Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: 8 năm.......

Hết ngày nghỉ rồi, chúng tôi lại bắt đầu một tuần học mới. Cái không khí của trường chuyên này làm tôi thấy ngột ngạt, có cái cảm giác khó tả cứ len lói trong tôi. Có khi bồn chồn, có lúc bực tức cứ như mình quên thứ gì hay thấy thiếu vắng gì đó. Thứ cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận ở cái môi trường này, vì đơn giản trước nay tôi chẳng rảnh để nhìn ngắm mọi thứ như bây giờ hay nói cách khác, chẳng khi nào tôi quan tâm tới những thứ đang diễn ra, ý nghĩ của người khác như bây giờ. Phải chăng mình đã thay đổi rồi ư?

Tôi thấy khổ tâm, thực sự là khổ tâm khi ngộ ra được điều ấy. Rồi chợt, nhìn bóng mình trong ô cửa sổ kia, lại như một câu thần chú kéo tôi về với thực tại: "Băng Dương, mày là Băng Dương, nhiệm vụ của mày, việc mày phải làm, thứ mày có không phù hợp với cái mày đang nghĩ đâu Dương à". Cười lạnh, phải tôi là ai chứ, là cái đứa mà đến cái tên cũng được đem ra soi mói.... Tại sao bố mẹ lại đặt cái tên này cho tôi???? Tại sao cả nhà chẳng ai xấu xí như tôi cả, ý tôi là về mặt di truyền ấy, nghĩ lại thì... bố không xấu, mẹ thì rất đẹp, nhìn ảnh của bố mẹ thời xưa mà chính tôi cũng bị choáng ngợp, họ thật đẹp  đôi và cũng thật thắm thiết, anh cũng đẹp trai, ngày càng giống bố, còn tôi thì....................

Đang suy nghĩ miên man mà bỗng thấy có ai đập *cốp* vào đầu mình, chưa kịp định thần thì được kéo đứng lên. Khi vừa đứng lên thì................... cả lớp đang dùng mỗi người hai con mắt long lanh để nhìn tooii, giễu cợt có, khó chịu có và cả cái mà người ta gọi là khinh thường cũng có......không sao, quen rồi.... :)) nhưng mà, khoan, cái ánh mắt ngập ý cười đó...... như là........ có chút khác lạ, tôi ngơ ngẩn thì lại được kéo xuống, đơ mất 3 giây.... "hôm nay tôi làm sao vậy?? có chuyện gì đang xảy ra với tôi????"..Một bạn tay huơ huơ trước mặt tôi rồi một giọng nói quen thuộc vang lên kéo tôi về với thực tại:

"Này Dương, hôm nay cậu làm sao đấy, ngốc à????? CÔ giáo đến bao lâu mà không biết, lại còn ngây ra đấy, làm cả lớp phải chờ cậu đấy, cũng may cô chỉ mắng cậu có chút xíu mà sao cậu cứ như uống nhầm phải cyanua vậy????????"

Tôi nhìn cậu ta.... rồi lại.......

Cậu ta bắt đầu lúng túng, sờ chán. quay mặt tôi lung tung:

"Cậu làm sao? Đau ở đâu à? Không sốt.... mặt cũng  không đỏ....."

"Này này, cậu nói gì đi......."

"cố tình để người khác lo lắng à?"

"Lo lắng???" lại là lần đầu tiên có người nói với tôi câu đấy????

"Này hai cậu làm gì vậy, cô đang trong lớp kìa, Nam Dương, đừng để ý tới cậu ấy, tính vẫn lập dị trước đến nay"----- Hạnh Nhung, là tiếng của cậu ấy, ánh mắt tha thiết nhìn người con trai trước mặt tôi...... tôi hiểu mà, cái cảm giác mà tôi đã từng.........

Tôi xua tay.... "Tôi thì làm sao được chứ! không sao không sao cậu quay lên đi...."

Vậy mà cả Hạnh Nguyên và cậu ấy đề giãn hết đồng tử nhìn tôi, tôi giữ nguyên trạng thái, cũng quay qua nhìn hai người họ rồi chợt nhận thấy có gì đó không đúng...... răng hơi lạnh, tay vẫn để sau gáy, gãi gãi.... "Tôi cười ngại ngùng ư? Má còn nóng ran lên nữa??????  Lại với những người này ư???????"

"Reenggggggggggggggg"------ Một hồi chuông báo thức vang lên, tôi bật dậy, nhưng những hình ảnh ấy vẫn sống động biết bao, không hiểu sao mồ hôi lại lấm tấm khắp người rồi mắt cũng ...."tôi đang khóc ư????"...

Đi ra khỏi giường, hất nước lạnh lên mặt kí ức kia sẽ mau tan phải không??????

Trở về phòng, kéo rèm cửa, bây giờ đã 8h sáng, mặt trời chói chang rồi, lâu lắm, tôi mới ngủ một giấc dài như vậy, mơ về những con người như vậy. Kí ức 8 năm trước lại sống động vậy sao?

Điện thoại rung, có cuộc gọi đến:

"Này , có thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ không?"

"ok,ok... Brian, i'm so sorry...... nhưng mà có chuyện gì mà cậu phải gấp gáp vậy chứ?"

"Gấp gáp chuyện gì??????????????????????????????? get out and open the door, please .....tôi đã chờ cửa của cậu 2 tiếng rồi, rốt cuộc xảy đã ra chuyện gì???...."

Ra mở cửa, tôi vẫn lơ ngơ, cậu ta vừa thấy cửa mở, lại cái vẻ mặt ngàn năm không đổi, kéo theo vali, lạnh lùng đẩy tôi ra tiến vào trong nhà, nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới yên tâm ngồi xuống:

"Bộ cậu tìm gì hả?"

"Chỉ muốn xác định sau hai tuần không có tôi cậu sống ra sao!?!" thực ra cậu ta có thay đổi, ăn nói mặt dày hơn trước.

"Mà sao sách hành lý?"

"Không nhớ mai ngày gì?"

"Ngày?????????????????????????????? gì"

"Giỗ bố cậu"

"Không phải tuần sau sao????"

"Có phải dạo này cậu lại bị đau đầu không?" Cậu ta tiến lại sờ chán tôi, rồi lại ánh mắt ấy, nhìn tôi, đã nói không sao rồi.....

"Mau chuẩn bị hành lý đi, chúng ta sẽ xuất phát lúc 10h A.M, tôi đặt vé rồi"

"Được, ngồi đó chờ tôi..."

..........................................................................................

...................................................................................

............................................................

Từ Mĩ trở về Việt Nam sau 8 năm xa cách, tôi về cùng cậu ấy, đi trên con đường làng năm nào mà giờ đã đổi thay biết bao. Con người cũng thay đổi, mẹ đã mất trước khi tôi đi, anh cũng đi sau tôi hai năm giờ đã trở thành thẩm phán của tòa án tối cao, còn dự định vào quốc hội, con đường rộng mở vô cùng, nhưng anh vẫn chưa chịu lấy vợ, cũng 29, 30 rồi, tính tình vẫn vậy, lạnh lùng ít nói. Kiên quyết muốn tôi về :)) được, tôi nghe anh, mặc dù ở mảnh đất này đã khiến tôi phải đau khổ mà ra đi...

Con đường đất ngày xưa, cánh đồng làng thanh bình, yên ả.... kí ức lại chạy về, làm lòng tôi biết bao xáo trộn.

Bãi bồi ven đê hiện lên trước mắt tôi, nhà cửa san sát, tuy có khá khẩm hơn thời chúng tôi nhưng cũng là cái nghèo xơ xác đeo đẳng.

Một đám trẻ con đang tụ tập chơi bóng, bên kia mấy đứa con gái chơi đồ hàng, chúng lấm lem, đói khổ nhưng nụ cười thì trong veo không gợn sóng. Tôi thật còn chẳng bằng chúng nó.

Thấy người lạ vào làng, chúng nhìn chúng tôi ngơ ngác. Tháo hành lý ra, tôi phát quà cho chúng nó, có khi chỉ là cái áo cũ,  mấy quyển sách cũ, hay chút kẹo bánh cũng giúp được chúng phần nào vui vẻ!

"Hai đứa về rồi!" giọng nói ấy...thân thuộc biết bao....

Tôi chạy lại, cố sức chạy thật nhanh để ôm chầm lấy người "anh" của tôi sau tận 3 năm xa cách, anh là người thân duy nhất còn lại của tôi trên cõi đời này .....

chúng tôi về lại căn nhà năm xưa, anh vẫn giữ mọi thứ nguyên vẹn như lúc cha mẹ còn sống, cơm nước đã được dọn lên bàn thờ, chúng tôi thắp hương, rồi ngồi kể cho nhau nghe cuộc sống ngần ấy năm...

"Brian......."

"Không , anh gọi em là Tùng đi"

"À được Tùng, cậu có dự định gì"

"Em về nước rồi, vì....." cậu ấy quay sang nhìn tôi rồi nói tiếp: "Em định về ở hẳn, nên đã nhận lời làm việc cho tập đoàn A rồi"

"ừm còn em???????????????"

Tôi đang mê mải bóc vải ăn, ngồm ngoàm:

"Thì xin vào bệnh viện thôi :)), Chú Hải đã gọi cho em rồi, mai em sẽ tới"

"Mở phòng khám riêng đỡ cực hơn k cháu? Bạn gái thằng Sơn à, ôi xinh xắn quá, thế này làm bác sĩ để có mà bệnh nhân không uống thuốc cũng khỏi à?"

Cả 3 chúng tôi đều quay ra đồng thanh: "Con chào bác....."---- Bác trưởng thôn cũ tiến vào  xoa đầu tôi hỏi: "bao giờ cưới????" 

Tôi xuýt sặc, 

"Là Băng Dương đó bác!"

Bác trưởng thôn ngây người không nói thêm nổi rồi mới ôm chầm tôi, "Ôi con bé sao giờ này mới chịu về hả, lớn quá rồi, lại còn, trời ơi bác đã bảo mà, là ngọc ẩn đó con, là ngọc ẩn "....

Bữa cơm thân mật biết bao, vui vẻ biết bao....sau 8 năm tôi mới cảm nhận được.

Hai hôm sau, tôi tới bệnh viện X gặp chú Hải, thực ra tôi có thể mở phòng khám tư, hay ở lại bên Mĩ vì bệnh viện đại học đã giữ tôi lại nhưng mà đi cả cuộc đời thì đâu mới là quê hương của mình chứ? Đâu mới là khởi  nguồn ước mơ của mình chứ, và đâu mới là lý do khiến tôi cứ kiên quyết học Y.....

Bệnh viện lớn nhất nước có khác, đông thật đông. Thang máy tới, tôi bước nhanh vào, lên tầng 5 nhưng đến nơi hỏi lại thì ra phòng giám đốc bệnh viện ở tầng 12 vui thật, vậy lại phải đi tiếp....

Cô thư kí cho tôi đi thang máy chuyên dụng vậy nên chuyến đó, có mình tôi, thang dừng lại, định bước ra thì một anh bác sĩ đi vào, nhân tiện nhắc tôi  nhắc nhở tôi..... "Mới có tầng 8 thôi, cô định lên tầng 12 mà" 

"cảm ơn anh" tôi lùi lại, đứng sau anh ta.

"Cô lên gặp giám đốc sao"
Anh ta quay lại nhìn tôi, còn tôi, nhìn anh ta qua lớp kính đen dày.... bỗng dưng không biết nói sao ánh mắt ấy, giọng nói ấy.......

"Bác sĩ, Nguyễn Nam Dương, bệnh viện X.............................."

Tại sao lại gặp ở đây????????????????????????????????????????

Kí ức của tận 8 năm trước lại ùa về theo tôi suốt 4 tầng còn lại. Tỉnh táo vào phút cuối:

"à phải,tôi có chuyện cần gặp ông ấy"

Nói rồi tôi bước ra.... phải rồi, đồng nghiệp tôi cười lạnh rồi bước tiếp, gặp chú Hải tôi quyết định làm việc ở đây, nơi mà tôi có thể giúp đỡ được nhiều người, tôi yêu thứ tôi làm, chứ không phải thứ mà tôi có thể nhận được. Nếu bạn trải qua một quãng đời đầy sóng gió thì đến một thời điểm nào đó bạn chợt nhận ra rằng thực ra "Trí tuệ, tài năng và đạo đức là những thứ chẳng nên lấy ra để kinh doanh mà hãy dùng chúng để phục vụ, để cống hiến cho cuộc sống này".

Ra thang máy để đi về, cậu ấy đã đứng đó, tôi lưỡng lự nhưng rốt cuộc cũng tiến đến :)) câu đầu tiên mà cậu ta hỏi tôi;

"Thật thất lễ nhưng có thể cho tôi biết tên cô là gì không?"

Ánh mắt này của cậu ta, tôi thấy lần thứ 2,  lần cuối tôi gặp cậu ta và bây giờ...., còn sau này tôi mới biết là ở cái bệnh viện này chẳng ai thấy giây phút yếu đuối bất lực nào của cậu ta cả.

"Anh đã chờ tôi chỉ để hỏi câu này à?"

"Phải" cậu ta trả lời rất dứt khoát...

"Tôi là Dương, tạm thời, làm ở khoa cấp cứu do ở đó thiếu người....Rất vui vì  anh là đồng nghiệp đầu tiên tôi gặp,cứ gọi tôi là Tiffany" tôi tươi cười chào cậu ta.......và chìa tay ra///

Còn cậu ta ánh mắt càng sâu thẳm hơn nữa, u tối hơn nữa mà tôi không thể hiểu nổi, có chút gì đó đau khổ, có chút gì đó bất lực, có chút gì đó tha thiết....... bắt tay tôi-đó là cái bắt tay sau 8 năm .....trời, tám năm tôi cố quên cậu ấy.

"Có phải cô đã từng học ở trường chuyên B không????????? tôi tôi....tôi thực sự........................" cậu ta bối rối......

Tôi nhìn cậu ta, thực sự muốn nhìn thấu cậu ấy, Nam Dương à không ai còn thấy tôi giống ngày xưa chỉ mình cậu, chỉ cậu hỏi tôi câu ấy vào lần đầu gặp mặt. Tôi thực sự muốn hỏi động cơ và động lưc của cậu là gì....

"Tại sao anh hỏi vậy?" tôi tháo kính, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.....

"Cô thực sự giống với một người bạn của tôi,,,,,,,,,,,,,,,,,"

"Một người bạn à...." tôi nghĩ rồi lên tiếng:

"Thi thoảng cũng có vài anh chàng hỏi tôi câu này ......anh không phải người đầu tiên, người bạn này của anh là người như thế nào, quả thực tôi cũng có chút tò mò rồi " tôi cố cười nhếch mép, cái kiểu mà cậu ta dạy tôi ngày trước....

"Cô ấy là người rất đặc biệt của tôi..." cậu ta nhìn thẳng vào tôi và nói từng chữ một, chắc chắn............. nếu như không phải 8 năm rồi, có lẽ tôi đã siêu lòng........

"Vậy sao? Nếu giống tôi chắc cô ấy xinh đẹp lắm :))" tôi cố cười.

"Đinh" tiếng chuông thang máy, " xin lỗi", nói rồi, tôi ra ngoài đi thẳng ra sảnh, Tùng đã đợi tôi, tay cầm điện thoại, định nói gì, nhưng rồi sau đó, có lẽ cậu ấy đã nhìn thầy người định đuổi theo tôi ..........




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com