CHAP 21
Lúc 8h tối sau khi ăn xong bữa tối và cùng nhau đi dạo một chút rồi cả 2 mới chịu trở về kí túc xá.
Khi cả hai đã đứng bên dưới kí túc xá thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một người phụ nữa và 1 người đàn ông chắn trước mặt hai người, Jihoon theo phản xạ tự nhiên kéo Sanghyeok về phía sau anh.
"Hai người là ai?"
"Cuối cùng thì cũng tìm ta được mày thằng cháu mất dạy"
Giọng người phụ nữ chanh chua vang lên.
"Cháu gì với hai người chứ?"
"Thằng bé phía sau cậu kia kìa, nó là cháu của bọn tôi chúng tôi là Bác của nó nay nó nổi tiếng rồi thì quên cả ông bà cô chú rồi"
Người phụ nữ lại tiếp tục lớn tiếng.
"Bé con họ là bác của em sao?"
Sanghyeok làm sao mà biết được, từ khi trùng sinh vào cơ thể này thì cậu chỉ có một mình.
"Em không nhớ là mình có người thân đấy, từ khi ba mẹ mất em đã luôn một mình"
"Chồng tao là anh trai của ba mày đấy Sanghyeok à, dạo này bà nội con bệnh nặng lắm cần một khoảng tiền để chữa bệnh con làm tuyển thủ có nhiều tiền như vậy thì cũng nên cho bà nội một ít tiền để chữa bệnh chứ"
À hoá ra là vì tiền mà mới tìm đến Cậu.
"Theo trí nhớ của tôi thì lúc Ba mẹ tôi mất ông bà nội và cả ngoại cũng đã không xem tôi là cháu nữa rồi mà"
"Dù sao cũng là người nhà mà Sanghyeok cho bác ít tiền để chữa bệnh cho bà nội con đi, nếu không bà nội sẽ chết đó"
Người phụ nữ dịu giọng dụ dỗ.
"Nếu mày không đưa tiền tao sẽ đến nói với truyền thông mày là đứa bất hiếu, bà nội bệnh đã không về thăm mà cũng không đưa tiền"
Lần này đến lượt người đàn ông lên tiếng.
"Người nhà? Bất hiếu? Tôi có quan hệ gì với cái nhà đó? Năm tôi 13 tuổi khi ba mẹ tôi mất các người chẳng phải đã bỏ tôi lại ở cái thành phố Seoul này hay sao? Suốt 5 năm các người có từng hỏi thăm hay đoái hoài gì đến đứa cháu này không? Lúc tôi phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền mà tiếp tục sống các người ở đâu mà giờ lại chạy đến đây đòi tiền của tôi"
"Bọn tao..."
"Các người câm mồm"
Không để hai người đó nói tiếp Jihoon hét lên anh vẫn giữ Sanghyeok phía sau.
"Các người câm mồm chưa? Các người lấy cái quyền gì mà đòi em ấy phải đưa tiền? Quyền gì? Quyền nuôi dưỡng à?"
"Cậu là ai mà xen vào chuyện của nhà tôi?"
Người đàn ông nhìn Jihoon lớn giọng.
"Tôi là người yêu của Sanghyeok, và tôi không cho phép ai khiến em ấy phải buồn, các người muốn gì thì tìm tôi đừng có làm phiền em ấy, còn muốn lấy tiền hả? Lên đồn mà lấy nhé, tôi sẽ báo cảnh sát"
Khi nghe đến cảnh sát thì ngay lập tức hai người đó sợ ngay và bỏ chạy.
"Bé con họ không khiến em sợ chứ?"
"Không có"
"Đáng ra tôi nên biết về chuyện này sớm hơn..."
"Không sao tôi cũng sớm quen rồi, nếu họ còn tìm đến tôi sẽ báo với quản lý"
"Được, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay"
"Ừm"
"Em lên trước đi tôi đi ra đây một lát"
"Tạm biệt"
Sanghyeok vội đi lên kí túc xá vừa đi cậu trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Jihoon ban nãy.
"Tôi là người yêu của Sanghyeok..."
Càng nhớ thì hai gò má của Sanghyeok càng đỏ ửng lên.
Khi Sanghyeok đã yên vị ở trong phòng ngủ là chuyện của hơn 1 giờ sau, cậu tắm rửa thay quần áo xong xuôi nhưng não thì vẫn chạy đi chạy lại câu nói ấy.
"Tôi là người yêu của Sanghyeok..."
Thật sự Sanghyeok rung động với Jihoon là thật nhưng cậu lại không chắc bản thân đã thật sự thích anh ta hay chưa.
"Nè...nè"
Kèm theo giọng nói của Minseok là một cái gối bị ném thẳng vào người của Sanghyeok.
"Dạ?"
"Điện thoại reo nãy giờ kìa nhóc, suy nghĩ cái gì mà tập trung thế?"
"Không gì đâu ạ"
Sanghyeok cầm điện thoại đang có cuộc gọi lên nghe máy, là cuộc gọi của Jihoon.
"Alo?"
"Bé con ra cửa đi"
"???"
Sanghyeok dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ra theo lời của Jihoon.
Khi mở cửa Sanghyeok thấy Jihoon vẫn còn mặc bộ quần áo giống như 1 tiếng trước có lẽ là anh chưa về kí tú xá sau khi hai người tạm biệt.
"Anh gọi tội?"
"Cho em"
Jihoon đưa cho Sanghyeok 1 túi đựng khi nhìn vào bên trong là một ly trà sữa và một ít thức ăn vặt.
"Anh mua cho tôi sao?"
"Ừm mua cho em đó ăn uống cho mau lớn đi chứ người gì cao có 1m7"
"Anh muốn chết phải không?"
"Không có Tôi sai rồi, tôi không đùa như thế nữa"
"Cảm ơn anh Jihoon"
"Không có gì em vào trong đi, tôi cũng lên đây"
Sanghyeok gật đầu rồi quay trở lại vào trong.
Ngày hôm sau Sanghyeok không có lịch stream và cũng mới vừa luyện tập với đội xong, cậu đang hơi lười để cày rank nên quyết định dạo quanh ứng dụng stream coi sao, khi đang chán nản thì trên màn hình máy tính hiện ra stream của Jihoon.
Vào một buổi Stream bình thường của Jihoon đột nhiên lại nhảy lên một donate.
{Jihoon à cậu có dự định gì sau giải nghệ không? Ý là dự định của cậu sau khi không làm tuyển thủ nữa sẽ là gì vậy?}
"Cảm ơn bạn hmm...dự định của mình sau khi giải nghệ à? Mình chỉ muốn dành hết thời gian cho người mình yêu, vì khi còn làm tuyển thủ mình quá bận rộn không thể bên cạnh em ấy nhiều được"
[Fan 1: Ơ vậy Jihoon đã có người yêu rồi sao?]
[Fan 2: Thật là con của mẹ có người yêu rồi à? Sao con giấu mẹ]
"Chỉ là hiện tại mình đang theo đuổi em ấy thôi, em ấy tính tình không tốt dễ cáu lắm"
[Fan 3: Vậy sao không để giải nghệ rồi hãy theo đuổi chứ?]
"Đến đó thì lại sợ em ấy đã bị người khác cướp mất rồi"
Lại có thêm một donate nữa nhảy lên
{Jihoon à cậu có thể nói thêm về người cậu đang theo đuổi không?}
"Mình cảm ơn...nếu về chuyện này mọi người thật sự tò mò à?"
Trên bình luận liên tục nhảy lên là có Jihoon bật cười.
"Nếu mình nói ra chắc em ấy không biết đâu ha dù sao em ấy cũng đâu xem stream của mình bao giờ"
[Fan1: ôi gọi "em ấy" ngọt xớt luôn]
[Fan2: ghen tị quá đi mất, rốt cuộc ai mà lại may mắn quá vậy?]
"Người mình thích em ấy là một người rất nhỏ nhắn hơi thấp hơn với mình một chút, em ấy rất kén ăn mỗi khi đi chơi mình phải ép mới chịu ăn đó, em ấy khá hung dữ miệng sẽ chửi khi ai đó chọc giận em ấy, tính tình em ấy không tốt, rất dễ nỗi giận mình thì lại bận lịch trình quá không có quá nhiều thời gian ở bên cạnh em ấy, mình tin một ngày mình và em ấy sẽ có thể bên cạnh nhau đến lúc đó mình sẽ bù đắp tất cả những thiệt thòi mà em ấy đã phải chịu"
[Fan3: ôi ai mà sao lại may mắn quá vậy nè]
[Fan4: Sao cậu không đợi khi giải nghệ rồi hãy tỏ tình? Như vậy có ảnh hưởng thi đấu không?]
"Sao mình phải đợi nhỉ? Người thích em ấy nhiều lắm mình chỉ sợ thêm vài năm nữa em ấy đã bị người khác cướp mất rồi, còn chuyện thi đấu mình chắc chắn sẽ không ảnh hưởng việc công ra việc công, việc tư ra việc tư chứ, mình không sợ mọi người nói gì về mình đâu mình chỉ sợ nếu một ngày yêu nhau khi mình còn là tuyển thủ mình bận quá không có thời gian chăm sóc em ấy, em ấy sẽ bỏ mình mà đi thôi lúc đó chắc mình sẽ giãy đành đạch đó"
Jihoon nói xong thì bật cười lớn, Sanghyeok nãy giờ nghe không sót một lời nào trái tim nơi lòng ngực lại lần nữa đập nhanh mất kiểm soát.
Sanghyeok lấy điện thoại mở vào đoạn tin nhắn của Cậu và Jihoon cũng chẳng biết từ bao giờ mà từ đoạn tin nhắn trống trơn không có lấy 1 cái icon chào nhau nay lại ngập tràn tin nhắn thế này.
[Jihoon này mấy tháng trước anh đã nói gì với tôi?]
Trong stream Sanghyeok nhìn thấy điện thoại của Jihoon vừa run lên thì anh đã bắt lấy điện thoại ngay.
[Tôi thích em]
[Tiếp theo là gì?]
[Tôi sẽ đợi em đến khi nào em chấp nhận tôi]
[Vậy thì anh phải nói thế nào?]
Biểu cảm trên stream của Jihoon hiện lên sự khó hiểu nhưng anh vẫn trả lời tin nhắn của Sanghyeok.
[Tôi thích em, em có thể cho tôi cơ hội chứ?]
[Hình như tôi cũng thích anh mất rồi, vậy sau này làm phiền rồi bạn trai"
Nói rồi Sanghyeok vứt điện thoại sang một bên và bắt đầu vào trận.
"Này anh ơi Sanghyeok bị làm sao vậy?"
Wooje vừa bước vào phòng tập sau khi đi mua ít đồ thì thấy Sanghyeok tay đang điều khiển Neeko nhưng môi thì luôn mỉm cười, cậu thấy hơi sợ nên chạy qua Minhyung người ngồi gần đó hỏi dò.
"Anh làm sao mà biết được"
————————> Còn Tiếp.
Sao nó đá không vậy trời, nay 4 chap nha các tình yêu ngày mai nếu rảnh 2 sẽ lên thêm, 2 tranh thủ end luôn để còn viết ngoại truyện. Hôm nay chắc nhờ động lực ke otp nên 2 viết hơn máy mà đọc thấy toàn đá không 🤡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com