Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Aether câm hận nhìn vào hắn, bọng mắt ngày càng to hơn vì giọt lệ không ngừng tuôn ra, tay chân run rẩy vô dụng cằm thanh kiếm chuẩn bị đăm xuyên cổ hắn.

Người dưới hạ thân chỉ biết nằm cười hạnh phúc, biết đối phương không nở đâm mình, hắn ta ruột đau như cắt nhưng lại dùng lời nói nhẹ nhàng khích lệ cậu:" Đâm ta đi, đừng chần chừ nữa...ta là người đã đẩy gia đình em vào chỗ chết, họ chết không toàn thây".

Giọt lệ hối hận rơi xuống từ khóe mắt hắn, ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến bây giờ, vốn dĩ trả thù sẽ nhận lấy kết cục như thế này sao?.

Hắn nhìn người mình yêu rơi nước mắt hết lần này tới lần khác. Từ một gia tộc hạnh phúc nhất vực sâu lại bị hắn đẩy vào chỗ chết, ba cậu bị hắn ngũ mã phanh thây, mẹ cậu bị hắn làm cho mù mắt rồi sát hại một cách dã man, những người còn lại trong gia tộc bị hắn âm thầm giết hại, có người bị đầu độc bằng kim châm thuốc độc, có người thì bị cắt đôi, có người bị đẩy vào đường cùng đến mức phải tự thủ tiêu chính mình. Bọn họ lần lượt lần lượt được tử thần may mắn đến đón. Nhìn những cảnh tượng hắn lại cười ranh mãnh đằng sau những giọt nước mắt của cậu.

Giấy thì không thể gói được lửa...sự thật cũng sẽ được lôi ra ánh sáng. Ngày hôm đó, cậu nghe chính bằng chính tai của mình rằng hắn đã nói với một người rất quan trọng về chuyện của hai gia tộc, cơn hận thù của hắn xen lẫn những chi tiết về cuộc mưu sát đằng sau lưng Aether. Hắn đã giả dạng thành một cậu nhóc nghèo đói để tiếp cậu cậu, rồi hắn đã lên kê hoạch sau lưng mà cậu chả hề hay biết.

Hắn chìm sâu vào dục vọng của sự trả thù và sau mọi chuyện  người yêu của hắn chính là người chịu đựng tất cả đau khổ. Cho đến hiện tại hắn đã buông xuôi mọi thứ, mong muốn Aether sẽ giết mình đi, tìm một hạnh phúc mới cho bản thân thế là đủ rồi.

Cơn gió lạnh lẽo lướt qua giữa chiến trường ngập tràn máu tanh, xác chết rải rác khắp mọi nơi của đoàn binh hai bên, của những con người vô tội.

Hắn hẳn là đang hài lòng với hiện tại chăng?

Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt ảm đạm ấy. Bàn tay dịu dàng sợ lên gò má ửng hồng vì khóc của người ở trên, trầm giọng nói khẽ:" Nào, hãy nín đi, giết ta đi, em sẽ trả thù được cho mọi người".

Cậu khóc to hơn, nỗi đau đớn sôi sục trong lòng ngực dâng trào, Aether gục xuống ôm ấy tình yêu của mình, nức nở:" Em không muốn, em không muốn, nhưng anh là người đã giết cả tộc em, vậy nên em...".

Tia nắng đầu tiên soi rọi vào thanh kiếm nhuốm máu trên tay cậu ở lãnh địa của phong thần. Thù hận giữa hai gia tộc ngày hôm nay sẽ hoàn toàn chấm dứt. Sử sách thế giới sẽ phải thêm vào sự kiện quan trọng này.

Cậu bế xác của người yêu trên tay. Từng bước đi dưới những tia nắng ấm áp đã từ lâu cậu không còn thấy nữa. Mọi thứ kết thúc thật rồi!.

Sau một khoảng thời gian, lãnh địa phong thần đang bị suy thoái bất ngờ vực dậy vì người cai trị tài giỏi- Kazuha đã lên ngôi không lâu sau đó. Lãnh địa phong thần là nơi quan trọng cho sản xuất và lưu thông hàng hóa đến nhiều nước cho nên việc suy thoái sẽ ảnh hưởng đến bảy lãnh địa còn lại. Giai đoạn đó lục địa Teyvat gần như khủng hoảng. Bây giờ nó đã vận hành trở lại và còn phát triển hơn xưa nữa. Chỉ có bản thân cậu là vẫn ở đó, vẫn sống trong quá khứ.

Aether thực sự rất đau khổ, trả thù vì gia tộc lại đầu hàng trước hạnh phúc của bản thân. Mỗi ngày trôi qua, cậu chỉ biết vùi đầu vào cơn say ngay trước mộ của hắn. Lãnh địa vực sâu cũng vì thế mà suy thoái trầm trọng, người dân vì đói khát mà bỏ xứ ra đi. Dần dần vực sâu cũng rơi vào quên lãng trong lục địa Teyvat, nơi đó hiện tại không con một ai sinh sống ngoại trừ cậu và ngôi mộ ảm đạm đó.

Về lâu về dài, nơi này dày đặt quỷ khí nhiều hơn vì không có người ở cũng không có thờ cúng. Rất nhiều người đã thử bén mạng đến đây để phục vụ cho mục đích riêng của mình đều bị nghẹt thở cho đến chết, thậm chí mắt bị móc ra, phanh thây và tay chân không còn nguyên vẹn. Nơi này như một lục địa cấm, bất kì ai bước vào đều không bao giờ có thể trở ra được nữa.

Nhưng rồi có những kẻ lạ trên lục địa tự nhận mình là pháp sư của vực sâu xuất hiện, thế giới một lẫn nữa rơi vào hỗn loạn. Từ đó, các nhà mạo hiểm ra đời để trừng trị những kẻ độc ác .

"Cậu vẫn còn chìm cái vào đóng chất kích thích đó như vậy sao Aether?".

Chàng thiếu niên thanh tú với mái tóc bạch kim cùng bộ phục sắc đỏ lá phong đứng trước sau lưng cậu hỏi.

Aether ngay bia mộ ngồi dậy. Đôi mắt sưng múp sau những trận khóc to lại càng thêm vết thâm quầng dưới bọng vì giấc ngủ trong không vẹn nhìn người kia, cậu mệt mỏi trả lời:" Nó là liều thuốc bổ giúp mình quên đi những chuyện của quá khứ đấy Kazuha".

Anh nghe xong liền ngồi xuống kế bên cạnh người bạn thân của mình, tay vỗ vỗ vào vai cậu:" Vậy cậu đã quên được cậu ấy chưa?".

" Vẫn chưa". Aether đáp lại nhanh chóng:" Mà cậu đến đây có việc gì không?".

Kazuha cười mỉm:" Mình đầu tiên đến đây là muốn thăm cậu".

Anh quay lại đằng sao vui vẻ chỉ vào xe hàng:" Đó là loại rượu mới của lãnh địa phong thần, muốn biếu cậu một ít từ vị Diluc nổi tiếng và còn một số việc nữa".

Aether không lên tiếng, anh liền nói tiếp:" Đây là thời điểm vàng tôi muốn cậu vực dậy, Aether".

Cậu không quan tâm mà chỉ biết nhìn vào ngôi mộ của người cậu yêu. Đôi mi cụp xuống, bản thân chả có chút ý chí nghĩ tới hai từ" vực dậy". Cậu từ lâu đã không còn sự sống nào hiện hữu, điều đó là quá xa vời với người như cậu:" Tôi không hứng thú cho việc đó lắm".

Cậu nhìn ngôi mộ, đôi mắt nói lên tất cả mọi thứ, nói lên cậu muốn quá khứ trở lại, nói lên cậu không muốn giết hắn, nói lên cậu ước hai người có thể đoàn tụ lần nữa.

Kazuha chỉ biết thở dài bất lực:" Mọi chuyện đã qua hơn 900 năm rồi, cậu muốn chôn vui mình ở cái nơi quỷ khí u ám này sao Aether? Xiao đã thực sự chết rồi, dù cậu có ngồi đó cũng chả mấy khá hơn. Hơn nữa nếu cậu chôn vui ở đây, Xiao cũng đã đầu thai mấy kiếp rồi".

"Tôi không quên anh ấy được". Aether lòng đau như bị hàng ngàn cây kim châm vào. Hơn 900 năm thì sao chứ?. Nó cũng chỉ là một con số, nó cũng chẳng bằng tình cảm của cậu. Aether khóc nấc nghẹn ngào:" Tôi muốn chôn vùi bản thân mình chung mộ với anh ấy, tôi hối hận rồi Kazuha. Tôi sai rồi!. Tôi muốn chết cùng anh ấy".

" Vậy cậu cứ làm những gì cậu muốn đi, với tâm thế này tôi nghĩ tôi không thể bàn chuyện với cậu được nữa rồi".

Cơn gió thổi qua, Kazuha liền biến mất. Âm thanh cuối cùng trong không khí truyền đến tai cậu rồi mất hút:" Dù thế nào lãnh địa phong thần cũng sẽ chào đón cậu".

Aether vẫn tiếp tục ôm mộ của hắn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Bỗng một làn quỷ khí màu đen tiến đến chỗ cậu tụ lại, xuýt xoa ôm lấy Aether vào trong, dường như nó đang muốn nói một đều gì đó nhưng chỉ biết ôm cậu. Đoạn ảo ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí. Nước mắt lại một lần nữa rơi trên cánh mi. Cơn ngủ kéo dài. Thế giới mà cậu biết trước kia đã phai tàn trong dòng chảy định luật của nó. Lãnh địa vực sâu chẳng còn sự sống sụp đổ hoàn toàn.

Aether đã chết cùng với ngôi mộ.

Vài ngày sau, Kazuha nghe tin lãnh địa vực sâu sụp đỗ. Anh cảm thấy buồn cho người bạn của mình. Một tri kỉ đã nguyện gieo mình theo tình yêu.

Kazuha ngước mắt nhìn lên bầu trời:" Đây chắc là kết thúc mà cậu muốn nhỉ Aether".

Chúc cậu hạnh phúc với người yêu của mình ở chốn thiên đường.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #xiaoaether