Chương 49: Sở Lan Tâm bi kịch
Ầm! Ầm! Ầm!
"Đội của Bắc Chiến quốc thắng!"
"Hoan hô!!!"
Người vây xem hô hoán ngất trời, cổ động náo nhiệt vô cùng.
"A Dã, đi thôi." Lý Chiến Ngân vỗ nhẹ vai của đệ đệ mình thấp giọng nói. Liếc nhìn về phía đội của Đông Ly quốc, nàng thầm than trong lòng.
"Dạ." Lý Chiến Dã rũ mắt đáp lời rồi cùng tỷ tỷ của mình và mọi người rời khỏi lôi đài.
....
Keng!
"Hừ." Phủi phủi bụi bám trên y phục, Đoan Mộc Ẩn nhăn nhó hừ lạnh.
"Đội của Thiên Địa thương hội thắng!"
"Hoan hô!!!"
"Thiếu chủ, đi thôi."
"Được." Nhìn về phía đội của Đông Ly quốc, Đoan Mộc Ẩn hơi mím môi lại rồi quay đầu rời khỏi lôi đài.
....
Ầm! Đùng!
"Tuyên bố đi." Hách Liên Tân Kỳ chán nản lên tiếng.
"A, đội của Yên Khê đảo thắng!"
"Hoan hô!!!"
Nghe vậy, Hách Liên Tân Kỳ dẫn đầu mọi người rời khỏi lôi đài. Anh đây xem như 'già' lắm rồi mà còn phải tham dự 'đại hội thể thao thế giới', thật là mệt!
"Công tử!"
"Đi thôi." Thanh Nghiêm a, cô đang ở cái xó xỉnh nào thế? Nhanh về để tôi thoát khỏi cái binh đoàn biến thái của cô đi!
....
Rầm! Rầm! Rầm!
"Đội của Nam Hà quốc thắng!"
"Hoan hô!!!"
"Doanh nhi, đi thôi." Lục Đan khẽ nói rồi kéo tay Doanh Chính đi xuống cùng mọi người.
"Những lời ngày hôm đó ngươi nói..." Doanh Chính lầm bầm ấp úng.
"Ta gạt ngươi làm gì. Chờ Diệu vương về, ngươi hỏi nàng ấy là được. Đi thôi!"
Đưa mắt nhìn về đội của Đông Ly quốc, Doanh Chính thở dài rồi đi xuống lôi đài cùng mọi người.
....
"Đội của Thanh Hồng quốc thắng!"
....
"Đội của Đấu trường đại lục thắng!"
....
"Đội của Nguyệt Lệnh tộc thắng!"
....
"Đội của Ứng Hòa quốc thắng!"
....
....
....
"Tiếp theo là vòng loại giữa đội của Đông Ly quốc và đội của Miên tộc!"
Tiếng thông báo vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở khu thi đấu đều im lặng đưa mắt nhìn đội của Đông Ly quốc.
Ngồi trên đài cao, Vũ Đình Thiên Thanh nheo mắt lại, ngón tay khẽ nhịp lên thành ghế mà cười nhạt.
"Thuận Thiên Đế, sao không thay người khác vào vị trí của Diệu vương để mọi người khỏi mắc công chờ đợi?"
Vũ Đình Thiên Thanh quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình.
Hoàng bào uy nghiêm thêu đồ đằng của Thần thú Đằng Xà và Câu Trần mặc trên người nữ nhân kia chẳng khiến Vũ Đình Thiên Thanh có chút kính trọng nào. Nữ nhân này dám cười mỉa chê bai con gái nàng thì làm sao xứng với hai Thần thú uy nghiêm chứ.
"Chờ đợi? Thiên Phù Đế, ngài hoa mắt sao?"
"Cái gì?"
"Diệu vương điện hạ!!!"
"Diệu vương điện hạ!!!"
"Diệu vương điện hạ!!!"
Hàng loạt tiếng hô to vang lên làm tất cả quân chủ các nước, lãnh tụ bộ tộc và tông phái đứng đầu đều hướng mắt nhìn xuống lôi đài.
Thiếu nữ uy nghiêm chậm rãi bước vào đội của Đông Ly quốc. Tử y gọn gàng với giáp khải mặc trên người càng khiến nàng ấy thêm phần oai phong hùng dũng. Suối tóc đen buộc cao đung đưa trong gió, khóe miệng khẽ cong tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý, chỉ đơn giản như vậy lại có thể thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
"Đội của Đông Ly quốc ứng chiến."
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên làm trọng tài và mọi người xung quanh bừng tỉnh. Vội ho khan vài tiếng che dấu bối rối, trọng tài hắng giọng la lên.
"Trận đấu bắt đầu!"
Thi đấu đồng đội, năm mươi đánh với năm mươi. Đặc biệt hơn, thi đồng đội trong Giao ước trăm năm được phép 'dùng mọi thủ đoạn' nhằm tăng cường 'khả năng phối hợp' và 'tình cảm đội viên', chỉ cần không chết người hay tàn phế là được. Do đó, trong khi thi đấu cá nhân đường đường chính chính đầy đủ phong phạm cao nhân thì thi đồng đội lại hết sức trắng trợn và phũ phàng, nhìn nhiều lúc mà thấy xót đến tận tim.
"Hiện ai là đội trưởng thế?" Nghiêm Thần chợt hỏi, mắt vẫn đánh giá đội của Miên tộc ở đối diện.
"Là ta." Sở Lan Tâm đứng bên cạnh Nghiêm Thần đáp lời.
"Há há, chúc ngươi may mắn!" Nghiêm Thần cười nham nhở rồi lùi về sau một chút nhường chỗ chỉ huy cho Sở Lan Tâm. Hành động này của cô không chỉ khiến Sở Lan Tâm đen mặt mà còn làm mọi người không thốt nên lời.
Uy, ngươi là vương gia a, cớ gì không lên chỉ huy mà lùi về sau thế?
Còn có, vẻ mặt nham hiểm đó là sao? Phong thái uy nghiêm vang dội, tài lãnh đạo thần sầu của ngươi đi đâu rồi?
"Diệu-vương!" Sở Lan Tâm gằn giọng. Vẻ mặt đó của nàng ta báo hiệu cho một âm mưu rất ư là tức chết người. Cô không thể để mình bị hại uất ức được.
"Lan Tâm a, nói nhiều khi vào đấu là thua đấy!"
Quả nhiên, khi Nghiêm Thần dứt lời thì năm mươi người của Miên tộc đồng loạt chuyển động.
"Cánh én!"
Nghiêm Thần cùng mọi người lập tức dàn đội theo hình én, song song đó đội của Miên tộc đã xếp thành hình cánh cung.
"Nhất nguyên!"
Thanh âm của chỉ huy đội Miên tộc thốt lên cũng là lúc hàng loạt đạo sáng xoay tròn lao đến phía đội của Nghiêm Thần.
"Định phương!"
Theo khẩu lệnh của Sở Lan Tâm, mọi người trừ Nghiêm Thần đều lập phòng hộ rồi tiến lên trước.
"Giết cánh trái!"
"Giết hậu phương!"
Ầm! Đùng!
Keng! Keng! Keng!
Sở Lan Tâm mím môi chăm chú nhìn phía đối diện. Miên tộc nổi danh tinh thông bói toán và bày trận, ở Tây Vệ quốc họ được mệnh danh là tộc chi Thần dụ, được xem là thượng cổ tộc chung với Vệ gia là tộc chi Thần ân. Cho nên, muốn đánh nhanh thắng nhanh với Miên tộc là rất khó. Đã thế, người chỉ huy của Miên tộc lần này, theo cô biết chính là tân nhậm Thánh tử cao quý bí ẩn nhất của họ.
Nếu không phải thi đồng đội không cho phép gọi Ấn ra thì cô đã dọn sạch đám này rồi, làm gì mắc công phải ở đây suy tính chiến thuật!
Càng quan trọng là, Sở Lan Tâm liếc nhìn về bên phải của mình, gương mặt đen như không thể đen hơn. Diệu vương đang làm cái trò gì thế? Năm mươi người của Miên tộc vốn đâu phải là đối thủ của nàng ta, trận pháp cũng không làm khó được gì thì nàng ta ở đây quơ tay múa chân như con nít mới cầm kiếm là sao thế này?
Dường như nhận thấy oán khí của Sở Lan Tâm, Nghiêm Thần đang nhàm chán quơ kiếm chợt quay đầu lại. Tặng cho nàng ta một nụ cười chói sáng đến tức ói máu rồi thì cô mới xoay đầu đi, mặc kệ vẻ mặt vặn vẹo của Sở Lan Tâm.
"Lùi một bước, mê trận đấy."
"Tạ Diệu vương." Một đội viên theo phản xạ làm theo lời của Nghiêm Thần rồi quay sang cảm tạ cô sau đó mới tiếp tục xử lý đối thủ.
"Nhảy sang trái, tử môn đấy."
"Tạ Diệu vương."
Liếc mắt sang chỗ khác, Nghiêm Thần tiếp tục làm hướng dẫn viên trận pháp.
"Đứng yên, khóa trận đấy."
"Tạ Diệu vương."
"Đôi song sinh kia tách ra, diệt linh trận đấy."
"Tạ Diệu vương."
...
[Vũ Đình Nghiêm Thần ngươi đang làm cái quái gì!!!] Giải vây cho đội mình thì thôi, làm chi lại giải vây cho đối thủ? Bộ tưởng cô tốn tế bào não lập trận phá trận dễ lắm sao?
Đưa một ngón tay lên môi ý bảo bí mật, Nghiêm Thần hoàn toàn ngó lơ cơn phẫn nộ của Sở Lan Tâm. Cắt đứt đi liên tỏa tâm linh với nàng ta, cô bắt đầu lùi về hậu phương.
Làm cái quái gì? Đương nhiên là làm tròn vai diễn nữ xứng a!
Thấy không, Sở Lan Tâm đứng ở trung tâm chỉ huy toàn đội, lam y gọn gàng tinh tế như một vị thiếu tướng đầy cuốn hút. Bên cạnh nàng ta là đồng đội một lòng tin tưởng không ngừng nghe theo chỉ lệnh mà đá đối thủ xuống lôi đài. Khung cảnh như vậy không phải là quá tốt để tôn vinh vai trò nữ chính cho nàng ta sao?
Còn cô thôi, đành ngậm ngùi lui về sau một mình bơ vơ ảm đạm trước hào quang chói sáng ấy. Aizz... phận người lênh đênh a~~~
[Chủ nhân... nàng ta lại làm gì... chọc đến ngài thế?] Thiên Túng khó khăn tìm từ để đặt câu hỏi. Nàng thật sự hết dám bình phẩm chủ nhân của mình rồi. Một vòng loại đơn giản thế này mà lại bị chủ nhân biến thành trường kì chiến đấu thì thật là... tài năng?
[Chủ nhân ngươi bị nàng ta nhớ thương. Vì để bảo toàn tình cảm trung trinh mà ta dành cho Doanh Chính và Tường Lâm, ta đành phải khiến nàng ta vứt bỏ sự tương tư đối với bản thân rồi.]
Thiên Túng nghẹn lời. Sao nàng nghe chẳng hiểu gì hết thế?
"Tịch diệt/ Diệt độ trận!!!" Sở Lan Tâm và chỉ huy của Miên tộc cùng lúc hét lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Rầm rầm!!!
Cả vùng trời trên lôi đài chuyển động hỗn loạn. Gió cuốn thành xoáy mang theo vô vàn năng lượng nồng đậm toát ra khắp nơi. Mọi người vây xem thấy vậy đành lùi ra xa cố giương mắt theo dõi.
Có nhầm không vậy? Đây là vòng loại, không phải chung kết, cần chi chiến đấu căng thẳng hoành tráng đến thế?
Ngay từ đầu diễn biến chậm rãi mờ ảo do trận mỗi đội lập ra, nhưng khi phá hết trận thì lao vào đánh nhau khí thế lắm mà. Cớ sao bây giờ lại thành ra như vậy?
"Các ngươi có thấy Diệu vương đang... cười không?" Một người dân của Đông Ly ngập ngừng lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đồng loạt hướng mắt về phía Nghiêm Thần, sau đó tập thể rùng mình vài cái.
"Hơn nữa theo ta biết, Tịch diệt trận là trận pháp thất truyền của tộc người Iyik."
Mọi người đổ mồ hôi lạnh.
"Thời gian trước ta nghe đồn, Diệu vương được truyền thừa của tộc Iyik về trận pháp."
Mọi người tập thể câm lặng.
"Cho nên, là ai chọc ngài ấy thế?"
*
"Yahhh!!!"
Keng! Keng!
Sở Lan Tâm lướt kiếm đánh bật hết đám người của Miên tộc rồi lao đến người chỉ huy. Thấy vậy, nam nhân kia cũng lập tức rút kiếm đỡ đòn.
Nhanh như gió, Sở Lan Tâm luồn kiếm một vòng rồi lợi dụng sơ hở đánh một chưởng vào người của tên chỉ huy kia.
Ầm!
Cả hai đồng thời tách ra, Sở Lan Tâm xoay kiếm tra vào vỏ. Nhìn trên lôi đài chỉ còn lác đác vài người, cô than thở trong lòng. Hai thứ trận pháp này thật kinh khủng. Cô và tên kia còn chưa đủ sức để mọi người thiết lập trận hoàn chỉnh thì đa phần mọi người đều chịu không nổi mà bị lực đạo đánh sâu vào rớt khỏi lôi đài.
"Các ngươi thua rồi." Sở Lan Tâm bình tĩnh mà lên tiếng. Bên cô còn chín người, bên Miên tộc còn năm người, thắng thua đã rõ.
"Sở Lan Tâm!" Nam nhân cất giọng nhẹ nhàng, mềm mượt như suối chảy trong khe. "Tên của ta là Vũ Thi, xin đừng quên!"
"Hả!?" Sở Lam Tâm ngơ ngác. Tên của hắn thì liên quan quái gì tới cô?
"Chúng ta thua." Vũ Thi tiếp lời rồi cùng người trong tộc chậm rãi bước xuống lôi đài.
Lúc này, trọng tài không biết trốn ở đâu chạy lên tuyên bố:
"Đội của Đông Ly quốc thắng!!!"
"Hoan hô!!!"
Tiếng hò reo vang dội cất lên, người dân Đông Ly vui mừng ôm lấy nhau mà chia sẻ hân hoan. Quả nhiên chỉ cần Diệu vương trở về thì chuyện gì cũng tốt đẹp hẳn ra. Thấy không, ngay cả vòng loại nhàm chán thế mà cũng bị ngài ấy làm cho sôi động hào hùng cả lên.
Rời khỏi lôi đài trở về vị trí của đội, Sở Lan Tâm vẫn còn không theo kịp diễn biến trận đấu.
"Lan Tâm a!"
"Diệu vương!!!!!" Sở Lan Tâm hận không thể bóp chết người đang đứng cười tà ác bên cạnh mình. Mọi chuyện chắc chắn là do nàng ta bày ra!
"Thấy trận pháp ta dạy cho ngươi lợi hại không? Chưa hoàn thành mà đã xử lý nhanh gọn đối thủ rồi, ngươi không cảm ơn ta sao?" Nghiêm Thần cười đến đáng đánh đòn. Lúc nãy chính cô đã dùng liên tỏa tâm linh để hướng dẫn Sở Lan Tâm sử dụng trận pháp. Vốn dùng vào mục đích khác nhưng mà...
"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ta khi nào thì đắc tội ngươi?"
"Đừng nói khó nghe như vậy, dù gì chúng ta cũng thân quen hơn những người khác." Nghiêm Thần giả vờ rầu rĩ, đôi mắt đen láy hơi híp lại ẩn đi những ánh nhìn ranh ma. "Trong thời gian ta đến Kỳ Nghi tộc, ngươi đã vì ta rao tin rất nhiều, nào là nữ tử thông minh quả cảm ngoan cường không ai sánh bằng, nào là nữ tử siêu cấp thù dai đến không có thiên lý, nào là nữ tử yêu đến lý trí nhưng đáng phó thác cả đời, nào là nữ tử biến thái nguy hiểm còn hơn cả tu la địa ngục... aizzz...."
Sở Lan Tâm lập tức hóa đá. Cô chỉ là... muốn nâng cao... danh vọng... cho nàng ta thôi....
Chết tiệt Thất Sát điện!
Chết tiệt Ám Các!
Chết tiệt tin tình báo!
"Lan Tâm a~~~"
Giọng nói ngọt đến thế này làm Sở Lan Tâm dựng tóc gáy. Linh tính mách bảo cho cô rằng sẽ có một sự thật vô cùng thảm thương đến với mình.
"Thánh tử của Miên tộc mệnh danh đại mỹ nhân của Tây Vệ quốc chẳng kém Vệ Tường Lâm đâu. Lúc đó hắn mang mạng che mặt nên chắc ngươi không để ý, chờ về sau là biết. Cả đời Thánh tử chỉ gả cho nữ nhân nào phá giải được Diệt độ trận do hắn lập ra..."
Không, không phải đâu! Sở Lan Tâm khóc thét trong lòng.
"Tuy nhiên hắn có thể không chấp nhận mối hôn sự này..."
Sở Lan Tâm thở phào một cái.
"Chỉ là..."
Diệu vương, đừng làm ta đau tim nữa!
"Lúc nãy sau khi phá trận của hắn, ngươi lại đánh một chưởng vào ngực trái của hắn. Chậc chậc... Điều đó theo phong tục của Miên tộc là: Cả đời ngươi đau vì ta, khổ vì ta. Cả đời ta thương vì ngươi, yêu vì ngươi. Chính tay ta làm ngươi đau, chính tâm ta làm ngươi hạnh phúc. Đời này kiếp này, nữ nhân khác mơ tưởng cướp ngươi khỏi ta."
Sở Lan Tâm hoàn toàn phong hóa, khói bụi xác thịt trôi dạt theo gió, đau thương chua xót.
Những người còn lại trong đội thấy cảnh này chỉ biết lùi ra xa thật xa có thể. Lan Tâm, nén bi thương! Ít nhất Diệu vương cũng tìm cho ngươi một vị phu quân tài sắc vẹn toàn a.
Ngọc Nhật Bách đứng cùng mọi người chỉ biết che mặt thở dài. Mỗi khi Lan Tâm càu nhàu về Diệu vương, hắn biết thế nào nàng ấy cũng chịu cảnh như vậy mà. Đáng đời! Chỉ là Thánh tử Miên tộc Vũ Thi sao? Sở Lan Tâm, sau này ngươi còn có thêm bao nhiêu nam nhân nữa đây?
"Một chưởng đó là ngươi tự đánh ra, không liên quan gì tới ta đâu đấy!"
"..."
Hài lòng vỗ vai Sở Lan Tâm vài cái, Nghiêm Thần thong dong rời khỏi đội. Vũ Thi là nam 'gần chủ' đấy, đủ để biết xứng với ngươi tới cỡ nào. Sở Lan Tâm, ngươi nên nước mắt lưng tròng cảm kích vô vàn với ta mới đúng a. Dám bêu xấu ta, đáng đời ngươi!
[Chủ nhân, phong tục của Miên tộc là vậy sao?] Thiên Túng thắc mắc.
[Ừ, ta chỉ là nói cho nó thêm văn vẻ thôi.]
Nguyên văn của Miên tộc là: Diệt độ trận thành lập từ tâm, phá giải trận tâm mạch rối loạn, cần ngoại lực tác động điều hòa. Nếu có người làm được điều trên, không cần biết cố ý hay vô ý, nam có thể kết bằng hữu, nữ có thể kết nhân duyên. Chuyện về sau tự mỗi người nhìn nhận. Kiếp tại thiên, ý tại nhân; lý tại tâm, chí tại ta.
Câu văn thâm thúy như vậy nói ra biết khi nào Sở Lan Tâm mới tỉnh ngộ a, cho nên cô mạn phép nói lại theo phong cách lãng mạn trữ tình.
[Người Miên tộc biết ngài sửa lại không?]
[Năm trước ta có đến Miên tộc một chuyến, đã xin phép hẳn hoi rồi.] Nghiêm Thần đáp lời. Khi đó đi lịch luyện chỉ là muốn tìm hiểu văn hóa các tộc người thôi, lúc ấy Thiên Túng bế quan nên không biết. Xin phép dẫn lại lời của họ chỉ vì thấy hay và thấu sự đời. Không ngờ hôm nay lại dùng vào việc này.
Thế sự khó lường a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com