Chương 12
Thường thì Xiao sẽ chỉ ở một mình trong nhà, làm những công việc lặp lại mỗi ngày. Không có ai xung quanh nên không gian thường rất yên tĩnh, lâu lâu chỉ có vài tiếng chim hót hay tiếng tivi đang phát những bản tin tức nghe đến chán. Việc này đôi lúc làm cậu cảm thấy cô đơn đến bất lực.
Ấy mà, hôm nay đã có sự thay đổi lớn - lúc này trong nhà đã có thêm sự hiện diện của một người. Một người con trai lạ mặt nhưng lại đem đến làn gió mới thổi vào cuộc sống nhàm chán của Xiao.
Trải qua một ngày vừa đi học vừa đi mua sắm thêm đồ đạc khiến Xiao vô cùng mệt mỏi. Cậu không ngờ rằng việc đi mua đồ lại có thể rút đi nhiều sức lực đến vậy. Sau khi đã ăn tối và dọn dẹp mọi thứ, Xiao mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha. Theo thói quen, cậu vơ lấy điều khiển rồi bật đại một kênh nào đó trên tivi.
Cậu chống tay lên cằm rồi lạnh lùng nhìn người trên tivi trong vô cảm. Xiao không hề để tâm đến bất cứ lời nói gì người kia nói, chỉ là cậu không muốn sự im lặng bao trùm ngôi nhà của mình. Đang lim dim đôi mắt thì một giọng nói vang lên:
- Cậu thích xem cái này à ?
Xiao giật mình quay qua thì thấy Aether đang nhìn mình với đôi mắt tò mò. Thấy khuôn mặt của Aether, trong Xiao đã có chút gì đó thay đổi:
- Cậu sống với tôi từ trước rồi mà, sao cậu không tự đoán đi ? - Xiao mỉm cười.
- G...Gì chứ ?! Hồi đó, tôi có nhìn thấy cậu xem tivi đâu ? - Aether phản bác.
- Đúng rồi. Chứ không phải do cậu cứ làm vỡ đồ khiến tôi phải dọn hay sao. - Xiao nhún vai.
- C...Cái đó chỉ...chỉ là...Thôi đừng xem kênh này nữa. Xem cái khác vui hơn đi. - Aether đổi chủ đề.
Thấy Aether xấu hổ, Xiao cảm thấy có chút vui vẻ. Cậu mỉm cười rồi đưa tay ra xoa nhẹ đầu đối phương. Được Xiao xoa đầu, thường thì Aether sẽ nhanh chóng né ra. Thế nhưng hôm nay, vì lí do nào đó mà Aether chỉ im lặng mà cảm nhận hơi ấm từ tay người kia.
Cả hai cùng nhau vui vẻ xem tivi, cùng tranh luận nhiều vấn đề, cùng cười đùa. Mỗi lần như vậy thì Xiao đều lén nhìn Aether và cảm thấy người con trai này có chút đẹp đẽ và đáng yêu hơn từng chút một.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã gần nửa đêm. Aether vươn vai rồi ngáp thật dài. Thấy vậy, Xiao tắt tivi rồi đứng lên:
- Giờ này cũng trễ rồi nên đi ngủ thôi.
- Ừm. - Aether dụi mắt.
Xiao cười nhẹ rồi quay lưng đi lên phòng của mình. Lúc định mở của phòng thì cậu nghe thấy tiếng ngáp sau lưng mình. Cậu bất ngờ quay lại thì thấy Aether đã đi theo mình lên phòng từ khi nào:
- S...sao cậu lại ở đây ?!
- Thì tôi đi ngủ chứ sao ? Hỏi gì kì vậy ? - Aether khó hiểu.
- Cậu ngủ chỗ khác đi. Phòng này là phòng ngủ của tôi mà.
- Hả ? Nhưng nhà này chỉ có một phòng ngủ thôi mà. Cậu nói thế thì tôi phải ngủ ở đâu ?
- Ra sô pha đấy. Tôi chuẩn bị cho cậu rồi đó.
- Cậu gọi một cái gối và một cái mền là chỗ ngủ à ? Thôi mà, thương người bị thương tí đi chứ ! - Aether cầu xin.
- Không, hôm qua tôi cũng đã ngủ như thế thì nay tới cậu. - Xiao cương quyết.
Cảm thấy rằng Xiao sẽ không nhượng bộ, Aether chỉ còn có thể dùng chiêu. Cậu chỉ tay qua chỗ khác rồi nói:
- Bên kia có gì lạ kìa !
- Tôi sẽ không bị cậu lừa đâu.
Tuy chiêu này không có tác dụng nhưng Aether còn cách khác. Cậu giẫm mạnh vào chân Xiao, làm cho đối phương đau đớn rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng. Nhưng chưa kịp đóng cửa thì Xiao đã nhanh tay chặn lại:
- Mau bước ra khỏi đó. - Xiao giận dữ.
- Không !!!
Cả hai cứ giằng co qua lại, không ai nhường ai làm cho cánh cửa bị kẹt giữa mà không nhúc nhích được gì. Nhưng mà thể lực của Aether không nhiều nên chỉ trong vài phút, người cậu đã mệt nhũn, hai chân cứ run rẩy. Còn bên Xiao thì vẫn sung sức xông vào.
Không còn cách nào khác, Aether buông cửa ra khiến Xiao theo quán tính mà té ra sàn. Aether tuy thấy có lỗi nhưng cậu không quan tâm vào nhảy lên giường rồi nắm chặt lấy nó không buông.
Nhìn Aether cứ cứng đầu, Xiao thở dài mệt mỏi, rồi một ý tưởng chợt loé lên trong đầu. Cảm giác Xiao đi lại gần, Aether la lớn:
- Tôi sẽ không buông nó ra đâu. Tôi sẽ ngủ trong phòng này.
- Được thôi, tôi sẽ đuổi cậu nữa.
- T...Thật sao ?! - Aether ngạc nhiên.
- Thật. Nhưng cậu phải vượt qua một thử thách của tôi đã. - Xiao mỉm cười.
Nhìn thấy lời nói cùng với nụ cười kia khiến Aether cảm giác có chút bất an. Nhưng để ngủ được trong đây thì cậu chỉ đành chấp nhận. Một lát sau, căn phòng như tăng nhiệt độ, chiếc giường thì bề bộn như xảy ra trận chiến. Aether nằm trên giường mệt mỏi, hơi thở hổn hển, quần áo thì trở nên xốc xệch:
- Ha...dừng...dừng lại đi. Tôi...tôi không thể nào chịu đựng được...ha...
- Cậu nói cậu cảm thấy sướng mà. Sao lại dừng được chứ ? - Xiao cười mỉm.
Thấy nụ cười của Xiao, Aether như muốn bùng nổ:
- Sướng thế nào chứ ? Tôi mệt gần chết đây này.
- Cười thôi mà mệt cái gì ? - Xiao nhún vai.
- Cậu còn nói ?!
Xiao đã đề nghị rằng: nếu Aether có thể chịu đựng bị Xiao chọt lét mà không cười trong 10 phút thì cậu sẽ được ở lại. Thế mà, chỉ vài phút đầu thì cậu đã bị Xiao làm cho cười đến đau bụng, khiến Aether có cảm giác như chết đi sống lại mấy lần.
Sau vài trận bị tra tấn, Aether nằm gục trên giường chịu thua. Cậu không thể ngờ rằng bản thân lại có thể thua nhanh chóng đến như vậy, dù không hề can tâm nhưng vì đã chấp nhận thách thức nên chỉ có thể làm theo thỏa thuận.
Aether buồn bã đứng dậy, định đi ra khỏi cửa thì bị Xiao nắm tay giữ lại rồi kéo mạnh xuống giường. Giật mình nên cậu nhắm chặt mắt, lúc mở ra thì thấy Xiao đang đè mình:
- C...Cậu định làm...làm gì vậy hả ? - Aether hoảng loạn.
- Cậu ngủ lại đây đi.
- Sa...Sao chứ ?! Nhưng tôi thua rồi mà.
- Cậu thua nhưng quyền quyết định là của tôi. Với lại như hôm qua đã nói, tôi không xấu xa đến độ để người bị thương nằm sô pha đâu. - Xiao mỉm cười.
Thấy nụ cười của Xiao, tim Aether đập loạn xạ hết lên:
- V...Vậy cậu ngủ ở đâu ? - Aether ngập ngừng.
- Thì ở đây chứ đâu.
- Hả ?! Sao mà...
Chưa kịp kết thúc câu nói thì Xiao nằm dài bên cạnh Aether. Rồi từ đâu xuất hiện một cái gối chắn ngang hai người:
- Đây sẽ là vật chia ranh giới. Chỉ cần cậu không chạm tôi thì tôi sẽ để cậu ngủ ở đây. Ok chứ ?
- Nhưng mà...
- Tôi buồn ngủ rồi nên ngủ đây.
Nói rồi, Xiao tắt đèn đi ngủ mà không để Aether nói thêm được gì. Aether chỉ có thể chửi thầm trong miệng, dù vậy cậu vẫn vui vì Xiao đã không đuổi cậu ra ngoài. Sau khi đối phương đã ngủ, Aether lại lấy máy ra kiểm tra như mọi ngày.
Có vẻ như sự việc hôm qua đã khiến cho bóng tối tạm thời rút lui, vì vậy mà vài tiếng trôi qua chẳng có gì. Thiên thần không cần ngủ mà vẫn có thể hoạt động cả ngày. Nhưng vì hiện tại cơ thể Aether đã biến thành con người nên lúc này cậu cảm thấy rất buồn ngủ.
Cảm nhận được bản thân chẳng còn chút sức lực nào để canh chừng, Aether đặt máy xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Aether cảm thấy xung quanh rất ấm áp, đã vậy còn có chút gì đó mềm mại và hơi cứng. Mềm mại ? Cứng ? - nghĩ vậy, Aether liền tỉnh giấc.
Đập vào mắt cậu ngay khi mở mắt là một bờ ngực và tay cậu đang sờ nắn lấy nó. Đã vậy, cậu còn phát hiện mình đã nằm trong lòng của Xiao. *Rầm* - Aether giật mình lùi ra sau và kết quả là té lộn mèo khỏi giường. Bị bất ngờ bởi tiếng động lớn, Xiao choàng tỉnh:
- Sao thế ? Mới sáng sớm mà cậu ồn quá vậy.
- Kh...Không có gì.
Đầu óc Aether lúc này vô cùng hoang mang, cậu không hiểu tại sao mình lại nằm trong vòng tay của đối phương. Không những vậy, còn sờ nắn ngực của người ta. Hành động xấu hổ này làm Aether chỉ muốn mình biến mất đi cho rồi.
Đang suy nghĩ thì một mảnh ký ức như vụt ngang qua. Tối qua, Aether có mắc vệ sinh nên đã lê bản thân đi dù buồn ngủ. Để rồi khi về giường ngủ, vì thấy nóng nên đã tung hết mền ra, bao gồm luôn cái gối ranh giới. Xong lại thấy lạnh nên chui vào người Xiao để tìm nguồn nhiệt rồi ngủ ngon lành.
Aether nhìn cái gối ranh giới ngay góc phòng mà vô cùng xấu hổ. Tại sao bản thân lại có thể một việc xấu hổ đến thế ? Cả đời này, cậu không hề nghĩ mình sẽ làm thế. Thấy đối phương cứ im lặng mãi, Xiao lại gần và chạm nhẹ lên trán:
- Cậu sao thế ? Mặt đỏ hết lên này, bị sốt à ?
- Kh...Không, tôi không sao cả. Chỉ...chỉ là trong phòng nóng quá thôi. T...Tôi đi đánh răng trước đây.
Nói rồi, Aether cong chân chạy mất, bỏ lại Xiao trong phòng một mình:
- Đáng yêu thật. - Xiao mỉm cười.
Thật ra, Xiao đã dậy trước Aether và chứng kiến mọi chuyện. Thường thì cậu sẽ đẩy người lạ ra khi người ta lại gần. Nhưng lạ thay, cậu không hề cảm thấy ghét khi được Aether chạm vào. Cậu còn cảm thấy vô cùng dễ chịu nên đã vô thức lấy tay vuốt ve tóc người ngủ say kia.
Ngay khi Aether giật mình tỉnh giấc thì không biết vì lí do gì mà Xiao lại giả vờ ngủ và chứng kiến được mọi việc cho đến hiện tại. Sau khi đối phương đã ra khỏi phòng, Xiao nhìn tay mình như nuối tiếc chút hơi ấm còn vương lại ban nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com