Chương 24 - 200 mét vuông
(Truyện chỉ đăng trên wattpad thivenhatdang và facebook The girlll in the blockade)
Mới là đầu thu, Lâm Vũ Chi của khoa họ đã mặc áo len mỏng cao cổ, dù mỏng nhưng đúng là áo len, còn cao cổ nữa.
Lâm Vũ Chi mặt không đổi sắc đi vào lớp, giấu đi mấy dấu hôn ở cổ mà chắc phải mất cả tuần lễ mới có khả năng chậm rãi biến mất, hiểu rõ tình hình này, Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên mỗi lần nhìn về phía Lâm Vũ Chi ánh mắt đều là ý tứ sâu xa.
Y cùng Đường Hành Thiên ở bên nhau là chuyện rất nhiều người biết, coi như Lâm Vũ Chi không có chủ động nói, Đường Hành Thiên cũng cực kỳ rõ ràng, Lâm Vũ Chi bữa sáng cơ hồ đều là hắn mua, đều đặn tiết cuối cùng của mỗi sáng, Đường Hành Thiên sẽ đúng giờ đứng bên ngoài phòng học bọn họ chờ Lâm Vũ Chi để cùng nhau ăn cơm.
May mắn còn chưa tới cuối kỳ, Đường Hành Thiên tự thấy vậy, khoảng thời gian này không quá bận bịu, trừ thời gian lên lớp được định sẵn, còn lại việc vặt vãnh ít đi rất nhiều, chờ tới gần cuối kỳ, thời gian hai người gặp được nhau liền giảm bớt.
Lâm Vũ Chi đang chuẩn bị đi ngủ liền nhận được điện thoại của Mạc Hạ.
"Nhiệt độ lại giảm, mẹ nhìn dự báo thời tiết, S thành nhiệt độ thấp nhất, lại là nơi lạnh sớm nhất, con đừng để cảm mạo, nhớ mặc nhiều vào." Mạc Hạ không yên lòng, còn định nghỉ phép để qua thăm Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi tranh thủ thời gian, nói, " con vẫn ổn mà, bệnh viện sắp có đợt kiểm tra cuối năm, mẹ lấy đâu ra thời gian, lại nói, thân thể mẹ vốn không tốt, không nên đi lại đường xá xa xôi."
Sau sự cố sinh non năm đó, Mạc Hạ đã bị tổn thương nguyên khí, rất dễ dàng mệt nhọc, dẫn đến hiện tại những ca phẫu thuật quy mô quá lớn đều không thể làm được, cần bác sĩ hỗ trợ đều nhiều hơn các bác sĩ phẫu thuật khác, mỗi lần tiến vào phòng giải phẫu, trong túi đều có nước chè, bệnh viện cũng đề nghị nàng không nên trực ca đêm, nhưng bác sĩ ngoại khoa, thường có các ca phẫu thuật gấp gại mà trọng đại vào đêm khuya, Mạc Hạ làm sao cũng không nguyện ý trở thành người được tất cả chiếu cố.
Dù là làm trợ thủ, Mạc Hạ vẫn muốn có thể tiến vào phòng phẫu thuật, nàng cũng sẽ không mù quáng tự tin mình có thể đứng trong một cuộc phẫu thuật từ đầu tới cuối.
Mạc Hạ không yên lòng nhất chính là Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi cũng không mất kiên nhẫn, nghe nàng lải nhải nửa ngày, mới nói, "Chính mẹ nên chú ý thân thể mình thật nhiều, con không có vấn đề gì đâu."
Cúp điện thoại, đã nhìn thấy Triệu Lương bọc lấy chăn mền làm ổ trên giường, trên chăn đặt vào xấp tài liệu và biểu đồ phẫu thuật, cậu không quá quan tâm mà nhìn, thỉnh thoảng rùng mình một cái, "Mẹ nó, phương Nam mà như thế này à? Không phải nói bốn mùa như xuân à? Con mẹ nó chứ lừa vờ lờ."
Lưu Tiểu Thiên đem điều hoà không khí tăng thêm vài độ, "Còn tốt, S thành cũng không lạnh quá lâu đâu, hai ngày nữa là ấm lên."
Thật ư?
Lâm Vũ Chi dựa vào cái ghế ngả về sau, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trông thấy bên ngoài mưa rào xối xả, khó tránh lạnh như thế, trời mưa, mưa còn lớn như vậy.
"May mắn hôm nay không có tự học buổi tối, không chắc tôi cũng bùng thôi." Triệu Lương chép miệng một cái, dựa vào vách tường trườn xuống, cùng nằm ngang cũng không có khác nhau lớn gì.
Đang nằm, cậu bỗng nhiên lại từ trong chăn thò đầu ra, hỏi Lâm Vũ Chi, "Lâm Vũ Chi, chờ chút nữa có phải là định đi ra ngoài cùng Đường học trưởng ăn cơm không?"
Lâm Vũ Chi ngồi xếp bằng trên ghế, che kín chăn lông, lắc đầu, "Không muốn đi, quá lạnh."
Y vừa dứt lời, liền Đường Hành Thiên điện thoại đến.
Lâm Vũ Chi động tác cứng đờ, nắm điện thoại di động đưa cho Triệu Lương, "Cậu nói với hắn, nói tôi ngủ rồi."
Triệu Lương so cái thủ thế "Ok" tỏ vẻ hiểu rõ, cậu nhận điện thoại, trong ánh mắt mang theo chờ đợi của Lâm Vũ Chi mà hắng giọng một cái, nói nói, " Đường học trưởng, làm sao vậy?"
Bên kia khẳng định là hỏi Lâm Vũ Chi đi chỗ nào, Triệu Lương mười phần thuận mồm trả lời nói, " Cậu ấy nói là ngủ rồi."
Lâm Vũ Chi, ". . ."
Lưu Tiểu Thiên, ". . ."
(Truyện chỉ đăng trên wattpad thivenhatdang và facebook The girlll in the blockade)
Đường Hành Thiên cười một tiếng, "Đưa điện thoại cho Lâm Vũ Chi, cảm ơn."
Triệu Lương lộ ra biểu cảm nhiệm vụ thất bại ta cũng thật đáng tiếc, Lâm Vũ Chi hung hăng giựt tóc cậu, từ trong tay cậu nhận lấy điện thoại di động của mình, nhận mệnh uy một tiếng.
Nghe thanh âm đầu bên kia điện thoại, tiểu bảo bảo có vẻ không tình nguyện, Đường Hành Thiên ngữ khí không tự chủ được mềm nhũn ra.
"Có phải là lạnh lắm không?"
Lâm Vũ Chi đem tấm thảm đắp lên trên đầu, một cái tay loay hoay con chuột, một cái tay cầm điện thoại, uể oải ừ một tiếng.
Phương nam vào thu, ẩm ướt băng lãnh, khiến người buồn ngủ, có một loại cảm giác xương cốt đều tan ra thành từng mảnh, lười tới rã rời.
"Vậy anh mua cơm mang qua cho em, em ngoan ngoãn ở ký túc xá chờ lấy có được hay không?" Đường Hành Thiên tâm đều sắp bị thanh âm lười biếng này của Lâm Vũ Chi làm cho tâm nhũn ra, cũng không để ý một giây trước đối phương còn dám nói dối với mình. Đối mặt với Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên rõ ràng một điểm nguyên tắc bản thân đều không có.
Thực chất bên trong, Đường Hành Thiên là một người rất có nguyên tắc, cũng rất nghiêm túc làm theo nguyên tắc đó, nhưng tất cả những thứ này, kể cả tam quan, luân lý hay bất kể nguyên tắc cá nhân nào, đều không có cách nào sử dụng với Lâm Vũ Chi.
Hắn yêu y, cho nên hắn có thể cho y tùy ý làm bậy.
Lâm Vũ Chi lúc đầu ừ một tiếng đáp ứng, nhưng do dự một chút, y xoa xoa tóc, "Được rồi, tôi đi chung với anh."
Y cũng không đành lòng để Đường Hành Thiên một mình đi ăn cơm còn mình chăn ấm đệm êm trong ký túc xá xem phim, nằm điều hòa sưởi ấm, có khác gì súc sanh không, độc ác!
"Được, vậy em xuống lầu đi, anh chờ em."
Trông thấy Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, Triệu Lương thở dài, cảm khái nói, " Học trưởng đối xử với cậu thật tốt, tôi cảm thấy cậu không cần giữ giá quá đâu."
Lâm Vũ Chi đang mặc áo ngủ liền trực tiếp khoác thêm chiếc jacket bên ngoài, lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Lương, "Cậu có ý gì?"
Triệu Lương nằm ở trên giường, hai tay ôm ở trước ngực, phân tích nói, "Tôi chỉ là thấy, cậu xem, học trưởng có phải hầu như mỗi ngày đều sẽ đến cùng cậu ăn cơm, chiều tối chờ cậu tan học, còn cậu, cậu một lần chủ động gọi anh ấy đi ăn cơm cuối buổi học cũng không có?"
"Lâm Vũ Chi, chính cậu không có phát hiện sao? Nhìn cậu không giống yêu thương học trưởng nhiều tới như vậy mà học trưởng thì lại ngày càng thích cậu hơn rồi."
Lâm Vũ Chi cầm dù, "Không có phát hiện."
Y kéo cửa rồi trực tiếp đi ra ngoài, Lưu Tiểu Thiên lúc này mới nhỏ giọng cùng Triệu Lương nói, "Cậu làm gì mà nói với cậu ấy những chuyện này, cậu nào biết được những cái này, cậu không sợ cậu ấy sinh khí sao?"
Triệu Lương bĩu môi, "Trông cậy vào chính cậu ấy phát hiện, đoán chừng Đường học trưởng tóc đều phải bạc một nửa, đơn phương cuối cùng đều sẽ mệt."
Lưu Tiểu Thiên cái hiểu cái không, "Triệu Lương cậu cũng biết thật nhiều nha."
"Trên mạng nói vậy."
". . ."
Đường Hành Thiên đứng ở dưới lầu, ô đã cụp lại, cầm ở trong tay, giọt nước thuận theo ô nhỏ giọt xuống dưới, chàng trai mặc một kiện áo màu đậm, bên trên mặc áo thể thao xanh đậm, áo khoác buộc quanh eo, bên dưới là quần thể thao, trông thấy Lâm Vũ Chi tới, ngũ quan lạnh lùng mới hơi có vẻ nhu hòa.
Lâm Vũ Chi trong đầu thoáng qua lời nói vừa rồi của Triệu Lương, mấp máy khóe môi, không nói chuyện, thời điểm tới gần, khó được chủ động ôm Đường Hành Thiên một chút, sau đó chủ động hỏi, "Anh có lạnh hay không?"
". . ."
Đường Hành Thiên nhìn bảo bảo nhà hắn một lúc, ánh mắt phức tạp, hồi lâu, hắn sờ sờ cái trán Lâm Vũ Chi, thăm dò mà hỏi, "Lâm Vũ Chi, em có chỗ nào không thoải mái không?"
Lâm Vũ Chi, ". . ."
"Không ăn nữa." Lâm Vũ Chi quay người hướng phía trên lầu bỏ đi, Đường Hành Thiên tay mắt lanh lẹ ôm chặt lấy eo của y níu người lại.
"Anh sai, anh sai, em rất thoải mái."
Lâm Vũ Chi sửng sốt một chút, lập tức liếc Đường Hành Thiên một cái, "Đéo ai thoải mái cả"
Đường Hành Thiên nháy mắt mấy cái, miệng nở nụ cười, "Em mới nói gì thế Chi Chi? Hả?"
Lâm Vũ Chi, ". . ."
Mưa rất lớn, từng giọt nặng nề nện lên tán dù, khung dù cũng theo đó mà rung động, mưa trút xuống dày đặc như màn nước, rơi xuống mặt đất liền tóe lên thành một tầng trắng xóa.
Lâm Vũ Chi toàn bộ được bảo hộ ở trong ngực Đường Hành Thiên, xuyên qua màn mưa dày đặc, cả hai đụng phải Vương Giác Lệ.
Vương Giác Lệ còn không biết hai người là một đôi, ông không theo dõi diễn đàn, cũng không ai đến trước mặt ông nói bát quái.
Lão đầu tử hai tay nắm cán dù, ánh mắt dừng trên hai người Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên quét vài vòng, sau đó hướng về phía Đường Hành Thiên nói, "Khó trách, khó trách, ta liền nói ngươi làm sao sau giờ học liền chạy đi đâu mất, trước kia còn biết lưu lại đọc sách một hồi, hiện tại sau giờ học, ngươi lủi mất so với chuông kêu còn nhanh hơn."
Ông rất thích Lâm Vũ Chi, một học kỳ vừa mới bắt đầu, Lâm Vũ Chi trong mắt giáo viên mỗi khoa đều thuộc top đầu, dù đưa ra yêu cầu hay vấn đề gì đều có thể giải quyết, đều biết Lâm Vũ Chi cùng Vương giáo sư có quan hệ thân thích, vô ý thức cũng sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
Lão đầu nhi tức giận đối với Lâm Vũ Chi nói, "Học cho tốt, chớ học hắn những cái hư hỏng kia, ngươi nhìn đầu tóc ngươi xem, lúc nào lại nhuộm màu đỏ?" Ông quay sang trách Đường Hành Thiên
Màu đỏ?
Lâm Vũ Chi kinh ngạc quay đầu đi xem, quả nhiên trông thấy Đường Hành Thiên trên đỉnh đầu là màu đỏ, còn rất sáng, ban đầu tóc hắn rất ngắn, bình thường lộ ra mấy phần lãnh ý ở trên người, khiến người khác không dám tiếp xúc, lần này ngược lại tốt hơn, lưu manh đầu lĩnh, hắn cười một tiếng, liền đặc biệt vô lại.
Đường Hành Thiên đem dù lệch về bên Lâm Vũ Chi một chút, bất đắc dĩ nói, " Từ Dục bọn hắn ở ký túc xá lôi em ra làm mấy trò này, em lúc nào lại chủ động nghịch cái đồ chơi này."
"Có cái khỉ, Từ Dục bọn hắn là màu lục!"
Đường Hành Thiên, ". . ." Lão già này mắt làm sao tinh như vậy?
Lâm Vũ Chi lôi kéo Đường Hành Thiên, cùng Vương Giác Lệ tùy tiện nói hai câu liền chào nói gặp lại, Lâm Vũ Chi không phải sợ gì khác, y lo lắng chính là Vương Giác Lệ sẽ gọi điện thoại cho người trong nhà, nghĩ đến Mạc Hạ cùng Lâm Hạo quấn người, Lâm Vũ Chi nháy mắt đầu liền đau.
Bọn họ vẫn nghĩ Lâm Vũ Chi đã cùng Đường Hành Thiên chia tay.
Đường Hành Thiên đối với chuyện này cũng không có hỏi qua về chuyện này, chỉ cần là Lâm Vũ Chi quyết định, hắn đều duy trì, lại nói, vì cả hai còn rất trẻ, hắn trừ một câu nói yêu người ta, không có bất kỳ vốn liếng gì để có thể đứng ở Lâm Vũ Chi trước mặt cha mẹ.
Tới nhà ăn ngon nhất khuôn viên trường, Lâm Vũ Chi từng ngụm đút đồ ăn vào trong miệng.
Nhìn có chút không quan tâm.
Không cần hắn nói, Đường Hành Thiên đều biết đối phương đang phiền nhiễu cái gì, Lâm Vũ Chi từng cùng hắn nói qua quan hệ giữa Vương Giác Lệ cùng ông nội y có bao nhiêu thân thiết.
Đường Hành Thiên để đũa xuống, kéo bàn tay Lâm Vũ Chi để trên mặt bàn, mở ngón tay y ra, đặt vào đó một mảnh kim loại có móc thêm chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay Lâm Vũ Chi.
"Thứ gì vậy?" Lâm Vũ Chi cầm lấy chìa khoá, nghiêng đầu nhìn, "Chìa khoá?"
Đường Hành Thiên gật đầu, ánh mắt ôn nhuận mà kiên định, hắn chậm rãi nói, "Giá phòng ở thành phố của các em cao quá, anh chưa thể mua phòng ở quá lớn được."
Lâm Vũ Chi sửng sốt, lập tức cảm thấy xâu chìa khóa trong tay có thể đốt người bị thương.
"Tất cả tiền của anh cộng lại, cũng chỉ có thể mua cái nhà hai trăm mét vuông." Đường Hành Thiên dừng một chút, nói, "Nếu là cha mẹ em hỏi tới, em liền nói chúng ta về sau sẽ ở tại A thành, đã mua phòng, đứng tên là Chi Chi, họ liền yên tâm được phần nào."
Hẳn là sẽ không phản đối như trước.
Đường Hành Thiên tạm thời có thể nghĩ tới có thể trấn an ba mẹ Lâm Vũ Chi cũng chỉ có cái này, tối thiểu để bọn họ biết, hắn không muốn đem Lâm Vũ Chi xa khỏi họ, Lâm Vũ Chi ở nơi nào, hắn sẽ ở nơi đó.
Vốn là nghĩ tới ngày lễ Giáng Sinh hoặc là cái khác ngày lễ khác sẽ đem chìa khóa đưa cho Lâm Vũ Chi, có điều, hiện tại đưa sớm cũng không quan hệ gì.
Lâm Vũ Chi do dự,"Đường Hành Thiên. . ."
Phòng trăm mét vuông ở A thành, đối với rất nhiều người mà nói, cũng đã là giá trên trời, hắn cứ như vậy đưa cho mình?
Đường Hành Thiên nắm chặt Lâm Vũ Chi tay, ngữ khí mềm mại, "Lâm Vũ Chi, tin tưởng anh, anh về sau có thể cho em càng nhiều hơn hiện tại."
Căn phòng này mới chỉ là món khai vị.
Tác giả có lời muốn nói :
Thiên Ca: Có nhà vẫn phản đối? Vậy tiền, tiền thì sao ?
Lời của thị vệ: douma 200 mét vuông kêu phòng là thế éo nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com