[ CHƯƠNG 2 ]
Ký ức cứ thế ùa về trong tim cậu, xót xa. Lặng bước trên đường phố đang trở lạnh, cái lạnh bao trùm lấy dáng người nhỏ bé đang run lên từng đợt, không phải vì lạnh, mà là vì trống vắng. Bỗng Phùng Kiến Vũ mới nhận ra rằng, cô đơn không có bóng hình của người mang tên Vương Thanh kia có lẽ đã quen rồi. Lần bước chậm chạp, không hiểu sao Phùng Kiến Vũ như vô thức đi đến khuôn viên sau trường học. Tim lại quặn thắt, mỗi khi đứng trước vườn hoa oải hương này, cậu lại thấy khống khổ không kìm được nước mắt, chính nơi đây, lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ khó khăn buông lời yêu Vương Thanh, nhưng cũng chính nơi đây, vì một câu nói hờ hững vô tình của anh, mọi thứ sụp đổ, tất cả, nỗ lực, yêu thương, trân quý và hy vọng lần tan vào hư vô, không còn gì.
Kể từ ngày ấy đến nay, hơn mười năm không gặp nhau, có lẽ Vương Thanh đã quên mất cậu. Nặng nề lê bước, hai mí mắt trĩu nặng ngắm nhìn những chùm hoa oải hương đầu mùa đang nở rộ mà mỉm cười chua xót. Không biết vì lý do gì, Phùng Kiến Vũ rất thích màu hoa oải hương này, một màu tím đơn thuần nhưng chất chứa bao ngụ ý sâu xa. Màu tím cho một tình yêu vĩnh cửu nhưng lại chút gì nhuốm màu đau thương. Có lẽ, cuộc đời cậu cũng như oải hương kia.
- Vương Thanh, mười năm không gặp, anh chắc hẳn không còn khắc ghi bóng hình tôi, nhưng tôi lại khác...
Tự huấn lòng mình, câu nói chưa thành đã cảm nhận được hai dòng nóng ấm lăn đều hai bên má, thấm vào từng tất da thịt rát bỏng, cậu lại khóc, không phải khóc vì yếu đuối mà là khóc vì bi thương cho tình cảnh của mình. Quệt đi giọt lệ kia, kiên quyết đứng lên mà bước tiếp, mười năm qua, dằn vặt bản thân vì một người không yêu mình, quả thật không đáng
- Tôi sẽ không vì anh mà rơi một giọt lệ nào nữa, những giọt nước mắt này xem như là cuối cùng, nếu có khóc, cũng là dành cho một người xứng đáng hơn anh
Thời gian qua, Phùng Kiến Vũ đã làm mọi cách, luôn vùi đầu vào việc học, sau khi tốt nghiệp ra tryờng liền tìm được ngay cho mình một công việc ổn định, lại suốt ngày chuyên tâm làm việc, những khoảng thời gian rãnh rỗi Phùng Kiến Vũ lại lướt web hay chuẩn bị trước tài liệu trong công ty, hết thảy đều làm cho bản thân không một phút nghỉ ngơi, chỉ vì muốn quên anh. Cậu sợ cảm giác nhớ đến hình bóng Vương Thanh rồi lại làm cho người khác có cảm giác thương hại cậu, mỗi lần nhớ đến căn bản toàn thân đều run rẫy, nhớ đếm tim nhói đau, vì thế Phùng Kiến Vũ đã chọn cách này để phần nào vơi bớt mất mát. Nhưng bây giờ thì khác, quyết tâm không tự làm khó bản thân mình nữa, sẽ sống một cuộc sống thoải mái hơn, không gò bó khuôn khổ như lúc trước, vì Phùng Kiến Vũ tin rằng trái tim cậu vốn dĩ đã không còn khoảng trống dành cho anh.
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu lên ba hồi, Phùng Kiến Vũ liền bật dậy nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị đi làm, tinh thần sáng nay sảng khoái hơn hẳn, đêm qua cậu ngủ rất ngon, đã từ rất lâu cậu mới có cho mình một giấc ngủ yên bình không mộng mị.
Vừa vào đến cửa công ty đã nghe mọi người ở đấy xôn xao cả lên, tụm năm tụm bảy bàn tán đầy náo nhiệt, Phùng Kiến Vũ cũng không mấy bận tâm đến mấy bà cô hay thích buôn dưa lê suốt ngày hơn làm việc ở đây nữa, nhìn cảnh tượng này mỗi ngày cũng thành quen mắt. Nhưng hôm nay Phùng Kiến Vũ đặc biệt thấy khó chịu trong lòng, cứ bứt rứt bồn chồn không thôi nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, liền một mạch đi về hướng phòng làm việc yên ổn soạn sổ sách. Đang mải cậm cụi ghi ghi chép chép cũng không màn đến xung quanh, đến khi bị Ngãi Lâm cầm tập tài liệu đánh mạnh lên bả vai mới choàng tỉnh
- Anh làm gì mà tôi gọi mãi đến khàn cổ cũng không nghe vậy?
- À... xin lỗi, có chuyện gì sao, thấy cô hớn hở thế? – Phùng Kiến Vũ cười trừ hỏi
- Anh không biết gì sao, công ty chúng ta hôm nay vừa đưa tới một nhân viên mới từ một công ty lớn chuyển qua, nghe nói năng lực cũng thuộc dạng không tồi đâu
- Khi nào thì đến?
- Hôm nay, chút nữa thôi, ây da, tôi nói anh nghe, anh ta không những tài giỏi mà còn rất đẹp trai nữa nha. Anh đó... cẩn thận lại sắp phải tranh đấu rồi. Thôi thôi, không nói với anh nữa, tôi đi trang điểm lại một chút, chốc nữa lại đi đón nam thần kia... Tạm biệt!!
- ...
Phùng Kiến Vũ lắc đầu nhìn theo Ngãi Lâm đang hí hửng chạy ra ngoài mà buồn cười, đến làm ở công ty đã thoáng gần tám năm, lần đầu tiên đã chú ý đến Ngãi Lâm, cô lúc nào cũng sân si đủ kiểu, luôn nghía đến mọi đối tượng, Phùng Kiến Vũ cũng không phải ngoại lệ bị cô nhìn qua, kết quả nhận thấy có gì thất thường nên đành bỏ cuộc, đến nay cũng gần ba mươi tuổi đầu nhưng vẫn còn cô đơn đi về. Có lúc Phùng Kiến Vũ từng nghĩ có thể bỏ qua khái niệm rằng mình đồng tính mà quen biết Ngãi Lâm thử xem sao, ngoài việc tính tình hơi trẻ con ra thì hoàn toàn không có gì đáng ngại, nhưng nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau, cuối cùng đến bây giờ vẫn là đồng nghiệp bình thường không hơn không kém. Hôm nay cũng vậy, nghe tin có nhân viên nam mới đến, lại bị vẻ ngoài của tên đấy cuốn hút đến bỏ lơ Phùng Kiến Vũ làm cậu có chút không quen, trước nay vẫn luôn bị cô nàng bám dính, lại một phút không biết làm sao lại nghĩ đến Vương Thanh, liền hoảng hồn đưa tay xua đi ý nghĩ trong đầu, lưng cũng thấm cả mảng mồ hôi lớn.
Đến gần trưa, Cao Thiên Thành – cấp trên của Phùng Kiến Vũ từ phòng bên đi đến, đưa cậu một số hồ sơ cần duyệt qua, nhân tiện nói
- Cậu đã nghe qua tin gì chưa?
- Nhân viên mới sao ạ?
- Ừ... theo tôi xuống dưới, chốc nữa đi ăn luôn, phòng bên mở tiệc đón hắn, nghe qua cũng là cậu ấm, con ông cháu cha không đấy, đi thử xem sao
- Vâng, vậy cùng đi ngay?
- Ừ dọn dẹp đi, tôi đợi cậu dưới sảnh
- ...
Phùng Kiến Vũ nghe Cao Thiên Thành nói vậy, không khỏi rùng mình một cái, lại cảm thấy lẽ nào trùng hợp đến vậy. Thu dọn xong tài liệu, Phùng Kiến Vũ liền chỉnh chang lại y phục một chút, liền nôn nóng muốn đi xem tên đó là người như thế nào lại có thể vừa nghe qua chưa thấy mặt liền làm cho cậu từ nhân vật trung tâm của công ty, luôn cuốn hút mọi người nay lại như thể thành kẻ thừa thải. Nghĩ vậy, bụng liền một trận sôi sục tức giận, suy nghĩ một lát lại trút bỏ bộ quần áo đơn giản trên người, thay ra một chiếc sơ mi trắng kèm vest đen bên ngoài, áo bỏ vào quần gọn gàng, tóc vuốt chút keo, thực sự như hóa thành một con người khác.
- Này, tôi nói này Phùng Kiến Vũ, cậu làm sao mới chút đó mà thay đổi nhanh thế, đừng nói với tôi là muốn ganh đua với tên đó nha – Cao Thiên Thành vừa vuốt vuốt tay áo Phùng Kiến Vũ vừa cười rộ lên làm cho cậu ngượng chín mặt nhưng vẫn cố nhịn xuống
- Ganh gì chứ, tôi vốn cũng đã rất đẹp trai rồi ! – nói xong liền cảm thấy bị Cao Thiên Thành nhìn đến muốn thấu tim gan, liền trực tiếp túm cổ hắn lôi đi
Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng Phùng Kiến Vũ vai vế lớn hơn Cao Thiên Thành, hai người vốn dĩ trước đó từng quen biết nên việc thân thiết với nhau không phân cấp bậc thế này liền làm cho người khác không khỏi cảm thán
Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, đến trước nhà hàng, Cao Thiên Thành chưa vội vào lại bày ra vẻ trêu chọc Phùng Kiến Vũ
- Cậu có tự tin không vậy, người ta là...
- Nam thần, nam thần, tôi biết mấy người quá rồi, đừng xem thường tôi vậy chứ, cũng là một nhân viên thường thôi, có cần phải tiếp đón như vua chúa vậy không? – lại bĩu môi ra vẻ ấm ức
- Làm sao lại xoắn tít lên vậy, cậu thật là...
- Được rồi vào thôi
Lại cùng nhau vào trong, chọn cho mình một vị trí thích hợp liền ngồi xuống, chưa kịp điều hòa lại nhịp thở lại bị Ngãi Lâm không biết từ đầu lù lù xuất hiện sáp lại cạnh Phùng Kiến Vũ mà cười tít mắt
- Này, anh xem tôi thế nào, tốn công chuẩn bị cả buổi đấy, anh dám chê xem – vừa nói vừa vuốt mái tóc dài kéo qua một bên, mắt mở to nhìn cậu
- Đẹp, đẹp lắm!! – Phùng Kiến Vũ dở khóc dở cười nhìn Ngãi Lâm vui mừng như trẻ con được quà, thật không nói nên lời
Đang trong không khí náo nhiệt, căn phòng bỗng trở nên yên ắng, Chí Hào từ ngoài đi vào vỗ tay ra lệnh mọi người trật tự
- Đến rồi đến rồi, tôi nói mọi người ngưng nháo lên đã, cho người ta giới thiệu qua một chút liền thoải mái ăn uống được không?
- Được được, người đâu mau đưa vào đi, chúng tôi nôn chết mất – cả đám phụ nữ lại chau đầu vào nhau suy diễn
Chí Hào bước ra ngoài, ngoắc tay một cái ý bảo người mau vào. Bên ngoài vang lên một tiếng bước chân trầm ổn, một gương mặt khôi ngô tuấn tú bước vào, vẻ mặt lạnh như băng nhưng thực sự làm người khác xao động. Cả phòng liền vỗ tay náo nhiệt, Phùng Kiến Vũ đang hí hoáy nghịch điện thoại cũng tò mò ngước lên. Đoàng một cái, đầu óc cậu như bị xáo rỗng, bốn mắt nhìn nhau, môi cậu mấp máy một đợt thốt không ra tiếng
- Vương Thanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com