Chương 53: Huyễn cảnh đại lục
Nghiêm Thần vân vê viên ngọc trong tay rồi đứng chờ đợi cùng mọi người. Nhiệm vụ ngày hôm nay của họ là sống sót trong huyễn cảnh đại lục bốn canh giờ, đây là một loại trận pháp phức hợp cao cấp của chính nguyên giới chuyên dùng để khảo sát tinh anh. Còn viên ngọc này là một truyền tống trận thu gọn, chỉ cần bóp nát nó là có thể rời khỏi huyễn cảnh đại lục, đồng nghĩa với việc bỏ cuộc.
Nói là chọn ra năm trăm người nhưng thực chất cuối cùng chẳng biết có đủ năm trăm không nữa. Dù sao yêu cầu là sống sót, tương đương với dùng mạng của mình mà thi đấy.
Không để Nghiêm Thần và mọi người đợi lâu, Lý Chương Hải Thụy khởi động huyễn cảnh đại lục. Trên không trung xuất hiện một tấm kính vô cùng lớn trải dài che kín cả quảng trường thi đấu. Bên trong tấm kính đó, mọi người có thể thấy được cả một giang sơn rộng lớn hùng vĩ và xinh đẹp.
Tiếp đó, hàng loạt tia sáng từ tấm kính chiếu thẳng xuống tất cả các thí sinh rồi mang họ vào huyễn cảnh đại lục.
Vòng một của Giao ước trăm năm chính thức bắt đầu!
-------------------------------
Nghiên Thần ngồi trên một tảng đá chống cằm nhìn trời. Cô ở nơi này đã nửa giờ rồi, sao không thấy thứ gì xuất hiện hay bất cứ một ai thế? Chẳng lẽ vận khí của cô tốt tới vậy?
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Ngạc nhiên nhìn về bên trái, Nghiêm Thần hết lời bình luận.
Làn da xanh xao khô héo
Đôi mắt to tròn già nua
Gương mặt ghê tởm nhăn nheo
Tai dài nhọn hoắc cồng kềnh
Dáng người chỉ xương bọc da
Bọc mủ nổi đầy gớm ghiếc
Áo quần te tua tơi tả
Chân dài loạng choạng lều khều.
Mấy thứ sinh vật xấu xí đó, đừng có nói cho cô là cư dân của Ma giới chính nguyên đấy.
[Chủ nhân, đó chỉ là sinh vật được tạo ra để phục vụ cho các hoạt động như thế này thôi.] Thiên Túng giải thích.
[Thế tại sao lại xấu như vậy?] Nghiêm Thần vẫn rất ung dung ngồi chờ đám sinh vật kia chạy nhanh về phía mình.
[Là do phụ thân của ngài. Trước đây khi tổng kết về Ma giới tại các thế giới trong vũ trụ, phụ thân ngài bị chạm tự ái vì đa phần mọi người đối với Ma giới đều dùng những từ như tà ác, xấu xí, nguy hiểm, sa đọa, ô uế... Do đó phụ thân ngài ra lệnh đem hình tượng xinh đẹp của sứ giả Ma giới đổi thành xấu xí như vậy, nói là cho bọn người mù lòa đó sáng mắt nhìn như thế nào mới gọi là xấu, như thế nào mới gọi là ác. Từ đó, Ma giới chết danh luôn.] Thiên Túng thở dài chán chường.
Nghiêm Thần nghẹn lời không nói được. Quả đúng là tác phong của phụ thân, muốn bôi xấu hắn, hắn lập tức tự bôi xấu mình trước rồi chỉnh đám người không biết điều đó chết đi sống lại cho thỏa mãn. Không ngờ dù đầu thai chuyển kiếp thì tính cách của phụ thân vẫn giữ nguyên như cũ, thật đáng ngưỡng mộ.
"Ye ye ye ye ye..."
Tiếng la quái dị phát ra từ bọn sinh vật đó làm Nghiêm Thần nổi da gà. Nhanh chóng bật người rời khỏi tảng đá, cô ngưng tụ năng lượng thành một lưỡi kiếm sắt nhọn rồi tiến lên.
"Yeeeee!"
Phèo!
Vội lùi ra xa, Nghiêm Thần cảm thấy ớn lạnh trong người.
"Gớm quá! Sức tưởng tượng của phụ thân siêu thật."
Nhìn con 'ác ma', cứ tạm gọi là ác ma đi, bị cô chém một kiếm, không máu tươi văng tung tóe mà thay vào đó là dịch nhờn xanh xanh trào ra bám dính vào bất cứ thứ gì chạm vào được, sau đó ăn mòn đi, Nghiêm Thần thật may mắn mình dùng kiếm bằng năng lượng mà không phải bằng kim loại.
Tiếp tục, các con ác ma khác thay nhau xông đến chỗ Nghiêm Thần. Linh hoạt né tránh rồi lợi dụng khoảng trống mà giải quyết từng con, Nghiêm Thần tỏ vẻ giống như chơi dẫn quái giết boss trong game online vậy. Chém một kiếm rồi chạy ra xa, sau đó lại xông lên chém thêm con khác rồi tiếp tục chạy đi, cái này rất khảo nghiệm ý chí của thí sinh a. Bọn này không khó giết, khó ở chỗ chỉ cần chúng vừa chết là dịch nhầy lại văng ra khắp nơi, không cẩn thận là thành xương khô chứ chẳng chơi.
Vì không biết phía sau còn có thứ gì khác xuất hiện, Nghiêm Thần không dám vận dụng năng lượng quá nhiều, cho nên cô cứ thong thả mà ở đây phí thời gian với đám sinh vật này.
Bốn canh giờ rất dài a, ngu sao làm bản thân kiệt sức.
"Yeeeee!"
Rùng mình đứng ở xa nhìn con ác ma cuối cùng chết, Nghiêm Thần chỉ thấy con mắt thẩm mĩ và lỗ tai thẩm mĩ của mình sắp hỏng rồi. Xoay người rời khỏi chỗ này, cô chọn đi theo hướng bắc.
*
Huyễn cảnh đại lục giống như một vùng nguyên sinh chưa khai phá, sông ngòi đồi núi trải dài bất tận, động thực vật cũng vô cùng phong phú. Các cánh rừng thưa nối tiếp nhau sinh trưởng, ẩn nấp bên dưới là nền thảo dược quý hiếm.
Nghiêm Thần cúi người nhìn một mảng cây màu cam trước mặt, chúng có hình xoáy tròn tạo thành dạng phễu, lá mỏng dúm lại theo nếp gấp, nhìn sâu vào trong chỉ thấy một nhụy hoa khá to. Thấy lạ lạ, Nghiêm Thần khẽ chạm nhẹ vào thành lá.
Vụt!
Ngay lập tức, cái cây xoáy nhanh co rụt lại rồi lẩn mất vào trong đất. Nghiêm Thần ngơ ngác. Cái này sao giống, ờ, giống phim gì từng coi ở kiếp trước nhỉ?
{Phim Avatar đấy!}
{Lý Chương.} Nghiêm Thần nheo mắt hỏi lại qua đường tâm linh.
{Ha ha, nói thật khi biết ngươi được Ma Tịch Dạ đại nhân chọn vào vị trí kế nhiệm, chúng ta đã không bằng lòng. Ngươi chính xác có đủ tài trí để cai quản Ma giới chính nguyên, nhưng ngươi lại không có được thực lực thuyết phục bọn ta. Ngay cả các ứng viên khác có khi ngươi cũng đánh không lại.}
Nghiêm Thần im lặng không nói, mặc cho Lý Chương Hải Thụy cười cợt mình. Dù sao điều hắn nói là sự thật.
Ứng viên được chọn để giành lấy tư cách kế nhiệm nhất định phải là người của các thế giới cấp cao trong vũ trụ, điều này đảm bảo họ có đủ thực lực tiếp nhận chính nguyên giới. Song song đó, họ phải là người mang đế vận và có được ma nguyên, tâm tính không được phép sa đọa. Lúc ở Kỳ Nghi tộc, cô đã nhìn sơ qua danh sách các ứng viên rồi, đa phần họ đều là người đã phá vỡ được đại đạo của thế giới mình, nắm trong tay tư cách đến chính nguyên giới. Xét ra, cô đúng là không bằng họ.
Nếu không phải Ma giới chính nguyên lựa chọn cô thì cô đã không nhất quyết muốn trở thành Ma Hoàng Đại Đế rồi.
{Tiếc rằng, Ma giới chọn ngươi, các vị Đại Đế cũng chấp nhận ngươi, càng hơn nữa tính cách của ngươi thật sự quá hợp với Ma giới a.} Lý Chương Hải Thụy cảm thán. {Cho nên, ta có thể hy vọng đến cuối cùng gọi ngươi một tiếng Đại Đế không?}
{Điều đó chắc chắn rồi.} Nghiêm Thần bật cười đáp lại. Không phải cô tự phụ, nhưng mọi chuyện đều đã được cô tính toán hết rồi. Cô sẽ không để mình thua bất cứ ai đâu. {Nhân tiện, ngươi giúp ta làm một chuyện được không?}
{Chuyện gì?}
Nghiêm Thần cười khẽ rồi nghiêm mặt lại, hướng mắt nhìn về những cây cỏ xinh đẹp ở đây, cô nói trong lòng: {Đưa một phần ý niệm của ta đến...}
{.... đã hiểu. Vậy ta không làm phí thời gian của ngươi nữa. Huyễn cảnh đại lục này là phiên bản mới nhất tổng hợp từ 'bảng xếp hạng những cảnh sắc tuyệt diệu do con người tưởng tượng' đấy, ngươi cứ tham quan cho thỏa thích.}
Cảm nhận kết nối tâm linh cắt đứt, Nghiêm Thần nhún vai rồi bước đi. Cảnh sắc ở đây đúng là đẹp thật, chỉ cần không có mấy sinh vật kia xuất hiện.
*
Ầm! Ầm! Ầm!
"GÀO!!!"
Đùng!
Một luồng năng lượng hắc ám nồng đậm phát ra chế ngự quái thú, tạm gọi là quái thú đi, Nghiêm Thần cắn răng mà dồn sức duy trì chiêu thức. Phía đối diện, quái thú kêu gào thảm thiết.
Cả thân hình nó chỉ là một bộ khung xương khổng lồ, sọ đầu giống tê giác, xương mình giống voi, khớp đuôi dài như cá sấu, vuốt sắc nhọn như hổ báo, đã thế còn 'mặc' áo giáp nữa chứ. Bên trong bộ xương là ngọn lửa màu xanh lam cháy bập bùng rét lạnh, đó là nguồn duy trì năng lượng cho quái thú hoạt động.
Xoẹt!
Rầm!
Nghiêm Thần bị bức lui ra xa, sau đó nhanh chóng né đòn tấn công trực diện của quái thú. Lộn vòng trên không, một bên phát ra vài quả cầu năng lượng đánh vào nó, một bên khẽ lẩm bẩm loại ngôn ngữ cổ xưa, Nghiêm Thần đạp chân lên đầu con quái thú nhảy ra ngoài.
"Kết!"
Màng sáng màu lục lập tức hiện ra phong tỏa không gian quanh con quái thú. Lần nữa bị chọc tức, quái thú kêu gào rồi ra sức đập mạnh người vào kết giới nhằm phá vỡ nó. Đáng tiếc vẫn không thành công.
Đứng bên ngoài thở phào một cái, Nghiêm Thần vươn tay lau mồ hôi trên trán. Kém chút nữa là cô xong đời rồi, vận khí gì mà đen hơn nhọ nồi! Từ lúc thoát khỏi đám ác ma xấu xí kia, tính đến bây giờ cô đã gặp hơn chục loại sinh vật quái lạ rồi, con nào con nấy càng lúc càng to xác và khó giết. Cái con quái thú trước mặt này là khó chơi nhất, cô gần cạn kiệt năng lượng chỉ để nhốt được nó vào kết giới thôi đấy.
"Kết!"
Một lần nữa củng cố kết giới, Nghiêm Thần chậm rãi đi đến gần con quái thú. Nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong người của nó, cô xoa cằm nghĩ ngợi.
[Thiên Túng, có cách nào lấy thứ đó về dùng không?]
[Ngài dùng ma nguyên cắn nuốt nó thử đi.] Thiên Túng đề nghị.
Nghe thế, Nghiêm Thần hít sâu một hơi rồi chạm tay vào kết giới, nhắm mắt lại.
Dùng nội thị quan sát cơ thể mình từ bên trong, Nghiêm Thần thấy được có hai luồng năng lượng đang ở trạng thái cân bằng trong người mình. Một đen một trắng, cô biết đó là hạt giống thần cách và ma nguyên.
Hạt giống thần cách chính là một yếu tố chủ chốt để cô có tư cách kêu gọi được Thần Ấn, nguồn năng lượng của nó rất mạnh mẽ và bình ổn, mang theo sinh cơ không ngừng cải thiện cơ thể.
Trong khi đó, ma nguyên thường là do di truyền là chủ yếu, một số trường hợp có thể là truyền thừa hoặc lĩnh ngộ gì gì đấy. Năng lượng của nó rất mãnh liệt và khó khống chế, liên tục tạo lập mài giũa toàn bộ tế bào của cơ thể.
Nghiêm Thần cô có thể nói rất may mắn khi có cả hạt giống thần cách và ma nguyên, điều này khiến khả năng tu luyện của cô cao hơn người khác rất nhiều, đồng thời năng lượng trong cơ thể luôn luôn được ổn định giống như tạo thành một lưỡng nghi trận cân bằng bên trong.
Do đó, trời ban cho càng nhiều thì cô càng phải nỗ lực để xứng đáng với những gì có được.
Chậm rãi điều khiển hạt giống thần cách nhường chỗ cho ma nguyên, cả người Nghiêm Thần bắt đầu bị vây trong ma khí nồng nặc. Khi đôi mắt cô bật mở, màu đỏ như máu tươi đã chiếm cứ toàn bộ đôi con ngươi.
Bên trong kết giới, quái thú dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, do đó nó lùi dần về sau gầm gừ cảnh giác với Nghiêm Thần.
Bàn tay thon dài xinh đẹp ấn mạnh vào kết giới rồi nắm chặt lại, ngay lập tức không gian phong tỏa thu hẹp dần.
"Gào gào!!!"
Quái thú vùng vẫy liên hồi nhưng không tài nào thoát ra được. Lúc này, hai hốc mắt trống trơn của nó bừng lên ánh xanh lam, hạ quyết tâm, nó lao đến chỗ Nghiêm Thần muốn giết chết cô để thoát khỏi đây. Ngay khoảnh khắc hàm răng sắc nhọn chạm vào da thịt Nghiêm Thần, năng lượng hắc ám bùng nổ bao trùm lấy cô và quái thú.
***
Bên ngoài, mọi người nín thở dõi mắt theo hình ảnh của Nghiêm Thần trong tấm kính. Có thể nói, từ lúc các thí sinh bị đưa và huyễn cảnh đại lục, chỉ có mỗi mình nàng ấy là gặp đủ loại sinh vật lợi hại nhất, mọi người cũng không biết nên cảm thán thế nào về vận khí đó cả.
Lúc này, thấy Nghiêm Thần đang khổ chiến với quái thú, mọi người đều đồng loạt bỏ qua những người khác mà chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô. Cho đến khi khu vực quanh Nghiêm Thần đều bị năng lượng hắc ám bao trùm, ai ai cũng muốn vỗ đùi tiếc hận. Đang xem hay mà, nhanh tản năng lượng ra đi!
------------------
------------------
"Phù!" Thở ra nhẹ nhõm, Nghiêm Thần ngồi xổm xuống nhìn con quái thú dưới đất. Mất đi ngọn lửa kia thì nó chỉ là một đống xương trắng khổng lồ không có chút nguy hại nào cả. "Năng lượng của ngọn lửa đó cũng tinh thuần thật, coi như bù đắp được cho ta phần nào thiếu hụt khi khổ chiến lúc nãy. Ma nguyên có tác dụng lớn đến vậy, hèn chi nhiều người vì nó mà bị tâm ma cắn nuốt đến mất đi bản thân."
"Cho nên, chủ nhân ngài đừng để tâm ma xuất hiện nữa đấy." Thiên Túng đứng phía sau Nghiêm Thần cảm thán.
"Ta không có ngu ngốc vậy đâu. Tâm ma mà xuất hiện nữa, trước khi bị phụ mẫu và mấy vị Đại Đế tìm đến thì ta thà tự mình kết liễu trước còn hơn."
Thiên Túng trầm mặc. Những lời này của chủ nhân không phải chỉ nói cho vui, nàng biết ngài ấy sẽ làm như vậy nếu chuyện đó xảy ra. Chủ nhân của nàng luôn là một người tàn nhẫn với chính bản thân mình khi cần thiết.
"Khà khà khà... bộ xương này bỏ không thì phí quá, chi bằng..."
Nghe giọng cười nham nhở của Nghiêm Thần, mọi ưu thương trong lòng Thiên Túng lập tức không cánh mà bay.
"Nhanh phụ ta vẽ trận pháp." Nghiêm Thần thúc giục Thiên Túng. Đời này cô học trận pháp là quyết định sáng suốt nhất, nếu bắt chước mấy bộ tiểu thuyết đi học luyện dược luyện khí gì đấy thì bây giờ đành ngậm ngùi bỏ qua cơ hội tốt rồi.
"Trận gì?"
"Bảy bước cười, mười bước khóc."
"..." Có loại trận như vậy sao?
======================
==============//
Tác giả lảm nhảm:
Chiều nay có bạn đọc nào ở TPHCM hoặc các tỉnh thành khác đội mưa lội nước về nhà như mình không ta? Một trải nghiệm miền sông nước 'tuyệt vời'. 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com