Chương 39: Chuyên tâm
Xin chào, thị trưởng đại nhân | 39
Chương 39: Chuyên tâm
Lúc này, di động trong tay đột nhiên rung lên, Tề Ninh cúi xuống nhìn, dãy số xa lạ kia xuất hiện trước mắt. Cậu thấy tay run run, vài giây sau mới ấn nút nghe.
"Tề Ninh." Chẳng đợi cậu lên tiếng, đầu kia đã truyền đến giọng nói lâu ngày không gặp, vang lên trong không gian im ắng, hàm chứa ý cười trầm ấm khiến lòng người vui sướng.
"Vâng." Tề Ninh ngơ ngác đáp một tiếng, người nọ cúi đầu cười, "Cậu ở ký túc xá à?"
Tề Ninh dịch dịch người, "Phải."
"Tôi đang ở cổng Tây trường, cậu ra được không?" Vẫn là ngữ khí dịu dàng ấy, Tề Ninh ngạc nhiên đứng dậy đến gần cửa sổ, nhìn chốc lát mới sực nhớ không thể trông thấy cổng Tây từ đây.
Đầu kia đợi mãi không thấy cậu nói gì, bèn nhẹ giọng hỏi: "Không tiện sao?"
Tề Ninh phục hồi tinh thần, cuống quýt trả lời: "Tiện chứ, giờ tôi ra ngay đây, anh đứng đó chờ nhé." Nói xong liền cúp máy, túm lấy chìa khóa và ví tiền rồi chạy ra khỏi ký túc xá.
Gió đêm rít gào lướt qua tai, Tề Ninh chạy băng băng trong sân trường vắng lặng, trong tim như có chú chim sơn ca đang hót vang, du dương, êm tai tựa khúc hát có thể khiến con người ta vui vẻ, hạnh phúc nhất trần đời.
Chả mấy chốc đã chạy đến cổng Tây, lúc này đã ngót 11 giờ, trên đường không còn bao nhiêu người, từ xa đã thấy Âu Dương Duệ đang dựa lên một thân xe màu đen và nhìn cậu cười.
Tề Ninh sải bước qua đó, miệng còn thở phì phò, Âu Dương Duệ vỗ vỗ lưng, dịu dàng giúp cậu dễ thở hơn, "Sao chạy gấp thế? Ráng đuổi kịp thời gian à?"
Đuổi, đương nhiên phải đuổi rồi!
Tề Ninh cúi đầu ráng hít sâu vài cái, bấy giờ mới dẹp yên nhịp tim đang đập dồn, "Sao anh tới đây?" Có lẽ biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi.
Âu Dương Duệ không trả lời ngay, chỉ khởi động xe, cười nói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm, đi ăn với tôi trước đã nhé."
"Giờ còn chưa ăn cơm nữa? Anh đang làm gì hả?" Cái chết bảy năm trước của Âu Dương Duệ đã khiến cậu sinh ra phản xạ có điều kiện, vừa nghe người ta bảo vậy liền lo cuống lên, thậm chí nói năng cũng lớn tiếng hơn.
Âu Dương Duệ không ngờ cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, sửng sốt mất một lúc, rồi lại cười dịu dàng: "Vốn định tới đây từ sáng, lâm thời lại có một hội nghị quan trọng, mãi tối mới xong nên trễ thế này mới đến, một tiếng nữa là qua sinh nhật cậu rồi, tôi không muốn bỏ lỡ."
Giọng nói mềm nhẹ trầm thấp của anh lan ra thành từng vòng sóng gợn trong không gian khép kín của xe, Tề Ninh nhìn anh thật lâu mới quay đầu đi chỗ khác.
Trong xe nhất thời lặng thinh, không lâu sau họ đã dừng trước một kiến trúc cổ kính, Tề Ninh xuống xe nhìn tòa nhà trước mắt, cảm thấy mình lại xuyên việt rồi, lần này nhà Thanh.
"Món ăn ở đây ngon lắm, vào thôi." Âu Dương Duệ đến bên cạnh cậu, vừa nói vừa khoác vai cậu vào trong.
Dợm đi tới cửa đã có một người trông như quản lý bước ra chào hỏi nhiệt tình: "Âu Dương tiên sinh, chào mừng anh đến đây."
Âu Dương Duệ cười nhẹ, hàn huyên với người kia mấy câu, nụ cười dưới ánh đèn có vẻ xa cách. Quản lý nọ cũng không thấy gì lạ, vẫn tươi cười chào đón: "Phòng anh đặt chúng tôi sắp xếp xong rồi, giờ tôi xin dẫn hai người qua."
Nãy giờ Tề Ninh không hề lên tiếng, im lặng nhìn Âu Dương Duệ nói chuyện với người kia, Âu Dương Duệ như vậy khiến cậu thấy hơi xa lạ, khách khí, xa cách, phảng phất quanh thân luôn có một lá chắn vô hình tách biệt anh với thế giới bên ngoài, làm người ta sinh ra ảo giác không thể chạm vào.
Thấy vẻ trầm lặng của người bên cạnh, Âu Dương Duệ cúi đầu thì thầm sát tai cậu: "Trước đây tôi thường xuyên đến đây, quản lý quen mặt rồi."
Tề Ninh cười cười, mặc anh khoác vai mình vào phòng.
Quản lý mở cửa phòng VIP rồi rời đi rất nhanh, Tề Ninh thu hồi tầm mắt, sau đó chạm trúng một vùng tối đen, chỉ có ánh nến lập lòe chính giữa phòng. Âu Dương Duệ nắm tay cậu đến trước chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến, âm thanh trầm thấp vang lên trong không gian mờ ảo càng thêm mê hoặc: "Tề Ninh, cầu nguyện đi."
Tề Ninh nghe lời nhắm mắt lại, thừa biết nguyện vọng không thực hiện được, nhưng vẫn nghiêm túc thầm nhủ một lần trong lòng.
Sau đó mở mắt, cúi đầu thổi nến.
Ngay khoảnh khắc nến tắt, đèn trong phòng cũng sáng lên, chiếu rọi từng ngóc ngách. Đây là một gian phòng đẹp đẽ mà tao nhã, từ cách bày biện đến vật trang trí đều thể hiện rõ phong cách phục cổ, bánh sinh nhật đặt trên bàn lục giác, xung quanh là ghế gỗ đàn hương, nhờ ánh đèn nên giờ cậu mới thấy rõ chữ viết trên bánh: Ninh, sinh nhật vui vẻ.
Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người nọ, cất giọng đè nén: "Cám ơn."
Âu Dương Duệ xoa xoa đầu cậu, nói: "Tề Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Có bánh, có nến, còn có người đàn ông tên Âu Dương Duệ bên cạnh, Tề Ninh lại cảm thấy chuyện phát sinh trước đây như cách xa cả thế hệ, cậu chưa từng giết người, chưa từng ngồi tù, chưa từng chịu bất kỳ ngược đãi nào, cậu vẫn là học sinh ưu tú trong mắt giáo viên, vẫn là thiên tài không cách nào vượt qua trong mắt bạn học, vẫn là người thân duy nhất của Tề Hạ, vẫn là... một người bình thường mộc mạc nhất cõi đời.
Âu Dương Duệ bỗng cúi đầu tháo sợi dây chuyền trên cổ đưa cho cậu, "Đi vội quá chưa kịp chuẩn bị quà, coi như đây là quà sinh nhật đi, mai mốt tôi bù sau."
Tề Ninh dĩ nhiên không chịu nhận, được Âu Dương Duệ dẫn theo đã là chuyện vô cùng trọng đại rồi, sao còn nhận quà nữa chứ. Nào ngờ Âu Dương Duệ vô cùng kiên trì, nhét dây chuyền vào tay cậu, "Nhận đi được không? Xem như khiến tôi an tâm." Giọng điệu gần như nài nỉ khiến Tề Ninh ngại tiếp tục từ chối, đành cẩn thận cất vào túi, lại chả dám liếc mắt nhìn cái nào.
Lúc này món ăn cũng được bê lên, mỗi món đều đựng trong đồ sứ men xanh, màu sắc nom cũng rất quyến rũ, chiếm đầy cả bàn, cuối cùng còn bưng lên một tô mì. Âu Dương Duệ đẩy tô mì đến trước mặt cậu, "Sinh nhật nhất định phải ăn mì trường thọ."
Tề Ninh cũng không khách sáo, bưng tô lên ăn. Âu Dương Duệ nhìn cậu rồi cũng nhấc đũa ăn cơm, tâm trạng xuống dốc từ sáng đến giờ cuối cùng cũng đáp xuống nơi yên ổn, bây giờ chỉ cảm thấy đói.
Ăn hết tô mì, Tề Ninh đã no căng.
Hồi tối đã ra ngoài ăn không ít món với Bạch Nhị, giờ lại xơi tô mì to như vầy, không no mới là lạ.
"Ăn ít canh đi, nơi này nổi tiếng nhất là canh vịt hầm đấy." Âu Dương Duệ bỗng nhiên buông đũa, múc một chén canh đầy cho cậu. Đành rằng Tề Ninh đã no không chịu nổi rồi, song vẫn cầm muỗng húp từng ngụm một, căn phòng tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng nhai thức ăn, bầu không khí hiện tại khiến cậu cảm thấy yên bình quá đỗi, như thể cậu và Âu Dương Duệ đã quen biết mấy trăm năm, dù không nói gì cũng chẳng thấy gượng gạo, chỉ cần đứng lẳng lặng bên anh là có thể yên tâm mỉm cười.
*canh vịt hầm:
15511388q6sa
"Quen trường chưa?" Âu Dương Duệ chợt ngẩng đầu hỏi.
Tề Ninh bỏ muỗng xuống, "Ừm, cũng tàm tạm rồi, thu hoạch lớn nhất chắc là gặp một cô nàng rất thú vị."
Mắt Âu Dương Duệ thoáng lóe lên, cười ôn hòa: "Thật sao?"
"Phải, vừa dí dỏm vừa dễ thương, cười lên có má lúm đồng tiền giống Tề Hạ." Tề Ninh cười toe toét, Âu Dương Duệ ngắm khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy rực rỡ như hoa, cầm lòng chẳng đậu phải hỏi: "Chắc cô gái đó đẹp lắm đúng không?"
Tề Ninh thành thật gật đầu, "Đẹp lắm, gần một nửa con trai trong trường từng theo đuổi cô nàng." Câu này không phải nói dối, ngay hôm đầu tiên cậu vào ký túc xá, mấy người cùng phòng đã bảo Bạch Nhị là hoa hậu giảng đường của Bắc Đại, nói một nửa con trai từng theo đuổi cô còn chưa đủ ấy chứ. Theo lão tam Trương Thụy, một nửa cua công khai, hai phần ba đang ngầm tính toán.
"Ồ? Cậu có hứng thú à?" Âu Dương Duệ đặt đũa xuống, chăm chú nhìn cậu, trong mắt có ánh sáng không biết tên đang lưu động. Tề Ninh thoáng dời mắt đi, đáp qua quýt: "Chị ấy rất tốt, quan tâm tôi lắm."
Nghe xong đáp án của cậu, Âu Dương Duệ không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Tề Ninh nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh, bỗng thấy tâm trạng cực tốt.
—–
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com