Chương 52: Tôi hối hận rồi
Buổi tối ngày hôm trước Phùng Kiến Vũ ngủ không được cho nên đến buổi sáng ngày hôm nay thức dậy sớm có chút khó khăn, có điều cậu vẫn phải chuẩn bị thật tốt cho buổi chụp hình thử lần này. Phùng Kiến Vũ có rất nhiều quần áo đẹp, từ giày dép cho đến phụ kiện đi kèm đều vô cùng đặc biệt, ngay cả mỹ phẩm dành cho phái mạnh cũng không thiếu bất cứ một món đồ nào. Bởi vì ngày hôm nay Phùng Kiến Vũ muốn được chọn cho nên sẽ phá lệ ăn mặc đẹp hơn ngày thường một chút, Phùng Kiến Vũ chọn một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt kiểu cách, một chiếc quần âu màu đen nhìn đơn giản nhưng những đường may đều tinh tế uyển chuyển, đôi giày tây màu đen nhìn qua tưởng như không có gì đặc biệt nhưng ai là người tinh mắt liền có thể nhìn ra được chất liệu của nó mang giá trị không hề nhỏ. Người trong phòng của Phùng Kiến Vũ đều ăn mặc rất đẹp, có điều giá cả của từng bộ đồ là khác nhau cho nên không ai có thể vượt qua được Phùng Kiến Vũ cả, ba người bọn họ nhìn Phùng Kiến Vũ một lúc sau đó liền quay đi bước ra khỏi phòng. Phùng Kiến Vũ có cảm giác như người trong phòng của cậu đã bắt đầu thay đổi, tuy rằng bọn họ không nói ra, bình thường vẫn tỏ ra không có gì cả nhưng mà cậu luôn cảm thấy được bọn họ nhất định đang giữ khoảng cách với cậu. Phùng Kiến Vũ có cảm giác mình như bị cả thế giới bỏ rơi, không một ai quan tâm tới cậu, không một ai hỏi han, Phùng Kiến Vũ thở nhẹ một hơi chậm rãi cùng ba người kia bước vào thang máy.
Nhóm người thực tập tập trung ở Vương thị, sau đó Vương thị sẽ lái xe đưa mọi người đến địa điểm chụp hình của Sử Cát Cát. Phùng Kiến Vũ lúc này ngồi ở hàng ghế thứ tư bên cạnh Bạch Dịch, Bạch Dịch quay sang hướng Phùng Kiến Vũ nói chuyện vài câu:
"Phùng Kiến Vũ, tôi nghe nói Sử Cát Cát với Vương thị của chúng ta đã có mối giao tình nhiều năm rồi. Làm tốt buổi chụp hình này không biết chừng Sở Cát Cát sẽ ở trước mặt Vương tổng khen ngợi vài câu, đến lúc đó sẽ được Vương thị xếp vào trong danh sách nghệ sĩ bồi dưỡng"
Phùng Kiến Vũ hứng thú trả lời lại câu hỏi của Bạch Dịch:
"Là vậy sao? Như vậy lần này chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa"
Bạch Dịch gật đầu sau đó liền nhìn xung quanh xe một hồi giống như là xem xem có ai để ý đến chỗ này hay không, tiếp đó cậu ta liền nghiêng người nói khẽ vào tai của Phùng Kiến Vũ:
"Cậu nói xem hôm nay Vương tổng có tới không?"
Phùng Kiến Vũ giật mình, Bạch Dịch lại nhắc đến Vương Thanh nữa thật sự khiến lòng cậu không thoải mái một chút nào. Phùng Kiến Vũ nhìn Bạch Dịch một hồi âm thầm đánh giá, người đàn ông phía trước mình ngũ quan cân xứng mềm mại, ngay cả da dẻ cũng trắng hơn những đàn ông bình thường một chút, nói đến dáng người đúng là kiểu mảnh khảnh yếu ớt khiến cho người ta muốn bao bọc, nếu như Vương Thanh thật sự thích đàn ông, hắn có hay không sẽ để ý đến Bạch Dịch:
"Tôi nghĩ không đến đâu, chỉ là một buổi chụp hình thử thôi mà"
Bạch Dịch thở nhẹ một hơi rồi gật đầu:
"Đúng vậy, chỉ là một buổi chụp hình thử mà thôi, chỉ có điều là mấy ngày nay không thấy mặt của ngài ấy rồi"
Bạch Dịch nói Phùng Kiến Vũ mới nhớ, đúng là mấy ngày nay không nhìn thấy mặt của Vương Thanh rồi, còn có điện thoại cũng không thèm gọi cho cậu. Phùng Kiến Vũ giống như nghĩ ra điều gì đó liền bỏ điện thoại ra nhìn thử, ngón tay lướt ở trên màn hình làm một vài thao tác, cậu muốn xem xem định vị lần đó Vương Thanh cài vào đã hủy đi hay chưa, cuối cùng vẫn là hủy mất rồi.
Bởi vì nữ đã được chọn ra ngay ngày hôm đó cho nên lần chụp hình thử này chỉ có 16 nam tới mà thôi, Sử Cát Cát so với Vương thị không lớn bằng nhưng nhìn mặt bằng chung thế này so với những công ty trang sức khác thì cũng đáng nể rồi. Nhóm người thực tập được nhân viên của Sử Cát Cát đưa tới tầng thứ 6, Sử Linh không xuất hiện chỉ có duy nhất một thợ chụp hình trẻ tuổi cùng trợ lý của anh ta. Phùng Kiến Vũ đánh giá thợ chụp hình kia một lượt, quần áo trên người đều là một dạng phổ biến dễ vận động, nhìn qua người này chắc cũng chỉ gần 30 tuổi, trợ lý của anh ta là một cô gái tầm 22, gương mặt bình thường nhưng được cái dáng người nhỏ nhắn rất nhanh nhẹn.
"Mọi người đã đến đông đủ rồi sao? Tôi là Dương Tổ là người phụ trách mọi người trong đợt chụp hình lần này. Được rồi, từng người một bước lên phía trước đi"
Phùng Kiến Vũ lúc đầu cảm thấy thợ chụp hình này vô cùng dễ chịu, không giống như những lão sư chụp hình khác lúc nào cũng quát mắng lớn tiếng. Nhưng mà người mới vừa lên liền đã bị mắng như tát nước, cuối cùng vẫn còn chưa kịp tạo dáng gì cả đã bị đuổi xuống rồi, người phía trước bị áp lực thế nào mọi người trong phòng đều thấy, chính vì vậy Phùng Kiến Vũ cũng giống như mọi người căng thẳng vô cùng. Đã bốn người bước lên chụp hình rồi không ai thu về được sự ưng ý của Dương Tổ cả, đến lượt Trác Trí Văn là người tiếp theo tuy rằng vẫn bị quát mắng như là những người khác nhưng xem ra vẫn có vẻ khả thi hơn bọn họ. Bùi Khâm chụp không tốt có lẽ do quá mức căng thẳng. Bạch Dịch thì lại càng thảm hơn mới vừa đặt chân lên bục muốn tạo dáng một chút đã bị Dương Tổ ở phía dưới thẳng thắn nói một câu thế này:
"Tôi cần mạnh mẽ cậu uốn éo như thế làm cái gì, đi xuống đi"
Bạch Dịch tức giận nhưng không dám nói chỉ còn biết im lặng bước xuống, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh an ủi cậu ta một chút:
"Không sao đâu, lần sau vẫn còn nhiều cơ hội mà"
Bạch Dịch gật đầu:
"Tôi đi ra ngoài một chút"
Người khá nhất trong nhóm thực tập lần này hẳn là Ngô Lăng, Dương Tổ bấm máy rất nhiều cũng không thấy anh ta càu nhàu gì cả, đến lúc Ngô Lăng bước xuống rồi Dương Tổ còn chăm chú nhìn lại ảnh chụp trong máy ảnh nhỏ của mình. Phó Hạo chụp cũng xem như là tốt, bị lớn tiếng la một vài động tác nhưng rất nhanh đã lấy lại được tập trung chỉnh sửa tư thế sao cho hợp ý Dương Tổ nhất.
Cuối cùng cũng đến lượt Phùng Kiến Vũ bước lên phía trên, tuy rằng ở dưới đã học hỏi kinh nghiệm được kha khá nhưng lúc bước lên vẫn không thể nào bình tĩnh được. Cách thức tạo dáng đầu tiên đã bị Dương Tổ quát tháo không hài lòng, Phùng Kiến Vũ vốn đang dần dần lấy lại được phong độ thì ánh mắt liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi lướt qua cửa phòng, Phùng Kiến Vũ giật mình đứng thất thần một chút quên mất cần phải tạo dáng trước ống kính, cứ đứng ngây ngốc ở một chỗ nhìn về phía trước. Đến khi Dương Tổ không thể kiên nhẫn được nữa liền lớn giọng đuổi cậu xuống, Phùng Kiến Vũ bước xuống nhanh chóng đi ra ngoài muốn nhìn xem thử, mới vừa bước được đến chỗ lối rẽ vào hành lang liền nhìn thấy Vương Thanh đứng ở đó cùng Bạch Dịch nói chuyện, bởi vì Vương Thanh đang đứng xoay lưng lại với cậu cho nên cậu không thể nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt hắn hiện giờ, nhưng mà có điều Bạch Dịch hình như rất vui vẻ bởi vì cậu ta cứ mỉm cười suốt cả một quá trình. Hai người bọn họ không đứng nói chuyện quá lâu, chỉ khoảng chưa đầy 2 3 phút mà thôi, có điều Phùng Kiến Vũ lại tự cảm thấy như vậy là quá lâu rồi. Khi Bạch Dịch dùng dáng vẻ lưu luyến nhìn theo bóng lưng của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ trong lòng cảm thấy không thoải mái, còn có giống như bắt đầu nhìn thấy Bạch Dịch không còn thuận mắt như trước nữa. Phùng Kiến Vũ nhanh chóng xoay người đứng ở một bên, Bạch Dịch cứ như vậy bước qua chỗ Phùng Kiến Vũ trốn mà không phát hiện ra. Phùng Kiến Vũ nhanh chóng bước tới phía thang máy nơi mà Vương Thanh vừa bước vào, mắt thấy thang máy đi lên tới tầng thứ 12 thì dừng lại, sau đó Phùng Kiến Vũ liền quyết định bước vào thang máy kế bên nhấn lên tầng thứ 12. Phùng Kiến Vũ không biết mình theo Vương Thanh làm cái gì, nhưng cậu luôn luôn có một dự cảm không tốt, nếu như mình hiện tại không đến nhìn xem thử nhất định sẽ hối hận. Lúc Phùng Kiến Vũ bước vào trong thang máy liền nghe thấy được giọng nói của một cô gái đang bước gần về phía này, Phùng Kiến Vũ lúc đầu không để ý quá nhiều nhưng khi phát hiện ra cô gái kia là Sử Cát Cát, còn có người đàn ông đi bên cạnh cô ấy chính là Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ nín thở không dám hành động gì cả chỉ có thể cầu cho Vương Thanh đừng để ý tới chỗ này nếu không cậu cũng không biết nên nói cái gì với hắn cả. May mắn Vương Thanh cùng Sử Linh không có ý định vào thang máy, cánh cửa thang máy cứ như vậy khép lại mang Phùng Kiến Vũ che giấu vào bên trong. Phùng Kiến Vũ đi lên đến tầng 9 thì liền nhấn nút mở thang máy ra, cuối cùng liền đổi thang máy bên cạnh đi xuống tầng 6 nơi có nhóm người thực tập đang chụp hình.
Buổi tối ngày hôm ấy Phùng Kiến Vũ không giống như thường ngày nói chuyện cùng Bạch Dịch nữa, Bạch Dịch cũng như vậy, có điều cậu ta thì rất vui vẻ cả ngày cứ bất giác nở nụ cười chẳng khác nào người đang yêu cả. Phùng Kiến Vũ không cần nghĩ nhiều cũng biết Bạch Dịch rốt cuộc là vui vẻ chuyện gì, Vương Thanh rốt cuộc đã nói gì với cậu ta rồi liền khiến cho cậu ta cười mãi như vậy. Phùng Kiến Vũ ăn cơm xong liền trốn ở trong phòng cùng team chat của mình nói chuyện.
[Đại Boss]: Sóc Nhỏ, cậu mấy ngày nay đi đâu thế, còn tưởng là sẽ không lên đây nữa.
[Rên Ngọt]: Không phải là bị bá đạo tổng tài kia làm đến bất tỉnh ba ngày rồi chứ?
[Sóc Nhỏ]: Tôi mang chuyện tôi thích phụ nữ nói với anh ta rồi
[Đồi Hướng Dương]: Thảm liệt, thảm liệt, tiểu cúc còn có thể bảo toàn hay không?
[Phúc Hắc Công]: Không phải tình trạng nơi đó hiện giờ giống như một trái chery nhỏ rồi chứ?
[Sóc Nhỏ]: Không phải, cái gì cũng đều không có
[Bạo Hoa Cúc]: Cái gì cũng đều không có là sao?
[Sóc Nhỏ]: Chính là cái gì cũng đều không có, anh ta giống như là không còn tồn tại nữa rồi.
[Phúc Hắc Công]: Vậy anh ta có đuổi cậu khỏi công ty hay không?
[Sóc Nhỏ]: Không có
[Dưa Chuột Lớn]: Như vậy không phải là quá tốt rồi còn gì
[Sóc Nhỏ]: Đúng vậy, bạn cùng phòng của tôi thường hay nhắc anh ta ở trước mặt tôi khiến cho tôi không vui một chút nào cả.
[Đại Boss]: Bạn cùng phòng của cậu chắc không phải thích anh ta rồi chứ?
[Sóc Nhỏ]: Anh ta điều kiện tốt như vậy, làm gì có ai không thích sao...
[Đoạt Thiên Hạ]: Không phải có cậu sao?
[Trợ Công]: Không phải là cậu hối hận rồi chứ?
Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn đến dòng tin nhắn kia, cái này cậu rốt cuộc là đã hối hận rồi có phải không.
[Sóc Nhỏ]: Không biết
[Dưa Chuột Lớn]: Cậu nhất định hối hận rồi
[Dương Quang]: Nếu là tôi, tôi cũng sẽ hối hận, dù sao anh ta điều kiện tốt như thế hay là cậu giới thiệu cho tôi đi
[Sóc Nhỏ]: Anh ta không tốt đâu, anh ta không phải nói thích tôi hay sao? Tại sao tôi chỉ vừa mới nói tôi thích phụ nữ thì anh ta đã không nói chuyện với tôi nữa?
[Tiêu Hồn]: Như vậy tôi hỏi cậu một câu thôi, cậu có hối hận hay không, nếu như không hối hận thì chẳng phải đây là kết quả tốt nhất hay sao, anh ta không gây khó dễ cho cậu là được rồi.
Phùng Kiến Vũ bây giờ liền nghĩ cậu đúng là hối hận rồi, chính là không vui vẻ khi Vương Thanh không quan tâm cậu như thế, còn có hắn nhiều người ái mộ như vậy thật đúng là bất lợi cho cậu. Nếu như chẳng may Bạch Dịch thay thế cậu, không phải là cậu ta sẽ có toàn bộ phúc lợi của cậu hay sao, từ quần áo trang sức cho đến thức ăn, cậu mấy ngày này không được ăn thịt rồi, đúng là Vương Thanh không có sẽ không có thịt để ăn nữa.
[Sóc Nhỏ]: Như vậy thì phải làm sao bây giờ?
[Đại Boss]: Cậu bây giờ muốn cái gì?
[Sóc Nhỏ]: Muốn anh ta lại quan tâm tôi nữa
[Tiêu Hồn]: Cái này không phải quá dễ dàng rồi hay sao
[Đồi Hướng Dương]: Cậu bây giờ ở trước mặt anh ta nói mình sai rồi
[Bạo Hoa Cúc]: Trực tiếp nói cậu thích anh ta đi
[Rên Ngọt]: Không thì tôi dậy cậu nói một câu như thế này nhé, đảm bảo anh ta sẽ lại quan tâm cậu nhiều hơn trước
[Sóc Nhỏ]: Là câu nói gì?
[Rên Ngọt]: Liền nói tiểu cúc phía sau thật căng thẳng muốn được yêu thương đi
[Sóc Nhỏ]: Tôi là đang nghiêm túc cơ mà
[Đại Boss]: Tiểu thụ không hư hỏng thì tiểu công sẽ không yêu đâu ha ha
[Sóc Nhỏ]: Tôi thấy anh ta đúng là không đứng đắn
[Bạo Hoa Cúc]: Thì đó, cậu liền cùng anh ta chơi trò không đứng đắn đi
[Sóc Nhỏ]: Sẽ có tác dụng sao?
[Dưa Chuột Lớn]: Cậu thử không phải sẽ biết hay sao
[Sóc Nhỏ]: Nếu như phản tác dụng thì thế nào
[Bạo Hoa Cúc]: Nếu như phản tác dụng thì... không biết a
[Sóc Nhỏ]: Hư hỏng một chút sẽ được yêu sao?
[Rên Ngọt]: Đa số là như vậy, chỉ là không biết bá đạo tổng tài của cậu có phải là tiểu số hay không thôi.
Buổi tối ngày hôm đó Phùng Kiến Vũ liền hạ quyết tâm một lần nữa, tuy rằng hiện tại vẫn chưa thể xác nhận được là cậu có thích Vương Thanh hay không, nhưng mà có một điều là rõ ràng cậu không thể mang phúc lợi của mình để cho người khác cướp đi được. Sáng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ cố tình chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng, hôm qua nhóm người kia nói tiểu thụ mặc áo sơ mi màu trắng là đẹp trai nhất, con gái nhìn cũng phải mê chứ đừng nói là đàn ông. Bạch Dịch bình thường không mặc áo sơ mi màu trắng nhưng ngày hôm nay chẳng hiểu sao lại có một chiếc áo giống y cậu đang mặc, Phùng Kiến Vũ khó hiểu Bạch Dịch rốt cuộc là lấy tiền đâu có thể mua được một chiếc áo đắt tiền như vậy, chắc không phải là Vương Thanh mua cho cậu ta chứ:
"Bạch Dịch, áo mới mua à?"
Bạch Dịch đứng ở trước gương đóng cúc áo:
"Ù, mới mua ngày hôm qua"
Phùng Kiến Vũ hạ giọng nói một câu thế này:
"Chúng ta hình như có sở thích giống nhau, chiếc áo đó của cậu thật giống chiếc áo tôi đang mặc"
Bạch Dịch quay lại phía sau phát hiện ra được sự trùng hợp này thì thất thần một chút sau đó liền mỉm cười tiếp tục nhìn về phía gương lớn chỉnh lại quần áo:
"Đúng vậy, cậu sẽ không để ý nếu như tôi mua một cái giống như của cậu chứ?"
Phùng Kiến Vũ cười ha ha:
"Có cái gì để ý chứ, chiếc áo này cũng không phải là hàng chỉ có vài ba cái thôi"
Phùng Kiến Vũ ngoài miệng nói không để ý nhưng trong lòng chính là đã âm thầm để ý, ánh mắt còn lén lút đánh giá Bạch Dịch một lượt rồi lại nhìn đến bản thân đứng ở trước gương cuối cùng vẫn là tự khen thầm mình ở trong lòng, cậu mặc chiếc áo này đẹp hơn Bạch Dịch mặc. Lúc bốn người bước xuống ký túc xá Phùng Kiến Vũ liền nhìn thấy Cổ Vĩ An bước từ ký túc xá nữ ra, cô ấy hôm nay mặc một chiếc váy đen bó sát thân thể, phong cách này chính là phong cách thường ngày của Cổ Vĩ An, nhưng mà cậu lại cảm thấy chiếc váy này rất quen mắt, chính là người này, Cổ Vĩ An chính là cô gái cùng Vương Thanh nói chuyện ở bên ngoài ký túc xá tối hôm đó, cậu suýt chút nữa quên mất chuyện cô gái ngày ấy rồi. Cổ Vĩ An không phải là dạng phụ nữ đứng đắn, cái này cậu chỉ cần vừa nhìn qua liền biết được rồi, người này tối hôm ấy ở ký túc xá nhất định đã nhìn trúng Vương Thanh, với quan hệ phức tạp của cô ta với nhiều nhân vật lớn thì chuyện biết Vương Thanh chính là Vương tổng không có gì khó khăn cả, cũng có thể cô ta đã từng gặp Vương Thanh ở công ty rồi. Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu căng thẳng, trái một người, phải một người, người nào mới là người cậu nên đề phòng nhất đây.
Sau đó Phùng Kiến Vũ chợt phát hiện ra một điều người cậu cần đề phòng nhất chính là Sử Linh, chuyện là buổi sáng lúc bước vào Vương thị đã bắt gặp Vương Thanh và Sử Linh cùng lúc bước vào rồi, còn có ai kia cũng không thèm lướt nhìn cậu lấy một cái, ngay cả đợi cậu lên tiếng chào hỏi một câu cũng không muốn, cứ như vậy cùng Sử Linh vừa nói chuyện vừa bước nhanh vào thang máy rồi.
RS9-m4C
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com