Chương 78 - 80
“Thật sự không cần? Chất độc trên người nàng chỉ có quả Xích Diễm mới có thể giải được.” Xích Diễm vừa nghe nàng không cần, trong lòng căng thẳng.
“Ta không thích bị người khác uy hiếp, nếu ngươi muốn dùng khế ước làm điều kiện thì ta tình nguyện không cần.” Khóe môi Vũ Nhạc cong lên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, dễ nhận ra nàng thật sự nghiêm túc.
“Nàng ghét ta như vậy sao? Bởi vì ta là một con rắn?” Nụ cười của Xích Diễm từ từ thu hồi, tại sao ngay cả cơ hội duy nhất này nàng cũng không muốn cho hắn?”
“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Yêu Vũ Mị là Yêu Vũ Mị, ta là ta, bây giờ ta không có trí nhớ của kiếp trước, cũng không muốn dùng trí nhớ của kiếp trước để áp đặt, như vậy ta sẽ rất bị động. Còn nữa, ta không khế ước với ngươi không phải vì ngươi là một con rắn. Mà là bởi, ngươi còn có con đường riêng của mình phải đi, mà không phải bị người khác khế ước, nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Xà Vương. Trên người ngươi còn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chứ không phải để cho ngươi chỉ bởi một nữ nhân mà ở đây ẩn cư cả ngàn năm, như vậy ngươi thực sự không xứng làm một vị Xà Vương.” Miệng lưỡi Vũ Nhạc sắc bén, từng câu từng chữ nói với Xích Diễm.
Sắc mặt của Xích Diễm thay đổi liên tục, bóng dáng màu đỏ cứ bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau, môi mỏng khẽ mở: “Thì ra nàng xem thường ta như vậy? Nàng xem thường ta, đúng không?”
Trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lãnh ý: “Đúng, ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta xem thường, ngươi nên có cuộc sống của chính ngươi, không thể chỉ vì một nữ nhân không hề quan tâm tới ngươi mà lại ở chỗ này cả ngàn năm. Tại sao ngươi không ra bên ngoài nhìn một chút? Nói không chừng, ngươi sẽ gặp được người phù hợp, cuộc sống của ngươi sẽ tốt đẹp hơn, là hạnh phúc mà không phải là… Bóng tối.”
Đôi mắt màu đỏ của Xích Diễm nhắm lại rồi mở ra, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đúng vậy, trong lúc vô ý đã qua một ngàn năm, có lẽ nàng nói đúng, cuộc sống của ta không phải là bóng tối, phải là thế giới tươi đẹp muôn màu mới đúng, ta cần gì phải vì một đóa hoa đã vứt bỏ ta cả ngàn năm đây?”
“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ta rất vui.” Vũ Nhạc chân thành nhìn Xích Diễm, cảm kích đối với hắn phát ra từ nội tâm.
“Hừ, xú nữ nhân, hại ta mất cả ngàn năm, cho nên sau khi ta đi ra bên ngoài, đồ ăn thức uống, nơi ăn chốn ở nàng phải phụ trách.” Xích Diễm ngẩng đầu lên, dung nhan ngạo nghễ không hề giống nói đùa.
“Không phải chứ, ngươi vẫn đi theo ta?” Hình như Vũ Nhạc không có nói vòng vo mà, náo loạn một hồi, người này vẫn chưa từ bỏ ý định?
“Bản đại gia đã một ngàn năm không đi ra ngoài, thời gian phía ngoài như thế nào ta không biết đâu, đi cùng nàng mấy ngày rồi sẽ tách ra, chờ lão tử làm quen rồi ai còn muốn đi theo nàng chứ? Không phải ngay cả điều này nàng cũng không đáp ứng chứ? Chẳng lẽ… Là nàng sợ cái bình dấm chua Thiên Duật Dạ đó?” Con ngươi màu đỏ của Xích Diễm mang theo chút nhạo báng nhìn Vũ Nhạc. Khuôn mặt Vũ Nhạc đỏ lên, nàng tức giận nhướn mắt lên: “Chuyện của ta, tự ta làm chủ, nếu như thế ta cho phép ngươi, vậy…Qủa Xích Diễm của ngươi có thể cho ta nhiều một chút, không sao chứ?”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Xích Diễm lập tức thoáng qua vẻ khinh thường: “Thật giống đức hạnh của nghìn năm trước, gặp phải nàng cũng giống gặp thổ phỉ, này, cầm lấy đi, đây đều là những thứ ta vì nàng mà thu thập, bên trong đều là bảo bối, nàng nên dùng tiết kiệm một chút, luyện ra đan dược thật tốt, đừng quên hiếu kính lão tử là được.” Dứt lời, hắn giơ tay ngọc lên, một chiếc nhẫn tinh xảo bay về phía Vũ Nhạc. Nàng vững vàng bắt lấy trong bàn tay, dùng linh lực nhìn xuyên vào, thiếu chút nữa vui mừng tới không thở nổi, ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Không hổ là Xà Vương điện hạ, đúng là đồ tốt nha!”
“Sao rồi? Cảm kích ta sao? Nhìn chút đi, ta so với tên khốn Thiên Duật Dạ kia thế nào? Nếu được thì nàng hãy suy nghĩ lại đi?” Bộ dáng Xích Diễm lẳng lơ chớp chớp mắt nhìn Vũ Nhạc, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cởi quần áo khoe da thịt…
Xì một tiếng, Vũ Nhạc không nhịn được bật cười, cáu giận trợn mắt nhìn hắn: “Nhìn ngươi không có đứng đắn kìa, dáng dấp còn đẹp hơn mỹ nhân thì thôi đi, lại còn ra vẻ quyến rũ người khác, nếu vậy... Nếu vậy, ta sẽ gọi ngươi là nhân yêu, ha ha, cho nên, ngươi nên thu liễm một chút đi, tim ta nhỏ lắm không chịu được mỹ nhân trêu chọc đâu.”
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Xích Diễm đen như đáy nồi, “Nữ nhân này, trong miệng không hề có lời hay, được rồi, không nói nhiều nữa, thật đúng là không muốn dừng lại, ta dẫn nàng đi ra ngoài.” Dứt lời, trường sam màu đỏ vung lên, hướng về phía sau cây Xích Diễm. Mà mấy con rắn nhỏ kia đang bò trên mặt đất tựa hồ cũng nhận ra được Vương của bọn họ muốn rời đi, từng con từng con nâng người lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vũ Nhạc nhìn thấy thế, không đành lòng nhìn bọn chúng, quay về phía Xích Diễm gọi: “Ngươi… Ngươi không từ biệt bọn chúng sao? Bọn chúng không muốn người rời đi!”
Bước chân Xích Diễm chậm lại, giọng nói buồn buồn truyền ra từ phía sau cây: “Ta sẽ trở lại thăm các ngươi.” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy mấy con rắn này cũng rất đáng yêu: “Các ngươi không cần đau lòng, hắn nói hắn sẽ trở lại thăm các ngươi, các ngươi nên sống thật vui vẻ!” Đột nhiên bầy rắn thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn về phía Vũ Nhạc. Bỗng nhiên bị một đám rắn nhìn chằm chằm như vậy, Vũ Nhạc cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, nàng ngượng ngùng cười cười: “Vậy, ta cũng muốn đi, bái bai, các bạn rắn đáng yêu!” Dứt lời, nàng bay ra ngoài như một làn khói.
Những con rắn nhỏ kia nhìn bón lưng bọn họ rời đi, đột nhiên cảm thấy rất bi thương, chúng di chuyển thân mình, từng chút từng chút hướng về phía sau gốc cây, Vương của bọn chúng đã muốn đi, thật sự còn có thể trở lại sao?
Vũ Nhạc ra khỏi mật đạo, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Xích Diễm, không nhịn được nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, nếu ngươi không bỏ được thì sau này trở lại gặp bọn chúng không được sao? Hoặc là, nếu không ngươi đưa bọn chúng đi cùng là được.”
“Xú nữ nhân, nàng nói nghe nhẹ nhàng quá, bọn chúng còn có sứ mạng của mình, làm sao nói đi là đi? Còn nữa, ai nói ta không bỏ được? Hừ, không cần đoán bừa như vậy được không? Đi nhanh một chút đi, lão tử hận không thể đi nhanh khỏi nơi này.” Xích Diễm không nhịn được trợn mắt quay lại nhìn nàng, vậy mà sau khi quay về phía trước, trên mặt lại lộ vẻ đau xót, bằng hữu chung sống cả ngàn năm, làm sao nói một câu không bỏ được là có thể nói rõ ràng? Bọn nhỏ, ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.
Đứng ở trước ảo cảnh nhìn thấy cảnh này, cả Tử Luyến và Vân Linh đều bị chấn động mãi không nói nên lời, nha đầu Vũ Nhạc đúng là đã đi ra, mà càng thêm không thể tưởng tượng được chính là nàng còn đem theo một Hồng y nam tử bộ dáng yêu nghiệt, đây… Rốt cuộc là tình huống gì?
Lúc Vũ Nhạc đi ra khỏi động Xích Diễm, thời gian đã dừng lại ở ngày thứ chín. Tiếp theo nàng cư nhiên không gặp bất kỳ cản trở gì, trực tiếp đi ra khỏi cấm địa, ra khỏi cấm địa nàng mới phát hiện, cuối cùng mình lại là người cuối cùng. Đích xác như vậy.
Khi đám người Mộc Ngư nhìn thấy Vũ Nhạc bình yên đi ra, từng người một cuối cùng cũng an tâm, “Tiểu thư, người không sao chứ?” “Không sao cả, ta vẫn rất ổn!” Về phần trúng độc và vô tình gặp được Xà Vương, Vũ Nhạc không nỏi rõ ràng, chuyện này chờ sau này nói cũng chưa muộn.
Thân ảnh màu tím phiêu dật của Từ Luyến nhanh nhẹn hiện thân, thản nhiên nhìn qua mười người,“Có thể trong thời gian quy định đi ra, coi như không tệ, hiện tại các nàng có thể về nghỉ ngơi, nếu như có việc gì ta sẽ tự thông báo cho các ngươi. Ta hy vọng sau ba tháng nữa ở cuộc so tài của các tân học viên, đội ngũ của chúng ta có thể áp đảo các đội khác, các ngươi có lòng tin này hay không?”
“Có!” Mười người nhìn nhau một cái, hoặc kiêu ngạo, hoặc khinh thường, hoặc tỉnh táo, hoặc trầm mặc…Nhưng tràn đầy tự tin cũng là nhân tố trọng yếu không thể thiếu.
“Rất tốt, huấn luyện hôm nay kết thúc.” Sau khi Tử Luyến khẽ gật đầu, nhanh nhẹn rời đi, trước khi đi, ánh mắt dừng một chút trên người Vũ Nhạc. Vũ Nhạc tựa như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu thăm dò, khi Tử Luyến đã đi xa, nhìn bóng lưng của nàng, khóe môi Vũ Nhạc cong lên, tiếp theo nên luyện chế đan dược thật tốt, ở Linh Giới học lâu như vậy cũng nên kiểm tra kết quả một chút.
Sau khi trở về nhà lá, hắc y hộ pháp lạnh nhạt đi tới: “Kể từ hôm nay, chỗ ở của các ngươi chuyển đến trong nhà trệt cách đây không xa, mỗi người một gian, đi thôi!”
“Ồ, ta không nghe lầm chứ? Chúng ta thật sự đi khỏi cái nơi quỷ quái này?” Qủa Nhiễm hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Mộc Ngư hôn tới tấp.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi được không? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, chút nữa phòng tốt bị mấy người kia chiếm hết, các ngươi chỉ có khóc.” Cung Tuyết cười cười, thức thời nhanh chóng vào nhà thu dọn đồ đạc.
Mia cười ngọt ngào: “Tối nay chúng ta đi ngoài đi nhậu đi nhậu nhé? Vừa ăn mừng nhà mới, vừa ăn mừng chúng ta thành công tiến vào Tử Y Các, được không?”
Vũ Nhạc gật đầu, đồng ý: “Cái này, có thể được.”
“Vậy còn lo lắng làm gì? Nhanh lên một chút.” Qủa Nhiễm thuộc phái hành động lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, ở trong cấm địa chín ngày thật đúng là không giống người, nếu không giải trí một chút nàng cũng thấy có lỗi với chính mình.
Khi sáu người mang đồ đạc vào khu nhà trệt đã là chuyện của một giờ sau, dù chậm một bước nhưng rất may phòng của mười người cái gì cũng giống nhau, không có gì hư hỏng. Sáu người sắp xếp đồ, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi lên chim ưng Phi Thiên bay về phía thị trấn.
“Hôm nay chúng ta đổi chỗ khác đi? Đi tới thành Mộ Quang được không? Nghe nói tối nay trong thành có một buổi đấu giá, chúng ta đi nhìn xem có đồ tốt gì không, thế nào?” Qủa Nhiễm nghĩ đến tin tức bát quái nàng nghe được, hào hứng nhìn năm người Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, trong mắt tràn đây vui mừng: “Dù sao cũng nhàn rỗi, đi, đi xem một chút.”
Thành Mộ Quang cách học viên Thánh Đức gần một giờ đi đường, lúc các nàng tới đã là buổi tối, nhưng trong thành lại sáng như ban ngày. Sáu người vừa ngắm quang cảnh bên trong, vừa tìm vị trí buổi đấu giá, cho đến đi tới khu phố đông đúc nhất mới thấy được ba chữ lấp lánh rực rỡ “Lưu Vân Các” trong đám người đang tập trung.
“Ừ, chính là chỗ này, nghe nói buổi đấu giá lần này là do Lưu Vân Các tổ chức, chúng ta đi vào thôi?” Qủa Nhiễm hào hứng chỉ vào bảng hiệu của Lưu Vân Các, bước chân vào bên trong, lúc đang chuẩn bị bước vào cửa lại bị gã sai vặt giữ cửa ngăn lại: “Thật xin lỗi cô nương, xin lấy ra thẻ bài hẹn trước của các ngài.”
“Thẻ hẹn trước? Cái gì mà thẻ hẹn trước?” Qủa Nhiễm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gã sai vặt đỏ mặt lên, có vẻ hơi lúng túng nhìn Qủa Nhiễm: “Thật xin lỗi cô nương, nếu ngài không có thẻ hẹn trước sợ là không thể đi vào. Thẻ bài hẹn trước là thẻ bài phát cho khách hàng của chúng ta, đây là quy củ lâu năm của Lưu Vân Các chúng ta, cô nương là lần đầu tiên tới đây sao?”
“Hả? Còn có quy củ này sao? Thật xin lỗi, chúng ta không biết, vậy… Bây giờ chúng ta hẹn trước được không?” Mia tiếc nuối nhíu mày, nhìn bên trong hình như rất náo nhiệt, vội vàng hỏi.
“Hiện tại nếu hẹn trước sợ là chỉ được lần sau, còn lần này các cô nương sợ là không vào được.” Gã sai vặt tiếc nuối lắc đầu.
Vũ Nhạc kéo Mia, Qủa Nhiễm, dịu dàng an ủi: “Quên đi, lần sau chúng ta quay lại đi, bây giờ đi dạo phố một chút cũng không tồi.”
“Này? Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là mấy người các ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp.” Một giọng cười khinh miệt xuyên qua đám đông truyền tới, Vũ Nhạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đi tới, đôi mi thanh tú nhíu lên, nam nhân này, tựa hồ khá quen mặt, đã gặp qua ở đâu rồi?
Hỏa Băng Dịch nhìn bộ dáng Vũ Nhạc không chút ấn tượng với mình, trong lòng không vui: “Cô nương thật đúng là người hay quên, sao thế, nhanh như vậy đã quên mất mấy người chúng ta?” Hỏa Băng Dịch cầm quạt chỉ một cái, sáu vị suất nam Lăng Vân Vụ áo đỏ, Mục Dương áo trắng, Nam Cung Ngọc Thần áo lam, Tả Nguyên Kỳ áo đen, Cổ Mặc áo tím bước lên.
Qủa Nhiễm hơi giật giật khóe miệng: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, làm sao lần nào đi ra ngoài cũng có thể gặp các ngươi?”
Vẻ mặt Mộc Ngư, Cung Tuyết lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, Mia mặc dù cười cười nhưng ý cười không hiện trong mắt, nghĩ đến mấy người này không hề thích thú.
“Các cô nương cũng muốn đi vào chứ? Đúng lúc sáu người chúng ta có thẻ hẹn trước, mỗi người đem theo một người, cô nương thấy thế nào?” Hỏa thái tử trải qua chuyện lần trước đối với Vũ Nhạc càng hứng thú, càng không có được nữ nhân mới càng khiêu khích, lần này cư nhiên lại có duyên gặp lại như vậy, hắn cần phải quý trọng cơ hội lần này, tuyệt đối không thể buông tha cho nàng.
Suy nghĩ trong mắt nam nhân, Vũ Nhạc đã nhìn thấy hết, ý chán ghét không giảm mà tăng, vẻ mặt nàng vô cảm nhìn bọn họ: “Thật xin lỗi, đột nhiên chúng ta không còn hứng thú.”
Hỏa Băng Dịch nhìn Vũ Nhạc có ý định rời đi, trong lòng quýnh lên, nhanh chóng đi lên phía trước, một tay ngăn lại: “Nhưng mà chúng ta lại cảm thấy hứng thú với các nàng, sao thế? Muốn đi sao? Cũng phải xem xem chúng ta có đồng ý hay không mới được!”
Cổ Mặc đứng ở cuối cùng, thấy hành động vô lại như vậy của Hỏa Băng Dịch, đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ u ám: “Đồ không biết sống chết!”
“Hả? Ta không biết đường đường là Thái tử điện hạ lại ở trên phố đùa bỡn vô lại như vây? Sao hả? Hôm nay chúng ta đi hay không đi, chẳng lẽ còn phải chờ các ngươi đồng ý? Tiểu tử, ngươi tưởng ngươi là cái rễ hành gì hả? Biết điều thì nhanh cút đi, chớ chọc vào lão nương, các ngươi chịu không nổi đâu.” Qủa Nhiễm tính tình nóng giận, giơ ngón tay ra, trừng mắt lên nhìn bọn họ, tiểu tử đáng chết, khẩu khí cũng không nhỏ!
COI TRỌNG HẮN RỒI SAO?
“Ôi chao, khẩu khí không nhỏ, cư nhiên dám nói chuyện như vậy với chúng ta? Cô bé, chúng ta có thể để mắt tới các ngươi là phúc khí của các ngươi rồi, đừng có ra vẻ thanh cao nữa, nữ nhân cởi y phục ra không phải cùng một dạng sao? Ở đây giả bộ cái gì chứ?” Lăng Vân Vụ đứng ở một bên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mấy nữ nhân này không ngờ lại rất hợp khẩu vị của hắn.
“Ngươi… Vô liêm sỉ!” Cung Tuyết sao có thể nghe được mấy lời thô tục như vậy? Nàng nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, các nàng vừa định tiến lên đánh thì lại bị giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Muốn đánh bọn chúng? Không cần các ngươi ra tay. Tiêu Đồ, Công Phúc, hai người các ngươi lên đi.” Lời của hắn vừa dứt, hai bóng đen nháy mắt xuất hiện, bay xuống giữa sáu người, sắc mặt Tiêu Đồ không đổi nhìn sáu người: “Người nào tới trước? Hay là…Các ngươi
cùng tiến lên?”
“Các ngươi là ai? Việc của bản Thái tử cũng dám quản? Chán sống rồi sao?” Hỏa Băng Dịch nhìn hắc y nam tử tuấn dật bất phàm đang đi ra từ đám người, trong lòng căng thẳng, thu lại tâm linh, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác, hắn rốt cuộc là ai?
Lại không nghĩ rằng, nam nhân đó liếc cũng không muốn liếc hắn, lập tức đi về phía Vũ Nhạc, khuôn mắt anh tuấn chỉ khi nhìn tới nàng mới lộ hết nhu tình: “Nàng không sao chứ?”
Ánh mắt Vũ Nhạc chạm mắt hắn, cười khanh khách: “Ngươi đã đến rồi? Ngươi cảm thấy ta có thể bị thiệt thòi sao?”
Nam nhân kéo cánh tay nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhịn không được cười nhẹ: “Còn có người dám phô trương trước mặt nàng, không phải là tự tìm chết sao?”
Vũ Nhạc liếc nhìn hắn một cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Biết thì tốt, về sau cũng đừng làm khó ta, nếu không xem ngươi thế nào.”, nói xong, vẫn không quên dứ dứ quả đấm. Nam nhân nắm lấy bàn tay trắng như phấn của nàng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng không khi dễ ta, ta đã cảm tạ Phật rồi.”
Phì một tiếng, Quả Nhiễm nhịn không được cười phá lên, sau đó nàng ý được chính mình vừa phạm phải sai lầm không nên phạm, khẩn trương che miệng, nhìn hắc y nam nhân, khó khăn nuốt nước miếng: “Cái kia…Thuộc hạ không cố ý.”
“Chết tiệt, các ngươi có nghe thấy ta nói không” Hỏa Băng Dịch bị bỏ quên, nhìn kim đồng ngọc nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy đặc biệt chói mắt, nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hắc y nam nhân nghe hắn nói, từ từ xoay người, có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Công Phúc rét thấu xương: “Còn chần chừ cái gì?”
Công Phúc, Tiêu Đồ vừa nghe hắn nói, biết lúc này chủ tử đã nổi giận, hai người không dám chậm trễ, một chưởng đánh ra phút chốc dâng lên cơn gió mãnh liệt, bay thẳng về đám người Hỏa Băng Dịch cuốn sạch bọn họ. Sáu người Hỏa Băng Dịch bị chưởng phong mạnh mẽ làm cho liên tục lui về phía sau, mãi đến khi áp lực từ từ biến mất. Cả đám nghiêm mặt nhìn về phía Công Phúc, Tiêu Đồ, trời ơi, cư nhiên là cảnh giới Tử Tông? Cảnh giới Tử Tông, đây là chuyện gì? Phóng tầm mắt ra toàn bộ đại lục, sợ là cũng không có quá 50 người, thuộc hạ của nam nhân kia đã đáng sợ như vậy, còn thực lực của hắn ta… Hắn không dám nghĩ tới bọn họ đã trêu chọc đến người nào nữa?
Công Phúc, Tiêu Đồ không cho bọn họ thời gian để thở, dùng chiêu thức hung hiểm hơn quét về phía sáu người, Hỏa Băng Dịch gian nan chống cự lại từng đợt từng đợt công kích, một lát sau đã thở hồng hộc, mồ hôi lạnh úa ra. Hắn vừa mới đi vào cảnh giới Tử Linh, làm sao có thể đối kháng với người ta đã ở cảnh giới Tử Tông? Đây không phải lấy trứng chọi đá thì là cái gì? Nhìn lại năm người Lăng Vân Vụ cũng trắng bệch mặt, gian nan chống cự. Cảnh giới Tử Tông, cho dù là trưởng lão gia tộc cũng ở mức đó, bọn hắn đã chọc phải người nào rồi? Nhìn thấy chiêu thức trí mạng phóng về mình, trong mắt sáu người u ám, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch!
Sau một thời gian chén trà nhỏ, sáu người đã bị thương, bộ dáng vô cùng thảm hại. Bốn phía Lưu Vân Các do bọn họ đánh nhau nên tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt. Công Phúc, Tiêu Đồ không được chủ tử ra lệnh, đương nhiên không thể buông tha cho bọn họ, chiêu thức hạ xuống ngày càng sắc bén, làm cho sáu người càng lui về phía sau…
Ông chủ của Lưu Vân Các là một nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi vừa nghe báo tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám, tiếp đó nhanh chóng thu lại, vẻ mặt thật thà phúc hậu treo nụ cười tươi rói, đi thẳng về phía nam nhân tuấn dật bất phàm bên cạnh Vũ Nhạc, trên mặt lộ vẻ áy náy nhìn hắn: “Xin công tử bỏ qua cho, hôm nay là ngày đấu giá của Lưu Vân Các ta, vậy…”
Nam nhân thờ ơ đứng trước mặt hắn, con ngươi màu đen ngưng tụ khí phách mãnh liệt: “Liên quan gì tới ta?”
Nghe xong lời nói kiêu ngạo của hắn, khóe miệng Vũ Nhạc không nhịn được giật giật, nam nhân này còn chưa hết giận sao?
Ông chủ Lưu Vân Các nghe lời này, mồ hôi lạnh túa ra, hắn vừa lau mồ hôi vừa căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Phu nhân… Ngài xem?”
“Phu nhân? Đại thúc, ngài thấy rõ ràng mà, ta là cô nương, mà ta mới chỉ là cô nương mười hai tuổi thôi, ngài… Ánh mắt nhìn người của lão, thật sự không dám khen ngợi.” Vũ Nhạc vừa nghe lời hắn nói, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, người này, muốn vuốt mông ngựa cũng không cần phải thế đâu?
“Ách… Cô nương bỏ qua cho, là tại hạ mạo phạm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nam tử trung niên vừa cảm thấy mình đã gây họa, lập tức lộ ra vẻ mặt đưa đám, Vũ Nhạc phiền toái phẩy phẩy tay: “Được rồi, hai người các ngươi đừng đánh nữa, còn đánh tiếp thì sáu kẻ này không chết cũng tàn phế, một vừa hai phải thôi(*).”
(*)Một vừa hai phải: có chừng có mực, dừng lại đúng lúc.
Tiêu Đồ, Công Phúc vừa nghe Vũ Nhạc nó, định dừng lại, nhưng nhớ ra chủ nhân của mình vẫn còn ở đây, không dám lười biếng, lại hướng về phía sáu người, đánh cho mỗi người một quyền. Vũ Nhạc chớp chớp mắt nhìn về phía hắc y nam tử: “Này, ngươi mở miệng nói một câu đi, còn đánh nữa sẽ có người chết mất.” Nhìn thuộc hạ của hắn trung thành như vậy, nghĩ lại người của chính mình, vầng trán mỗ nữ không nhịn được chảy ba vạch đen, vài ngày nữa, nàng nhất định phải dạy dỗ nhóm người kia chu đáo.
Hắc y nam nhân sau khi nghe xong, cúi xuống ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “Đã hết giận chưa?”
“Ừm, hết giận rồi, đừng đánh nữa.” Vũ Nhạc không hề muốn phiền toái, dù sao, thân phận của sáu nam nhân này cũng quá đặc biệt, nhưng mà nam nhân này hình như không để vào mắt.
“Ngừng.” Nhận được lời khẳng định của Vũ Nhạc, lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía Tiêu Đồ: “Các ngươi lui đi!” “Vâng, chủ tử.” Hai hắc y nhân biến mất không tiếng động trước mặt mọi người, làm đám đông kinh hãi, thực lực bậc này quá mức đáng sợ, rốt cuộc bọn hắn là ai?
Nam nhân vuốt vuốt cằm, từ phía trên nhìn xuống sáu người Hỏa Băng Dịch thảm hại ngã xuống đất: “Nữ nhân của ta, bọn ngươi cũng dám mơ tưởng? Lần sau, cẩn thận đầu của các ngươi, cút!”
Hỏa Băng Dịch cố nén căm hận trong lòng, nhếch nhách đứng lên, cũng không thèm nhìn tới đám người Vũ Nhạc, lập tức quay đầu rời đi.
Lăng Vân Vụ, Mục Dương, Nam Cung Ngọc Thần, Tả Nguyên Kỳ làm sao chịu được sỉ nhục này? Từ trước tới nay tại Hỏa Đô thành, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, chưa từng tới lượt người khác khi dễ bọn hắn? Hôm nay không nghĩ tới lại ngã quỵ dưới tay nam nhân này, mà vẫn không rõ thân phận của hắn, việc này, làm sao bọn họ có thể kìm nổi cơn giận đây?
Khác với năm người này thẹn quá thành giận, Cổ Mặc tựa hồ trầm tĩnh hơn nhiều, mặc dù trên người bị thương nhưng không biểu lộ ra một chút cảm giác tức giận nào, tài nghệ không bằng người ta, hắn nhận sai, thực lực quả nhiên có thể áp đảo tất cả. Tương lai, hắn càng cần phải cường đại hơn.
Mãi đến khi đám người chướng mắt rời đi hết, nam nhân mới cúi đầu nhìn về phía nàng: “Muốn xem buổi đấu giá? Vào thôi?”
Vũ Nhạc mệt mỏi lắc đầu: “Không được, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên trở về đi!”
Nam nhân nhìn sắc trời, gật đầu: “Cũng được, ta đưa nàng về.” Dứt lời, một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa nhanh chóng phi từ trên trời xuống, mà làm cho Vũ Nhạc chấn kinh không phải bản thân xe ngựa mà là người đánh xe, cư nhiên lại là một con rồng vàng, mẹ nó, khoe khoang tới mức này, việc này… Nam nhân chết tiệt, ngươi thật sự rất nhiều tiến sao?
“Lên xe.” Nam nhân một tay nắm lấy eo thon của nữ nhân, nhún chân một chút, nhẹ nhàng bay vào xe ngựa. Kim Long (con rồng vàng) thấy thế, nhẹ nhành xoay người, vững vàng bay lên trời, hướng về phía Tây bay đi…
Nhìn về phía bọn hắn rời đi, Qủa Nhiễm nhịn không được giật giật khóe miệng: Không hổ là chủ nhân, cách rời đi cũng khí phách như vậy!” Ngay sau đó nàng lại than thở: “Vì sao đến cái lông của người yêu ta cũng không nhìn thấy vậy? Đúng là tre già măng mọc mà, hừ!”
“Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi này, nam nhân tốt còn rất nhiều, còn sợ không có phần của Qủa Nhiễm ngươi sao? Đừng ở đây mất mặt nữa, chúng ta cũng mau rời đi thôi?” Mia khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Qủa Nhiễm, kéo nàng nhảy lên Phi Thiên, hướng về phía Thánh Đức bay đi.
Nhìn quý nhân cứ như vậy rời đi hết, ông chủ Lưu Vân Các hơi tiếc nuối lắc đầu, hắn nhìn ra được thân phận hắc y nam nhân kia rất bất thường, chỉ bằng hai người thuộc hạ kia, còn có xe ngựa khí phách như vậy, cho thấy thân phận của hắn không hề đơn giản, nhưng là ai mới được?
“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Vũ Nhạc nhận ly trà ấm từ Thiên Duật Dạ, nhíu mày nhìn bên trong xe ngựa tinh xảo, nam nhân này thật biết hưởng thụ, trà, điểm tâm, sách, có vẻ như hắn đã dời cả thư phòng qua đây.
“Đúng lúc đi ngang qua.” Thiên Duật Dạ mỉm cười, Vũ Nhạc nghe hắn nói xong, lại không nhìn được lườm một cái xem thường: “Nghĩ ta là đứa nhỏ sao? Đúng lúc? Định lừa ai chứ?”
Thiên Duật Dạ nghe vậy, nhịn không được bật cười: “Nữ nhân này, nàng đúng là không hồ đồ chút nào.”
“Sáu người bọn hắn sẽ không đối phó với ngươi chứ?” Vũ Nhạc nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến sáu người vừa rồi, căng thẳng nhìn về phía hắn.
“Nếu có bản lĩnh, cứ đến! Gia chờ bọn chúng.” Nghe nam nhân không chút nghĩ ngợi nói, đột nhiên Vũ Nhạc cảm thấy mình đã lo lắng thừa, bỗng nhiên nghĩ tới một khuôn mặt chẳng chút thay đổi kia, Vũ Nhạc gật đầu nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Có điều, ta cảm thấy cái người Cổ Mặc kia cũng không tệ lắm!”
“Sao? Coi trọng hắn rồi hả?” Thiên Duật Dạ nghe nàng nói vậy, mắt phượng hơi nheo lại, bàn tay bắt đầu vuốt ve mái tóc tuyệt đẹp của mỗ nữ, giọng nói tự tiếu phi tiếu, khiến người khác không rét mà run.
LUYỆN DƯỢC SƯ TRUNG CẤP
“Hừ, coi trọng hắn? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hay ngươi không tin tưởng chính mình?” Vũ Nhạc hơi nâng cằm, nhíu mày nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Thiên Duật Dạ ngắm nhìn mái tóc của nàng, con ngươi đen láy lóe ra ánh sáng nguy hiểm: “Tin tưởng? Không, ta đối với chính mình đương nhiên rất tin tưởng, nha đầu này, đúng là luôn vô tình rải hoa đào, ví dụ như… Xích Diễm, có phải nàng nên đưa hắn ra ngoài rồi hay không?”
Xích Diễm đang ở trong Linh Giới hưởng thụ tắm rửa trong ôn tuyền, nghe được lời nói của Thiên Duật Dạ, giật này mình, sau đó giận tái mặt. Hắn tức tối làm nước nóng dâng cao hơn một thước, nam nhân chết tiệt này đúng là âm hồn bất tán, không để lão tử sống yên ổn một lát hay sao?
Sau thời gian một ly trà, Xích Diễm toàn thân đỏ rực xuất hiện trong xe ngựa sang trọng của Thiên Duật Dạ, nhếch miệng cười gằn, nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Thúc giục, thúc giục cái gì, giống như quỷ đòi mạng, ta chỉ mượn chỗ của nương tử ngươi một chút, hẳn là không phạm vào kiêng kị của ngươi chứ?”
“Ngươi nói xem?” Thiên Duật Dạ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Xích Diễm ngập tràn lạnh lẽo.
Xích Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế đệm, vung tay, một ly trà nóng xuất hiện trên ta, nhưng chưa kịp uống một ngụm, xe ngựa đột nhiên dừng lại, nước trà nóng bỏng cứ như vậy hất trúng khuôn mặt tuấn tú của hắn. Xích Diễm giận dữ ném bốp ly trà xuống, bạo rống với Kim Long: “Giỏi cho loài bò sát chết tiệt, ngươi cố ý đúng không? Ngươi chính là không muốn ta sống tốt phải không? Lão tử uống ly trà mà ngươi cũng ám hại, ngươi để mắt đi đâu vậy hả? Cút ngay vào đây cho lão tử!”
Kim Long khinh miệt liếc hắn một cái, tiếp tục nhanh chóng lên đường: “Nếu ta đi vào thì ngươi còn có được chỗ tốt như vậy sao? Câm miệng, lão tử không rảnh gây gổ với ngươi!”
Xích Diễm còn muốn nói gì, lại bị Vũ Nhạc cắt ngang: “Ta nói ngươi nghe, nếu thật sự hắn tiến vào thì người nào lái xe, chẳng lẽ ngươi cũng có thể lái xe?”
“Gặp quỷ đi, nàng nghĩ gì thế, để ta đường đường là Xà Vương điện hạ lại lái xe cho các ngươi? Tiện nghi cho các ngươi!” Xích Diễm nổi giận đùng đùng trực tiếp cầm lấy bình trà mở ra uống cạn, Thiên Duật Dạ thấy thế, lông mày thanh tú nhíu lại: “Không có tư chất!”
“Ta không có tư chất đó, thì sao chứ? Ai giống như ngươi nam nhân chết tiệt lúc nào cũng thanh cao như vậy?” Xích Diễm càng nói càng tức giận, trực tiếp tu ấm trà, mắt đỏ lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ: “Ngươi kêu lão tử ra đây làm gì? Để nhìn các ngươi ân ái sao? Ngươi xong chưa?”
Thiên Duật Dạ thản nhiên liếc hắn, chỉ về vị trí bên cạnh, môi mỏng cong lên: “Ngồi xuống đi, có chuyện hỏi ngươi.”
Nhìn thấy bộ dáng Thiên Duật Dạ không giống đùa giỡn, Xích Diễm khẽ gật đầu ngồi xuống: “Cõi đời này cũng có chuyện ngươi không biết sao?”
“Bọn họ đều tới rồi, ngươi biết không?” Khóe môi Thiên Duật Dạ vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt trở
nên lạnh lẽo.
"Ha ha, thú vị đấy, thật là náo nhiệt, chưa từ bỏ ý định làm sao dừng lại chứ? Ngươi lo sợ sao?" Xích Diễm vừa mới ra ngoài nên đối với tình huống bên ngoài không biết gì cả, hắn nghe lời Thiên Duật Dạ nói, kích động thiếu nước nhảy cẫng lên. Chuyện vui vẻ nhất cuộc đời của hắn chính là nhìn cái tên khốn kiếp Thiên Duật Dạ không coi ai ra gì này gặp chuyện khó chịu, chỉ có như vậy trong lòng hắn mới có thể thoải mái, nếu không đã bị oán khí của mình làm cho nghẹn chết rồi.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng, nhíu mày nhìn về phía Xích Diễm: "Ngươi thật sự cao hứng?"
Xích Diễm thấy thế, khóe miệng giật giật, ngượng ngùng cười: "Làm sao có thể? Vậy....Ngươi tính đối phó như thế nào với bọn hắn?" Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, lúc ở trước mặt nam nhân này, hắn vẫn nên thu liễm lại một chút.
Môi mỏng của nam nhân nhếch lên: "Cần phải tính sổ một lần, một ngàn năm rồi, chúng ta đã đợi đủ lâu!"
"Ngươi....Muốn làm cái gì? Đừng quên, chúng ta ở đại lục này còn bị phong ấn, nếu sự việc ồn ào lên, phía trên chắc chắn phái người xuống điều tra rõ. Bây giờ Vũ nhi đã là kiếp thứ mười, ngươi đã đợi cả ngàn năm rồi, lại để ý vài chục năm này sao?" Nhìn bộ dáng thật lòng của hắn, Xích Diễm cao giọng, ẩn giấu lửa giận. Một ngàn năm trước, nàng chấp nhận vì hắn trải qua tập thế luân hồi, một ngàn năm sau, nàng chắc chắn sẽ vì hắn không tiếc giá nào, phải trả giá lớn như vậy, bọn hắn thật sự không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Các ngươi đang nói cái gì? Ai có thể giải thích cho ta được không?" Giữa lúc bọn họ nói chuyện, lọt vào tai Vũ Nhạc giống như sương mù, muốn tự động che đậy nhưng giọng nói hai người này quá lớn, nàng không muốn nghe nhưng kìm nén một lúc lâu, Vũ Nhạc rốt cuộc không chịu nổi bão rồi.
Xích Diễm tức cười, lúc này mới nhớ trong xe ngực không chỉ có hai người bọn hắn, khóe mắt hắn hơi hơi giật giật, nhíu mày nhìn về phía Thiên Duật Dạ: "Ngươi suy nghĩ thật tốt đi, có gì cần thì tìm ta, ta đi ra ngoài trước." Dứt lời, thân hình màu đỏ chớp lóe, ra khỏi xe ngực.
Thiên Duật Dạ nhìn bộ dáng của người trước mặt đã buồn bực xoắn xuýt lên, khóe miệng hắn nhếch lên: "Tức giận sao?"
"Không có, ta tôn trọng ý muốn của ngươi." Vũ Nhạc khẽ lắc đầu, nghe trong lời bọn họ ní nàng cũng hiểu đại khái, chẳng lẽ mình reo rắc không ít hoa đào sao? Trời ạ, kiếp trước Yêu Vũ Mị rốt cuộc là nhân vật thế nào?
"Vũ nhi, chờ sau khi nàng cập kê, ta lập tức cưới nàng, được không?" Con ngươi sâu thẳm của Thiên Duật Dạ hơi tỏ vẻ tà mị, làm Vũ Nhạc đỏ mặt lên:"Còn ba năm nữa."
"Thời gian ba năm đủ để nàng trưởng thành." Ba năm, ba năm, khoảng thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ để cho hắn chuẩn bị tốt tất cả!
"Được, ta chờ chính miệng chàng nói cho ta biết." Vũ Nhạc chợt lộ ra một chút ý cười, con ngươi đen láy của Thiên Duật Dạ lóe ra tia nguy hiểm, lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, hắn vươn tay giữ chặt gáy của nàng, đôi môi lạnh áp lên môi nàng ngọt ngào, Vũ Nhạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thiên Duật Dạ. Nụ hôn càng thêm sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nhạc càng thêm đỏ thắm. Sau một hồi lâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai nàng: "Nàng, phải trưởng thành thật nhanh lên."
Vũ Nhạc vừa nghe hắn nói, cáu giận đạp hắn một cước: "Sắc lang, cư nhiên khi dễ nữ nhân, hừ!"
"Ai bảo nàng đẹp như vậy, ta đã nhịn một ngàn năm rồi, nàng có thể tưởng tượng những ngày ta làm hòa thượng không?" Thiên Duật Dạ cố nén rung động trong lòng, giọng nói lại có vẻ buồn bã không biết làm thế nào.
"Chủ nhân, tới rồi." Đúng lúc này, giọng nói rõ to của Kim Long vang lên bên ngoài xe. Vũ Nhạc nghe thấy, đứng lên giống như đang chạy trốn: "Ta đi đây." Nàng vừa mới chuẩn bị vén rèm lên, lại bị cánh tay nam nhân ôm vào trong lòng, hơi thở dồn dập phả vào mặt, khiến tiếng chuông ngân không ngừng vang lên trong đầu Vũ Nhạc: "Chàng....Chàng muốn làm gì? Nói cho chàng biết, nàng chớ làm loạn, nếu không, nếu không ta sẽ không để yên cho chàng."
Nam nhân gợi lên đường cong, khuôn mặt tràn đầy vẻ hào hứng: "Nương tử, nàng muốn đi đâu thế? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy đi sao? Cũng không cùng ta nói lời tạm biệt sao?"
Đầu óc Vũ Nhạc lập tức co rút, tình huống gì đây? Tạm biệt? Hắn kéo nàng lại vì nàng không nói lời tạm biệt với hắn? Này, trời ạ, nam nhân này....
Ngay lúc Vũ Nhạc còn đang sững sờ, đôi môi lạnh giá của nam nhân áp lên trán nàng, tiện đà vỗ vỗ cái mông của nàng: "Tốt rồi, mau trở về đi!"
Mặt Vũ Nhạc đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ, tức giận mắng: "Đồ lưu manh, hừ!" Cư nhiên dám chạm vào mông nàng, thật đáng ghét!
Nam nhân nhìn nàng chạy trốn ra cửa, đôi môi mỏng hình như cong lên một chút: "Nương tử, thành công cách chúng ta không còn xa nữa rồi!"
Trong vòng ba tháng sau, đám người Vũ Nhạc tập trung tại Linh Giới toàn tâm tu luyện. Mà những dược thảo lấy được trong cấm địa cũng được Vũ Nhạc lần lượt thử nghiệm hầu như không còn chút nào, may mà trong quá trình luyện có không ít đan dược quý hiếm được tạo ra, dù vẫn có chút tỳ vết nhỏ nhưng không ảnh hưởng tới công dụng của chúng, điều này cũng làm cho Vũ Nhạc được an ủi phần nào.
Nhìn đống phế liệu chồng chất như núi trong phòng luyện đan, Vũ Nhạc thịt đau như cắt nhìn Linh Tiểu Giới: “Phí tổn này không phải quá lớn chứ?”
“Không tồi, dựa vào thực lực trước mắt của người đã đạt tới trình độ luyện dược sư trung cấp rồi. Luyện dược sư nào không phải thành tài như vậy chứ? Đừng nản chí, ở đại lục này bản thân luyện dược sư đã rất khan hiếm, người có thiên phú như vậy đã là hiếm thấy, tương lai người sẽ ngày càng tốt hơn, tin tưởng bản thân đi.” Linh Tiểu Giới mặc dù rất tiếc nuối những thảo dược kia, nhưng so với kiếp này thì năm đó Yêu Vũ Mị từ không có tiếng tăm gì trở thành luyện dược sư danh chấn thiên hạ, lúc đó chẳng phải cũng như vậy trưởng thành sao? Nghĩ như vậy, sầu lo trong lòng giảm đi không ít.
“Ừm, may mà trong Linh Giới của Xích Diễm cũng có không ít đồ, nếu không ta thật sự muốn thổ huyết rồi. Đúng rồi, các nàng kia sao rồi?” Chính mình cả ngày lẫn đêm ở trong này luyện chế đan dược, đã quên mấy người Mộc Ngư kia rồi.
“Đừng lo lắng, các nàng hiện giờ đang ở trong cấm địa tu luyện, tin rằng gặt hái cũng không tệ.” Vũ Nhạc có thể trực tiếp nhảy từ luyện dược sư sơ cấp lên trung cấp đã là thành tích cực kỳ khó lường, tin rằng mấy nha đầu kia cũng không kém phần mạnh mẽ.
“Ba ngày sau là cuộc thi tân học vien của Thánh Đức và Bá Quyền, người thấy thế nào?” Linh Tiểu Giới đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc, thực lực của các nàng đã đạt từ Tử Vương trở lên, cao hơn Võ Giả ba cấp bậc, khả năng biến thái như vậy nếu cả thiên hạ biết sẽ gây ra ảnh hưởng bậc nào?
“Chúng ta đã quyết định che dấu thực lực, đã áp chế xuống trung kỳ Tử Linh, cuộc so tài học viên mới lần này, chỉ cho phép thắng không cho phép thua, ta còn món nợ cần phải tính nữa!” Vũ Nhạc nhớ tới kẻ đầu sỏ khiến nàng rơi xuống khe núi, đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện giờ đã qua hai năm, nữ nhân kia cũng nên trả nợ rồi, còn có mẫu thân thần bí của mình nữa, cũng đến lúc đi tìm hiểm rồi.
“Các người cân nhắc kỹ là được, được rồi, thời gian cũng không còn sớm, người nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!” Linh Tiểu Giới nhìn đôi mắt mệt mỏi của Vũ Nhạc, không nhịn được thúc giục, những ngày qua nàng chỉ lo chế thuốc, một giấc ngủ an ổn cũng không có, thật làm cho người ta đau lòng.
***
“Được, vậy ta đi nghỉ trước, sau khi họ ra ngoài thì ngươi hãy gọi ta.” Vũ Nhạc ngáp một cái, bay thẳng về phía phòng ngủ trên lầu ba. Linh Tiểu Giới nhìn theo bóng lưng nàng biến mất sau khúc quanh cầu thang, sau đó mới xoay người nhìn về phía Đồ Lạp Lạp: “Ngươi không hỏi Thiên chủ nhân một chút đi, là chuyện gì xảy ra với thân thể của ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com