Chap 1
Meo: Trước khi vào truyện có chú ý nhỏ.
- Sui ở đây mới là bạn "thanh mai trúc mã" với Bakugo.
- Izuku lớn tuổi hơn Sui và các nhân vật học sinh trường U.A cùng khóa Sui. (Izuku: 17 và Sui + học sinh trường U.A cùng khóa cậu: 15)
- Sẽ có hint alldeku/allizuku nhưng cp chắc chắn là 1vs1. Cp sẽ không tiết lộ cho tới khi gần end truyện vậy nên đừng hỏi tôi cp chính/phụ là ai với ai
- Các nhân vật không thuộc về tôi, nó thuộc về tác giả. Nhưng trong đây, số phận của họ là do tôi quyết định.
- Nhân vật đương nhiên sẽ OOC. Ai không chịu được mời đi ra ngay lập tức. Tôi không thừa hơi, tốn sức đi giải thích nhiều đâu.
- Cuối cùng...nhớ vote và cmt cổ vũ!!!!
==============================
(Meo: Không nhớ thời gian lắm, có gì sai sót mọi người nhắc nhé)
<Năm Izuku 15 tuổi, Sui 13 tuổi>
+Nơi tổ chức tang lễ+
"Nhìn kìa...là thằng nhóc Vô Năng đó"
"Đúng là sao chổi mà. Tại sao mẹ của nó lại không đuổi nó đi chứ? Mất công nuôi nấng thêm một tên phế sài vô dụng giờ lại phải gặp tình cảnh này"
"Nhưng thằng em của nó thì không giống a!"
"Đúng đúng! Năng Lực của nó thật tuyệt!"
"Thay vì thằng anh phế sài kia, tôi lựa chọn đứa em để nuôi. Ít nhất sẽ không tốn tiền, tốn gạo"
Những tiếng "thì thầm" vang lên trong buổi lễ tang từ những người mang danh hiệu "họ hàng" ấy.
Izuku đã được đưa đi nghỉ ngơi vì khóc tới ngất. Ngồi lại chỉ còn mỗi mình đứa con trai thứ hai của gia đình Midoriya, Midoriya Sui.
Cậu hờ hững liếc nhìn đám người, cật lực đè nén cảm xúc muốn giết hết cái đám giả tạo này. Anh hai của cậu, sao chúng dám nói như thế?!
Mặc dù là dự đám tang của mẹ ruột mình thật, nhưng Sui không hề biểu lộ ra một chút đau khổ nào, trái lại có phần thỏa mãn khó phát hiện.
Không nhớ là từ lúc nào cậu lại có suy nghĩ muốn giữ anh hai cho riêng mình. Cậu thật sự là rất khó chịu khi có bất kì ai khác ngoại bản thân cậu gần gũi với anh hai, kể cả người kia có là mẹ của hai anh em cậu đi chăng nữa.
Có lần thấy mẹ ôm anh hai, cậu đã có suy nghĩ muốn giết bà! Sui bất ngờ khi đó, nhưng rất nhanh cậu lấy lại bình tĩnh. Đồng thời chấp nhận luôn cái ý tưởng muốn bà Inko biến mất. Vậy nên khi nghe tin bà mất, thay vì buồn bã và đau khổ, Sui cảm thấy thỏa mãn và vui sướng vô cùng.
"Sui-kun..."
"Cô Bakugo?"
"Ừm...cô thật sự chia buồn cho hai cháu..."
"À...vâng ạ..." _ Sui cúi đầu, bày ra bộ dáng yếu đuối giả tạo.
"Sui-kun...không thì...cháu và Izu-kun tới nhà cô sống nhé?"
Sui mím môi, vẻ mặt khó xử. Vai nhỏ khẽ run và đôi mắt nâu ngấn lệ nhưng quật cường không có chảy xuống khiến cho mẹ của Bakugo càng thêm đau lòng.
"C...cháu...cháu không biết nữa...cháu không quyết định được ạ...cháu...cháu không muốn rời xa anh hai..."
Sui run rẩy, đôi mắt nâu đỏ vụng trộm liếc về phía đám người họ hàng vẫn đang thì thầm bàn tán. Mẹ của Bakugo, Bakugo Mitsuki đương nhiên nhìn thấy được phản ứng này của cậu.
'Chẳng lẽ Sui-kun nghĩ mình sẽ tách hai anh em nó ra sao? Chúa chứng dám, mình tuyệt đối không bao giờ làm như vậy!' _ Cô tức tối quay qua trừng đám người nhẫn tâm kia khiến cho họ im lặng. Và quay qua ôm lấy Sui vào lòng, vỗ lưng và nhẹ giọng an ủi.
------------------------------
*soạt*bịch*
Sui mệt mỏi vứt chiếc áo vest màu đen xuống ghế sopha, tay cởi hai chiếc cúc áo cổ trên cùng của sơ mi. Cậu lầm bầm đầy khó chịu, cái gì mà "Cuối cùng cũng xong".
*cạch*
Mở cửa phòng ngủ của Izuku ra, Sui nghe rõ hơn những tiếng nức nở của anh. Nhìn người cuộn chăn thành một cục trên giường, ánh mắt của Sui nhịn không được vui vẻ và hạnh phúc.
*soạt*
"Anh hai?"
Không có tiếng đáp lại. Sui ngồi xuống giường, vươn tay đem cả Izuku lẫn cái chăn ôm vào lòng. Cậu ta vùi mặt vào hõm cổ anh, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Anh còn em mà, Izuku. Em ở đây, vậy nên xin anh đừng khóc nữa. Em sẽ đau lòng"
"S...Sui...hư...hức..."
"Em đây"
"T...Tại sao...hức? Tại sao...bọn họ...hức...lại không...c...cứu...hức...cứu lấy mẹ...? Hức! Tại sao...bọn họ chỉ đứng nhìn...? Anh...hức...không...hiểu...!"
"Bởi vì bọn họ cần ưu tiên cứu lấy đám nhà giàu kia"
"N...nhưng...không...không hức...phải...cứu...và hức...bảo vệ người...hức dân là nhiệm vụ...hức...vụ của họ sao...hức!"
"Anh à, bọn họ cần danh tiếng và tiền bạc. Nếu như cứu đám nhà giàu kia, bọn họ sẽ có được hai thứ đó. Ngược lại, những người như mẹ chúng ta, thứ duy nhất họ nhận được chỉ là lời cảm ơn, sự mang ơn, danh tiếng hoặc là chẳng gì cả. Vậy nên họ lựa chọn bỏ qua bà ấy. Dù sao thì bịa cái lí do như: 'Chúng tôi rất tiếc, nhưng lũ tội phạm quá kích động. Chúng đã tấn công bà Midoriya và bà ấy đã không qua khỏi. Thành thật xin lỗi'. Như vậy thì có ai có thể nói gì? Mà nếu nói lại, không chừng còn bị buộc tội, phỉ nhổ"
"Hức...S...Sui...có phải là...do anh không? Hức...là do anh Vô Năng...nên—"
Sui nhanh chóng bịt miệng Izuku lại, cậu ôm lấy cơ thể đang run rẩy của anh chặt hơn.
"Không! Izuku! Anh không phải! Nghe này, anh không phải là một kẻ Vô Năng! Chỉ là năng lực của anh thức tỉnh chậm hơn mà thôi"
"Sui...Sui...hức! Em nói dối! Anh là kẻ Vô Năng! Chính bác sĩ cũng đã nói như vậy! Và cơ thể anh cảm nhận được điều đó! Nhưng... tại sao chứ! Tại sao mọi người lại đối xử với anh như vậy?! Tất cả mọi người đều chối bỏ anh! Đánh đập, hành hạ, kinh bỉ anh! Anh Vô Năng nhưng anh cũng là con người cơ mà! Anh cũng có quyền được sống, ước mơ chứ! Tại sao họ lại chối bỏ anh? Tại sao lại lần lượt cướp đi cả ba, mẹ lẫn ông bà? Tại sao...ngay tới cả All Might cũng "ruồng bỏ" anh?!"
Izuku gào thét, bộc phát hết tất cả những cảm xúc mà anh luôn đè nén trong suốt những năm tháng qua. Sui không lên tiếng an ủi, để mặc cho anh gào thét. Cậu ôm lấy anh, tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt hạnh phúc điên loạn.
'Đúng. Chính là như vậy, anh hai à. Thất vọng lắm phải không anh? Tuyệt vọng lắm phải không ạ? Ước mơ trở thành anh hùng bị phá hủy rồi đúng không? Em...hạnh phúc quá đi!'
"Anh hai~"
Khi mà Izuku đã ngừng gào thét thì đó là lúc mà Sui cất tiếng. Giọng nói trầm ấm của cậu ta như mang theo thứ ma lực mê hoặc thần trí của anh.
"Anh vốn không thuộc về ánh sáng...nơi anh thuộc về là bóng tối~"
"Anh Hùng...không phải đâu...Tội Phạm mới là bản chất của con người anh~"
Cậu một tay ôm eo Izuku, một tay đan vào tay anh. Nắm chặt.
Thì thầm...lời mời gọi của ác ma.
"Những vết thương...nhưng đau khổ mà anh đã phải chịu đựng...anh hai ơi~ Hãy cho những kẻ đó thấy thế nào là đau đớn đi nào~~~"
--------------------------------------
<2 năm sau>
"Anh hai! Em đậu rồi! Em đậu vào trường U.A rồi! Là khoa Anh Hùng đó!"
Sui vui sướng nhảy bổ lên người Izuku mà hét to. Động tác khá mạnh khiến Izuku ngồi có chút không vững, làm sáng vài giọt nước ra ngoài cốc.
"Không phải ngươi ghét Anh Hùng sao? Hào hứng như vậy làm gì"
Tomura khó chịu lầm bầm, đôi mắt đỏ máu oán độc nhìn về hai cách tay của Sui – thứ đang bám trên cổ của Izuku. Nếu không phải có anh ngồi kế hắn lúc này, chắc chắn Tomura đã sớm phát điên mà gào thét ầm ĩ và đánh nhau với Sui rồi.
"Chúc mừng cậu"
Kurogiri đứng lau cốc bên trong quầy bar không khỏi cảm thấy việc đưa Izuku ra khỏi phòng thí nghiệm là điều đúng đắn. Ít nhất, gã có thể hưởng chút cái gọi là "yên bình" khi thiếu chủ và cậu Sui cùng xuất hiện ở một chỗ.
Izuku gõ nhịp vào thành cốc, rũ mắt suy nghĩ cái gì đó.
"Shimi Meyugi"
Một cái tên được anh vinh dự gọi lên, bằng một chất giọng đều đều nhẹ như gióng thoảng. Giống như chỉ tùy ý nói bừa ra, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng, với những tên tội phạm có mặt ở trong căn phòng này, vốn đã biết tính anh thì không suy nghĩ như thế. Bọn họ tự hỏi, cái kẻ tên Shimi Meyugi đó có gì đặc biệt mà có thể khiến cho Izuku-sama chú ý?
"A! Con mồi này đắc tội với anh hai sao?"
Sui hào hứng, đôi con ngươi màu nâu đỏ ánh lên sự khát máu điên loạn.
"Em liền đem đầu nó tới nhé!"
"Không cần" _ Izuku lười biếng nằm dài ra bàn _ "Chỉ là chú ý tới cái vật mà cô ta sở hữu"
"Izuku-sama muốn đồ vật gì sao? Tôi sẽ đi lấy về cho ngài!"
"Không dễ như thế đâu, Mia. Dù sao thì, Sui" _ Izuku hé mắt nhìn cậu _ "Đi học vui vẻ"
---------------------------------------------
"Xin chào! Mình là Midoriya Sui! Mình sống với anh hai! Người mà mình yêu nhất trên thế gian này là anh hai mình! Mong các cậu chiếu cố nhé!"
Sui giới thiệu bản thân, không quên nở nụ cười 3000 Oát khiến cho các cô gái đỏ mặt hoặc là cười khúc khích. Bakugo thì tức điên lên vì ngứa tay.
'Thằng chó! Mày đừng tưởng tao không thấy cái ánh mắt khiêu khích của mày!'
'A! Kacchan thấy sao? Xem ra não cậu cũng không phải là loại cơ bắp hay bị teo nhỏ đến thiểu năng ha?'
'Mẹ mày #!%$$^&*^^&&%$!*&^%>^!#>'
Meyugi chú ý tới bầu không khí kì lạ giữa Sui và Bakugo. Vẻ ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang điên cuồng hỏi hệ thống.
:Hệ thống! Mày giải thích cho tao! Midoriya Sui là cái thằng nào?! Thằng Vô Năng Deku kia đâu? Không có nó làm sao tao có thể trở thành nữ chính được?! Mày bảo là khi vào U.A, nó sẽ trở thành hòn đá kê chân cho tao mà!:
:-Kí chủ bình tĩnh. Không phát hiện có Buff. Mọi thứ đều bình thường. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng-:
:Mày chưa trả lời tao!:
:-Chúc mừng kí chủ phát hiện ra cốt truyện ẩn của BnHA. Tải cốt truyện...quyền hạn không đủ. Mong kí chủ cố gắng-:
:Đ*t m* mày hệ thống!!!:
:-Xúc phạm hệ thống. Vi phạm thống quyền, điều luật 2769. Kí chủ bị -50 điểm hảo cảm với mục tiêu công lược Bakugo Katsuki. Điểm hảo cảm hiện tại là 0. Mong kí chủ cố gắng-:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com