Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Di tích quái dị

Những đồi gò khô ráo là nơi rất khó bắt gặp ở những vùng đầm lầy. Tuy vậy, trung tâm của đầm lầy Sương trắng lại chính là phong cảnh như vậy. Gò đất trống trải với cây bụi thấp mọc khắp nơi. Một vài chỗ còn có vết tích đổ nát của những cây cột làm bằng đá. Có lẽ vì điều này nên mọi người mới cho rằng ở đây từng tồn tại di tích của tộc người Iyik đi.

Nhưng cái khung cảnh vắng vẻ này không thu hút được ánh nhìn của Nghiêm Thần khi mà cô nhìn mấy một vài người đang đi về phía mình.

"Ồ, Thanh Nghiêm, cô cũng tò mò mà đến đây sao?" Hách Liên Tân Kỳ vẫy tay bắt chuyện rồi đi đến gần Nghiêm Thần. Nhìn sang bên cạnh cô, anh gật đầu một cái. "Chào hai vị."

Sở Lan Tâm và Âu Cẩn Hiên cũng gập đầu đáp trả.

"Hắn là Hách Liên Tân Kỳ, sư huynh của ta." Nghiêm Thần giới thiệu. "Còn đây là Mục Tâm Lan, biểu tỷ của ta. Hắn là Âu Cẩn Hiên."

Mọi người tỏ ý đã hiểu.

Chỉ là Hách Liên Tân Kỳ có chút quái dị nhìn Sở Lan Tâm. Biểu tỷ? Thanh Nghiêm cô nàng này lại làm trò gì nữa đây?

"Ngươi đâu?" Nghiêm Thần quay sang hỏi người còn lại, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

"Đến lịch luyện nên vào đây luôn." Vệ Tường Lâm thấp giọng đáp. Mỗi lần gặp mặt nàng ấy đều dùng vẻ mặt như vậy với hắn, ba năm qua riết rồi cũng quen.

Mọi người đều biết Vệ Tường Lâm nên Nghiêm Thần cũng không giới thiệu làm gì. Hiện tại ở đồi gò này chỉ có năm người bọn họ, nếu tính luôn thiếp thân ám vệ thì tổng cộng là mười người.

"Được rồi, các ngươi làm gì thì làm đi. Ta đi tìm di tích đây."

"Cô cho là có?" Hách Liên Tân Kỳ nhướng mày hỏi lại.

"Thông tin chính xác từ phụ thân của ta đó."

Nghe vậy, ngoại trừ Âu Cẩn Hiên thì ba người còn loại đồng loạt tản ra đi tìm di tích. Có Đế Lam đại nhân đảm bảo sẽ không sai được. Âu Cẩn Hiên lẽo đẽo theo sau Sở Lan Tâm, một bên giúp cô ấy tìm kiếm một bên suy nghĩ. Là vị phụ thân nào lợi hại như vậy, mọi người vừa nghe là tin ngay lập tức?

Nửa canh giờ sau.

"Haizzz...." Thở ra chán chường, Nghiêm Thần xoa xoa cái cổ mà nhìn khắp nơi. Vì sao không thấy được chút dấu vết nào thế?

Những người khác cũng lục tục đến gần Nghiêm Thần, vẻ mặt chẳng tốt hơn chút nào. Di tích này rốt cuộc giấu ở đâu vậy?

Bỗng nhiên...

"Ha ha ha ha... bổn công tử lợi hại nhất! Di tích Iyik, ta đến đây!!!"

Giọng nói này... làm sao tên tham tiền đó cũng có mặt thế?

"Có vẻ như là Đoan Mộc Ẩn." Sở Lan Tâm lên tiếng.

"Qua đó xem thử đi."

Cả đám bọn họ chuyển hướng đến phía bên kia của đồi gò. Khi xuống được đồi, cuối cùng họ cũng thấy được bộ trang phục sáng lấp lánh như hoa tiêu dẫn lối của Đoan Mộc Ẩn. Người này đi đến bất cứ đâu vẫn luôn sáng lấp lánh như vậy.

"Đây là thứ ngươi tìm được?" Nghiêm Thần ngồi xổm xuống chống cằm mà nhìn một mảnh đá khắc bị Đoan Mộc Ẩn bới ra từ trong đất. Cô cũng thật khâm phục hắn, nghĩ ra được chuyện đào đất ở đây lên để tìm di tích.

"Tất nh..." Đoan Mộc Ẩn hí hửng khoe khoang rồi bất chợt ngậm miệng ngẩn đầu lên nhìn. Giọng nói này là.... "D... Lam cô nương, ha ha." Bị Nghiêm Thần trừng một cái, hắn lập tức sửa miệng.

Vì sao đi đến đâu cũng gặp Diệu vương thế? Mỗi lần như vậy chỉ khiến hắn trắng tay mà về thôi.

"Ôi sao các ngươi lại kéo nhau đến đây nhiều vậy?" Đoan Mộc Ẩn nhìn khắp một lượt rồi than vãn. Nhiều người như thế thì chia kho báu kiểu gì đây?

Nghiêm Thần ngó lơ Đoan Mộc Ẩn đang tự lầm bầm lầu bầu một mình. Nhìn vào miếng đá khắc, cô nhíu mày suy nghĩ. Một lúc sau, Nghiêm Thần dùng tay cẩn thận đào thêm lớp đất xung quanh ra. Thấy vậy Đoan Mộc Ẩn cũng háo hức phụ giúp. Diệu vương làm vậy khẳng định đã đoán ra được gì rồi. Những người khác thì vây xung quanh xem xét.

Cho đến khi hố đất bị đào rộng ra cỡ một vòng tay thì Nghiêm Thần mới dừng lại. Phủi sạch lớp đất bụi còn bám bên trên, hình khắc trên đá mới hoàn toàn hiện rõ. Có bốn vòng tròn lớn được vẽ bên trên. Ở mỗi vòng lại chia ra nhiều cung nhỏ, vẽ rất nhiều kí hiệu và kí tự kì lạ giống như con nòng nọc. Hẳn là chữ viết của tộc Iyik đi. Lần này thì cả sáu cái đầu đều chụm vào nghiên cứu.

"Là trận pháp à?"

"Sao thấy giống đồ đằng của người Iyik thế?"

"Nói không chừng là cơ quan mật đạo."

"Cũng có thể là cạm bẫy phòng kẻ xâm nhập."

"Họ vẽ chơi thì sao?"

"Nói tóm lại thứ này là của bổn công tử!" Đoan Mộc Ẩn la lên rồi đập tay lên miếng đá.

"Không được!" Nghiêm Thần hốt hoảng vội ngăn cản nhưng quá muộn.

Ngay khi tay Đoan Mộc Ẩn đập mạnh xuống, đồi gò phía trên bắt đầu rung động. Mặt đất nhô lên sụp xuống làm tất cả mọi người phải nhanh chóng lùi về sau. Lúc này, từng cột đá có hình dạng như ngà voi đang vươn lên từ trong lòng đất tạo thành một lối đi dài, cuối lối đi là một bệ đá nhô cao giống như một đài tế lễ.

"Đây là... di tích?" Âu Cẩn Hiên ngập ngừng thốt lên.

"Thấy chưa, bổn công tử lợi h..."

Màn tự khen của Đoan Mộc Ẩn bị gián đoạn giữa chừng.

Rầm rầm rầm rầm rầm!!!

Mọi người giật giật khóe miệng nhìn mấy thứ vừa mới xuất hiện giữa lối đi bằng đá nhô cao. Sau đó, cả đám đồng loạt lùi về sau định xoay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc lúc này sương mù trắng xóa đã bao phủ khắp bốn phía, che lấp đi con đường nối ra bên ngoài.

Linh!

Kiếm được rút ra khỏi vỏ, Nghiêm Thần cảnh giác cao độ nhìn về phía trước. Mọi người thấy vậy cũng làm theo. Các thiếp thân ám vệ cũng đến bên cạnh chủ nhân của mình. Tình trạng vô cùng căng thẳng.

Lúc này, Nghiêm Thần còn không quên bỏ lại một câu: "Đoan Mộc Ẩn, ngươi đúng là tên ăn hại."

------------------------------------------

"Hộc, hộc!"

Nghiêm Thần chống tay thở dốc.

"Ầm!"

Tay phải xoay ngang kiếm đỡ đòn đấm của con tinh tinh đá, cô trượt dài một đoạn ra sau. Lập tức, tay trái ngưng tụ một quả cầu năng lượng màu đen phóng thẳng về phía đầu của con tinh tinh. Tiếng nổ vang lên, một bên đầu của con tinh tinh bị tạc văng. Tuy vậy điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc di chuyển đánh đấm của nó. Đây là loại đá gì mà cứng thế? Thầm mắng một tiếng, Nghiêm Thần tiếp tục lao vào chiến đấu. Bên cạnh, những người khác cũng đang khổ chiến.

Thứ xuất hiện trong lối đi là mười con tinh tinh đá cao gấp đôi người trưởng thành. Sau đó bọn chúng lập tức lao vào đánh đấm túi bụi bọn người Nghiêm Thần. Trừ phi đánh nát ra hết nếu không những con tinh tinh này vẫn hoạt động dài dài. Hiện tại bọn họ đã xử lý được bốn con.

"Rầm!!!"

"Thanh Nghiêm, bọn họ chống đỡ không được." Sở Lan Tâm một bên đánh đấm một bên quay đầu nói với Nghiêm Thần.

Bức xa con tinh tinh ra ngoài, Nghiêm Thần nhìn về phía bọn người Vệ Tường Lâm. Cô quên mất thể lực của nam nhân không thể sánh bằng nữ nhân dù họ có lợi hại ra sao. Hiện giờ bọn họ đã kiệt sức lắm rồi.

"Chúng ta chạy tới tế đàn đi. May ra còn có chuyển cơ." Nghiêm Thần đánh nát thêm một cánh tay của con tinh tinh rồi lùi về sau mà nói.

"Cứ vậy đi." Sở Lan Tâm tạo một đạo nước xoáy cầm chân sáu con tinh tinh còn lại rồi cùng Nghiêm Thần chạy đến chỗ bọn nam nhân. Sở Lan Tâm đỡ lấy Âu Cẩn Hiên còn Nghiêm Thần đỡ lấy Vệ Tường Lâm, hai người họ bị thương nặng nhất, những người còn lại được ám vệ giúp đỡ rồi cả bọn chạy vòng lên tế đàn.

"Gào!!!"

"Chạy nhanh!"

Ngay khi gần đến được tế đàn, Nghiêm Thần và Sở Lan Tâm đồng loạt đẩy mạnh hai nam nhân về phía trước.

"Vào trong mau lên!"

Keng!

Keng!

"Năng lượng của ngươi còn đủ không vậy?" Nghiêm Thần đánh trả con tinh tinh rồi vội hỏi.

"Còn có thể." Sở Lan Tâm vội trả lời rồi đánh nát thêm một cái chân của con tinh tinh.

"Vậy liều một phen đi."

Nói rồi, Nghiêm Thần bức toàn bộ năng lượng ra ngoài tạo nên một quả cầu cô đọng năng lượng hủy diệt đến rợn người. Mái tóc của cô đã nhuốm màu bạch ngân, khí xoáy hắc ám bao trùm toàn thân.

Bên cạnh, một quả cầu nước tỏa ra áp lực nặng nề cũng đang lơ lửng trước mặt Sở Lan Tâm. Mái tóc màu thủy lam đang dần hiện, nước trong không gian đang bị Sở Lan Tâm làm đông lại.

"Yaaaaaa!!!!"

Ầm! Âm! Ầm!

Trong lúc này, Vệ Tường Lâm lại đang cố gắng phá vỡ kết giới bao bọc lấy tế đàn. Gió không ngừng nổi lên vây xung quanh hắn, đánh sâu vào tầng kết giới. Ngay lúc này, một vết rách bất chợt hiện ra giữa không gian, sau đó tiếng đứt gãy vang lên hàng loạt.

"Vào đi." Vệ Tường Lâm thu lại sức mạnh, mệt mỏi lên tiếng.

Ám vệ tiến đến đỡ lấy Vệ Tường Lâm rồi mọi người đồng loạt bước vào. Không phải họ không muốn giúp chỉ là Bảo Ấn không chịu nổi độ ăn mòn quái dị của kết giới kia.

Không lâu sau Nghiêm Thần và Sở Lan Tâm cũng mỏi mệt bước vào. Tế đàn này khá rộng lớn, xung quanh là tám trụ cột đá rất to được khắc đủ hình thù kì lạ. Đứng một hồi không thấy có thêm thứ gì xuất hiện mọi người mới thở ra nhẹ nhõm.

"Các ngươi mau xử lý vết thương đi." Sở Lan Tâm lên tiếng rồi đến một góc ngồi xuống gần Nghiêm Thần. Hai người bọn họ gần như cạn kiệt năng lượng rồi, phải nhanh chóng khôi phục mới được.

Nghiêm Thần lấy từ trong túi đeo ở đai lưng ra một lọ đan dược rồi trút hết vào miệng. Luồng khí dịu nhẹ bắt đầu chạy khắp cơ thể để chữa trị nội thương. Thứ này cô luyến tiếc để dành không ngờ hôm nay lại tiêu xài phá sản như vậy. Khi về nhất định phải đòi cha Tiêu Thanh Hàn thêm mấy lọ mới được. Kế tiếp, Nghiêm Thần bắt đầu xử lý ngoại thương. Chậc, đã bao lâu rồi cô mới lại thê thảm như thế này chứ?

"Các ngươi... "

Tiếng lắp bắp của Âu Cẩn Hiên vang lên làm Nghiêm Thần và Sở Lan Tâm đồng loạt ngẩn đầu.

"Các ngươi... quay lưng lại một chút đi."

Nhìn vẻ mặt đỏ lựng của Âu Cẩn Hiên và những người khác, Nghiêm Thần ho nhẹ một tiếng rồi cùng Sở Lan Tâm xoay lưng lại. Được rồi, dù mạnh mẽ đến đâu thì bọn họ vẫn là nam nhân, vẫn biết thẹn thùng. Xem ra ngoại thương của họ cũng khá nặng.

"Thanh Nghiêm, ta cảm thấy nơi này rất quái lạ. Không giống một tế đàn linh thiêng chút nào." Sở Lan Tâm cau mày trầm giọng nói.

"Ta đoán đây hẳn là nơi cư trú cuối cùng của tộc Iyik. Cảm giác quái lạ này có thể là họ tạo ra để bảo vệ cho bản thân trước chiến loạn năm xưa."

"Nếu là vậy thì cơ quan bảo vệ hẳn vẫn còn rất nhiều. Chúng ta không ra ngoài được, chỉ còn cách tiến vào trong thôi." Sở Lan Tâm thở dài nhìn hai con tinh tinh đá bị tàn tật vẫn còn lảng vảng ở bên ngoài.

"Đành phải vậy. Nhưng lối vào..."

"Có thể quay lại rồi."

Nghe vậy, Nghiêm Thần và Sở Lan Tâm xoay người trở lại. Nhìn một lượt thấy bọn nam nhân đã xử lý xong vết thương, Nghiêm Thần mới bắt đầu cùng họ bàn tính chuyện tiếp theo. Đúng lúc này, Đoan Mộc Ẩn đang xoa cánh tay chợt chạm vào một trụ đá phía sau. Kế đó...

Rè rè rè...

Xoẹt!

"AAAAA!!!"

"Đoan Mộc Ẩn, ngươi đi chết đi!"

===========================
===============//

CHƯƠNG SAU:

...

Cô thật sự không còn lời nào bình phẩm về vận khí của Đoan Mộc Ẩn nữa rồi.

...

Thấy được người đó, Nghiêm Luân giật mình kém chút thốt lên hai chữ 'tỷ phu'.

...

Nam nhân kia đứng chung với Thanh Nghiêm quả là tuyệt phối.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com