Chương 5
Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, cả ba ngồi nói chuyện một hồi thì Kazuha nhận ra đã đến tiết học của mình nên vội vã chào tạm biệt rồi đi khỏi. Bây giờ chỉ còn lại Albedo và Xiao, nhưng Kazuha lại là người nói nhiều nhất trong cả ba và giúp hai người còn lại nói.
Thế nên khi Kazuha đi khỏi, một bầu không khí im lặng liền bao trùm cả hai. Dù đã là bạn từ lâu nhưng hầu như cả hai rất ít khi nói chuyện riêng với nhau nên bây giờ Xiao cảm thấy có chút ngại ngùng. Cậu đứng lên rồi nói:
- Mình phải đi mua chút đồ cho chú mèo nên không có gì thì mình đi trước đây.
- Đợi đã. - Albedo cất tiếng.
Nghe Albedo nói, Xiao giật mình rồi dừng lại. Albedo nhanh chóng tính tiền rồi đi lại chỗ của Xiao. Cậu đặt tay lên vai Xiao:
- Để mình đi chung với, mình cũng muốn mua chút đồ tặng chú mèo. - Albedo mỉm cười.
- À...ừm... - Xiao ngập ngừng.
Đây là lần đầu tiên Xiao đi riêng với Albedo nên không biết làm sao. Với lại câu nói muốn mua đồ cho mèo thật ra chỉ là Xiao bịa ra để nhanh thoát khỏi tình huống khó xử kia. Nhưng mình tính thì không bằng trời tính, Xiao không ngờ rằng Albedo lại đi theo mình để mua đồ.
Vì thế, hiện tại cả hai đang đứng chung trong cửa hàng cho thú cưng khiến Xiao thấy có chút căng thẳng và kỳ lạ. Thấy bạn mình cứ đứng đờ như cục đá, Albedo vươn tay ra định hỏi. Nhưng vừa chạm vào thì Xiao la lớn:
- A...cái đó đẹp lắm ahaha...
- Mình có hỏi gì đâu. - Albedo lập tức trả lời.
Nghe Albedo nói vậy, Xiao nhận ra mình cứ thẫn thờ nên hiện tại cứ như một thằng ngốc. Cậu ước gì có thể biến mất ngay khoảnh khắc này. Thấy Xiao cứ im lặng, Albedo hỏi:
- Này, cậu sao vậy ? Sao nãy giờ cứ đứng yên như vậy ? Bộ có chuyện gì à ? - Albedo lo lắng.
- À không, thật ra... mình có chút căng thẳng thôi. - Xiao xấu hổ.
- Sao lại như vậy ?
- Tuy là bạn đã khá lâu nhưng hai đứa mình chưa từng thật sự nói chuyện riêng với nhau nên mình thấy có chút ngại. Bọn mình chỉ toàn nói thông qua Kazuha mà thôi, kể cả lần đầu làm bạn cũng thế.
- À đúng vậy nhỉ ? Hay cứ xem như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau đi cho đỡ căng thẳng, chúng ta sẽ tập làm bạn lại từ đầu. Thế mình sẽ tự giới thiệu lại: Xin chào, mình là Albedo. - Albedo mỉm cười.
- À...mình là Xiao. Hân hạnh được gặp cậu. - Xiao cười nhẹ nhàng.
Đúng như Albedo nói, không khí cả hai đã đỡ ngại ngùng hơn. Cả hai cùng nhau nói chuyện rồi chọn một vài món quà cho chú mèo. Lúc mà Xiao nhận ra thì trên tay cậu đã đầy ắp những giỏ đồ.
Xiao cũng nhận ra là dù khá cứng nhắc nhưng nếu tiếp xúc đủ lâu thì Albedo là một người thông minh, dịu dàng và rất biết quan tâm người khác. Albedo còn cho cậu coi hình đứa em gái của mình. Việc này khiến Xiao thấy biết ơn khi có một người bạn như thế trong đời.
Nhìn lên trời thì cũng đã quá trưa, Xiao thấy thế thì vội về nhà để cho chú mèo ăn. Về đến nhà thì lạ thay, Xiao không nhìn thấy chú mèo đâu. Dù chắc chắn rằng đã khoá cửa cẩn thận nhưng chú mèo vẫn đi ra ngoài được hay sao ? Hay là trốn ở đâu đó mà cậu không thấy được ?
Những câu hỏi dần chạy ngang đầu Xiao nhưng lại chẳng có câu trả lời. Cậu đặt những túi đồ lên ghế sô pha rồi đi chuẩn bị đồ ăn phòng khi chú mèo trở về. Thế nhưng trái với mong đợi, Xiao cứ đợi mãi mà không thấy chú mèo trở về.
Thời gian cứ dần trôi, Xiao giật mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ trưa trên ghế sô pha. Cậu mệt mỏi nhìn ra cửa kính sân sau thì thấy trời đã chuyển sang hoàng hôn - mặt trời cũng đang dần biến mất sau những căn nhà.
Nhìn ra bát đồ ăn cho chú mèo thì nó vẫn còn nguyên như ban đầu. Thấy nó khiến lòng Xiao có chút lo lắng và khó chịu. Cậu đứng dậy rồi đi vòng quanh nhà để tìm nhưng vẫn không có một dấu vết nào của chú mèo.
Một cảm giác bất an dần xuất hiện trong tim, Xiao chạy vòng quanh, tìm hết những ngóc ngách dù là nhỏ nhất nhưng vẫn không thấy gì. Chú mèo đã đi đâu ? Sao bây giờ vẫn chưa trở về ? Hay là chú đã bị bắt cóc ?
Những tình huống xấu nhất cứ từ từ lấp lấy tâm trí đầu cậu. Dù cứ tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ không sao. Nhưng Xiao không thể ngừng được cảm giác bất an. Tuy chú mèo chỉ mới ở cạnh cậu có 1 ngày, nhưng Xiao không ngờ là cậu lại có thể lo lắng đến mức này.
Xiao càng lo lắng thì cơ thể cậu càng toả ra những luồng khí đen bí ẩn. Chúng dần lan toả ra và chiếm lấy không gian xung quanh. Chỉ trong một thời gian mà khắp căn phòng đã bám đầy đám khí đen kia.
Bên tai dần xuất hiện những giọng nói như thì thầm vào tâm trí cậu: Đồ vô dụng ! Không làm nên việc gì ! Có một chú mèo mà giữ cũng không được,... Những giọng nói ngày càng nhiều, thì thầm những lời cay độc nhất vào tai Xiao:
- Không...không, tôi không làm gì sai cả... - Xiao run rẩy, hai tay ôm chặt tai mình một cách sợ hãi.
Luồng khí như đè nặng lên cơ thể của Xiao khiến chân cậu dần mất sức mà ngồi phịch xuống đất. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ dần đi như chỉ còn lại mỗi bóng tối bao lấy thân thể nhỏ bé ấy.
Xiao run rẩy sợ hãi, nước mắt như dần trào ra từng chút. Những giọng nói thì thầm trở nên lớn dần hơn, bóng tối xung quanh như có ý thức của nó - xuất hiện những cánh tay xiêu vẹo, ngày càng dài ra. Chúng bắt đầu tóm lấy tay, chân của Xiao.
Cảm nhận sự sợ hãi ngày càng tăng cao, Xiao vùng vẫy để thoát ra nhưng vô dụng. Cậu càng cố gắng để chạy thì những bàn tay xuất hiện càng nhiều. Chúng nắm chặt lấy cậu, kéo cậu về phía sau. Xiao bất lực không thể làm gì được, dù có cố gắng kêu cứu nhưng chả ai có thể nghe thấy cậu.
Bóng tối gần như nuốt chửng lấy cơ thể Xiao, ý thức dần mất đi từng chút một. Cậu cố gắng vươn tay ra như muốn nắm lấy tia hy vọng còn xót lại nhưng lại chẳng có gì. Lúc này, bỗng hình ảnh chú mèo xuất hiện trong đầu Xiao.
Cảm giác như cái chết đã gần kề, ước mong còn lại của Xiao chính là hi vọng chú mèo có thể tìm được một người chủ khác tốt hơn cậu, và hi vọng hai người bạn của cậu có thể sống tốt. Nghĩ xong ước nguyện của mình, Xiao mỉm cười một cách bình thản như một cách chấp nhận cái chết.
Mắt dần dần nhắm lại, bỗng Xiao nghe thấy có ai đó gọi tên của mình từ xa. Dù rất muốn đáp lại nhưng dường như cậu không còn chút sức lực nào. Để rồi, ngay khi Xiao gục ngã, một cánh tay xuất hiện từ hư không, nắm chặt lấy tay của cậu. Ở phía đối diện, một giọng nói Xiao chưa từng được nghe vang lên rõ ràng:
- Xiao !!!
Sau khi nhận chiếc máy từ Lumine, Aether ở lại một lát nữa để trò chuyện. Nhưng cậu không ngờ rằng hai người họ cứ kéo dài thời gian khiến lúc Aether trở về thì cũng đã khá trễ. Aether hi vọng rằng Xiao không quá lo lắng nếu như cậu vắng nhà một lát.
Ngay khi về nhà, Aether nhanh chóng cảm nhận được một luồng khí kì lạ tràn khắp ngôi nhà. Luồng khí ấy phát ra vô cùng dày đặc khiến Aether lạnh hết sống lưng. Cảm thấy có chuyện không hay, Aether liền đi đến nơi phát ra khí mạnh nhất.
Vừa mở cửa phòng ngủ, luồng khí đen liền trào ra một cách ào ạt làm Aether cảm thấy có chút choáng váng. Nhưng cậu không thể nào gục ngã ngay lúc này vì cậu biết rằng người phát ra luồng khí đó là ai.
Aether không hiểu rằng tại sao cậu chỉ đi có một lúc thì mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế này. Cậu cố gắng bước từng bước nặng nề vào bên trong. Dù phòng ngủ chỉ là một không gian nhỏ thế nhưng khi bị bóng tối vây quanh, mọi thứ như được dịch chuyển sang một nơi khác.
Aether đi sâu vào trong, càng sâu thì sức lực của cậu như được hút cạn đi từng chút một. Cậu cố gắng gọi tên Xiao, hi vọng có thể được đáp lại nhưng chả có gì. Những gì Aether thấy chỉ là một màu đen như trải dài vô tận.
Dù vậy nhưng cậu vẫn không thể nào bỏ cuộc, Aether cứ lang thang mãi nhưng vẫn không có gì. Sức lực cũng đã gần như đến giới hạn, Aether ngã xuống một cách mệt mỏi, dù thế thì cậu vẫn cố bò về phía trước.
Aether dùng tay trườn đi một cách nặng nề nhưng bóng tối cứ hút đi sinh lực của cậu từng chút. Ý thức của cậu cứ mờ dần sau mỗi lần bò, Aether cũng bắt đầu nghe được những giọng nói thì thầm kêu cậu bỏ cuộc từ phía bóng tối.
Cậu cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo nhất có thể. Thế nhưng bóng tối lúc này mạnh mẽ hơn bất kì trường hợp nào mà cậu gặp thế nên cho dù có cố, thì ý định bỏ cuộc cũng dường như đã tác động đến Aether.
Thấy Aether không chịu từ bỏ, những cánh tay dần xuất hiện và lôi kéo cậu lại. Chúng nắm lấy tay, chân, thậm chí kéo mạnh tóc cậu về phía sau. Dù rất đau đớn nhưng Aether cắn răng mà bất chấp bò đi.
Cậu đã tự hứa với bản thân rằng sẽ cứu được Xiao thế nên cậu không thể nào mà bỏ cuộc giữa chừng như thế này. Những cánh tay xuất hiện càng nhiều và chúng lôi kéo cậu mạnh hơn. Aether bị kéo mạnh ra sau một khúc nhưng cậu đã dùng tay mình mà bám chặt lại được.
Thế nhưng bóng tối không hề bỏ cuộc, chúng dùng tất cả sức mạnh mà kéo cũng vì thế mà bàn tay của Aether ngày càng đau rồi dần mất sức bám. Ngay khi Aether cảm thấy mình sắp buông thì một giọng nói vang lên bên tai:
- Cậu có muốn cứu Xiao không ?
Nghe vậy, Aether rất bất ngờ nhưng không phát hiện có ai bên cạnh. Giọng nói kia lại vang lên:
- Trả lời câu hỏi mau.
- Muốn. Tôi muốn cứu anh ấy ! - Aether la lớn.
- Vậy thì tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh.
Nói rồi, người Aether dần sáng lên và đánh tan bóng tối đang kéo mình. Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất, cảm nhận nguồn sức mạnh lớn khiến Aether không biết phải có cảm giác như thế nào cho đúng. Đang đăm chiêu thì giọng nói lại vang lên:
- Cứu Xiao mau lên.
Nghe thế, Aether mới bừng tỉnh và dùng cánh bay nhanh về phía Xiao. Đến nơi, Aether vươn tay mình ra và kéo Xiao khỏi bóng tối. Cậu ôm chặt lấy Xiao lúc này đang mất dần ý thức, đôi cánh trắng dịu dàng bao bọc lấy đối phương. Aether nhìn về phía bóng tối và la lớn:
- Tôi sẽ không để cho các người làm hại đến Xiao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com