[ CHƯƠNG 6 ]
Sáng hôm sau tỉnh lại, Phùng Kiến Vũ cư nhiên lại có một cảm giác mơ hồ khó tả, trong lòng cứ như xuất hiện từng đợt sóng cuộn khó chịu cùng cực. Bình thường mỗi khi tỉnh dậy sau cơn say, Phùng Kiến Vũ căn bản không còn nhớ gì, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này thì khác, Phùng Kiến Vũ cứ bồn chồn trong người, luôn mơ màng như trong lúc say nghe được tiếng Vương Thanh trách móc cậu, rốt cục nghĩ cả buổi vẫn không nhớ ra được đành gạt sang một bên. Nhìn sang đồng hồ, gần chín giờ, Phùng Kiến Vũ suýt chút thét toáng lên, lại cuống cuồng chạy xuống giường chút nữa thì té nhào lại bị một giọng nói trong vắt vang lên làm cậu tí nữa thì phải nhập viện vì trụy tim
- Không cần đi làm đâu!
- Cậu là...
- Gia Bảo, Vương Thanh xin cho cậu nghỉ hôm nay rồi, nhờ tôi đến chăm sóc cậu
- Hắn dám tùy tiện...tức chết mất
Trong lúc Phùng Kiến Vũ còn đang nuôi lửa giận trong người, cứ lầm bầm không thôi thì Gia Bảo ở đây đã xếp chăn gối ngay ngắn đâu vào đấy, tiện tay gõ mấy cái lên đầu Phùng Kiến Vũ
- Sao đánh tôi? – Phùng Kiến Vũ ôm đầu la oai oải
- Tôi nói này anh hai, đứng ngây ra đó làm gì, thuốc anh ta để sẵn kìa mau uống giùm tôi!
- Ờ, cảm ơn cậu, mà này, tôi tự lo được rồi cậu cứ về nghỉ đi
- Anh ta mà biết thế nào cũng chỉnh tôi đến chết xong liền một cước đạp ra khỏi cửa, thật khổ mà
Phùng Kiến Vũ nhìn Gia Bảo chỉ biết cười trừ, quả nhiên cậu ta không nhận ra cậu và Vương Thanh, lại lần nữa cảm thán Gia Bảo làm sao mà có thể chịu đựng được Vương Thanh, con người anh ta không dễ gì đối phó. Phùng Kiến Vũ gom quần áo vào nhà tắm, xối đi những buồn bực trong người, hôm qua cũng vì Gia Bảo mà Phùng Kiến Vũ uống một trận say khướt, hôm nay cũng vì Gia Bảo mà Phùng Kiến Vũ càng nhìn Vương Thanh càng thấy khó ưa hơn.
Bên ngoài, Gia Bảo loay hoay vừa loay dọn nhà cửa vừa dấy lên trong lòng tia thán phục Phùng Kiến Vũ, một tên con trai độc thân ở một mình như thế này mà từng phòng trong nhà đều có thể sạch sẽ đến mức Gia Bảo chỉ cần lấy chổi quét sơ qua một chốc thiếu chút có thể soi gương được, thật đáng nể. Phùng Kiến Vũ đang tắm trong này bỗng ngứa lỗ tai
- Này, cậu muốn ăn gì để tôi làm
- Còn biết làm bếp sao?
- Đừng coi thường tôi vậy chứ, tôi thấy trong tủ lạnh có rất nhiều thứ, có thể dùng không?
- Tùy cậu
Nói rồi liền đi vào nhà bếp lôi thức ăn từ trong tủ lạnh ra chế biến. Phùng Kiến Vũ tắm xong cũng thấy thoải mái hơn tuy còn chút nhức đầu nhưng cũng dịu hơn ban nãy, đi ra sô pha ngồi xem thời sự giải khuây chờ Gia Bảo làm bữa sáng. Trong lúc xem truyền hình, Phùng Kiến Vũ mấy lần giật nảy mình vì lẫn trong tiếng người phát thanh viên là vô vàn những tạp âm phát ra từ trong nhà bếp. Kết quả sau khi Gia Bảo làm xong thì cũng kèm theo đó hai cái chén, một cái tô lớn cũng cái ly sành nối nhau đi vào thùng rác. Món ăn dù ngon đến đâu Phùng Kiến Vũ cũng nuốt không trôi, mặc dù tay nghề nấu ăn của Gia Bảo quả thực không tồi nhưng hậu đậu kiểu này Phùng Kiến Vũ thật rất muốn quỳ xuống gọi hai tiếng sư phụ, nhưng nghĩ đến viễn cảnh Gia Bảo hầu như mỗi ngày đều nấu bữa cho Vương Thanh có lẽ đã đi gần nửa cái kệ chén đĩa cao cấp ấy mà nguôi đi cơn giận, lại được một bụng hả hê mà cười lớn
- Cậu không lo ăn ngồi đấy cười làm gì? Tiếc mấy cái chén mà hóa điên hả?
- Không phải, à mà cậu ở cùng anh ta lâu chưa?
- Vương Thanh sao? Cũng hơn năm, uầy mà cậu cũng đừng quan tâm chuyện này, chán chết đi được – Gia Bảo được một trận thở dài
Thấy Gia Bảo có ý không muốn nói nên Phùng Kiến Vũ cũng im lặng không hỏi tới, bữa ăn cứ thế trôi qua. Phùng Kiến Vũ sau khi ăn no nê cũng dần khỏe hơn, tinh thần phấn chấn lại như ngày thường.
- Alô
- Cậu rãnh không, đi cà phê chút đi, lâu rồi không gặp
- ...
- ...
Thấy Gia Bảo có hẹn, cũng có ý muốn đi, Phùng Kiến Vũ mừng còn không kịp, quen như vậy rồi, tự dưng có người đến làm việc nhà cho cậu như vậy nên không quen, tay chân ở không cũng ngứa ngáy nên vui vẻ thúc giục Gia Bảo đi nhanh nhanh. Gia Bảo sau khi ra khỏi cửa cũng không hiểu sao quay ngược vào bồi thêm vài câu
- Cậu đúng là ngốc thật mà!
- Sao bảo tôi ngốc?
- Vương Thanh như thế cậu còn chưa hiểu sao? Anh ta làm sao lại bao nuôi tôi cậu còn không hiểu? Cậu nghĩ anh ta lại thích người như tôi sao? Ngốc quá rồi
- Tôi không... ê này đợi đã
Phùng Kiến Vũ quả không hiểu Gia Bảo nói gì, tính gọi cậu ta lại hỏi một chút thì người đã không thấy đâu, cả ngày hôm nay Phùng Kiến Vũ liên tục bị bắt ép vận dụng hết chất xám để suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn bằng không, trước nay cậu suy nghĩ đơn giản nên đối với những ai không nói rõ ra mà cứ đi đường vòng buộc cậu phải tự hiểu thì xem như uổng phí công sức
Vương Thanh ở công ty đang làm việc thì nhận được tin nhắn từ Phùng Kiến Vũ, đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ chủ động nhắn tin cho Vương Thanh nên anh không suy nghĩ đắn đo gì liền trực tiếp mở tin nhắn ra đọc ngay
" Tan ca đến quán ăn cũ gặp tôi" – Phùng Kiến Vũ vẫn là kiệm lời như thế
Vương Thanh xem xong tin nhắn cũng không biết trơ ra gương mặt như thế nào cho phù hợp với hoàn cảnh, vốn dĩ có chút lo lắng Phùng Kiến Vũ không lẽ nghe được lời anh nói lúc đó, không lẽ đột nhiên thông minh mà hiểu được ẩn ý này hay là Gia Bảo lại lẻo mép điều gì đó làm cậu tức giận. Vương Thanh suy đi nghĩ lại rất nhiều, lời anh nói tối qua là thật lòng, mười năm trước khi Phùng Kiến Vũ tỏ tình với Vương Thanh, anh đã không xúc cảm từ chối thẳng thừng rằng bản thân mình không thích đàn ông, Phùng Kiến Vũ đi được vài năm, Vương Thanh lại tự dưng thấy mất mát, lại cho rằng không thích đàn ông chỉ là cái cớ của bản thân lúc đó để từ chối Phùng Kiến Vũ vì chưa kịp chấp nhận, để thêm vài năm sau lại mượn cớ quen với Gia Bảo chỉ để muốn thử lòng Phùng Kiến Vũ. Mười năm sau gặp lại Phùng Kiến Vũ, câu nói ấy Vương Thanh chưa từng nhắc lại, vì Phùng Kiến Vũ mà xóa sạch chấp niệm ấy, để cậu biết rằng Vương Thanh anh đã thay đổi, đã biết thích đàn ông, để xem rằng trong lòng Phùng Kiến Vũ còn một chút sợi tơ vương nào cho mối tình dang dở lúc đó hay không? Và đến lúc này Vương Thanh đã thật sự ngộ ra rằng anh đã bị Phùng Kiến Vũ trói chặt trái tim không còn khoảng trống, nhưng còn Phùng Kiến Vũ thì sao, niềm tin như mảnh gương, vỡ rồi liệu có thể gắn hàn lại không, bóng ma tâm lý ám ảnh Phùng Kiến Vũ đến tận bây giờ do Vương Thanh tạo ra liệu có thể xóa đi, liệu rằng Phùng Kiến Vũ có còn dũng cảm để cho đoạn tình cảm này thêm một cơ hội?
Tan ca, Vương Thanh nhanh chóng rời khỏi công ty lái xe một mạch đến nhà Phùng Kiến Vũ, vừa đúng lúc cậu ra khỏi cửa. Phùng Kiến Vũ cũng không mấy ngạc nhiên, liền lập tức lên xe để Vương Thanh đưa đi. Hôm nay nhìn Phùng Kiến Vũ đặc biệt động lòng người, mái tóc để tự nhiên rũ xuống mắt, áo phông trắng in họa tiết cùng quần jean rách gối, đơn giản nhưng vô cùng hài hòa. Sau khi lên xe, Phùng Kiến Vũ cũng không nói lời nào, mắt luôn nhìn xa xăm đâu đó, mi mắt ướt thỉnh thoảng khẽ chớp làm ánh lên nỗi u buồn không điểm tựa, Vương Thanh không kìm được lòng mà muốn quay sang vuốt ve khuôn mặt nhỏ yêu thương kia nhưng cánh tay vừa vươn lên lại vô thức rút về.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một quán ăn nhỏ, Phùng Kiến Vũ ra xe vào trước chờ Vương Thanh đi gửi xe.Tùy tiện gọi vài món, Phùng Kiến Vũ vẫn mang gương mặt ngây ngốc thập phần khó hiểu mà uể oải gắp thức ăn
- Sao lại hẹn tôi ra đây?
- Tôi hỏi này anh phải trả lời thật cho tôi, tối qua lúc tôi uống say, anh có nói gì sao?
- Cậu nghĩ tôi nói cái gì?
- Không biết, cứ mơ hồ không nhớ ra
- Vậy thì tốt nhất đừng nhớ!
- Không được, anh nói đi chứ, hôm nay Gia Bảo còn liên tục mắng tôi ngốc, không hiểu nỗi mà....
- Ăn đi!
Vương Thanh đau lòng nhìn Phùng Kiến Vũ, quả thực cậu quá ngốc đi, nếu như Phùng Kiến Vũ nhớ ra những lời Vương Thanh nói sẽ tiếp thu được mà chấp nhận sao? Suốt buổi ăn Vương Thanh chẳng tập trung mà mải lo suy nghĩ, đến khi bị Phùng Kiến Vũ dùng đũa gõ một cái lên trán mới choàng tỉnh
- Anh làm sao vậy?
- Mười năm trước cậu đã từng nói yêu tôi...
- Lúc đó tôi bị mù, nhưng bây giờ mắt sáng rồi – Phùng Kiến Vũ giật mình khi nghe Vương Thanh nhắc lại chuyện cũ
- Bây giờ đến lượt tôi sẽ nói
- Hả?
- Nghe cho kỹ, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Phùng Kiến Vũ, tôi yêu cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com