Chương 13
Một tuần nhanh chóng trôi qua, từ ngôi nhà chỉ có vài món nội thất đơn giản đã trở nên có sức sống hơn bao giờ. Trong nhà dần xuất hiện nhiều món đồ hơn. Những vật dụng cá nhân như bàn chải, quần áo,... Xiao đều cho Aether tự chọn để mua về. Đương nhiên là Xiao sẽ phải trả tiền cho mọi thứ.
Căn bếp ít người đụng đến nay đã đầy ắp vật dụng và đồ ăn dự trữ. Trước đây Xiao thường mua cơm hộp về nhà nhưng từ khi có Aether ở bên nhắc nhở, cậu cũng dần bỏ đi thói quen đó mà xuống bếp nấu. Ngôi nhà lạnh lẽo khi nào giờ đã có chút hơi ấm và tiếng cười.
Tuy ban đầu có chút khó chịu khi có người bên cạnh lải nhải bên tai. Để rồi hiện tại khi ở một mình thì Xiao lại thấy có chút trống vắng và sẽ vô thức tìm Aether. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Aether, Xiao sẽ thấy vô cùng ấm áp. Cứ như đối phương đã gieo một hạt giống vào tim cậu và hằng ngày tưới cây cho nó lớn dần.
Hôm nay cứ như mọi ngày, Xiao có tiết học, Aether thì ở nhà một mình. Sau khi chào nhau, Aether chán chường nằm dài lên sô pha và bật ti vi. Trên ti vi chiếu nhiều chương trình mới nhưng hình như lại không có kênh nào khiến cậu hứng thú.
Aether thở dài rồi tắt ti vi đi. Cậu lăn qua lăn lại trên ghế, suy nghĩ tìm ra thứ khiến cậu hứng thú nhưng nghĩ mãi chả ra thứ gì. Bỗng một ý tưởng chợt xuất hiện, nếu như cậu làm cho nhà sạch bóng thì có lẽ Xiao sẽ cảm thấy ngưỡng mộ và cho cậu mua vài bộ phim ma.
Lần trước, khi cả hai cùng nhau đi mua đồ, Aether có phát hiện vài đĩa phim ma khiến cậu hứng thú. Aether có xin Xiao mua vài cái nhưng lại từ chối vì đối phương thấy nó vô bổ và nhạt nhẽo. Đã vậy, Xiao còn giới thiệu cho vài bộ phim tài liệu khiến cậu hối hận không kịp.
Sau khi đã quyết định, Aether sắn tay áo lên và bắt đầu dọn dẹp. Cậu dọn dẹp mọi góc nghách của căn nhà dù là nhỏ nhất, lau chùi cặn kẽ, không để sót một hạt bụi nào. Một tiếng trôi qua, Aether mệt mỏi ngồi xuống ghế và nhìn thành quả của mình.
Căn nhà trông bóng loáng khiến cậu cảm thấy vô cùng tự hào. Aether liền lấy điện thoại mà Xiao mua cho cậu ra và chụp vài tấm:
Aether: *Gửi ảnh căn nhà sạch sẽ*
Xiao: ?
Aether: Thấy nhà sạch sẽ chưa ? Toàn là tôi tự tay dọn dẹp không đấy.
Xiao: Ừ
Nhìn thấy câu cuối của Xiao khiến cho Aether cảm thấy vô cùng tức giận. Tại sao cậu còng lưng ra dọn dẹp mà đối phương chỉ gửi một chữ "Ừ" ? Mọi công sức của cậu cứ là vô nghĩa hay sao ?
Càng nghĩ, Aether càng cảm thấy bực bội nhưng ngoài ra cậu còn cảm thấy có chút thất vọng. Tại sao không thể khen một câu mà lại chỉ gửi tin hờ hững như vậy ? Tuy trước đây khi nhắn tin với nhau, Xiao cũng chỉ nhắn vài câu ngắn như vậy.
Thế nhưng lần này cậu đã làm một việc tốt mà cũng chẳng nhận lại được một lời khen dù chỉ là ngắn. Tại sao lần này cậu lại để ý việc này đến như vậy ? Tim Aether cứ âm ỉ đau như ai đó đâm một nhát vào tim rồi xoáy liên tục.
Bỗng chiếc điện thoại phát ra tiếng "ting" báo hiệu tin nhắn được gửi tới. Aether mệt mỏi cầm chiếc điện thoại lên thì nhận ra đó là tin do Xiao gửi đến. Cứ ngỡ là đối phương sẽ kêu cậu làm việc gì đó như mọi hôm, Aether nhăn mặt mở tin xem thì lại nhận được điều bất ngờ:
Xiao: Làm tốt lắm.
Đọc dòng tin nhắn này khiến mặt Aether nhanh chóng đỏ dần, trong tim dần dâng trào cảm giác vui vẻ và hạnh phúc một cách khó tả. Ai ngờ rằng ban nãy cậu còn đang cảm thấy vô cùng bực tức và thất vọng, vậy mà bây giờ chỉ cần một tin nhắn lại khiến cậu trở nên vui vẻ.
Mọi buồn phiền cứ như tan biến đi. Aether vui vẻ ôm chặt chiếc điện thoại vào người, miệng cậu thì cứ bất giác cười không ngừng. Đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cậu trong một tuần qua khi ở chung với Xiao.
Bỗng trong lòng Aether xuất hiện cảm giác muốn nhìn thấy mặt Xiao ngay bây giờ. Cậu muốn chính tai mình nghe Xiao nói câu đó với mình. Không suy nghĩ nhiều, Aether lập tức sửa soạn lại bản thân.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng với áo khoác dài màu kem bên ngoài, thêm chiếc quần dài thoải mái và đôi giày mới mua. Sau khi đã cảm thấy hài lòng với vẻ ngoài của mình, Aether liền hí hửng mà ra khỏi nhà.
Tuy đường xá xung quanh thì Aether chưa thuộc được bao nhiêu, thế nhưng đường đến trường của Xiao thì cậu lại nắm rất rõ. Không uổng công hồi trước cậu hay bay theo Xiao để theo dõi, Aether chỉ mất khoảng 20 phút là đến được trường.
Đứng trước cổng trường đại học, Aether vô cùng tự hào với tài dò đường của mình. Nhưng niềm tự hào chưa tồn tại được bao lâu thì lại bị dập tắt bởi sự thật phũ phàng. Aether không hề biết Xiao học ngành nào, lớp nào, ở đâu,... đã vậy trường đại học lại vô cùng rộng lớn.
Nên kết quả cuối cùng là cậu đã bị lạc trong khuôn viên trường. Aether cảm thấy vô cùng hoang mang vì không ngờ rằng mọi thứ lại như thế này. Xung quanh cũng toàn là khuôn mặt lạ lẫm khiến cho Aether cũng khó mà hỏi đường. Bỗng cậu chợt nhớ ra mình có thể gọi cho Xiao.
Nghĩ vậy, Aether liền hớn hở mà lấy điện thoại ra. Để rồi một sự thật khác như vả vào mặt cậu. Chiếc điện thoại từ khi nào đã cạn pin. Aether nhớ lại tối qua vì mê chơi game nên đã quên sạc điện thoại, sáng nay cũng chả nhớ. Vì vậy mà xảy ra tình huống như bây giờ.
Aether thở dài mệt mỏi, thì bỗng một ai đó vỗ nhẹ lên vai của cậu. Aether giật mình quay qua thì người kia lên tiếng:
- Cậu ơi, cậu đang gặp rắc rồi gì à ?
Lúc này, trong một lớp học nào đó, tiết học cũng mới vừa kết thúc, Xiao thì dọn dẹp sách vở vào ba lô còn Kazuha thì mệt mỏi nằm dài ra bàn:
- Haizz... Cuối cùng cũng kết thúc tiết học. Toán tích phân khó học quá. Ai đã phát minh ra nó vậy chứ ? - Kazuha thở dài.
- Không ngờ là cậu có thể nghiêm túc ngồi nghe mà không ngáp một chút nào luôn đó. Nể cậu thiệt. - Kazuha nhìn Xiao.
- Quen rồi. Nếu cậu còn than thì sau này đừng có mà mượn vở của mình để chép. - Xiao đứng lên.
- Thôi mà, bạn thân của tôi. Đừng có nhẫn tâm với bạn bè như vậy chứ. - Kazuha khóc lóc ôm tay Xiao.
- Albedo học khác ngành với chúng ta nên tớ chỉ còn có mình cậu để dựa dẫm vào thôi. Đi mà, cho tớ mượn vở chép đi. - Kazuha lắc vai Xiao.
Kazuha lắc vai liên tục khiến Xiao vô cùng chóng mặt:
- Thôi được rồi. Đừng mè nheo nữa. - Xiao đẩy Kazuha ra.
- Yay, tớ biết cậu thương tớ nhất mà. Để trả ơn thì bữa trưa nay tớ bao cậu nha. Cậu muốn ăn gì cũng được chỉ có điều món ăn dưới 50k mora nha, do tớ đang nghèo. Tớ cũng sẽ gọi Albedo tới luôn... - Kazuha luyên thuyên.
Xiao cũng chỉ cười trừ trước đối phương rồi cả hai cùng nhau ra khỏi lớp học. Đang đi đến nhà ăn thì bỗng Xiao nghe thấy câu chuyện giữa hai nữ sinh:
- Này, cậu nghe gì chưa ? - Một nữ sinh thì thầm.
- Nghe gì ?
- Ban nãy, đi ngang sân trường tớ thấy có một anh tóc vàng trông rất là đẹp trai đó.
- Thật sao ? - Nữ sinh kia bất ngờ.
- Thật. Có rất nhiều nữ sinh bu quanh để nhìn luôn đó. Anh đó trông rất thanh lịch và dịu dàng. Đã vậy mái tóc vàng còn rất đẹp nữa. Tớ có chụp được ảnh này, muốn coi không ?
- Đâu, đâu, mau cho tớ xem với.
Lúc này, nữ sinh kia lấy điện thoại ra. Xiao ban đầu cũng không quan tâm lắm về những chuyện như vậy. Bởi vì mỗi ngày cậu đều nghe chúng đến phát ngán rồi. Nhưng khi cậu lướt ngang qua hai nữ sinh và nhìn được tấm hình trên điện thoại khiến cậu rất sửng sốt. Xiao theo phản xạ liền nắm chặt lấy tay nữ sinh cầm điện thoại và nói lớn:
- Cô nhìn thấy cậu ấy ở đâu ?
- Á đau, anh làm gì vậy ? Mau buông tay tôi ra !!! - Nữ sinh kêu đau.
Nhìn thấy hành động của Xiao, Kazuha vô cùng kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ thấy bạn thân của mình lại mất bình tĩnh đến như vậy. Thấy nữ sinh kia la đau, Kazuha liền tới giải vây:
- Xiao, cậu mau buông cô ấy ra. Cậu đang làm cô ấy đau đấy.
Nghe Kazuha nói, Xiao mới bình tĩnh lại và buông tay đối phương ra. Kazuha liền chắn giữa cả hai:
- Xin...xin lỗi cậu nhiều. Bạn tôi có chút buồn ngủ nên hành động thiếu suy nghĩ. Mong cậu thông cảm.
- Mau nói, cô nhìn thấy cậu ấy ở đâu ? - Xiao đen mặt, giọng trầm xuống.
- Ở...Ở cây anh đào trong sân... sân trường. - Nữ sinh sợ hãi.
Nghe được câu trả lời, Xiao liền chạy đi mà không giải thích điều gì. Dù Kazuha có gọi bao nhiêu thì cũng vô dụng. Xiao chạy nhanh nhất có thể, cậu không hiểu tại sao mà Aether lại đến trường của cậu.
Cậu biết rằng tuy ở trường cậu là an toàn nhưng nếu Aether bị lạc đường rồi gặp phải người xấu thì phải làm sao. Xiao biết Aether rất trong sáng, nếu như cậu ấy xảy ra chuyện gì thì cậu khó mà tha thứ bản thân. Vì vậy, mà mỗi bước chân cậu càng chạy nhanh hơn.
Tác giả: Xin chào là mình đây. Xin lỗi vì hơn 1 tháng qua mình không đăng truyện. Cũng vì thời gian cuối năm mình khá là bận với thi cử và việc riêng tư. Đồng thời, mình khá bí ý tưởng nên viết bị chậm. Nhưng nay đã nghỉ Tết nên mình đăng chương mới. Cảm ơn mọi người đã luôn chờ đợi và ủng hộ mình.
P/s: Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ bên gia đình. Năm mới 2023 hạnh phúc nha !!! ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com