Phiên ngoại
Phiên ngoại 1: Nguồn gốc của ‘muộn tao nam’.
Edit: Pt a.k.a Ring.
”Tôi nói Vương gia, anh mang tôi xuất cung tôi rất cảm tạ, bất quá chúng ta bây giờ một chút cũng không giống bước chân vào giang hồ a.” Thư Dao cả người bị Điền Triết Dực túm lấy, cặp một bên i như bao quần áo.
Nhìn cảnh vật hai bên lùi lại không ngừng, cũng may năng lực chịu đựng của cô tương đối khá, trước đây cũng hay chơi trò chơi cảm giác mạnh, nếu không bây giờ còn có thể bình tĩnh đối thoại với hắn như vậy chắc.
“Ta là Điền Triết Dực.” Hồi lâu, Điền Triết Dực mới mở miệng nói một câu.
“Muộn tao nam.” Thư Dao bất đắc dĩ nói, trong tình trạng này, nếu phản kháng sẽ càng khó chịu, đã như vậy cô cứ nhất quyết coi mình là bao quần áo chắc đỡ hơn.
“Muộn tao nam là cái gì?” Điền Triết Dực vẫn bay nhanh như trước, đảo mắt đã nhảy qua mấy thước, bất quá cũng nhính ra chút thời gian liếc mắt nhìn Thư Dao.
“Là chỉ nam nhân bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, kỳ thực tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa.” Thư Dao vẫn đạm nhiên như trước, lại nói, chính mình đang nằm trong tay hắn, có chạy cũng không thoát.
“Ngươi không sợ ta hiện tại buông tay ném ngươi xuống?” Điền Triết Dực ngừng lại, dưới chân là cành cây to, cách mặt đất vài thước.
“Anh rốt cuộc cũng dừng lại.” Thư Dao ngẩng đầu, vẻ mặt gian kế thực hiện được “Nói đi, chúng ta đi đâu, nếu mang tôi đi thì cũng nên nói lộ trình tôi biết với a.”
“Chúng ta đi Tây Vực.” Điền Triết Dực nhìn trên mặt Thư Dao không có chút ý tứ e ngại, nghi hoặc nói “Ngươi lúc mới thấy ta không phải rất sợ sao?”
“Biết anh là người thì sợ gì nữa?” Thư Dao trắng mắt nhìn “Ngày đó tôi còn tưởng là thứ gì không chân nói chuyện với tôi, nếu không thì sao phải sợ?”
“Thì ra ngươi sợ quỷ.” Điền Triết Dực không nói gì nữa, tiếp tục vận công mang Thư Dao đi.
“Tôi nói muộn tao nam, anh chạy như vậy là muốn chạy đến khi nào a. Nói gì cũng nên có con ngựa hay gì gì chứ.” Thư Dao dị thường phiền muộn nói. Vốn tưởng có thể giống trong tiểu thuyết, một người một kiếm bước vào giang hồ, không ngờ lại bị coi như bao quần áo xách tới xách lui, bi ai a…
“Ở đây cưỡi ngựa không được, Tật Lôi của ta ở dịch quán phía trước.” Điền Triết Dực nhàn nhạt nói, bất quá hắn cũng không ngờ lực nhẫn nại của Thư Dao lại tốt như vậy, mấy ngày qua ngoại trừ lúc ăn cùng nghỉ ngơi, hắn đều mang theo cô đi như vậy. Vậy mà dọc đường cô cũng không có một câu oán hận, ngoại trừ không có việc gì thì thích lải nhải.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 1.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Có thể cưỡi lừa được không, tôi cho tới bây giờ chưa từng…” Một câu của Thư Dao còn chưa nói xong, hắc mã bên dưới đã động đậy, hí một tiếng thật dài tỏ vẻ bất mãn.
“Nói ngươi hai câu làm gì dữ vậy, còn muốn đá hậu nữa hả?” Thư Dao từ trên Tật Lôi cao lớn nhảy xuống, quay đầu lại còn không quên kích thích nó.
“Tật Lôi là liệt mã có huyết thống cao quý, ngươi nói nó như vậy, nó sẽ trả thù ngươi.” Điền Triết Dực nhìn Tật Lôi đang giậm giậm chân hừ mũi. Từ lúc hắn tìm được Tật Lôi, tốc độ đi Tây Vực của hai người cũng nhanh lên không ít.
“Kiêu ngạo khiến người thất bại, ngựa cũng vậy, thực sự là chủ nào tớ nấy.” Thư Dao bước đến bên dòng suối nhỏ, vốc nước lên rửa mặt.
Đối với công kích của Thư Dao, Điền Triết Dực đã lười đáp lại. Bất quá dọc đường có cô líu ríu như vậy, lộ trình cũng trở nên thú vị không ít.
“Tôi nói, anh đi Tây Vực tìm thuốc giải cho Hủ Liên à?” Rửa mặt xong, Thư Dao nhàn nhã ngồi xuống tảng đá bên dòng suối.
“Ừm.”
“Như vậy có phải anh vẫn còn thích Hủ Liên hay không?” Thư Dao vẻ mặt nhiều chuyện.
“Ngươi rất quen thuộc với Hủ Liên sao?” Điền Triết Dực hỏi lại.
“Tuy không phải rất thân thuộc, nhưng đã tới đây thì cũng là người một nhà rồi.” Thấy Điền Triết Dực chuyển sang chủ đề khác, Thư Dao nghĩ quan hệ giữa hai người cũng khá phức tạp
“Hủ Liên là người ở đâu?”
“Người Địa cầu.” Thư Dao không cần suy nghĩ đã trả lời Điền Triết Dực.
“Cái gì người Địa cầu?”
“Cùng người cổ đại như anh nói chuyện, khác biệt đúng là sâu như rãnh Mariana
*
.”
(R: rãnh Mariana: rãnh biển sâu nhất thế giới đã biết cho đến giờ).
“Hủ Liên không phải là tiểu thư Nam Cung gia sao?” Điền Triết Dực biết Thư Dao thường sẽ nói ra một ít từ ngữ kì quái, cho nên không thèm hỏi nhiều.
“Quan tâm người ta đến vậy a?” Thư Dao nhặt một viên đá, biểu tình trêu đùa nhìn Điền Triết Dực.
Gương mặt Điền Triết Dực co quắp một chút, đột nhiên có ý muốn một chưởng đánh chết cô. Dù hắn không phải quân tử nhưng trước giờ vẫn chưa từng có ý muốn đả thương nữ nhân. Vậy mà người trước mắt cứ khiếu chiến nhẫn nại của hắn, còn mang vẻ mặt đương nhiên.
“Nhìn sắc mặt anh không phải muốn đánh tôi chứ, anh đối xử với thục nữ như vậy đúng là không có thiên lý a?”
“Hừ” Điền Triết Dực hừ lạnh một tiếng. Nếu cô là thục nữ, như vậy sẽ không có quân tử hảo cầu
*
rồi.
(R: ý trong câu ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, nghĩa thì chắc ai cũng biết rồi).
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 2.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Muộn tao nam.” Một mực bôn ba trên đường, khó tránh khỏi sẽ buồn chán, đặc biệt là khi đi cùng tên Điền Triết Dực âm dương quái khí này. Thư Dao thầm nghĩ cùng hắn đi thật sự là một sai lầm.
“Nửa canh giờ nữa đến biên thành Tây Vực, đến lúc đó là có thể nghỉ ngơi rồi.”Không nhìn đến mặt Thư Dao, Điền Triết Dực nhàn nhạt nói.
“Anh một ngày đêm nói như vậy không thấy nghẹn chết sao?”
“Ngươi một ngày đêm nói nhiều vậy không khát nước sao?” Điền Triết Dực liếc mắt nhìn Thư Sao, so sánh với Hủ Liên, nữ nhân này phiền phức hơn không phải một chút. Chí ít, lấy tính cách Hủ Liên sẽ không lải nhải như vậy.
“Anh chê tôi phiền vậy mang tôi đi làm chi.” Thư Dao không chút chịu thua trừng lại Điền Triết Dực. Điền Triết Dực trầm tư một lúc, hắn vì sao muốn mang cô ra chứ, khó hiểu…
Kỳ thực lúc đầu hắn cũng không có dự định mang Thư Dao đi Tây Vực, nhưng tình huống khẩn cấp cũng chỉ có thể điều chỉnh lại kế hoạch cũ. Vốn quen độc hành, hắn không biết nên chiếu cố cô như thế nào, cũng may Thư Dao chịu được, nếu không đã sớm ngã xuống.
Thấy Điền Triết Dực không trả lời, trong lòng Thư Dao trầm xuống, chẳng lẽ hắn thực sự ghét bỏ cô? Thư Dao cứng đầu không thèm nói nữa, chỉ tùy ý để Điền Triết Dực phi ngựa đi.
Lại qua vài ngày, Điền Triết Dực cảm thấy càng ngày càng không thích hợp. Làm sao mà vài ngày nay không thấy Thư Dao lảm nhảm nữa, tuy thanh tịnh nhưng hắn lại thấy thiếu cái gì.
“Rất nhanh sẽ đến biên thành, đến lúc đó ngươi muốn nhìn một chút không?”Điền Triết Dực cúi xuống nhìn Thư Dao ngồi trước.
“Tùy tiện.” Nhẹ giọng nói hai chữ đơn giản.
Điền Triết Dực nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ là tăng tốc độ nhanh hơn.
Mấy ngày nay ngoại trừ những lúc cần phải nói, còn lại Thư Dao đều là lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa. Xóc nảy mấy ngày khiến cô khó chịu, dù thân thể cô tốt, nhưng cuộc sống ở hiện đại làm gì có vụ mỗi ngày cưỡi ngựa như vậy.
Thư Dao nhìn cảnh vật lùi về sau, thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, cô từ từ nhắm mắt lại cảm nhận xóc nảy trên ngựa. Đợi đến khi Điền Triết dực tìm được thứ hắn cần, cô sẽ cùng hắn mỗi người một ngã.
Điền Triết Dực tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Thư Dao, chỉ nghĩ bộ dạng yên tĩnh của cô rất tốt, không biết đây là dấu hiệu xa cách.
Mai ta k onl được nên hẹn giờ post 3 chương nữa r'. Cũng giờ này, 7h tối.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 3.
Edit: PT a.k.a Ring.
Lúc gần chạng vạng, Điền Triết Dực cùng Thư Dao đã đến thành thị lớn nhất Tây Vực. Khí hậu khô hanh cùng tường cao chót vót chính là ấn tượng đầu tiên của Thư Dao với chỗ này, quả nhiên có là có phong vị của một nước khác
Tiểu thương cùng dân chúng trên đường đều đội một loại mũ có hình dạng đặc biệt, mà nữ tử thì lại đeo khăn che mặt. Cho dù đã trễ như thế, trên đường vẫn rất náo nhiệt. Tuy Thư Dao rất muốn ngừng lại ngắm ngía một chút, nhưng nhìn gương mặt của Điền Triết Dực bên cạnh, ý tưởng đó đã bị cô quăng vào trong xó.
Lại nói đợi đến khi anh xong việc, tôi có thể một mình ở lại chỗ này từ từ chơi. Thư Dao âm thầm lên kế hoạch, bất quá có một vấn đề cô không nghĩ tới, đó là cô căn bản không có tiền.
Điền Triết Dực mang nụ cười có chứa đao kiếm hỏi vài người qua đường đã có được đáp án mong muốn. Không ngờ Tây Vực Độc Thần này lại dễ tìm như vậy, ở ngay trong khách điếm bình dân thành Bắc.
Điền Triết Dực lạnh lùng cười, ngay cả mấy người Tây Vực ở bên cạnh nhìn lén hắn cũng phải hoa dung thất sắc. Thư Dao ở phía sau cười trộm vài tiếng, trong lòng lại thầm mắng hắn lưu manh.
“Đi.” Đơn giản nói một tiếng, Thư Dao đã bị hắn ôm lên ngựa. Vốn Thư Dao định ăn mừng mình đã thoát khỏi khốn khổ, không ngờ giờ lại tiếp tục .
Tật Lôi phóng nhanh trên đường, dấy lên từng trận bụi cát vàng, trong chốc lát trên đường không ai dám ngăn cản họ. Rất nhanh họ đã đến khách điếm trong lời người qua đường nói, Điền Triết Dực xoay người xuống ngựa, vọt thẳng vào trong. Thư Dao nhảy xuống theo, xoa mông rồi cũng chậm rì rì đi vào.
“Khách quan cần gì ạ?” Lão bản khách điếm vừa thấy Điền Triết Dực hùng hổ tiến vào liền bật người đứng dậy nghênh tiếp.
“Tây Vực Độc Thần ở nơi nào? Bảo hắn ra đây cho ta.” Thanh âm Điền Triết Dực không lớn, nhưng toàn bộ người trong khách điếm đều nghe rõ ràng.
“Vị khách quan này, cái kia…” Không đợi lão bản nói xong, ánh mắt Điền Triết Dực đã ngăn lão lại. Vừa thấy đối phương như vậy, lão bản hé ra gương mặt đau khổ, khách điếm của hắn hôm nay sợ là không ổn rồi.
“Tiểu huynh đệ, thẳng hô biệt hiệu của lão hủ như vậy, ngươi là người thứ nhất a.” Trong góc là một bàn hai người, một là lão đầu ăn mặc rách rưới, bên cạnh lão lại là một nam nhân mặt mũi thanh tú.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 4.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Hừ, ta quản lão là ai.” Điền Triết dưc hừ lạnh một tiếng, Thư Dao thấy khách nhân xung quanh đã chạy gần hết, liền tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống.
“Thanh niên cũng không nên manh động a.” Lão đầu vừa nói vừa bay nhanh đến ném thứ gì đó vào Điền Triết Dực.
Điền Triết Dực cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt, mấy thứ bụi phấn kia bay ngược trở lại, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, lão nhân kia đã ngã xuống.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, cằm Thư Dao rớt xuống, một chút cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn lão đầu lăn trên mặt đất, nam nhân trẻ tuổi kia liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh lão.
Không bao lâu, trên người lão đầu đã nổi lên điểm đỏ, có vẻ vô cùng thống khổ, mũi hồng của lão lại càng đỏ lên. Nam nhân trẻ tuổi thấy vậy, từ trong lòng lấy ra một bình sứ đặt dưới mũi lão.
Điền Triết Dực nhìn tất cả cũng không ngăn cản, lão đầu lại phi hướng hắn một độc châm. Bất quá tốc độ của lão đối với hắn chỉ như vứt một cánh hoa, cho nên hắn nhanh chóng đẩy độc châm trở lại.
Nhìn bộ dạng lão đầu đã từ từ bình phục, Điền Triết Dực lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng ta nên nói chính sự rồi.”
“Không ngờ ta lăn lộn giang hồ lâu như vậy, hôm nay lại thua độc của chính mình.” Mấy nốt đỏ trên người lão đầu còn chưa lặn hết, nhưng thân thể tựa hồ đã ổn định.
“Bớt nói nhảm đi, đem giải dược của bí dược lấy ra đây.” Đưa tay ra, Điền Triết Dực cũng không nói thêm gì.
“Ngươi là người thứ hai hỏi ta, bất quá ta thực sự không có chế ra giải dược.” Lão đầu trong lòng đau khổ. Người đến lần trước ngoại trừ chút lạnh lùng ra thì rất dễ nói chuyện, không ngờ nam nhân này lại giống như Diêm Vương, mạng già của lão sợ là khó giữ được rồi.
“Không có?” Điền Triết Dực nhướn mi, khóe miệng giơ lên, lộ ra nụ cười hoàn mĩ. Nụ cười này, làm Thư Dao vẫn ở một bên nhìn đến ngây người. “Không có, lão xuống dưới hỏi thần y đi.”
Lời này vừa nói ra, lão đầu thực sự là mặt như giấy vàng. Phải biết thần y trong miệng hắn đã chết lâu rồi, như vậy ý tứ của hắn không phải là muốn mạng của lão sao, này nên làm thế nào mới phải a…
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 5.
Edit: PT a.k.a Ring.
Thư Dao khẩn trương nhìn ba người, muộn tao nam này sẽ không xuống tay thật chứ. Tuy đã thấy thủ đoạn của hắn, nhưng tình huống lần có vẻ nghiêm trọng hơn a.
“Vị anh hùng này, tuy rằng lão hủ không có biện pháp, nhưng đồ đệ Hạo Trạch của ta nhất định có. Hắn không chỉ học xong tất cả tài nghệ của lão hủ, mà còn đột phá hơn.” Để bảo mệnh, lão đầu đem nam tử trẻ tuổi bên cạnh đẩy ra.
Điền Triết Dực tiến lên quan sát nam nhân nọ, tựa như đang xác định xem lời lão nói có đáng tin hay không. Bất quá vừa thấy động tác giải độc của người gọi là Hạo Trạch này, đúng là không giống một đệ tử đơn giản.
“Nếu lời lão nói không phải sự thật, như vậy lần sau gặp ta chính là ngày chết của lão.” Điền Triết Dực nhàn nhạt nói một câu, xách Hạo Trạch lên như xách con gà. “Cho dù chạy đến chân trời góc bể, Điền Triết Dực ta nhất định cũng sẽ tìm được lão.”
“Trời, Điền Triết Dực…” Lão đầu nghe hắn nói vậy, nhất thời sợ đến ngồi bệch xuống đất“Vũ vương, Điền Triết Dực…”
“Đi.” Mang theo Hạo Trạch, Điền Triết Dực nhìn thoáng qua Thư Dao.
“Chờ một chút, tôi muốn nói cái này.” Thư Dao đứng lên, bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội nữa. “Anh trở về đi, tôi ở lại chỗ này.”
Nghe Thư Dao nói, mắt phải Điền Triết Dực giật giật, tựa hồ không ngờ cô sẽ nói vậy. “Ngươi muốn lưu lại?”
“Anh cũng xong chuyện muốn làm rồi, như vậy nhanh đi tìm Hủ Liên đi. Tôi còn muốn tiếp tục hành trình ra giang hồ của tôi.” Thư Dao hùng hồn nói, nhưng khi thấy vẻ mặt Điền Triết Dực thay đổi liền có một cảm giác không rõ.
“Muốn lưu lại cũng được, ngươi có tiền sao?” Câu nói đầu tiên đã khiến Thư Dao ngẩn ngơ. Đúng vậy, sao cô lại không nghĩ tới chứ.
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong, Điền Triết Dực quăng Hạo Trạch lên ngựa, quay lại nhìn Thư Dao vẫn cúi đầu không nói, hắn vươn một tay.
“Hừ, tôi cũng không tin không có anh tôi sống không được.” Thư Dao hét lên với Điền Triết Dực, nổi giận đùng đùng chạy đi.
“Không có ta, ngươi có thể sống sót sao? Ta lại muốn nhìn ngươi có cách gì.”Vẻ mặt Điền Triết Dực không thay đổi, nhưng từ nụ cười của hắn có thể thấy được, hắn hiện tại đang vô cùng tức giận.
Ta thấc mắc bạn Hạo Trạch nói nhiều vậy mà sao vẫn im ru từ đầu đến giờ nhỡ.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 6.
Edit: PT a.k.a Ring.
Chạy chưa bao xa, Thư Dao đã hối hận rồi. Tại nơi không quen không biết này thì làm sao mà sống đây. Nhìn người chung quanh càng ngày càng ít, Thư Dao bắt đầu lo lắng.
“Không như vậy thì muộn tao nam chắc sẽ khẳng định mình phải cùng anh ta đi, mình là người không có chính kiến như vậy sao.” Thư Dao vừa đi vừa lầm bầm“Đều do muộn tao nam, tức chết mình.”
Thư Dao ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cô tựa hồ chạy vào một cái hẻm vắng nhỏ rồi. Thầm nghĩ không tốt, trong hoàn cảnh này nhất định sẽ có kẻ xấu xuất hiện.
“Đại ca, huynh xem cô nàng này lớn lên không tệ. Chúng ta bắt nàng đến Lệ Xuân Viên bán lấy vài phân tiền, huynh thấy sao?” Vừa định đi, hai gã đại hán say rượu đã bước đến.
“Nói rất hay, không có rượu sao được, đem nàng bán đi rồi hai huynh đệ chúng ta tha hồ khoái hoạt.” Tên có râu nói to, hai ánh mắt gian tà đáng giá Thư Dao.
Thư Dao thoáng chốc lạnh cả lưng, vừa nhắc là có liền vậy. Cô trấn định lại một chút, nhìn hai gã đại hán một trái một phải tiến tới.
“Có chuyện gì thì thương lượng nha, hai vị vừa nhìn đã biết là anh hùng hảo hán, sao có thể ra tay với một thiếu nữ như tôi chứ.” Thư Dao xanh mặt, nói ra chuyện mà ngay cả cô cũng không tin. Tuy không thích gạt người, nhưng gặp phải tình huống này cũng chỉ có thể kiên trì nói dối.
“Hai người chúng ta đương nhiên là anh hùng hảo hán rồi, cô nương nhỏ tuổi như vậy đi một mình sao được, hay là để huynh đệ chúng ta hộ tống thế nào?”Hai gã đại hán hiển nhiên sẽ không bỏ qua miếng thịt béo đã đưa đến miệng là Thư Dao.
Bị hai gã đốc xúc, Thư Dao mơ hồ đã nghe được tiếng gọi mời khách của nữ nhân cùng tiếng cười ngả ngớn của nam nhân. Thư Dao càng bước càng ngắn, cuối cùng cũng không dám động nữa.
“Ta đi, ta tự mình đi.” Thư Dao bất đắc dĩ đi ra trước, nhìn hẻm nhỏ phức tạp này cũng không biết chạy trốn chỗ nào. Cô suy nghĩ một chút, nhất định phải chạy trốn được trước khi đến Lệ Xuân Viên, nếu không cô sẽ thực sự xong đời.
“Đi mau, ca ca đang vội.” Một đại hán cười to vài tiếng, thúc giục Thư Dao. Hiển nhiên là biết đường không còn xa, đã rục rịch hưng phấn lên.
Thư Dao nhất thời tuyệt vọng, phía trước còn có một ngã rẽ nữa là đến Lệ Xuân Viên rồi. Cô hầu như đã ngửi được mùi son phấn tầm thường của các nữ nhân ở đó.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 7.
Edit: PT a.k.a Ring.
”Chờ chút.” Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó, chủ nhân của thanh âm cũng không nhanh không chậm đi tới.
Thư Dao nhìn lại, đây chẳng phải là muộn tao nam cô đã thầm nguyền rủa cả trăm ngàn lần sao. Trong phút chốc thấy hắn, Thư Dao có cảm giác như thấy được người thân của cô.
“Điền Triết Dực.” Thư Dao thầm gọi, vừa rồi nếu không bỏ đi, giờ chắc cũng không có chật vật như vây.
Điền Triết Dực nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thư Dao, hai gã đại hán bên cạnh cô không thèm để ý, cất tiếng quát to “Dựa vào tên tiểu bạch kiểm * ngươi, cũng muốn đoạt đường tiền của hai người bọn ta sao?”
(R: tiểu bạch kiểm: loại con trai trắng trẻo, nhìn như thư sinh)
“Muốn ta cứu ngươi sao?” Điền Triết Dực không thèm để ý đến hai tên lưu manh, chỉ nhìn chằm chằm vào Thư Dao đang cúi đầu.
Thư Dao ngẩng đầu, nhìn biểu tình của Điền Triết Dực, cô biết lúc này chỉ có hắn mới có năng lực cứu cô. Đang lúc cô định mở miệng thì Điền Triết Dực lại nói một câu.
“Ngươi cầu ta, ta sẽ giúp ngươi.”
“Có lầm hay không a?” Thư Dao nghe xong, nhất thời trợn to hai mắt nhìn. Thấy Điền Triết Dực cũng không giống như đang nói giỡn, gương mặt Thư Dao nghẹn đến đỏ bừng.
Tên này vậy mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn cô cầu hắn. Nhưng lỡ như hắn mất hứng thì cô phải làm sao bây giờ?
“Tiểu tử thối, dám không đem hai người bọn ta để vào mắt.” Nhìn hai gã làm ra vẻ muốn nhào lên, Điền Triết Dực chỉ là nhẹ tránh đi.
“Không nói gì thì ta đi đây.” Điền Triết Dực phong khinh vân đạm nói.
“Tôi cầu anh là được chứ gì.” Thư Dao xiết chặt nắm tay, nhỏ giọng như muỗi kêu nói.
“Cầu người mà không có thành ý như vậy sao?” Trên mặt Điền Triết Dực lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy không phải vì phẫn nộ hay gì khác, đơn giản là do hắn muốn cười.
“Tôi cầu anh, Điền Triết Dực.” Thư Dao hét lớn một tiếng, hai gã đang định chạm vào Điền Triết Dực cũng chuyển lực chú ý sang cô.
“Được rồi, ngươi nếu đã cầu ta. Ta tất nhiên sẽ không bàng quang đứng nhìn.”Điền Triết Dực quay đầu nhìn hai tên lưu manh, vừa khoát tay một cái, trên gáy hai gã đã có hai vệt đỏ hồng. Đại hán khỏe mạnh như trâu cứ như vậy ngã xuống, không còn dấu hiệu của sự sống.
Nếu có người tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được trên trán hai gã cắm hai cây ngân châm rất nhỏ.
Tui trân trọng thông báo cho bạn ĐTD là hình tượng ga-lăng của bạn trong lòng tui từ đầu truyện tới giờ đã đổ cái rầm không còn một mống.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 8.
Edit: PT a.k.a Ring.
Điền Triết Dực vốn cũng không định buông tha hai tên lưu manh, dơ bẩn như vậy, còn gọi hắn là tiểu bạch kiểm. Quan trọng nhất, dám có ý định bán Thư Dao vào thanh lâu.
“Để bọn hắn chết trực tiếp như vậy tựa hồ có chút nhân từ rồi.” Điền Triết Dực có chút hối hận chính mình vừa rồi xuống tay quá nhanh.
“Cảm tạ.” Thư Dao không nhìn đến hai gã lưu manh đã trở thành thi thể, cô nhẹ nói lời cảm ơn, sau đó hoàn toàn im lặng.
Điền Triết Dực có chút không rõ nhìn Thư Dao, cô khi nào thì khách khí như vậy. Bất quá hắn cũng không để ý nhiều, chỉ là ôm lấy Thư Dao, dùng tốc độ nhanh nhất về khách điếm.
Đêm nay xem ra chỉ có thể ở tại khách điếm rồi, hắn trước tiên đem nam nhân gọi là Hạo Trạch kia nhốt vào phòng, nói hắn nếu dám chạy thì chờ bị hủy xương cốt đi.
“Ngươi trước chờ ở đây, ta đi mướn thêm một phòng.” Điền Triết Dực lúc trở về là từ cửa sổ đi vào, đương nhiên không có cách nào hỏi lão bản mướn thêm một gian phòng hảo hạng.
Thư Dao ngồi trong phòng không nói gì, đầu vẫn cúi thấp. Nhưng Hạo Trạch ngồi một bên lại mở miệng trước. “Xin hỏi, ngươi là đang khóc sao?”
Điền Triết Dực sau khi ra ngoài dặn dò lão bản xong, quay người chuẩn bị lên lầu. Đúng lúc này hắn cúi đầu thấy trên y phục của mình ướt một mảng. Điền Triết Dực nghi hoặc nhìn chỗ ẩm ướt, là bị từ lúc nào?
“Ô…” Lúc Điền Triết Dực lần thứ hai trở lại gian phòng, chỉ thấy Thư Dao đang ôm Hạo Trạch khóc rống. Điền Triết Dực nhất thời có loại ý nghĩ muốn giết Hạo Trạch, bất kể hắn có thể cứu được Hủ Liên hay không.
“Anh làm gì vậy?” Thấy Hạo Trạch một khắc trước còn bị cô ôm, bây giờ đã bị hung hăng ném ra ngoài cửa, đôi mắt đỏ lên vì khóc của Thư Dao trừng Điền Triết Dực.
“Nói cho ta biết, sao ngươi khóc?” Điền Triết Dực kiềm chế lửa giận trong lòng, lãnh tĩnh hỏi.
“Tôi cầu anh rồi, tạ ơn cũng tạ ơn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Thư Dao quẹt nước mắt trên mặt, cau mày quát Điền Triết Dực.
“Ngươi lại vì nam nhân vừa quen biết này mà khóc?” Giọng nói Điền Triết Dực càng âm lãnh, ngón tay chỉ vào Hạo Trạch đang chậm rãi đứng lên gần đó.
“Anh cái gì cũng không hiểu, tôi vì sao phải giải thích với anh. Anh là gì của tôi chứ?” Thư Dao nhìn Hạo Trạch ngã đến mơ hồ, lập tức chạy tới kiểm tra thương thế của hắn.
Làm lá chắn rồi làm bao cát, bây giờ lại là nhân vật bị hiểu lầm. Bạn Hạo Trạch quá thảm *mặc niệm cho bạn*.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 9.
Edit: PT a.k.a Ring.
”Hạo Trạch, ngươi không sao chứ?” Nhìn Hạo Trạch đang nhếch miệng, Thư Dao thầm mắng Điền Triết Dực không có nhân tính. Này rõ ràng là ngược đãi người khác mà, Hạo Trạch gầy nhom như vậy sao có thể chống lại hắn chứ.
Điền Triết Dực nhìn bộ dạng thân mật của hai người, hít sâu mấy lần cũng không kiềm chế được lửa giận.
“Ta không sao.” Cảm giác được sát khí nồng đậm, Hạo Trạch bất đắc dĩ bảo trì khoảng cách với Thư Dao. Hắn là chọc ai nên họa vậy? Đầu tiên là bị sư phụ bán đứng, bây giờ lại bị nam nhân kinh khủng này coi như tình địch.
“Ta là người như thế nào?” Điền Triết Dực tự hỏi lại, hắn tiến lên từng bước, xách Hạo Trạch rời đi. “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn đi tiếp.”
“Vị hảo hán này, ta thực sự không thể ở cùng một phòng với ngài.” Hạo Trạch vừa nghe Điền Triết Dực nói lập tức huơ tay kháng nghị, đáng tiếc hắn ngay cả đất cũng không chạm được.
“Thế nào, ngươi là muốn ở cùng phòng với nàng?” Nghe Hạo Trạch nói, tay kia của Điền Triết Dực đã đặt lên cổ Hạo Trạch.
“Không, không có. Ta sẽ không chạy, để ta ở gian phòng bên cạnh các người đi.” Hạo Trạch bị bóp cổ đến trợn trừng mắt, hắn tin tưởng chỉ cần Điền Triết Dực muốn, cái cổ của hắn sẽ bị chặt đứt ngay lập tức.
“Hừ, ngươi tốt nhất không nên đùa với ta.” Điền Triết Dực buông lỏng tay, kéo Hạo Trạch như kéo bao tải đi ra.
Trong phòng vắng lặng chỉ còn lại mình Thư Dao ngồi trên giường, bên ngoài đã hoàn toàn an tĩnh lại. Thư Dao cứ ngồi như vậy cả một đêm, cả người động cũng không động một chút.
Ngoài cửa sổ dần sáng lên, đôi mắt cô cũng chuyển dời, cánh môi khô nẻ chậm rãi mở ra: “Quả nhiên là cái gì cũng không biết a, lần này trở lại cung sẽ nhờ Hủ Liên an bày một chút, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”
Thư Dao vẫn không thể bình tĩnh được, cô dù sao cũng là một nữ nhân. Ở đây không thể so với hiện đại, tại hiện đại còn có trị an tương đối tốt. Tại cổ đại hoàn toàn xa lạ này còn chưa tồn tại xã hội do đạo đức cùng lý trí chi phối. Người không có năng lực phản kháng như Thư Dao, tình huống một thân một mình bị bán đi cũng không ít.
Nhưng mà thật vất vả thấy Điền Triết Dực, hắn vậy mà lấy đó áp chế cô. Dường như đối với hắn, sinh mệnh của một người đều không đáng nhắc tới như vậy, chỉ cần hắn vui vẻ, ai cũng có thể mất mạng.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 10.
Edit: PT a.k.a Ring.
Điền Triết Dực cùng Thư Dao ngồi trên lưng Tật Lôi, mà Hạo Trạch lại ngồi trên một con ngựa khác. Rất hiển nhiên, Hạo Trạch cũng chưa từng cưỡi ngựa, hắn sắc mặt trắng bệch nhìn thẳng phía trước, không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ đêm đó, Thư Dao cũng không mở miệng nữa. Đối với cô, việc muốn làm nhất lúc này là nhanh trở lại Hoàng cung. Mà Điền Triết Dực lại là mang một bụng lửa giận không biết phát hỏa với ai, phải biết hắn từ nhỏ đến giờ vẫn chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy.
Đối mặt bộ dạng ôn hòa của Thư Dao, ngay cả lời hắn nói cô cũng không đáp lại. Qua ba ngày như vậy, Điền Triết Dực thầm nghĩ Thư Dao tựa hồ có gì đó không thích hợp.
“Hạo Trạch, ngươi mau tới đây nhìn xem có phải Thư Dao bệnh rồi không?”Thư Dao lúc này đã hoàn toàn ngã vào lòng Điền Triết Dực, gương mặt trắng bệch, đôi môi không có huyết sắc. Điền Triết Dực nhất thời luống cuống tay chân cho Tật Lôi dừng lại, ôm Thư Dao chạy đến trước mặt Hạo Trạch.
Bàn tay Hạo Trạch còn chưa chạm đến cổ tay Thư Dao đã bị ánh mắt lạnh như băng của Điền Triết Dực bắn tới, này không bắt mạch làm sao xem bệnh được a…
“Ngươi chạm đến mặt nàng làm chi.” Lúc Điền Triết Dực thật vất vả mới để Hạo Trạch bắt mạch, lại nhìn đến tay Hạo Trạch đang hướng đến mặt Thư Dao. Điền Triết Dực lui về phía sau một bước, tuy không còn tay đề đánh nhưng chân thì vẫn có.
(R: ở đây bạn ĐTD đang ôm bạn TDao nên mới nói là k có tay).
“Ngươi thích nàng, ta sẽ không tranh với ngươi, ngươi rốt cuộc có muốn nàng khỏi bệnh hay không?” Hạo Trạch lúc này đã không thể quản được phương thức theo đuổi quỷ dị của Điền Triết Dực, trong mắt hắn bây giờ, có thể chữa cho Thư Dao là được rồi.
“Tốt nhất không có.” Điền Triết Dực đơn giản nói bốn chữ, hắn vậy mà lại không phản đối lời Hạo Trạch. Ngược lại, nghe Hạo Trạch nói vậy, trong lòng hắn lại kiên định lên.
Vô cùng không đành lòng nhìn Hạo Trạch sờ trán Thư Dao, hắn ôm cô càng chặt. Người Thư Dao rất nóng, sợ là gần đây đi quá nhanh khiến cô nhiễm thương hàn.
Điền Triết Dực nhìn chung quanh, cách trạm dịch kế tiếp còn một đoạn đường. Tốt nhất là phải đến được đó trước khi mặt trời lặn, nếu không với tình trạng hiện tại của Thư Dao sợ là không thể thích ứng.
“Ngươi đem phương thuốc cho ta, ta đi trước tìm dược.” Điền Triết Dực giao Thư Dao cho Hạo Trạch, hỏi xong phương thuốc liền phóng lên Tật Lôi phóng đi như bay. “Đi nửa canh giờ nữa là đến trạm dịch rồi, ngươi cầm lệnh bài của ta bảo người chỗ đó chuẩn bị sẵn phòng hảo hạng.”
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 11.
Edit: PT a.k.a Ring.
Hạo Trạch vốn không thường cưỡi ngựa, một đường này hắn vừa đi vừa run sợ. Hắn biết nếu Thư Dao xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
“Hạo Trạch, ta đây là làm sao vậy?” Chậm rãi mở mắt ra, Thư Dao nhìn Hạo Trạch một đầu đầy mồ hôi. Đầu óc choáng váng mơ hồ, cho nên cô chỉ có thể tựa vào ngực Hạo Trạch.
Nhất thời, Thư Dao thanh tỉnh không ít, cô kinh ngạc nhìn hắn. Vươn một tay, hướng về phía ngực Hạo Trạch.
“Đừng…” Tay Hạo Trạch đang cứng ngắc cầm dây cương, cho nên muốn ngăn cản tay Thư Dao là hoàn toàn không thể. “Ngươi nghìn vạn lần không được nói ra.”
“Thì ra là vậy.” Thư Dao nhìn Hạo Trạch, lại nhìn xuống tay mình. Thảo nào cảm thấy Hạo Trạch là lạ, thì ra…
Hạo Trạch đau khổ cười, bí mật của hắn rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện. Bất quá, hắn tin tưởng Thư Dao sẽ không nói.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Hạo Trạch rốt cục thấy được trạm dịch. Sauk hi đưa ra lệnh bài, người ở trạm dịch đã thu xếp gian phòng tốt nhất.
Hạo Trạch để Thư Dao nằm trên giường, đắp khăn ướt lên trán cô. Thư Dao lại càng lúc càng nóng, nhiệt độ hẳn là lại tăng lên không ít.
“Ta đã trở về.” Cửa bị đẩy mạnh ra, Điền Triết Dực mang theo túi lớn túi nhỏ thuốc phong trần mệt mỏi tiến vào. “Thuốc này sắc như thế nào?”
“Sắc thuốc này sợ là phải đợi đến một canh giờ, bất quá còn có cách nhanh hơn, không biết ngươi có nguyện ý không.” Hạo Trạch mở mấy túi thuốc ra, để vào ấm sắc đã chứa lượng nước vừa đủ.
“Nói.” Chỉ có một chữ, nhưng Hạo Trạch có thể nghe ra được gấp gáp của hắn.
“Nội công của ngươi thâm hậu như vậy, dùng nội lực sắc thuốc, nhớ kỹ không thể dừng lại giữa chừng, hơn nữa thi triển nội lực cần phải đều. Như vậy rất nhanh là có thể sắc được thuốc rồi.” Vừa nói xong, Hạo Trạch đem ấm thuốc để trước mặt Điền Triết Dực.
Nhìn Điền Triết Dực không chút do dự cầm lấy, trên mặt Hạo Trạch lộ ra một nụ cười thần bí. Nam nhân này không chỉ là một tên tâm tình khó dò, mà còn là một người không biết làm thế nào lấy lòng người mình thích.
Đã vậy, thừa cơ hội này trả thù hắn một chút. Để hắn dùng cách tiêu hao thể lực như thế này sắc thuốc, xem như là trừng phạt nho nhỏ, bất quá hành động như vậy có thể làm Thư Dao thấy mà cảm động không đây?
Được nghỉ 1 tuần ôn thi, ta phi vìa quê r' (thật ra là vìa từ hwa r').
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 12.
Edit: PT a.k.a Ring.
Thư Dao trong lúc mơ hồ, nghe được đối thoại của bọn họ. Hơi nghiêng đầu, nhìn Điền Triết Dực cầm ấm sắc thuốc bước ra ngoài. Cô thật không ngờ Điền Triết Dực lại còn một mặt có nhân tính như vậy, là cô hiểu lầm hắn sao?
“Ngươi yên tâm, lấy công lực hắn mà nói, hẳn là không có vấn đề gì, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hạo Trạch đi tới bên cạnh Thư Dao, lại đem khăn đặt trên trán cô đổi một lần nữa.
Thư Dao gật đầu, cổ họng như có lửa thiêu khiến cô không thể nào mở miệng, chốc lát sau lại chìm vào giấc ngủ. Chưa được bao lâu, cô cảm thấy đầu mình được một bàn tay to đỡ lên.
Một mùi thuốc đông y nồng đậm xộc vào mũi, Thư Dao theo thói quen nghiêng đầu tránh né. Muốn mở mắt ra, nhưng phát hiện chính mình ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.
Người kia thở dài, còn chưa đợi Thư Dao nghĩ ra đó là ai, trên môi đã có cảm giác ấm áp, chốc lát sau, một ngụm thuốc nước được đổ vào miệng cô.
Cảm thụ được vị đắng, Thư Dao nhíu chặt mày, muốn ngậm chặt miệng lại. Nhưng không đợi cô kịp phản kháng, ngụm thuốc thứ hai đã được đưa vào.
Một chén thuốc rất nhanh đã đút xong, Điền Triết Dực xoa khóe miệng. Nhìn vẻ mặt nhăn lại vì đắng của Thư Dao, hắn lại cầm lên chén nước đường bên cạnh.
Đợi sau khi hắn đút xong chén nước đường, biểu tình của Thư Dao cũng chậm rãi hòa hoãn lại. Nhìn cô đang ngủ yên, Điền Triết Dực quay đầu lại nhìn Hạo Trạch nãy giờ vẫn đứng một bên.
“Ta cái gì cũng không thấy.” Đôi mắt Hạo Trạch liếc trái liếc phải, có tật giật mình nói.
“Nếu ngày mai nàng còn không xuống giường được, ngươi cũng không cần theo ta đi giải độc nữa.” Điền Triết Dực lạnh lung nói “Hiện tại, ngươi có thể đi ra.”
Hạo Trạch rùng mình một cái, bay nhanh biến ra ngoài. Nếu không nhờ hắn, Điền Triết Dực làm sao có được cơ hội thân mật chứ, thực sự là nam nhân qua cầu rút ván.
Điền Triết Dực sau khi thấy Hạo Trạch đã rời đi, không chống đỡ nổi nữa mà ngã ngồi trên giường Thư Dao. Vừa rồi chuyên tâm vận nội lực nửa canh giờ, khiến hắn nhất thời có cảm giác mệt mỏi.
Để sắc thuốc được nhanh hơn, hắn đã dùng toàn lực, không giữ lại chút nào cho cơ thể. Hắn sắc mặt trắng bệch, lập tức ngồi xuống điều hòa hơi thở.
Trong phòng an tĩnh lại, Thư Dao đã ngủ say, mà Điền Triết Dực thì ngồi trên giường điều tức.
Phiên ngoại 13: Khắc tinh của Vũ vương 13.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Ngươi tỉnh?” Điền Triết Dực mở mắt, nhìn Thư Dao đang giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Ừm.” Thư Dao tựa ở đầu giường, đỡ tay lên trán. Cô chậm rãi nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua. Cảm giác đó không lẽ là…
“Ta đi gọi chút đồ ăn đến.” Điền Triết Dực xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài. Nếu hắn chậm một chút chắc đã có thể thấy bộ dáng Thư Dao đỏ mặt.
“Hôm qua không phải là hắn dùng miệng đút chứ.” Thư Dao sờ cánh môi có chút khô khốc, cô biết Điền Triết Dực tuyệt đối sẽ không để Hạo Trạch đến quá gần.
“Thư Dao, ngươi đỡ nhiều chưa?” Hạo Trạch ở sát vách nghe được động tĩnh, biết Thư Dao đã tỉnh, hắn thập thò ngoài của không dám bước vào.
“Hạo Trạch, vào đi.” Thư Dao bất đắc dĩ ngoắc tay, biết Hạo Trạch lo lắng điều gì. Kỳ thực chỉ cần Hạo Trạch đem bí mật của mình nói ra, Điền Triết Dực sẽ không đối với hắn ác liệt như vậy.
Nếu Hạo Trạch không muốn nói, như vậy cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể ra tay ngăn lại lúc Điền Triết Dực điên lên.
“Ai nha, ngươi không biết nam nhân kia kinh khủng cỡ nào a, nếu ngươi hôm nay còn chưa tỉnh, ta nhất định sẽ phải chết.” Hạo Trạch đứng bên giường vuốt vuốt ngực, một bộ dáng vừa nghĩ đến đã sợ.
“Nhờ có ngươi.” Thư Dao cười cười, chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.
“Hắc hắc, đừng nói như vậy. Ta còn muốn cảm tạ các ngươi đã đem ta đi. Nếu không phải sư phụ vẫn hạn chế, ta đã sớm trốn ra. Được rồi, công thần lần này không phải ta, là Điền Triết Dực.”
Hạo Trạch thêm mắm dặm muối kể lại, cái gì mà Điền Triết Dực hôm qua vì sắc thuốc mà suýt té xỉu, đút thuốc cho cô thì tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị nước đường như thế nào…
Gương mặt Thư Dao lại đỏ lên vài phần, quả nhiên có chuyện như vậy. Thế nhưng cô không rõ vì sao Điền Triết Dực lại phải làm thế vì một người không liên quan như cô.
“Ngươi đừng nhìn hắn thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, đối với ngươi, hắn rất tốt.” Hạo Trạch không biết là khen hay chê nói một câu.
“Ta chỉ là một người không liên quan, hắn thân phận tôn quý như vậy, một bá tánh bình dân như ta sao có thể với tới.” Thư Dao lắc đầu không tin, tuy sự thật xaey ra trước mắt, cô vẫn là không muốn thừa nhận.
“Ăn đi.” Điền Triết Dực mang lên một bát cháo nóng đặt trên bàn, sau đó liền biến mất.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 14.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Giận rồi.” Hạo Trạch tấm tắc hai tiếng, mờ ám nhìn Thư Dao, hai người này thật sự rất thú vị.
“Ngươi đừng nói lung tung.” Thư Dao liếc mắt, trong ngực tựa hồ có một cảm giác khác lạ. Cô lắc đầu, đứng dậy đem cháo trên bàn xử lí.
Bởi vì thân thể Thư Dao cần tĩnh dưỡng, cho nên lộ trình chậm lại vài ngày. Mấy hôm nay cũng không thấy Điền Triết Dực xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ có Hạo Trạch cứ liên tục cười mờ ám.
“Ngươi đã là lần thứ năm nhìn ra cửa rồi, ta nói ngươi nếu có ý tứ với hắn, vậy sao không thừa nhận sớm một chút đi?” Hạo Trạch đan tay gác sau đầu nằm trên ghế.
“Haiz, ngươi không hiểu.” Mấy ngày nay tiếp xúc, Thư Dao biết Hạo Trạch là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên hắn cũng chưa từng để ý việc mình bị bắt đi.
“Đúng vậy, ta không hiểu.” Hạo Trạch nhàn nhàn nói “Ngày mai hình như muốn đi rồi.”
“Hắn sao lại không nói cho ta biết?” Thư Dao chau mày.
“Vì sao muốn nói cho ngươi a, ngươi không phải nói ngươi chỉ là một người không liên quan sao?” Hạo Trạch đảo mắt một vòng, cười hỏi.
Thư Dao hừ một tiếng, không thèm đáp lời. Ở chỗ này ở ba ngày, ngoại trừ hôm đó Điền Triết Dực đưa cháo tới, cô cũng không thấy được bóng dáng của hắn.
Vốn không nghĩ thiếu nợ người khác, muốn nói lời cảm tạ với hắn cũng không có cơ hội. Bất quá vừa nghĩ đến chuyện đút thuốc hôm đó, Thư Dao cũng không biết khi thấy hắn cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Điền Triết Dực đã lâu không xuất hiện đi đến. Thư Dao nhất thời không biết nên nói gì, đành thuận miệng: “Phải đi rồi?”
“Ừ.” Điền Triết Dực nhàn nhạt lên tiếng, xoay người chuẩn bị xuống lầu dẫn ngựa.
“Chờ một chút.” Thư Dao thấy bóng lưng của hắn bèn bật thốt lên.
“Cái gì?” Điền Triết Dực xoay người, nghi hoặc nhìn Thư Dao. Mấy ngày nay hắn vẫn đều tránh né cô, ngày đó nghe được lời của cô, Điền Triết Dực thiếu chút nữa đem Hạo Trạch không liên quan đánh chết. Đương nhiên, hắn không động thủ đánh nữ nhân, cho nên Hạo Trạch đáng thương bị xui xẻo
*
.
(R: ở đây ý nói bạn ĐTD sẽ không oánh nữ nhân là bạn TDao nên người không-phải-nữ-nhân là bạn HT lãnh đạn).
Mấy hôm nay tuy không chạm mặt Thư Dao, nhưng từ Hạo Trạch hắn biết được Thư Dao đã hoàn toàn bình phục. Nếu không phải sợ Hoàng Kì nói với Hủ Liên rằng không có cách giải độc, hắn cũng sẽ không vội vã như vậy.
“Cái kia, cảm tạ…” Thư Dao cúi đầu, thì thào nói.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 15.
Edit: PT a.k.a Ring.
“À” Điền Triết Dực đáp một tiếng, liền rời đi.
Nhìn Điền Triết Dực cứ đạm nhiên như vậy ly khai, lần này đến phiên Thư Dao trợn tròn mắt.
“Ta #$$^%@&” Thư Dao thấp giọng chửi bới, cô vốn không nên nghe lời Hạo Trạch, nghĩ Điền Triết Dực cũng có gì đó với cô.
Mà Hạo Trạch ở bên ngoài nhìn lén đã trực tiếp đập đầu vào vách, làm sao mà trên đời còn có nam nhân lờ mờ như vậy chứ. Thấy Điền Triết Dực, hắn lập tức đi tới.
“Ta nói lão đại, ngươi nếu đã thích Thư Dao rồi, sao còn không chịu biểu hiện ra chứ?”
Điền Triết Dực quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạo Trạch, không lên tiếng.
“Người ta tốt xấu gì cũng là một cô nương, không lẽ muốn người ta mở miệng trước sao? Đại lão gia nói thích một tiếng cũng không chết a.” Hạo Trạch xem thường nhìn Điền Triết Dực, hai người thật vất vả có chút khởi sắc, nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, những ngày còn lại của hắn sẽ không được dễ chịu a.
Hắn suy nghĩ chỉ cần hai người Thư Dao cùng Điền Triết Dực hòa hảo, an toàn của hắn sẽ được đảm bảo. Nếu không lấy tính tình của Điền Triết Dực, không vui liền khiến người ta sống dở chết dở.
“Ta nếu nói thích nàng, nàng sẽ không vặn vẹo nữa chứ?” Thanh âm trầm thấp của Điền Triết Dực hỏi.
“Đúng vậy, ta thấy Thư Dao rõ ràng có hảo cảm với ngươi. Ngươi nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, à không, nên rèn sắt khi còn nóng.” Hạo Trạch cười mỉa đổi giọng.
Điền Triết Dực hoài nghi nhìn Hạo Trạch, trước đây lúc hắn có hứng thú với Hủ Liên cũng bị trực tiếp cự tuyệt như vậy.
Lần này hắn đối với Thư Dao không chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú, tựa hồ còn có một loại dục vọng muốn giữ lấy và bảo hộ, có rất nhiều cảm giác mà hắn không thể diễn tả thành lời. Nhưng nếu vì vậy mà dọa Thư Dao chạy mất. Vậy phải chăng hắn sẽ phải một mình cả đời này?
“Nếu như, lần này ta nói ra, mà thất bại, hừ hừ…” Điền Triết Dực lạnh lung hừ hai tiếng, làm Hạo Trạch đứng sau sợ đến sửng sốt.
“Ta, ta… Ta là chọc phải ai vậy… Thực sự là hảo tâm không được báo đáp.” Hạo Trạch đau khổ, nhìn Điền Triết Dực đi xuống lầu, lại nhìn gian phòng của Thư Dao. Bây giờ, chỉ có thể chờ đợi Thư Dao cho một câu trả lời khẳng định, nếu không tính mệnh của hắn cũng khó giữ được.
My god, thì ra bạn ĐTD bị tổn thương tâm lý =)).
Vừa edit vừa coi phin nên lâu phát sợ.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương .
Edit: PT a.k.a Ring.
Thư Dao vừa xuống lầu đã thấy đôi mắt u ám của Hạo Trạch, cũng không biết cô đắc tội hắn lúc nào. Nhìn lại Điền Triết Dực thì thấy hắn đang một bộ dáng ôn hòa.
Chừng nửa tháng nữa là đến Hoàng thành rồi. Hạo Trạch vẫn quan sát hai người, sao vẫn không thấy Điền Triết Dực nói gì, chẳng lẽ là sợ rồi?
“Thư Dao, ta có lời muốn nói với ngươi.” Xoay người xuống ngựa, Điền Triết Dực vươn một tay cho Thư Dao ý bảo cô xuống.
Thư Dao nghi hoặc nhảy xuống, mấy ngày nay hai người vẫn im lặng, hiện tại sao lại có chuyện nói rồi? Cô liếc mắt nhìn Hạo Trạch, Hạo Trạch lại cười hì hì nhìn lại.
Đi qua một bên, Thư Dao ngẩng đầu nhìn Điền Triết Dực vẫn chưa lên tiếng, không phải có chuyện muốn nói à, sao vẫn chưa mở miệng?
Điền Triết Dực cúi đầu nhìn biểu tình nghi hoặc của Thư Dao, khóe miệng giật giật, chậm rãi mở miệng: “Ngươi lần này hồi cung có tính toán gì không?”
“Nhờ Hủ Liên giúp tôi an bày một nơi có núi có nước, rồi tìm một nam nhân thuận mắt tùy tiện gả cho.” Thư Dao thuận miệng nói.
“Tùy tiện gả cho?” Sắc mặt Điền Triết Dực lập tức trở nên âm trầm, Thư Dao sửng sốt, biểu tình này sao lại…
“Còn có chuyện gì không?” Thư Dao âm thầm khắc chế ý niệm muốn cười, vẻ mặt của hắn hình như là đố kị.
“Ngươi rất mong chờ gả đi ra ngoài sao?” Điền Triết Dực nắm lấy vai Thư Dao, biểu tình dị thường lạnh lùng, nghiêm nghị làm Thư Dao không còn thấy muốn cười nữa.
“Đại loại vậy, bất quá tuổi tôi cũng không còn nhỏ, rồi cũng phải gả ra ngoài thôi. Lại nói gả cho ai cũng được, vậy chỉ cần tìm một người thuận mắt là được rồi.” Thư Dao cảm thấy lực trên vai càng ngày càng lớn.
“Ngươi đã muốn gả đi như vậy, ta đây thú ngươi là được.” Điền Triết Dực vừa nói xong, sắc mặt có chút hồng hồng.
“Anh nói cái gì?” Thư Dao hiển nhiên không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
“Ta thú nàng.” Điền Triết Dực vô cùng kiên định nói với cô.
“Vì sao?”
“Sao ta biết được.”
“A?” Thư Dao mở to hai mắt nhìn.
“Nàng đáp ứng hay không?”
“Có người cầu hôn như vậy sao?”
“Này cũng không phải nói suông, nếu nàng không đáp ứng, ta đem tên Hạo Trạch đang trên ngựa kia làm thịt.” Điền Triết Dực tàn bạo nói.
“Anh uy hiếp tôi?” Thư Dao ghét nhất bị Điền Triết Dực lấy mạng người ra uy hiếp.
Đổi một nửa xưng hô *tung bông*.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 17.
Edit: PT a.k.a Ring.
”Nếu trong mắt anh, mạng người rẻ mạt như thế, vậy lời anh vừa nói tôi sẽ xem như chưa nghe được.” Thư Dao giật khỏi tay hắn, kiên quyết rời đi.
“Chờ một chút.” Điền Triết Dực đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thư Dao, tâm đau như bị kim đâm phải.
“Vương gia còn có chuyện gì sao?” Thư Dao nhàn nhạt mở miệng, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Phải làm thế nào nàng mới không quay lưng về phía ta như vậy?”
Thân thể Thư Dao run lên, Điền Triết Dực là đang giữ cô lại sao? Nắm tay Thư Dao nắm lại càng chặt, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Điền Triết Dực đi đến phía sau kéo tay cô. Bàn tay hắn tập võ nhiều nên có những nốt chai. Bàn tay thô ráp nhưng lại khiến Thư Dao có cảm giác an toàn.
“Anh thật sự muốn thú tôi?” Thư Dao nhỏ giọng hỏi.
“Ta không có hay nói giỡn.”
“Anh sau này có thể không tiếp tục giết người được không?” Thư Dao xoay người, chăm chú nhìn gương mặt Điền Triết Dực.
“Có thể.” Điền Triết Dực không hề do dự, ừ thì không giết người, gặp phải những kẻ đáng chết thì lưu lại cho bọn chúng một hơi thử là được rồi.
“À.” Thấy hắn nhanh như vậy đã đáp ứng, Thư Dao cũng không biết nói gì nữa.
“Vậy nàng đáp ứng ta rồi?” Điền Triết Dực nhìn chằm chằm gương mặt ngày càng cúi thấp của Thư Dao, mở miệng hỏi.
“Anh không phải thích Hủ Liên sao?” Thư Dao đột nhiên nghĩ ra, ngẩng đầu dò hỏi.
“Trước đây đúng là vậy, nhưng người nàng ấy yêu là Triết Hiên, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho bọn họ.”
“Cũng đúng, am hiểu, thông tuệ hơn người như Hủ Liên vậy ai mà không thích.” Thư Dao thì thào nói, chính mình so sánh với cô ấy thì không phải chỉ kém hơn một chút.
“Nàng đố kị.” Điền Triết Dực mỉm cười, vô cùng khẳng định nói. Thấy biểu tình Thư Dao, hắn liền biết là cô đang nghĩ bản thân kém Hủ Liên.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thư Dao thở phì phì nhìn gương mặt tươi cười của Điền Triết Dực, thì ra hắn cười lên lại dễ nhìn như vậy. Thảo nào lúc ở Tây Vực, mấy cô gái vẫn luôn ái mộ nhìn hắn.
“Nàng đã đáp ứng cùng ta thành thân, như vậy chúng ta trước hết đem chuyện giải độc xử lí, sau đó mới tính tiếp.” Điền Triết Dực kéo tay Thư Dao đến chỗ buộc ngựa.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 18.
Edit: PT a.k.a Ring.
”Ta đáp ứng khi nào chứ.” Nói như vậy, nhưng nhìn Điền Triết Dực đang nắm tay cô, cô lại thấy vô cùng an tâm.
Hạo Trạch thấy bọn họ một trước một sau đi tới, lại nhìn đến tay hai người, hắn thở phào nhẹ nhõm. Mạng nhỏ của hắn rốt cuộc được bảo vệ.
“Nàng tiến cung trước đi, ta còn muốn mang Tật Lôi hồi phủ.” Điền Triết Dực đưa Thư Dao đến cửa cung, nói xong liền mang Hạo Trạch đi.
“Hạo Trạch đáng thương, nói ra sớm một chút đã không phải khổ sở như vậy rồi.” Thư Dao chưa kịp dặn Điền Triết Dực hạ thủ lưu tình đã thấy hắn lên ngựa phi thẳng đi.
Dưới sự dẫn đường của cung nữ, Thư Dao đến được Khôn Trữ Cung của Hủ Liên. Cô vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí căng thẳng.
Sau một trận hỏi han, Điền Triết Hiên không biết chuyện Hủ Liên trúng độc liền phát cuồng hỏi cô là ai hạ độc. Mắt thấy chính mình sắp không xong, Điền Triết Dực lại đúng lúc xuất hiện.
“Hoàng Thượng, nếu người muốn ra tay, ta không ngại cùng người luyện tập.”Vừa thấy Thiên giá xuất hiện, Thư Dao lập tức trốn ra sau lưng hắn.
Nhìn thân ảnh cao to của Điền Triết Dực, Thư Dao yên tâm thở phào. Nam nhân này điên lên thật đúng là đáng sợ, bất quá hắn cũng là quá mức lo lắng cho Hủ Liên nên mới như vậy.
Sau một hồi giải thích, Hạo Trạch ‘được’ giao trọng trách giải độc. Mà cô thì trực tiếp về tẩm cung nghỉ ngơi. Điền Triết Dực nói chờ thêm một thời gian, khi trong cung yên ổn rồi sẽ mang cô rời đi.
Thư Dao cũng đồng ý, dù sao Hủ Liên cùng cô trùng hợp như vậy gặp được nhau, hơn nữa nói chuyện cũng rất ăn ý nên cô cũng muốn đợi Hủ Liên giải được độc rồi mới rời đi.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã hai tháng. Thư Dao mỗi gày ngoại trừ cùng Hủ Liên đi dạo, thì chính là nói nhảm với Điền Triết Dực.
“Vì sao lúc nào cũng chỉ có mình ta nói chuyện a.” Thư Dao mếu máo, bất mãn nhìn Điền Triết Dực vẻ mặt trấn định.
“Nói mệt rồi?” Điền Triết Dực hồi hồn, vừa rồi vẫn nhìn cô nói chuyện, nhưng thật ra không hề để ý cô nói cái gì.
Thư Dao quay đầu liếc hắn, xem ra tên này đúng là một câu cũng không lọt tai, cô có ý định muốn đánh hắn.
“Chàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
(R: ốc ==”)
“Không có nghĩ gì.”
“Vậy sao không nghe thấy ta nói?”
“Nhìn nàng giảng mê li như vậy nên hơi thất thần.” Lời này Điền Triết Dực vừa nói ra, trên mặt Thư Dao hiện lên một chút đỏ ửng.
Còn 4 chương nữa, mai ta Hoàn luôn.
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 19.
Edit: PT a.k.a Ring.
”Thân thể Hủ Liên chắc được điều trị khá tốt rồi.” Thư Dao đổi chủ đề, miễn cho phải xấu hổ.
“Nàng là muốn cùng ta đi sao?”
“Khụ… Khụ…” Thư Dao vừa uống một ngụm nước, đã bị câu nói của Điền Triết Dực làm sặc ra.
“Chúng ta đây cũng nên nhanh một chút đến cáo biệt mấy người Hủ Liên đi.”Không nói hai lời đã ôm lấy Thư Dao, phóng như bay ra ngoài.
Từ xa đã thấy một nhà ba người Hủ Liên đang cười nói vui vẻ, Điền Triết Dực nhẹ nhàng thả Thư Dao xuống.
“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác nha, trước đây sao không để ý chứ?” Thư Dao trêu chọc nói, cô vừa nghe được rõ ràng Hủ Liên đùa giỡn Điền Triết Hiên.
Nhưng Thư Dao rất nhanh đã bị Hủ Liên vặn ngược lại á khẩu không trả lời được, bởi vì Hủ Liên một mực cười hỏi quan hệ của cô cùng Điền Triết Dực.
“Thư Dao a, cô cũng trưởng thành rồi, thân là bạn thân, tôi có nên xem xét giúp cô chọn một lang quân như ý không?” Hủ Liên tựa như trầm tư nói.
Còn chưa kịp cự tuyệt, Thư Dao đã bị Điền Triết Dực dùng tốc độ nhanh nhất ôm đi. Cô ở trong lòng Điền Triết Dực lộ ra tươi cười hạnh phúc, xem ra hắn rất để ý cô.
“Chúng ta không phải muốn cáo biệt sao?” Thư Dao nhìn Điền Triết Dực, kinh ngạc nói, hắn vậy mà đã mang cô ra khỏi cung.
“Không cần, chúng ta trực tiếp đi.” Vừa nghĩ đến Hủ Liên giúp Thư Dao làm mai mối, hắn liền nhớ đến lúc trước Thư Dao nói sẽ tìm một nam nhân rồi tùy tiện gả đi.
“Chúng ta đi đâu?” Thư Dao nhìn kiến trúc cao lớn trước mặt, chỗ này tựa hồ là vương phủ a.
“Ngày mai, không, chiều nay liền rời đi. Ta đi trước mang cho Tật Lôi một chút cỏ khô.” Điền Triết Dực hấp tấp đi đến chuồng ngựa.
“Xì…” Thư Dao rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, không ngờ Điền Triết Dực lại khẩn trương như vậy. Lẽ nào hắn không để ý Hủ Liên là vì kích thích mới nói vậy sao?
Một trận bận rộn, sau khi vội vã dùng cơm, Điền Triết Dực liền chuẩn bị rời đi. Thư Dao chỉ cười không nói, cô vô cùng hưởng thụ hành động như vô thanh vô tức nhưng lại tràn đầy lo lắng của hắn.
“Nàng đang cười cái gì?” Điền Triết Dực cuối cùng cũng để ý Thư Dao từ đầu tới cuối đều cười hì hì, kỳ quái hỏi.
“Ta nghĩ hành động của chàng dễ thương.”
Phiên ngoại 2: Khắc tinh của Vũ vương 20.
Edit: PT a.k.a Ring.
Sắc mặt Điền Triết Dực khẽ biến, hắn vẫn nhìn không chớp mắt về phía trước, tựa hồ không nghe thấy lời cô, bất quá trên mặt mơ hồ đỏ lên một chút.
“Vừa rồi thấy Điền Triết Hiên đối tốt với hủ Liên, thực sự là rất ước ao a. Không ngờ Điền Triết Hiên lại là nam nhân dịu dàng như vậy.” Thư Dao nhìn như hâm mộ nói.
“Nàng nghĩ Điền Triết Hiên tốt hả?” Điền Triết Dực chau mày, tiểu tử Điền Triết Hiên này được chỗ nào chứ, từ nhỏ đã là thủ hạ bại tướng của hắn, hơn nữa phong lưu thành tính, hậu cung lại vô số. Lẽ nào nam nhân như vậy mới hấp dẫn nữ nhân sao? Càng nghĩ, sắc mặt Điền Triết Dực lại càng khó coi.
“Nàng nếu thấy hắn tốt nữa, ta liền làm thịt hắn.”
“Chàng không phải đáp ứng ra sẽ không giết người nữa sao?” Thư Dao hớn hở nói, cô đương nhiên biết Điền triết Dực sẽ không giết hắn, cùng lắm là cho vài đòn hiểm mà thôi.
“Nàng thực sự thích loại nam nhân như tiểu tử đó?” Điền Triết Dực nhìn chằm chằm váo mắt cô, không muốn bỏ qua bất kì manh mối nào.
“Không có a.” Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Thư Dao đỏ mặt khép mắt. Thiếu đi hơi thở đáng sợ, Điền Triết Dực lại có thêm vài phần lạnh lùng, thành thục.
“Vậy vì sao không nhìn ta nói?” Thấy bộ dạng trốn tránh của Thư Dao, lửa đố kị của Điền Triết Dực lại bùng lên.
“Chàng nhìn ta chăm chăm như vậy, bảo ta nói như thế nào được.” Thư Dao đỏ mặt, thì thào nói.
“Mặc kệ thế nào, sau này ta không cho nàng thấy Điền Triết Hiên nữa. Nàng thích đi giàn hồ, ta đi cùng, nàng thích làm gì cũng được.” Điền Triết Dực nhìn biểu tình e thẹn của Thư Dao, dịu dang cười, đồng thời kép chặt bụng ngựa, tăng tốc độ của Tật Lôi.
(R: xong, chúc mừng bạn ĐTD đã kí hợp đồng nô lệ vô thời hạn *vỗ vai*)
“Chàng thực sự theo ta đi giang hồ sao?” Tay Thư Dao túm lấy vạt áo Điền triết Dực dò hỏi.
“Lẽ nào nàng hiện tại muốn tìm một chỗ có núi có nước, rồi ucngf ta thành thân sống ở đó đến già?” Điền Triết Dực cong khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa. “Nếu vậy, gần đây ta cũng đã nhìn trúng một chỗ không tệ.”
“Không được, ta trước tiên muốn xem cái gì gọi là giang hồ.” Thư Dao liên tục lắc đầu.
“Được rồi, như vậy chúng ta trước hết đi phía nam.” Điền Triết Dực thấy Thư Dao kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếc hận thở dài.
“Ta muốn đi thanh lâu, đi xem cái gì gọi là hoa khôi.”
“A?”
Phiên ngoại 3: Tắm uyên ương 1.
Edit: PT a.k.a Ring.
Đây đã là vụ nổ mạnh thứ năm rồi, Hoàng Kì nhìn mặt tường vốn trắng tuyết giờ đã bị hun đen như mực. Đôi mày kiếm chau lại, hai mắt gắt gao nhìn đầu sỏ.
“Sao có thể được, ta rõ ràng đã cho đúng lượng thuốc bột rồi mà, sao lại như vậy.” Khói đặc cuồn cuộn, một người thân đầy bụi bẩn từ trong đám khói đi ra.
“Hạo Trạch, ngươi giải thích cho ta, ở đây sao lại trở thành như vậy?” Hoàng Kì hít sâu một cái, tuy biết Hạo Trạch sau khi giải độc cho Hủ Liên vẫn ngốc chỗ này nghiên cứu dược tính, nhưng luôn đem chỗ này của hắn làm bẩn như vậy, làm Hoàng Kì ưa sạch sẽ chịu không nổi.
“Đây là một ngoài ý muốn.” Hạo Trạch nhe răng cười, một hàm răng trắng đều đặn làm người ta đau đầu.
“Ngươi không thể làm cho sạch sẽ hơn một chút sao?” Hoàng Kì cau mày, nhìn Hạo Trạch đen thui, từ bên cạnh ném qua khăn mặt.
“Không cần để ý mấy chuyện lẻ tẻ này, chờ ta thành công là có thể giải được kì độc mới hạ hôm nay rồi.” Hạo Trạch lau mặt vài cái, đem kiệt tác của mình đặt trước mặt Hoàng Kì.
Chỉ thấy một con độc trùng hình thù kì quái đang vặn vẹo, giãy dụa trong chén. Hoàng Kì thiếu chút nữa nhảy dựng đá văng nó đi, tuy là một ngự y, nhưng nếu không phải thật sự cần, hắn sẽ không đi chạm vào mấy thứ này.
(R: chả hiểu sao edit tới đây tự nhiên rắc là muốn để ‘một con độc trùng hình thù kì quái đang sexy dance trong chén =)))
“Uổng cho ngươi làm nam nhân, nhìn mấy thứ này sao lại không được?” Hạo Trạch nhìn thần sắc Hoàng Kì, trêu chọc nói.
“Hừ, có thời gian thì đi tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Hoàng Kì biến sắc, lạnh lùng nói. Thấy bộ dạng tùy tiện này của Hạo Trạch, hắn liền khó chịu.
Lần này cư nhiên để y dùng phương pháp lấy độc trị độc trị được cho Hủ Liên, vậy hắn thân là ngự y không phải thùng rỗng kêu to sao.
“Đúng vậy, thuốc này trong thời gian ngắn không làm xong được, ta đi tắm rừa trước, nếu không đại ngự y Hoàng Kì nhìn thấy sẽ khó chịu.” Hạo Trạch khiêu khích nhìn trường bào màu xanh trên người Hoàng Kì, ý đồ nhúng chàm.
“Ngươi…” Hoàng Kì phản ứng cực nhanh tránh đi, chăm chăm nhìn ngón tay đen thui của Hạo Trạch. Nếu bị dính vào, hắn không phải sẽ chà đến tróc da sao.
“Ha ha ha ha.” Hạo Trạch cười lớn, cầm lấy y phục rồi ra cửa.
“Hừm?” Hoàng Kì kiểm tra y phục từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện ở góc áo dính một chút bụi “Chết tiệt.”
Phiên ngoại 3: Tắm uyên ương 2.
Edit: PT a.k.a Ring.
Hạo Trạch bỏ đi y phục bẩn trên người, thư thái nằm trong bồn tắm thật lớn. Không ngờ tên Hoàng Kì này lại biết hưởng thụ như vậy, len lén ở chỗ này dựng một phòng tắm.
Nếu không phải hắn vô tình phát hiên, sợ là hưởng thụ không được rồi. Lấy bộ dạng yêu sạch sẽ đến cuồng của Hoàng Kì, hẳn sẽ không cho hắn sử dụng, cho nên hắn liền lén tới đây.
Hắn xoa xoa thắt lưng, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ sảng khoái khi tắm rửa. Có thể do thư thái quá, Hạo Trạch từ từ ngủ thiếp đi. Hắn đoán chắc Hoàng Kì là sáng, chiều, tối đều tắm một lần, còn lại nếu không có gì đặc biệt hẳn sẽ không lại đến.
Hoàng Kì bước vào phòng tắm, thấy thân ảnh mờ ảo trong phòng đầu tiên là sửng sốt. Sau đó sắc mặt lập tức trở nên khó coi, rốt cuộc là ai lớn gan dám dùng phòng tắm của hắn.
Vừa đến gần đã nhìn thấy là một nữ tử tóc dài đang lặng lẽ ngủ. Thân thể thon dài mềm mại trong nước tựa hồ có thể nhìn thấy được, Hoàng Kì đứng nhìn liền triệt để há hốc.
Mà dung mạo của nữ tử này lại không thể nào quen hơn được nữa, Hoàng Kì miệng chữ A, ngay cả tránh đi cũng đã quên. Này rõ ràng là Hạo Trạch mỗi ngày đối mặt, hắn sao có thể là một nữ nhân.
“Ưm” Hạo Trạch chậm rãi mở mắt, mê man đứng lên. Muốn lấy y phục vốn để một bên, nhưng lại thấy…
“A, ngươi sao lại nhìn chằm chằm ta.” Hạo Trạch thấy Hoàng Kì vẻ mặt khiếp sợ, lại nhìn thân thể xích lõa của mình, quát to một tiếng, tiện tay cầm lấy khăn mặt ném qua.
“Ngươi sao lại là nữ nhân.” Hoàng Kì lúc này mới phản ứng, xoay người đưa lưng về phía Hạo Trạch.
“Thế nào, nghĩ ta là nữ nhân, y thuật còn lợi hại hơn ngươi nên xấu hổ hả?”Hạo Trạch dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục, bình tĩnh lại rồi nói.
“Ngươi sao lại ở phòng tắm của ta.” Nghe được Hạo Trạch nói vậy, Hoàng Kì cũng không chịu thua hỏi lại.
“Nếu không phải thấy ở đây tương đối yên tĩnh, ta mới không hiếm lạ. Ta cảnh cáo ngươi chuyện hôm nay không được phép để lộ ra biết chưa?”
“Hừ, vóc người như ngươi ta còn không thèm nhìn đâu.” Hoàng Kì hừ một tiếng, bất quá trong đầu lập tức hiện lên thân thể như hoa sen mới nở vừa rồi của Hạo Trạch.
(R: ôi trời ơi =))).
Nhất thời, mũi nóng lên, Hoàng Kì thầm nghĩ không thể để bản thân xấu mặt. Hắn lập tức bước ra khỏi phòng tắm, đầu cũng không thèm quay lại, nếu không để Hạo Trạch thấy được không phải là khiến cô chê cười sao.
“Dám nói ta như vậy.” Hạo Trạch sau khi thấy Hoàng Kì bước ra, liền giật giật y phục trước ngực nhìn một chút. “Ngươi xong đời rồi, ta lập tức đi tìm Hủ Liên nói ngươi rình coi ta tắm.”
Hạo Trạch nổi giận đùng đùng đi tới Khôn Trữ Cung, không hề biết quyết định này của mình sẽ bị Hoàng hậu phúc hắc tính toán, đương nhiên đây cũng là chuyện sau này…
Toàn văn Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com