Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sau khi vòng ma pháp sáng lên thì Aether chợt bừng tỉnh. Cậu nhận ra mình đang nằm trên giường, tiếng chuông báo thức reo liên tục khiến cậu hoang mang và lập tức tắt đi. Aether biết đây là phòng của mình nhưng lại có cảm giác khác lạ. Aether lập tức chạy lại chiếc gương để nhìn.
- Đây chính là...là... mình của 2 năm trước. Khuôn mặt mình nhìn trẻ hẳn ra. Còn bộ đồng phục này là của năm cấp 3. Mình đã về quá khứ rồi. Mình về thiệt rồi. - Aether vui mừng la lớn.

Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đúng lúc này, Lumine tông cửa xông vào phòng la lớn:
- Này, nãy giờ anh làm gì mà lâu thế. Có biết em đợi anh nấu bữa sáng nãy giờ không hả ? - Lumine nhéo má Aether.

- Á đau... đau..., anh ra liền đây !!! Anh ra liền mà buông ra đau quá. - Aether ôm má của mình.

- Lẹ đó ! Em đói lắm rồi. - Lumine nhanh chóng ra ngoài.

- Con bé vẫn như ngày nào. Vậy là mình đã quay về thời gian lần đầu mình gặp Xiao. Cũng chính quãng thời gian này là hạnh phúc nhất nhưng cũng chính vì mình quen Xiao nên anh ấy mới phải... Vì vậy lần này mình sẽ né tiếp xúc với anh ấy nhất có thể. - Aether suy nghĩ.

Sau khi Aether thay đồng phục rồi ăn sáng cùng Lumine, cậu nhanh chóng đến lớp. Đến trước cổng, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về khiến Aether chạnh lòng. Khoảng sân trường, những gốc cây, sân thượng, hành lang,... tất cả đều chứa hình bóng Xiao trong đó.  Mỗi một kỉ niệm bây giờ vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Đứng trước cửa lớp, Aether nhìn ngó xung quanh, không thấy Xiao, cậu thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Này, cậu không phiền tránh ra chứ ?

Aether giật mình quay lại thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Đó là Xiao của quá khứ. Thấy Xiao, Aether vừa muốn ôm chầm lấy dáng người thân thương ấy vừa muốn bỏ chạy. Lúc này Xiao chợt lên tiếng khiến Aether như kéo về thực tại:
- Này, cậu không sao chứ ? Sao lại khóc ?

Nghe vậy, Aether mới chợt nhận ra là nước mắt của mình đang vô thức chảy ra. Cậu vội lau đi nước mắt.
- À... bụi vào mắt tớ ấy mà. Không có gì đâu.

- Thật sự không sao chứ. - Xiao lấy tay quẹt nước mắt trên mặt Aether khiến cho mặt Aether đỏ ửng.

Bất giác Aether lùi về sau một chút. Xiao định mở miệng nói gì đó nhưng lúc này một giọng nói vang lên khiến Xiao im lặng:
- Yo, cộng sự sao đứng đó vậy ? - Childe đi lại khoác tay lên vai Aether.

- Sao khóc vậy ? Có phải nhớ tui quá rồi khóc không hả ? - Childe chọc tay vào má Aether.

Thấy Childe, Xiao chẳng nói gì mà đi vào trong lớp. Lúc này, Aether nghe Childe lải nhải bên tai đến bực.
- Tôi không có nhớ cậu, đừng có tỏ ra mình thân nhau lắm. - Aether gạt tay Childe xuống với khuôn mặt lạnh lùng.

- Thôi mà, tụi mình đã học chung với nhau 1 năm rồi. Vậy mà cậu vẫn lạnh lùng với tui là sao chứ ? Dù sao tụi mình cũng làm chuyện đó rồi mà. - Childe cười mỉm rồi kéo Aether vào người.

- Cái chuyện đó của cậu là làm dự án á hả ? - Aether lạnh lùng nói khiến Childe đứng hình.

- Không phải mà. Cậu vô tâm thiệt đó cộng sự à.- Childe giả bộ khóc.

Đúng lúc này từ xa vang lên giọng nói:
- Này cậu đừng chọc Aether nữa. - Venti nói.

- Ồ, tên nhóc bạn thân đến rồi. - Childe cười trừ.

- Đừng có ỉ cậu ấy hiền mà cứ chọc đi, tôi không tha cho cậu nếu cậu ấy khóc đâu. - Venti giận dữ chạy lại rồi đánh vào người Childe một cái.

- Rồi...rồi... dù sao tui cũng có người trong mộng nên không chọc cậu ấy hoài đâu. Với lại chắc cũng có người để ý cậu ấy rồi. - Childe vừa nói vừa nhìn vào lớp.

Lúc này Aether không quan tâm đến lời của Childe mà cùng Venti vào chỗ lớp. Nhưng cậu không biết rằng nãy giờ Xiao đã quan sát mọi thứ từ xa. Vào tiết học, Aether đã dự định sẽ cố cách xa Xiao nhất có thể nhưng cậu quên rằng chỗ ngồi của cậu là đằng trước Xiao. Chuyện này làm Aether chửi rủa tại sao hồi đó mình lại chọn chỗ này. Việc này khiến kế hoạch của cậu càng khó thực hiện hơn. Sau 5 phút ngồi đợi thì một người giáo viên đi vào. Đó là thầy Zhongli. Vừa vào Zhongli liền đặt đồ xuống bàn giáo viên rồi cầm phấn viết tên mình lên bảng đen một cách nhanh chóng. Viết xong, Zhongli lên tiếng:
- Xin chào các em, năm nay chủ nhiệm của các em là tôi. Tôi tên Zhongli, dạy môn lịch sử Teyvat. Mong các em chỉ bảo.

Nói xong, Zhongli cười nhẹ một phát khiến cho các bạn nữ trong lớp la rần rần và trong đó có luôn Childe. Đồng thời khiến các bạn nam khác khóc thét vì thầy quá đẹp không có cơ hội đấu lại. Aether nhìn thấy lớp như vậy thì cảm thấy vui vì được nhìn lại khung cảnh này. Lúc này, Zhongli lên tiếng:
- Cả lớp im lặng. Bây giờ chúng ta cần bầu cử lớp trưởng và lớp phó cho năm nay.

Nghe Zhongli nói vậy thì Childe liền tự tin giơ tay tự nguyện:
- Thầy ơi, để em làm lớp trưởng cho. - Childe cười mỉm.

Nhưng Zhongli chẳng quan tâm mà nói tiếp khiến Childe như tan nát:
- Tôi đề cử em Ganyu làm lớp trưởng và Xingqiu làm lớp phó, có ai phản đối không ?

Thấy cả lớp im lặng, Zhongli nói tiếp:
- Vậy mời em Ganyu và Xingqiu đứng lên cho các bạn xem.

Lúc này, một cậu thiếu niên da trắng, tóc xanh tay cầm sách đứng lên. Đồng thời một cô bé cũng đứng dậy. Cậu thiếu niên nói trước:
- Xin chào các bạn, mình là Xingqiu. Mong mọi người chỉ bảo.

Dứt câu các bạn nữ lại la lên khiến Zhongli đau đầu. Rồi cô bé còn lại cất tiếng với một dáng vẻ ngại ngùng:
- Xin... chào mọi người, mình...là Ganyu. Mong... mong mọi người chỉ bảo.

Thấy được dáng vẻ của Ganyu, mọi người trong lớp đều đỏ mặt vì sự dễ thương của cô bé. Đang vui vẻ ngắm lại lớp mình thì bên tai Aether xuất hiện một giọng nói:
- Này, rốt cuộc cậu định làm gì để thay đổi vận mệnh này ?

Nghe thấy giọng nói, Aether nhìn ngó xung quanh nhưng chả thấy ai. Bỗng Paimon xuất hiện trước mặt cậu:
- Này, có nghe tôi nói không vậy ? - Paimon chống nạnh.

Thấy Paimon, Aether la lớn khiến cả lớp ai cũng nhìn cậu khó hiểu. Aether thấy vậy liền nói:
- A...a...a..., em đau bụng quá. Em xin phép vào phòng y tế ạ.

Nói xong, cậu nắm áo Paimon chạy như bay ra khỏi lớp mà chả để ai nói gì. Sau khi chạy vào phòng y tế và chắc chắn không có ai trong đó, Aether thả Paimon ra. Lúc này nhìn lại thì Paimon đã ngất xỉu vì bị kéo đi và không có thở được. Sau một hồi tạt nước lên mặt thì Paimon mới có thể tỉnh. Ngay khi tỉnh Paimon la lớn:
- Này, có cần nắm áo tôi như thế không ? Tôi sắp chết vì ngạt thở rồi đó ! - Paimon vừa nói vừa đấm Aether.

- Rồi rồi, tôi xin lỗi. Nhưng mà cũng do cô tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi nên mới phản ứng như thế, với lại không sợ người khác nhìn thấy cô à ?

- Người khác không thể nhìn thấy tôi. Chỉ có cậu mới thấy tôi thôi. - Paimon khoanh tay nói.

Nghe Paimon nói vậy, Aether cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Paimon lại nói:
- Cậu định làm gì để thay đổi vận mệnh lần này ?

- À... tôi định sẽ không có bất kì quan hệ gì với Xiao.

- Hả ?! Vậy mà cũng nghĩ được sao ? - Paimon la lớn.

- Tại vì gặp tôi, quen biết tôi nên Xiao mới gặp tai nạn. Nếu như ngay từ đầu hai đứa không gặp nhau thì chuyện đó đã không xảy ra. - Aether cuối mặt buồn bã.

- Nhưng cậu nghĩ là mình có thể từ bỏ được cậu ấy khi tình cảm đó đã hình thành sẵn.

Nghe Paimon nói, tim Aether đau nhói, tay run rẩy nhưng vẫn ngượng cười:
- Tôi...tôi... sẽ cố gắng. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc và bình an thì tôi chấp nhận hết.

Nghe câu nói của Aether, Paimon chỉ biết im lặng nhưng rồi cô đi lại và với tay xoa đầu Aether một cách ân cần:
- Thôi được, dù thế nào thì tôi vẫn ủng hộ cậu 100%. Vì tôi là cô tiên đã ban cậu cơ hội mà nên cậu làm gì tôi cũng ủng hộ hihi... - Paimon cười tươi.

Nhìn thấy nụ cười của Paimon thì Aether cảm thấy an tâm phần nào. Lúc này thì chuông báo nghỉ trưa vang lên. Aether đứng dậy rồi cùng Paimon trở về lớp. Ngay khi trở về lớp thì Venti liền chạy tới chỗ Aether với vẻ mặt lo lắng:
- Này, cậu không sao chứ ? Hồi nãy tớ thấy cậu đau bụng dữ dội lắm. - Venti nắm tay Aether.

- Tớ không sao cả. Chỉ là đau tí thôi. - Aether cười nhẹ.

- Thật sao, vậy cậu ăn trưa với tớ nha. - Venti cười tươi.

- Ok.

Nghe Aether đồng ý, Venti vui vẻ rồi nhanh chóng quay lại vẫy tay với người ở đằng xa:
- Xiao, cho Aether ăn chung với nha ? - Venti la lớn khi nhìn Xiao.

Nghe thấy tên Xiao, mặt Aether bỗng trở nên xanh mét vì ngạc nhiên.
Tác giả: Tới đây hết chương 2. Cảm ơn đã đón đọc. Có vẻ như bé Aether của chúng ta đã không thoát khỏi số phận trớ trêu. Hãy cùng đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nha.
P/s: Đây là cp tui yêu thích nhất nên quyết định làm fanfic. Có ai giống tui không vậy ? ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com