tôi không biết cậu ta là đối tác công ty của cậu"

Không chỉ là đối tác mà còn là nhà đầu tư lớn cho dự án mà cô làm ra, anh ta chi một số tiền lớn chỉ để làm cô thấy bẽ mặt với nàng, nước đi của người có tiền thực sự làm Freen rất đau đầu khi nghĩ tới

"Cũng đã qua, người không biết không có tội"- Freen vừa ung dung lại rộng lượng, cô nói như kiểu chưa có chuyện gì đã xảy ra cả

Nhưng Heng lại thấy rất áy náy với cô, đáng ra khi đó cậu không nên tin lời Ryan để giờ phải hối hận khi đã nhận dự án đó, cậu thà nghe ba của mình cấm cản mọi thứ chứ không muốn làm cô hiểu lầm bản thân chút nào cả.

"Tôi thực sự rất hối hận khi biết đó là dự án của cậu, đây là số tiền mà dự án đó đã kiếm được hay cậu nhận cho tôi đỡ áy náy được không?"- Heng vội đem ra một chiếc thẻ và để nó bên cạnh cô, Freen nhìn anh cùng hơi thở dài đặt đôi đũa trên tay xuống bàn, nhìn anh

"Không phải chuyện gì cũng giải quyết được bằng tiền đâu Heng à! Dự án đó đúng là do tôi làm nhưng tiền này thì nó không phải của tôi!"

Cô nói rồi đứng lên bỏ ra ngoài, Heng nhìn cô muốn đuổi theo mà chẳng dám, ánh mắt ban nãy của cô làm anh e dè, thực sự thì lúc này cậu chỉ biết ngồi đó mà nhìn Freen rời đi mà thôi.

....

"Thưa cậu chủ, đầy là toàn bộ hình mà cậu đã bảo tôi chụp!"

Người nọ vừa nói vừa đặt xuống bàn một sắp hình, Ryan mỉm cười cầm lên xem gương mặt thích thú nở ra một nụ cười hiếu thắng, những tấm hình sắc nét ghi lại toàn bộ bữa ăn tối với cô và người con trai đó, thật dễ để gây hiểu lầm khi Heng lại chủ động đưa cho cô tấm thẻ tính dụng kia.

Ryan nhếch môi đưa qua cho người chụp ảnh một sắp tiền, anh ta mừng rỡ tươi cười cúi đầu cảm ơn rối rít rồi rời đi.

"Cậu chủ, nhưng đó chỉ vài tấm ảnh không rõ thực hư liệu cậu sẽ làm gì với nó"- Win anh chàng vệ sĩ lực lưỡng đứng cạnh anh mắt nhìn vào mấy tấm ảnh mà hỏi

Ryan nhếch môi lắc đầu, ngân nga câu hát và nhấp một ngụm rượu

"Với một người có tính chiếm hữu như Becky thì những tấm hình này rất có giá trị."

Nhìn gương mặt anh ta thật hống hách, nó không còn đơn giản chỉ là hiếu thắng mà còn có sự đê tiện và bỉ ổi bên trong.

Win nhìn nụ cười của anh, "Nhưng như vậy liệu có ổn không? Tiểu thư Becky có vẻ đã yêu Freen rất nhiều!"

Ryan nghe Win nói xong thì trừng mắt, đặt mạnh ly rượu xuống bàn:" Hừ! Tình yêu của con nhỏ nhà nghèo đó không đáng một xu nào cả! Nếu là anh thì anh có trừng mắt để cho người mình yêu bên cạnh một người vừa nghèo vừa nhút nhát không?"

"Một tình yêu rẻ mạt thì cũng nhanh chống bị lụi tàn mà thôi!"

"Tôi yêu Becky nhiều hơn con nhỏ đó, không gì có thể so sánh với tình yêu này cả! Bất cứ ai cũng không được cản đường!"

Ryan hừ mạnh rồi lướt ngang qua người Win, có thể thấy tình yêu là một thứ gì đó rất thiên liên và cao cả nó thật đẹp đẽ biết bao nhiều, nhưng cũng có một loại tình yêu mà khiến cho người ta nhìn vào phải kiếp sợ, nó  là một loại tình yêu mù quáng, là bất chấp suy nghĩ lẫn cảm xúc của đối phương

Không cần biết họ nghĩ gì tổn thương ra sao hay thậm chí là đau khổ như thế nào, họ chỉ biết làm bất cứ giá nào để dành lại người mình yêu thương, bắt họ nhất định ở bên mình, chính là suy nghĩ không là tôi thì không ai cả!

Một suy nghĩ ít kỉ và thật ấu trĩ, nhưng sự ấu trĩ đó có thể tồn tại rất lâu hay thậm chí là mãi mãi!

Nhưng tới đó rồi liệu có còn được gọi là tình yêu nữa hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com